Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học
Chương 47:
Nguyệt Bán Đinh
22/06/2023
"Không biết tốt xấu, vừa rồi là tôi cứu mạng cô,cô có biết thứ đó là cái gì không, người bình thường dính vào nhẹ thì bệnh nặng, nặng thì mất mạng." Cô gái lạnh lùng nói.
"Vân Yên, đừng vô cớ gây sự." Ngoài cửa truyền đến giọng nói trầm thấp của một người đàn ông, ngay sau đó một người đàn ông có tuổi đi đến.
Cô ta, cũng là người được ông lão gọi là Vân Yên, cô ta chạy đến bên cạnh ông lão, ôm lấy cánh tay, tựa như làm nũng: "Thầy ơi, thầy xem, con làm người tốt cứu người mà đến nước mắt quỷ người ta cũng chẳng cho con."
"Được rồi, chẳng qua chỉ là một giọt của nước mắt quỷ thôi, không có thì thôi, thầy dạy con thế nào? Hôm nay không đến để gây sự nhiệm vụ chính là Tụ Âm trận." Ông lão nhìn Nghê Miểu, không nhìn ra bất cứ dấu vết của một Đạo gia hay Phật gia nào trên người cô, nhìn qua giống một người bình thường.
Người bình thường sao có thể phát hiện ra nơi họ mất cả tháng trời mới phát hiện cửa vào, nếu không phải thủ pháp che mắt nơi này bị phá, sát khí nồng đậm, chắc đến tận giờ họ vẫn không thể phát hiện ra được.
Có một loại khả năng khác, người này tu vi cao thâm đã vượt qua ông ta, cho nên ông ta mới không nhìn ra được, nhưng nhìn qua tuổi tác Nghê Miểu không quá lớn, ông lão bỏ qua ý nghĩ này.
Nghĩ vậy, ông lão nhìn qua A Kim bên cạnh Nghê Miểu, ngoài trừ âm khí có hơi nặng, dường như cũng không có gì đặc biệt.
"Hai vị làm sao có thể phát hiện ra nơi này?" Ông lão quan sát trận pháp tựa như không quan tâm hỏi.
"Là nhờ Nghê đại sư, là Nghê đại sư phát hiện trận pháp, cô ấy thật sự rất giỏi." A Kim nghe ngữ khí Vân Yên nói chuyện thì đứng ra nói, cũng không kiêng dè chuyện Nghê Miểu cứu mình.
Nghê Miểu liếc anh ấy, thằng nhóc này cũng thật lắm lời, không có chút nào khiêm tốn.
"Ha…" Vân Yên cười nhạo, Nghê đại sư này ngay đến chút linh quang còn không có, không biết tự xấu hổ mà xưng đại sư, "Bây giờ, thể loại nào cũng dám xưng là đại sư sao?"
A Kim trợn mắt nhìn Vân Yên, cảm thấy một cơn rùng mình lạnh lẽo, quay đầu thì nhìn thấy ánh mắt sắc như dao của Nghê Miểu, nhất thời cứng họng, nở nụ cười lấy lòng.
"Hóa ra Nghê Miểu đạo hữu cũng tới vì trận pháp này hay sao? Nghê Miểu đạo hữu có cách nào phá trận pháp không?" Ông lão hỏi.
"Tất nhiên là có, nhưng tương đối thô bạo, xem hai người định làm gì trước đi." Nghê Miểu nói.
"Thầy à, con thấy người nào đó vốn chẳng có biện pháp nào hết, nên định trông cậy vào chúng ta rồi ngồi mát ăn bát vàng đó." Vân Yên nói.
"Được rồi, bớt gây sự đi." Ông lão trách cứ.
Nghê Miểu nhìn cũng không thèm, đem việc này không để vào mắt.
Vân Yên hừ lạnh, một tên lừa đảo mà thôi, giả bộ cái gì chứ.
Ông lão từ trong ngực lấy ra một lá bùa, thảy vào trận pháp mấy cái, Nghê Miểu nhìn mấy lần, là bùa phá trận, người vẽ bùa tu vi cũng không cao, lá bùa này có tác dụng cũng bình thường thôi.
Nghê Miểu chợt nhớ đến người bạn cũ của mình, chính là từng làm ra nhiếp hồn phấn. Một lá bùa nhưng đánh bại ngàn vạn tinh binh, khí thế tựa như có thể dời non lấp bể. Đáng tiếc hiện giờ đã không thể nhìn thấy nữa.
"Vân Yên, đừng vô cớ gây sự." Ngoài cửa truyền đến giọng nói trầm thấp của một người đàn ông, ngay sau đó một người đàn ông có tuổi đi đến.
Cô ta, cũng là người được ông lão gọi là Vân Yên, cô ta chạy đến bên cạnh ông lão, ôm lấy cánh tay, tựa như làm nũng: "Thầy ơi, thầy xem, con làm người tốt cứu người mà đến nước mắt quỷ người ta cũng chẳng cho con."
"Được rồi, chẳng qua chỉ là một giọt của nước mắt quỷ thôi, không có thì thôi, thầy dạy con thế nào? Hôm nay không đến để gây sự nhiệm vụ chính là Tụ Âm trận." Ông lão nhìn Nghê Miểu, không nhìn ra bất cứ dấu vết của một Đạo gia hay Phật gia nào trên người cô, nhìn qua giống một người bình thường.
Người bình thường sao có thể phát hiện ra nơi họ mất cả tháng trời mới phát hiện cửa vào, nếu không phải thủ pháp che mắt nơi này bị phá, sát khí nồng đậm, chắc đến tận giờ họ vẫn không thể phát hiện ra được.
Có một loại khả năng khác, người này tu vi cao thâm đã vượt qua ông ta, cho nên ông ta mới không nhìn ra được, nhưng nhìn qua tuổi tác Nghê Miểu không quá lớn, ông lão bỏ qua ý nghĩ này.
Nghĩ vậy, ông lão nhìn qua A Kim bên cạnh Nghê Miểu, ngoài trừ âm khí có hơi nặng, dường như cũng không có gì đặc biệt.
"Hai vị làm sao có thể phát hiện ra nơi này?" Ông lão quan sát trận pháp tựa như không quan tâm hỏi.
"Là nhờ Nghê đại sư, là Nghê đại sư phát hiện trận pháp, cô ấy thật sự rất giỏi." A Kim nghe ngữ khí Vân Yên nói chuyện thì đứng ra nói, cũng không kiêng dè chuyện Nghê Miểu cứu mình.
Nghê Miểu liếc anh ấy, thằng nhóc này cũng thật lắm lời, không có chút nào khiêm tốn.
"Ha…" Vân Yên cười nhạo, Nghê đại sư này ngay đến chút linh quang còn không có, không biết tự xấu hổ mà xưng đại sư, "Bây giờ, thể loại nào cũng dám xưng là đại sư sao?"
A Kim trợn mắt nhìn Vân Yên, cảm thấy một cơn rùng mình lạnh lẽo, quay đầu thì nhìn thấy ánh mắt sắc như dao của Nghê Miểu, nhất thời cứng họng, nở nụ cười lấy lòng.
"Hóa ra Nghê Miểu đạo hữu cũng tới vì trận pháp này hay sao? Nghê Miểu đạo hữu có cách nào phá trận pháp không?" Ông lão hỏi.
"Tất nhiên là có, nhưng tương đối thô bạo, xem hai người định làm gì trước đi." Nghê Miểu nói.
"Thầy à, con thấy người nào đó vốn chẳng có biện pháp nào hết, nên định trông cậy vào chúng ta rồi ngồi mát ăn bát vàng đó." Vân Yên nói.
"Được rồi, bớt gây sự đi." Ông lão trách cứ.
Nghê Miểu nhìn cũng không thèm, đem việc này không để vào mắt.
Vân Yên hừ lạnh, một tên lừa đảo mà thôi, giả bộ cái gì chứ.
Ông lão từ trong ngực lấy ra một lá bùa, thảy vào trận pháp mấy cái, Nghê Miểu nhìn mấy lần, là bùa phá trận, người vẽ bùa tu vi cũng không cao, lá bùa này có tác dụng cũng bình thường thôi.
Nghê Miểu chợt nhớ đến người bạn cũ của mình, chính là từng làm ra nhiếp hồn phấn. Một lá bùa nhưng đánh bại ngàn vạn tinh binh, khí thế tựa như có thể dời non lấp bể. Đáng tiếc hiện giờ đã không thể nhìn thấy nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.