Chương 67: CÓ ĐÈ NÀNG KHÔNG
Cống Trà
17/06/2017
“Thịch, thịch...” Ối, tiếng động gì thế? Hạ Viên ngưng thần lắng nghe, phát hiện đó là tiếng đập trái tim mình, hôn sự hôm nay giống như giả vậy, tân lang sắp vào phòng rồi, tiếng bước chân dần đến gần, bỗng cảm thấy đây cũng không phải là giả, mà là sự thật, lòng không khỏi hoảng loạn, xiết chặt bàn tay lầm bầm: “Hít sâu, hít sâu, không cần khẩn trương!”
Đám người hỉ nương thấy Tưởng Hoa An đi vào, một đám đi tới thỉnh an, cười đưa đòn cân vào trong tay Tưởng Hoa An nói: “Mời thiếu tướng quân vén khăn voan!”
Tưởng Hoa An gật gật đầu nhận lấy đòn cân, nhìn bóng dáng nho nhỏ ngồi trên giường, mỉm cười, ngừng lại một chút, thế này mới nhẹ nhàng mở một góc khăn voan đỏ, chậm rãi vén lên. Hạ Viên ở dưới khăn voan cũng khác với ngày thường, đôi mắt linh lợi lúc này rũ xuống không dám nhìn người, mũ tinh quan che mất nửa khuôn mặt nàng, càng lộ vẻ trẻ con. Vì trời nóng, cái mũi vểnh cao điểm vài giọt mồ hôi, cái miệng hồng nhuận khẽ nhếch, cố gắng tạo ra dáng vẻ nghiêm túc đoan trang. Tưởng Hoa An nhìn bộ dạng này của Hạ Viên, không biết thế nào, bỗng nở nụ cười.
Hạ Viên cảm giác được hơi thở nong nóng Tưởng Hoa An đang phả lên mặt, dường như còn đang cười, vừa ngẩng đầu quả nhiên thấy Tưởng Hoa An nhìn nàng ý cười đầy mặt, không khỏi bật thốt nói: “Có gì đáng nhìn sao?” Trong lòng lại thêm một câu, chưa thấy tân nương tử mười một tuổi bao giờ sao?
Đám người hỉ nương vừa nghe lời nói Hạ Viên..., làm tất cả mọi người đều cười lên, Tưởng Hoa An cũng cười nói: “Nhìn đẹp lắm!”
Hắn đang nói gì thế, khen ta đẹp sao? Hạ Viên hơi ngây ngốc, cúi đầu nhẹ kéo trên người hỉ nương, tuy nói sửa nhỏ lại, dù sao cũng vội vàng, chỗ thân áo hơi rộng, có vẻ, có vẻ một chút ngực cũng không có. Mặc dù vốn không có ngực, nhưng nếu chỗ eo bóp lại một chút, cũng có thể ra chút hình dáng, nhưng người sửa xiêm y này trái lại không có ý tưởng này, thế mà sửa ngực sát vào, chỗ thắt lưng lại sửa rộng rãi, thực quá khi dễ tiểu hài tử mà. Hạ Viên bình tĩnh lại, quyết định không để ý tới chuyện giá y khó coi này nữa, phải chuyển lực chú ý đến trên người tân lang mới đúng. Ừm, vừa rồi tân lang khen ta dễ nhìn, ta phải có qua có lại, cũng khen lại một câu mới được.
“An ca ca, hôm nay nhìn huynh cũng đẹp lắm!” Hạ Viên cả gan nhìn Tưởng Hoa An, người này mặc đồ thật đúng là đẹp mắt, mày kiếm còn có ánh mắt sáng tựa sao, mê hoặc lòng người. Ôi, một người sống sờ sờ ra đó, thiếu tướng quân anh minh thần võ, sau này sẽ thuộc về mình. Ôi sao ta chỉ có mười một tuổi, nếu như bằng không, hừm hừm.... Hạ Viên than thầm, lại thấy hỉ nương bày ly rượu trên bàn nói: “Mời tân lang tân nương uống rượu giao bôi!”
“Nàng còn nhỏ, sợ không thể uống rượu cay này. Vầy đi, nàng uống trà, ta uống rượu!” Tưởng Hoa An mỉm cười liếc mắt nhìn Hạ Viên, mặt sát vào nàng trước mặt mọi người, tay vịn lên mũ tinh quan trên đầu nàng nói: “Đồ vật nặng như vậy, không đè nàng đau nhức chứ?”
“Đã sắp muốn gãy luôn rồi, cổ của muội không nhúc nhích được!” Hạ Viên nghiêng cổ nhìn Tưởng Hoa An, làm nũng nói: “Mau lấy xuống giúp muội đi!”
Đám người hỉ nương thấy Hạ Viên với khuôn mặt đỏ bừng chỉ huy Tưởng Hoa An lấy mũ tinh quan xuống cho nàng, đều che miệng cười trộm, một bên rót đầy một ly rượu cho Tưởng Hoa An, muốn châm trà cho Hạ Viên thì khi nhấc ấm trà lên mới biết ấm trà không, không khỏi la lên: “Sao không có người đưa nước trà đưa vào tân phòng thế?”
Một cái bà tử cười nói: “Nghe người bên ngoài nói nước đều uống cạn sạch, lúc này người càng đến càng nhiều, cũng không chiếu cố nổi nữa. Vẫn nên để ta đi xuống bếp nhìn một cái, tự mình đổ nước pha trà mới đứng đắn.”
Các nàng ở đây không có trà uống, ngoài đại sảnh mấy bàn nữ quyến đã ồn ào hỏi tại sao không có người dâng trà, vừa thảo luận chuyện hôm nay.
“Tướng quân phu nhân thật có phúc mà, một lần thú liền được hai phòng nàng dâu, một người là thiên kim Hạ phủ, một người là thiên kim Trần phủ, đều là cửa hôn nhân tốt người người hâm mộ, giờ này chắc nửa đêm cũng cười tỉnh.” Hôm nay mấy vị phu nhân nghe được phủ Tướng quân đón dâu, vội đi chuẩn bị hạ lễ, rồi vội vàng đến đây, thảo luận nói: “Phủ Phủ Tướng quân đúng thật nở mặt, một lần đón dâu liền cưới được hai cô nương tham gia đại hội Tú phẩm Nam Bắc. Nghe nói hôm nay các nàng mới xuống thuyền, mới về đến phủ không bao lâu, kiệu hoa đã đến cửa rồi, chuyện này thật đúng là oanh động.”
“Đúng thật là oanh động, nhưng hai vị tân nương tử này, một người mới mười một tuổi, một người mười hai tuổi, tướng quân phu nhân muốn ôm tôn tử, phải đợi đến khi nào?”
“Cũng không đợi bao lâu đâu, qua ba bốn năm là tới rồi. Lúc đó thiếu tướng quân cũng khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu, cũng không tính là trễ. So sánh với cha hắn lúc trước ba mươi tuổi mới thành thân, ba mươi mốt tuổi mới để tổ mẫu hắn ôm tôn tử đã sớm hơn rồi.”
“Buổi sáng ta nghe phu nhân mấy phủ đến Hạ phủ cầu hôn, sau đó lại nghe tiểu hoàng tử Bắc Thành quốc kia cũng đích thân đến Hạ phủ cầu hôn, không biết vì sao, tiểu hoàng tử lại chẳng được gì, phu nhân ba phủ đến Hạ phủ cầu hôn thì mỗi người định một vị cô nương. Mới hỏi thăm vài vị phu nhân đều tự định là cô nương nào, lại nghe kiệu hoa phủ tướng quân đến Hạ phủ đón dâu, đợi chúng ta hồi phục tinh thần, thì nghe nói đón là nữ nhi Hạ Niên - Hạ Viên cô nương. Nên nhanh bảo người đi ra ngoài mua hạ lễ, ai ngờ gặp được vài vị phu nhân, cũng muốn mua hạ lễ đến phủ Tướng quân. Tất cả mọi người cười nói thiếu tướng quân không kết hôn không đón dâu thì thôi, một khi đón dâu thế mà mạnh mẽ vang dội như vậy, làm mọi người kinh ngạc giật mình. Đợi đến khi chúng ta mua hạ lễ muốn lên kiệu thì lại truyền tới tin tức, nói phủ Tướng quân không chỉ có thiếu tướng quân đón dâu, Nhị thiếu gia cũng muốn đón dâu, làm chúng ta nghe mà ngạc nhiên sửng sốt. Mọi người sững sờ xong lại đi mua thêm một phần hạ lễ, thế này mới vội vàng đến đây. Dọc theo đường đi còn cười nói hạ lễ chia làm hai phần, nhưng miệng chỉ có một cái, lại không thể ăn hắn hai phần rượu mừng, đúng là bị thua lỗ rồi. Ai ngờ đợi chúng ta đến phủ Tướng quân, không nói đến rượu mừng, ngay cả nước cũng nhanh chóng bị uống sạch hết cả. Thật không biết người đến từ đâu mà nhiều đến vậy?”
“Phủ Tướng quân đón dâu quá vội vàng, không kịp phát bái thiếp, chỉ cho người chạy báo khắp nơi. Vì thế ai quan hệ một chút đều đến đây. Thậm chí không có quan hệ với phủ Tướng quân muốn đi xem náo nhiệt cũng trà trộn vào đây. Các ngươi hay rồi, đến muộn một chút, nước cũng đang sôi rồi, một lát tự nhiên sẽ rót trà lên. Lúc nãy chúng ta vội vàng tới, đừng nói đến trà, ngay cả nước cũng chẳng có, toàn bộ đều đưa cho những người rỗi rảnh ngoài kia uống hết. Phòng bếp phủ Tướng quân phàm có thể tìm ra được gì đó, đều bị lấy ra đãi khách. Ngay cả đầu bếp cất giấu củ cải tự làm, cũng bị người tìm được lấy ra làm thức ăn nhắm rượu, quá khoa trương mà.”
“Vừa rồi còn có người nói phủ Tướng quân thật quá xa hoa, thế mà dám lấy nhân sâm ra để người ta nhắm rượu, ai có ngờ được thật ra đó là làm từ củ cải chứ?” Trấn Nam phu nhân đi cùng Hạ Tử Hân thì thầm với nhau một lúc, lúc này đang thở phì phò ghé qua đây nói: “Ngoài đại sảnh tất cả đều là người, mỗi bàn đều chật ních. Nghe rất nhiều người nói hôm nay phủ Tướng quân một lần thú liền cưới được hai vị tân nương tử, chuyện lớn trọng đại thế này bất kể thế nào cũng phải tới nhìn một cái. Toàn bộ người phủ Tướng quân đều bận rộn đến hôn mê. Đoán rằng Tướng quân phu nhân các nàng cũng không có chỗ chen lấn đến tiếp đón chúng ta, còn phải kêu bà tử xuống bếp tìm thức ăn cho chúng ta, nếu không, hôm nay ôm bụng không trở về thôi.”
“Nghe đâu đã vội chạy tới phủ khác mượn đầu bếp cùng vật dụng này nọ đấy, có điều lúc này quá nhiều người, đoán chắc rượu và thức ăn cũng không đủ. Đầu kia đã gọi người đến tửu lâu mua rượu có sẵn nâng tới.” Mã phu nhân lắc đầu nói: “Từ trước đến nay các phủ khi làm hỉ sự, ai mà không chuẩn bị gần nửa năm chứ, dù như vậy, đến lúc đó, còn vội chân không chạm đất. Phủ Tướng quân làm ngược, nói đón dâu liền đón dâu, còn cưới một lúc tân nương tử hai phòng. Rối thành như vậy, thật cũng không ngoài ý muốn.”
Mọi người nói xong, lại nói với Trấn Nam phu nhân: “Nghe nói tiểu Hoàng tử Bắc Thành quốc muốn chọn một vị tú nữ làm thông hôn, phủ Tướng quân sợ bị chọn trúng nàng dâu mình, nên vội vàng cưới vào cửa. Thấm nhi nhà ngài cũng tham gia đại hội Tú phẩm Nam Bắc lần này, cũng là một trong những tú nữ, ngài không sợ nàng bị chọn trúng hay sao?”
“Ta sợ thì có ích gì?” Trấn Nam phu nhân cười khổ nói: “Lúc này cũng không thể để nàng lập gia đình lung tung. Ta chỉ bảo Đại nàng dâu hỏi thăm tin tức, nếu có chuyện gì, lập tức nói cho ta biết, ta lại đi về phủ.”
Mã phu nhân cười hì hì nói: “Hôm nay phủ Tướng quân cưới nàng dâu hai phòng, nhưng trong phủ bọn họ ngoại trừ vị ít tuổi nhất kia, còn có ba người cũng đã tới tuổi thông hôn rồi, sao ngài không gả Thấm cô nương qua đây luôn đi. Làm phủ Tướng quân tam hỉ lâm môn luôn.”
Trấn Nam phu nhân nghe nhưng không lên tiếng. Quả thật nàng cũng có tâm tư này, thế này mới vội vàng tới đây, vì thấy Thượng Tiệp và Tưởng lão phu nhân loay hoay đến đầu óc choáng váng, vốn chẳng có cơ hội giữ để nói chuyện, vừa rồi đành phải kéo Hạ Tử Hân nói đến chuyện này, để Hạ Tử Hân nói một hai câu với Thượng Tiệp. Thật sự Hạ Tử Hân cũng vội vàng giữ lấy Thượng Tiệp nói chuyện này, chỉ một lúc, lại đến đây nói hai vị cô nương Hạ phủ và Trần phủ đúng thật là do Tưởng Hoa An và Tưởng Hoa Khoan vừa ý, thế này mới vội vàng cưới về. Chuyện Thấm cô nương, tự nhiên còn phải bàn bạc một chút cùng Tưởng Hoa Hồng một chút, vừa mới hỏi Tưởng Hoa Hồng, hắn cũng không đồng ý, thế này thì không còn cách nào khác. Trấn Nam phu nhân nghe vậy đành phải từ bỏ. Rồi suy nghĩ lại, mặc dù Bắc Thành quốc hơi xa, cũng không phải không cho trở về. Đại nữ nhi gả xa, không phải mấy năm cũng không gặp sao. Huống chi làm hoàng tử phi Bắc Thành quốc, phủ bình thường muốn ngóng trông gả vào còn không gả được. Không muốn nữ nhi lấy chồng xa, tùy tiện hứa cho một người cũng không ổn. Sau khi nàng tự an ủi mình, cũng buông tha. Chọn trúng thì chọn trúng, cũng không có cái gì phải sợ, nói ra, hoàng tử phi, cũng là chuyện làm rạng rỡ tổ tông.
Mấy vị phu nhân cũng mở miệng nghị luận nói: “Tiểu hoàng tử Bắc Thành quốc đích thân đến Hạ phủ cầu hôn, đây là chuyện vinh quang lớn lao, ai ngờ Hạ phủ không hứa nữ nhi cho hắn, lại hứa với phủ Tướng quân. Hiện giờ Hạ phủ và phủ Tướng quân cùng tiểu hoàng tử Bắc Thành quốc kết thành thù rồi. Chuyện hận thù cá nhân này, cũng đừng diễn biến thành quốc hận.”
“Muốn tiểu hoàng tử Bắc Thành quốc nuốt cơn tức này, chỉ sợ rất khó.” Lại có một vị phu nhân nói: “Trừ phi Hoàng thượng hứa tiểu công chúa cho tiểu hoàng tử Bắc Thành quốc, tiểu hoàng tử kia không cầu được cô nương Hạ phủ, lại được một vị công chúa, tự nhiên không còn lời gì để nói, mặt ngoài mặt trong đều có, cơn tức này cũng tự tiêu tan.”
“Tiểu công chúa là hòn ngọc quý trên tay Hoàng thượng và Hoàng hậu, làm sao buông bỏ cho lấy chồng xa tận Bắc Thành quốc?” Trấn Nam phu nhân lắc đầu nói: “Nếu Hoàng thượng và Hoàng hậu thực bất đắc dĩ lắm phải hứa tiểu công chúa cho tiểu hoàng tử Bắc Thành quốc, quan hệ Nam Bắc tự nhiên sẽ vững chắc. Chỉ sợ Đế Hậu nhung nhớ đến tiểu công chúa, sẽ giận chó đánh mèo Hạ phủ và phủ Tướng quân, thường hay khó xử một chút với Hạ phủ và phủ Tướng quân.”
Các nàng vừa nói xong, một vị phu nhân lại đến, thở phì phò nói: “Nói cho các ngươi biết lúc gần trưa, nghe thiếu Tướng quân phủ Tướng quân muốn đến Hạ phủ đón dâu, thì ta đang ở Trần phủ, nên hẹn Hàn lâm phu nhân đi lên phố tìm hạ lễ. Ai ngờ mới lên cỗ kiệu, ngoài cửa lại đón bà mối và Nhị thiếu gia phủ Tướng quân tới, lúc này tới cửa là muốn cầu hôn với Châu cô nương. Hàn lâm phu nhân vừa nghe trong cung có thể sẽ chọn Châu cô nương thông hôn, khó thở công tâm, lúc này lại nghe Khoan thiếu gia đến đây, là muốn cầu hôn, bỗng trở nên vui mừng. Khoan thiếu gia còn nói vừa mới phi ngựa bảo người đến Hạ phủ nhờ Hạ Giam Chính chọn ngày lành tháng tốt thì Hạ Giam Chính nói, giờ mùi hôm nay đúng là giờ lanh, giờ Thân thì hơi không tốt, vẫn nên nhanh chóng canh giờ qua cửa cho đại cát. Hàn lâm phu nhân nghe nói vậy, nhất thời loay hoay, vẫn là ta đẩy nàng, nói việc này không thể chậm trễ, mau mau chuẩn bị y phục cho Châu cô nương, đừng lỡ giờ lành. Lúc này Hàn lâm phu nhân mới phục hồi tinh thần, vội bảo người chuẩn bị hỉ phục các thứ, đang bề bộn loạn cả, Tướng quân phu nhân lại mang kiệu hoa tới cửa đón tân nương, lại nhân tiện đưa cho Khoan thiếu gia lễ phục thay ngay tại chỗ, thật sự là chuyện quá nhanh chóng. Vẫn là ta ở Hàn lâm phủ giúp đỡ một tay, nhìn Châu cô nương lên kiệu hoa rồi, thế này mới đi chuẩn bị hạ lễ mang tới. Cảm thấy hôm nay phủ Tướng quân cưới vợ, thật giống như lửa cháy tới nơi vậy.” Nói xong lại cảm thán: “Vì xoay người đi mua hạ lễ, thế là không thể xem được nghi thức bái đường. Tân nương tử đâu? Đưa vào động phòng rồi chưa?”
“Tất nhiên đã nhanh chóng bái đường đưa vào động phòng rồi, còn phải chờ ngươi đến đây mới bái hay sao?” Mấy vị phu nhân đều cười nói: “Nói ra, Khoan thiếu gia mười chín tuổi, thú vị Châu cô nương mười hai tuổi này, chỉ kém nhau bảy tuổi, đúng là lương xứng. Châu cô nương này hoạt bát ngay thẳng, thật xứng với Khoan thiếu gia thích giả chín chắn, thật vừa khéo.”
Các nàng ở đây thảo luận về Trần Châu, thì lúc này Trần Châu đang ở trong tân phòng lại lòng đầy rối rắm. Buổi sáng hôm nay mới trở về từ Bắc Thành quốc, xuống thuyền trở về phủ, chào hỏi tất cả mọi người trong phủ, tỉ mỉ nói từng tình huống từng chuyện phát sinh khi đến Bắc Thành quốc lần này, sau khi ăn cơm trưa xong, vô cùng buồn ngủ, nên trở về phòng nghỉ ngơi. Ai ngờ trong lúc ngủ mơ bị người lay tỉnh, còn chưa xuống giường, mấy nha đầu đã lên giường mặc xiêm áo cho nàng, lau mặt lau tay. Chỉ một lúc lại bôi son, sơ đầu, cài trâm, rồi nói: “Được rồi, mau phủ khăn trùm đầu lên, kiệu hoa đã đến đây rồi!” Nàng còn mê mang say giấc, nghĩ là nằm mơ, cũng không suy nghĩ gì nhiều, tiếp tục nhắm mắt ngủ gà ngủ gật. Không nghĩ tới trong phòng lại đầy tiếng nói cát tường của một đám người, đợi nghe được tiếng nói ầm ĩ, mở mắt nhìn, mới phát hiện không phải nằm mơ, dường như chính mình phải xuất giá rồi, thế này mới hoảng sợ, hỏi: “Gả cho ai? Gả đến đâu?”
“Gả cho Khoan thiếu gia phủ Tướng quân.” Tẩu tẩu cười nói: “Đích thân đến đây cầu hôn, thực nể tình quá, còn nhân tiện đón dâu, đây chính là việc hôn nhân tốt khó có được.”
“Muội...” Trần Châu nghe vậy nóng nảy, muốn nhảy xuống, lại bị Hàn lâm phu nhân gắt gao chặn lại.
“Không cần cứ ta ta ngươi ngươi, đây đúng thật là một cửa hôn nhân tốt khó có được.” Thấy Trần Châu còn muốn nói chuyện, Hàn lâm phu nhân che miệng nàng nói: “Ngoan, nương sẽ không hại con!” Đang nói, nghe tiếng hỉ nhạc bên ngoài vang lên, đại ca Trần Châu vội vàng tiến vào, bế Trần Châu nói: “Phủ chúng ta cũng không kịp mời hỉ nương, đi học quy củ tiểu hộ nhân gia (gia đình nhà nghèo), để đại ca bế muội lên kiệu hoa là được. Phải qua cửa vào giờ mùi, đừng trì hoãn nữa, tránh lỡ giờ lành.”
Đại ca Trần Châu đang nói chuyện, Hàn lâm phu nhân lại che miệng Trần Châu thật chặt không cho nàng nói chuyện, chỉ sợ nàng giống như bình thường nói chuyện không cấm kỵ, lúc này lại nói ra những lời không dễ nghe. Ngược lại Đại tẩu Trần Châu lại mang vào cho Trần Châu một đôi giày thêu đỏ chót. Truyện của diễn .đàn Lê Quý' Đôn. Vui lòng không sao chép sang web khác. Cám ơn....
Trần Châu bi phẫn nắm tay, màu đỏ khăn voan càng tăng thêm khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, vừa rồi ta đâu có nói không lấy chồng đâu, sao các ngươi một người hai người bịt miệng ta lại không cho ta nói chuyện chứ? Đại ca càng dứt khoác, trực tiếp ôm ta ra ngoài đưa vào kiệu hoa. Ôi, lúc ấy ta chỉ muốn nói, để ta đi nhà xí trước rồi nói sau. Nhưng các ngươi đều không cho ta nói chuyện. Ta sợ nghẹn chết, nên làm sao bây giờ.
“Cô nương, ngài cảm thấy thế nào?” Nha đầu Tiểu hoa bên người Trần Châu thấy mông Trần Châu cứ day qua bên này lại qua bên kia, rất sợ bị hỉ nương thấy sẽ nói Tân nương tử không đoan trang, nên đi qua âm thầm nói: “Có phải đói bụng rồi không?”
Trần Châu ở dưới khăn voan lắc đầu mãnh liệt, trong lòng cứ hò hét, thần ơi, cứu cứu con với!
Đám người hỉ nương thấy Tưởng Hoa An đi vào, một đám đi tới thỉnh an, cười đưa đòn cân vào trong tay Tưởng Hoa An nói: “Mời thiếu tướng quân vén khăn voan!”
Tưởng Hoa An gật gật đầu nhận lấy đòn cân, nhìn bóng dáng nho nhỏ ngồi trên giường, mỉm cười, ngừng lại một chút, thế này mới nhẹ nhàng mở một góc khăn voan đỏ, chậm rãi vén lên. Hạ Viên ở dưới khăn voan cũng khác với ngày thường, đôi mắt linh lợi lúc này rũ xuống không dám nhìn người, mũ tinh quan che mất nửa khuôn mặt nàng, càng lộ vẻ trẻ con. Vì trời nóng, cái mũi vểnh cao điểm vài giọt mồ hôi, cái miệng hồng nhuận khẽ nhếch, cố gắng tạo ra dáng vẻ nghiêm túc đoan trang. Tưởng Hoa An nhìn bộ dạng này của Hạ Viên, không biết thế nào, bỗng nở nụ cười.
Hạ Viên cảm giác được hơi thở nong nóng Tưởng Hoa An đang phả lên mặt, dường như còn đang cười, vừa ngẩng đầu quả nhiên thấy Tưởng Hoa An nhìn nàng ý cười đầy mặt, không khỏi bật thốt nói: “Có gì đáng nhìn sao?” Trong lòng lại thêm một câu, chưa thấy tân nương tử mười một tuổi bao giờ sao?
Đám người hỉ nương vừa nghe lời nói Hạ Viên..., làm tất cả mọi người đều cười lên, Tưởng Hoa An cũng cười nói: “Nhìn đẹp lắm!”
Hắn đang nói gì thế, khen ta đẹp sao? Hạ Viên hơi ngây ngốc, cúi đầu nhẹ kéo trên người hỉ nương, tuy nói sửa nhỏ lại, dù sao cũng vội vàng, chỗ thân áo hơi rộng, có vẻ, có vẻ một chút ngực cũng không có. Mặc dù vốn không có ngực, nhưng nếu chỗ eo bóp lại một chút, cũng có thể ra chút hình dáng, nhưng người sửa xiêm y này trái lại không có ý tưởng này, thế mà sửa ngực sát vào, chỗ thắt lưng lại sửa rộng rãi, thực quá khi dễ tiểu hài tử mà. Hạ Viên bình tĩnh lại, quyết định không để ý tới chuyện giá y khó coi này nữa, phải chuyển lực chú ý đến trên người tân lang mới đúng. Ừm, vừa rồi tân lang khen ta dễ nhìn, ta phải có qua có lại, cũng khen lại một câu mới được.
“An ca ca, hôm nay nhìn huynh cũng đẹp lắm!” Hạ Viên cả gan nhìn Tưởng Hoa An, người này mặc đồ thật đúng là đẹp mắt, mày kiếm còn có ánh mắt sáng tựa sao, mê hoặc lòng người. Ôi, một người sống sờ sờ ra đó, thiếu tướng quân anh minh thần võ, sau này sẽ thuộc về mình. Ôi sao ta chỉ có mười một tuổi, nếu như bằng không, hừm hừm.... Hạ Viên than thầm, lại thấy hỉ nương bày ly rượu trên bàn nói: “Mời tân lang tân nương uống rượu giao bôi!”
“Nàng còn nhỏ, sợ không thể uống rượu cay này. Vầy đi, nàng uống trà, ta uống rượu!” Tưởng Hoa An mỉm cười liếc mắt nhìn Hạ Viên, mặt sát vào nàng trước mặt mọi người, tay vịn lên mũ tinh quan trên đầu nàng nói: “Đồ vật nặng như vậy, không đè nàng đau nhức chứ?”
“Đã sắp muốn gãy luôn rồi, cổ của muội không nhúc nhích được!” Hạ Viên nghiêng cổ nhìn Tưởng Hoa An, làm nũng nói: “Mau lấy xuống giúp muội đi!”
Đám người hỉ nương thấy Hạ Viên với khuôn mặt đỏ bừng chỉ huy Tưởng Hoa An lấy mũ tinh quan xuống cho nàng, đều che miệng cười trộm, một bên rót đầy một ly rượu cho Tưởng Hoa An, muốn châm trà cho Hạ Viên thì khi nhấc ấm trà lên mới biết ấm trà không, không khỏi la lên: “Sao không có người đưa nước trà đưa vào tân phòng thế?”
Một cái bà tử cười nói: “Nghe người bên ngoài nói nước đều uống cạn sạch, lúc này người càng đến càng nhiều, cũng không chiếu cố nổi nữa. Vẫn nên để ta đi xuống bếp nhìn một cái, tự mình đổ nước pha trà mới đứng đắn.”
Các nàng ở đây không có trà uống, ngoài đại sảnh mấy bàn nữ quyến đã ồn ào hỏi tại sao không có người dâng trà, vừa thảo luận chuyện hôm nay.
“Tướng quân phu nhân thật có phúc mà, một lần thú liền được hai phòng nàng dâu, một người là thiên kim Hạ phủ, một người là thiên kim Trần phủ, đều là cửa hôn nhân tốt người người hâm mộ, giờ này chắc nửa đêm cũng cười tỉnh.” Hôm nay mấy vị phu nhân nghe được phủ Tướng quân đón dâu, vội đi chuẩn bị hạ lễ, rồi vội vàng đến đây, thảo luận nói: “Phủ Phủ Tướng quân đúng thật nở mặt, một lần đón dâu liền cưới được hai cô nương tham gia đại hội Tú phẩm Nam Bắc. Nghe nói hôm nay các nàng mới xuống thuyền, mới về đến phủ không bao lâu, kiệu hoa đã đến cửa rồi, chuyện này thật đúng là oanh động.”
“Đúng thật là oanh động, nhưng hai vị tân nương tử này, một người mới mười một tuổi, một người mười hai tuổi, tướng quân phu nhân muốn ôm tôn tử, phải đợi đến khi nào?”
“Cũng không đợi bao lâu đâu, qua ba bốn năm là tới rồi. Lúc đó thiếu tướng quân cũng khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu, cũng không tính là trễ. So sánh với cha hắn lúc trước ba mươi tuổi mới thành thân, ba mươi mốt tuổi mới để tổ mẫu hắn ôm tôn tử đã sớm hơn rồi.”
“Buổi sáng ta nghe phu nhân mấy phủ đến Hạ phủ cầu hôn, sau đó lại nghe tiểu hoàng tử Bắc Thành quốc kia cũng đích thân đến Hạ phủ cầu hôn, không biết vì sao, tiểu hoàng tử lại chẳng được gì, phu nhân ba phủ đến Hạ phủ cầu hôn thì mỗi người định một vị cô nương. Mới hỏi thăm vài vị phu nhân đều tự định là cô nương nào, lại nghe kiệu hoa phủ tướng quân đến Hạ phủ đón dâu, đợi chúng ta hồi phục tinh thần, thì nghe nói đón là nữ nhi Hạ Niên - Hạ Viên cô nương. Nên nhanh bảo người đi ra ngoài mua hạ lễ, ai ngờ gặp được vài vị phu nhân, cũng muốn mua hạ lễ đến phủ Tướng quân. Tất cả mọi người cười nói thiếu tướng quân không kết hôn không đón dâu thì thôi, một khi đón dâu thế mà mạnh mẽ vang dội như vậy, làm mọi người kinh ngạc giật mình. Đợi đến khi chúng ta mua hạ lễ muốn lên kiệu thì lại truyền tới tin tức, nói phủ Tướng quân không chỉ có thiếu tướng quân đón dâu, Nhị thiếu gia cũng muốn đón dâu, làm chúng ta nghe mà ngạc nhiên sửng sốt. Mọi người sững sờ xong lại đi mua thêm một phần hạ lễ, thế này mới vội vàng đến đây. Dọc theo đường đi còn cười nói hạ lễ chia làm hai phần, nhưng miệng chỉ có một cái, lại không thể ăn hắn hai phần rượu mừng, đúng là bị thua lỗ rồi. Ai ngờ đợi chúng ta đến phủ Tướng quân, không nói đến rượu mừng, ngay cả nước cũng nhanh chóng bị uống sạch hết cả. Thật không biết người đến từ đâu mà nhiều đến vậy?”
“Phủ Tướng quân đón dâu quá vội vàng, không kịp phát bái thiếp, chỉ cho người chạy báo khắp nơi. Vì thế ai quan hệ một chút đều đến đây. Thậm chí không có quan hệ với phủ Tướng quân muốn đi xem náo nhiệt cũng trà trộn vào đây. Các ngươi hay rồi, đến muộn một chút, nước cũng đang sôi rồi, một lát tự nhiên sẽ rót trà lên. Lúc nãy chúng ta vội vàng tới, đừng nói đến trà, ngay cả nước cũng chẳng có, toàn bộ đều đưa cho những người rỗi rảnh ngoài kia uống hết. Phòng bếp phủ Tướng quân phàm có thể tìm ra được gì đó, đều bị lấy ra đãi khách. Ngay cả đầu bếp cất giấu củ cải tự làm, cũng bị người tìm được lấy ra làm thức ăn nhắm rượu, quá khoa trương mà.”
“Vừa rồi còn có người nói phủ Tướng quân thật quá xa hoa, thế mà dám lấy nhân sâm ra để người ta nhắm rượu, ai có ngờ được thật ra đó là làm từ củ cải chứ?” Trấn Nam phu nhân đi cùng Hạ Tử Hân thì thầm với nhau một lúc, lúc này đang thở phì phò ghé qua đây nói: “Ngoài đại sảnh tất cả đều là người, mỗi bàn đều chật ních. Nghe rất nhiều người nói hôm nay phủ Tướng quân một lần thú liền cưới được hai vị tân nương tử, chuyện lớn trọng đại thế này bất kể thế nào cũng phải tới nhìn một cái. Toàn bộ người phủ Tướng quân đều bận rộn đến hôn mê. Đoán rằng Tướng quân phu nhân các nàng cũng không có chỗ chen lấn đến tiếp đón chúng ta, còn phải kêu bà tử xuống bếp tìm thức ăn cho chúng ta, nếu không, hôm nay ôm bụng không trở về thôi.”
“Nghe đâu đã vội chạy tới phủ khác mượn đầu bếp cùng vật dụng này nọ đấy, có điều lúc này quá nhiều người, đoán chắc rượu và thức ăn cũng không đủ. Đầu kia đã gọi người đến tửu lâu mua rượu có sẵn nâng tới.” Mã phu nhân lắc đầu nói: “Từ trước đến nay các phủ khi làm hỉ sự, ai mà không chuẩn bị gần nửa năm chứ, dù như vậy, đến lúc đó, còn vội chân không chạm đất. Phủ Tướng quân làm ngược, nói đón dâu liền đón dâu, còn cưới một lúc tân nương tử hai phòng. Rối thành như vậy, thật cũng không ngoài ý muốn.”
Mọi người nói xong, lại nói với Trấn Nam phu nhân: “Nghe nói tiểu Hoàng tử Bắc Thành quốc muốn chọn một vị tú nữ làm thông hôn, phủ Tướng quân sợ bị chọn trúng nàng dâu mình, nên vội vàng cưới vào cửa. Thấm nhi nhà ngài cũng tham gia đại hội Tú phẩm Nam Bắc lần này, cũng là một trong những tú nữ, ngài không sợ nàng bị chọn trúng hay sao?”
“Ta sợ thì có ích gì?” Trấn Nam phu nhân cười khổ nói: “Lúc này cũng không thể để nàng lập gia đình lung tung. Ta chỉ bảo Đại nàng dâu hỏi thăm tin tức, nếu có chuyện gì, lập tức nói cho ta biết, ta lại đi về phủ.”
Mã phu nhân cười hì hì nói: “Hôm nay phủ Tướng quân cưới nàng dâu hai phòng, nhưng trong phủ bọn họ ngoại trừ vị ít tuổi nhất kia, còn có ba người cũng đã tới tuổi thông hôn rồi, sao ngài không gả Thấm cô nương qua đây luôn đi. Làm phủ Tướng quân tam hỉ lâm môn luôn.”
Trấn Nam phu nhân nghe nhưng không lên tiếng. Quả thật nàng cũng có tâm tư này, thế này mới vội vàng tới đây, vì thấy Thượng Tiệp và Tưởng lão phu nhân loay hoay đến đầu óc choáng váng, vốn chẳng có cơ hội giữ để nói chuyện, vừa rồi đành phải kéo Hạ Tử Hân nói đến chuyện này, để Hạ Tử Hân nói một hai câu với Thượng Tiệp. Thật sự Hạ Tử Hân cũng vội vàng giữ lấy Thượng Tiệp nói chuyện này, chỉ một lúc, lại đến đây nói hai vị cô nương Hạ phủ và Trần phủ đúng thật là do Tưởng Hoa An và Tưởng Hoa Khoan vừa ý, thế này mới vội vàng cưới về. Chuyện Thấm cô nương, tự nhiên còn phải bàn bạc một chút cùng Tưởng Hoa Hồng một chút, vừa mới hỏi Tưởng Hoa Hồng, hắn cũng không đồng ý, thế này thì không còn cách nào khác. Trấn Nam phu nhân nghe vậy đành phải từ bỏ. Rồi suy nghĩ lại, mặc dù Bắc Thành quốc hơi xa, cũng không phải không cho trở về. Đại nữ nhi gả xa, không phải mấy năm cũng không gặp sao. Huống chi làm hoàng tử phi Bắc Thành quốc, phủ bình thường muốn ngóng trông gả vào còn không gả được. Không muốn nữ nhi lấy chồng xa, tùy tiện hứa cho một người cũng không ổn. Sau khi nàng tự an ủi mình, cũng buông tha. Chọn trúng thì chọn trúng, cũng không có cái gì phải sợ, nói ra, hoàng tử phi, cũng là chuyện làm rạng rỡ tổ tông.
Mấy vị phu nhân cũng mở miệng nghị luận nói: “Tiểu hoàng tử Bắc Thành quốc đích thân đến Hạ phủ cầu hôn, đây là chuyện vinh quang lớn lao, ai ngờ Hạ phủ không hứa nữ nhi cho hắn, lại hứa với phủ Tướng quân. Hiện giờ Hạ phủ và phủ Tướng quân cùng tiểu hoàng tử Bắc Thành quốc kết thành thù rồi. Chuyện hận thù cá nhân này, cũng đừng diễn biến thành quốc hận.”
“Muốn tiểu hoàng tử Bắc Thành quốc nuốt cơn tức này, chỉ sợ rất khó.” Lại có một vị phu nhân nói: “Trừ phi Hoàng thượng hứa tiểu công chúa cho tiểu hoàng tử Bắc Thành quốc, tiểu hoàng tử kia không cầu được cô nương Hạ phủ, lại được một vị công chúa, tự nhiên không còn lời gì để nói, mặt ngoài mặt trong đều có, cơn tức này cũng tự tiêu tan.”
“Tiểu công chúa là hòn ngọc quý trên tay Hoàng thượng và Hoàng hậu, làm sao buông bỏ cho lấy chồng xa tận Bắc Thành quốc?” Trấn Nam phu nhân lắc đầu nói: “Nếu Hoàng thượng và Hoàng hậu thực bất đắc dĩ lắm phải hứa tiểu công chúa cho tiểu hoàng tử Bắc Thành quốc, quan hệ Nam Bắc tự nhiên sẽ vững chắc. Chỉ sợ Đế Hậu nhung nhớ đến tiểu công chúa, sẽ giận chó đánh mèo Hạ phủ và phủ Tướng quân, thường hay khó xử một chút với Hạ phủ và phủ Tướng quân.”
Các nàng vừa nói xong, một vị phu nhân lại đến, thở phì phò nói: “Nói cho các ngươi biết lúc gần trưa, nghe thiếu Tướng quân phủ Tướng quân muốn đến Hạ phủ đón dâu, thì ta đang ở Trần phủ, nên hẹn Hàn lâm phu nhân đi lên phố tìm hạ lễ. Ai ngờ mới lên cỗ kiệu, ngoài cửa lại đón bà mối và Nhị thiếu gia phủ Tướng quân tới, lúc này tới cửa là muốn cầu hôn với Châu cô nương. Hàn lâm phu nhân vừa nghe trong cung có thể sẽ chọn Châu cô nương thông hôn, khó thở công tâm, lúc này lại nghe Khoan thiếu gia đến đây, là muốn cầu hôn, bỗng trở nên vui mừng. Khoan thiếu gia còn nói vừa mới phi ngựa bảo người đến Hạ phủ nhờ Hạ Giam Chính chọn ngày lành tháng tốt thì Hạ Giam Chính nói, giờ mùi hôm nay đúng là giờ lanh, giờ Thân thì hơi không tốt, vẫn nên nhanh chóng canh giờ qua cửa cho đại cát. Hàn lâm phu nhân nghe nói vậy, nhất thời loay hoay, vẫn là ta đẩy nàng, nói việc này không thể chậm trễ, mau mau chuẩn bị y phục cho Châu cô nương, đừng lỡ giờ lành. Lúc này Hàn lâm phu nhân mới phục hồi tinh thần, vội bảo người chuẩn bị hỉ phục các thứ, đang bề bộn loạn cả, Tướng quân phu nhân lại mang kiệu hoa tới cửa đón tân nương, lại nhân tiện đưa cho Khoan thiếu gia lễ phục thay ngay tại chỗ, thật sự là chuyện quá nhanh chóng. Vẫn là ta ở Hàn lâm phủ giúp đỡ một tay, nhìn Châu cô nương lên kiệu hoa rồi, thế này mới đi chuẩn bị hạ lễ mang tới. Cảm thấy hôm nay phủ Tướng quân cưới vợ, thật giống như lửa cháy tới nơi vậy.” Nói xong lại cảm thán: “Vì xoay người đi mua hạ lễ, thế là không thể xem được nghi thức bái đường. Tân nương tử đâu? Đưa vào động phòng rồi chưa?”
“Tất nhiên đã nhanh chóng bái đường đưa vào động phòng rồi, còn phải chờ ngươi đến đây mới bái hay sao?” Mấy vị phu nhân đều cười nói: “Nói ra, Khoan thiếu gia mười chín tuổi, thú vị Châu cô nương mười hai tuổi này, chỉ kém nhau bảy tuổi, đúng là lương xứng. Châu cô nương này hoạt bát ngay thẳng, thật xứng với Khoan thiếu gia thích giả chín chắn, thật vừa khéo.”
Các nàng ở đây thảo luận về Trần Châu, thì lúc này Trần Châu đang ở trong tân phòng lại lòng đầy rối rắm. Buổi sáng hôm nay mới trở về từ Bắc Thành quốc, xuống thuyền trở về phủ, chào hỏi tất cả mọi người trong phủ, tỉ mỉ nói từng tình huống từng chuyện phát sinh khi đến Bắc Thành quốc lần này, sau khi ăn cơm trưa xong, vô cùng buồn ngủ, nên trở về phòng nghỉ ngơi. Ai ngờ trong lúc ngủ mơ bị người lay tỉnh, còn chưa xuống giường, mấy nha đầu đã lên giường mặc xiêm áo cho nàng, lau mặt lau tay. Chỉ một lúc lại bôi son, sơ đầu, cài trâm, rồi nói: “Được rồi, mau phủ khăn trùm đầu lên, kiệu hoa đã đến đây rồi!” Nàng còn mê mang say giấc, nghĩ là nằm mơ, cũng không suy nghĩ gì nhiều, tiếp tục nhắm mắt ngủ gà ngủ gật. Không nghĩ tới trong phòng lại đầy tiếng nói cát tường của một đám người, đợi nghe được tiếng nói ầm ĩ, mở mắt nhìn, mới phát hiện không phải nằm mơ, dường như chính mình phải xuất giá rồi, thế này mới hoảng sợ, hỏi: “Gả cho ai? Gả đến đâu?”
“Gả cho Khoan thiếu gia phủ Tướng quân.” Tẩu tẩu cười nói: “Đích thân đến đây cầu hôn, thực nể tình quá, còn nhân tiện đón dâu, đây chính là việc hôn nhân tốt khó có được.”
“Muội...” Trần Châu nghe vậy nóng nảy, muốn nhảy xuống, lại bị Hàn lâm phu nhân gắt gao chặn lại.
“Không cần cứ ta ta ngươi ngươi, đây đúng thật là một cửa hôn nhân tốt khó có được.” Thấy Trần Châu còn muốn nói chuyện, Hàn lâm phu nhân che miệng nàng nói: “Ngoan, nương sẽ không hại con!” Đang nói, nghe tiếng hỉ nhạc bên ngoài vang lên, đại ca Trần Châu vội vàng tiến vào, bế Trần Châu nói: “Phủ chúng ta cũng không kịp mời hỉ nương, đi học quy củ tiểu hộ nhân gia (gia đình nhà nghèo), để đại ca bế muội lên kiệu hoa là được. Phải qua cửa vào giờ mùi, đừng trì hoãn nữa, tránh lỡ giờ lành.”
Đại ca Trần Châu đang nói chuyện, Hàn lâm phu nhân lại che miệng Trần Châu thật chặt không cho nàng nói chuyện, chỉ sợ nàng giống như bình thường nói chuyện không cấm kỵ, lúc này lại nói ra những lời không dễ nghe. Ngược lại Đại tẩu Trần Châu lại mang vào cho Trần Châu một đôi giày thêu đỏ chót. Truyện của diễn .đàn Lê Quý' Đôn. Vui lòng không sao chép sang web khác. Cám ơn....
Trần Châu bi phẫn nắm tay, màu đỏ khăn voan càng tăng thêm khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, vừa rồi ta đâu có nói không lấy chồng đâu, sao các ngươi một người hai người bịt miệng ta lại không cho ta nói chuyện chứ? Đại ca càng dứt khoác, trực tiếp ôm ta ra ngoài đưa vào kiệu hoa. Ôi, lúc ấy ta chỉ muốn nói, để ta đi nhà xí trước rồi nói sau. Nhưng các ngươi đều không cho ta nói chuyện. Ta sợ nghẹn chết, nên làm sao bây giờ.
“Cô nương, ngài cảm thấy thế nào?” Nha đầu Tiểu hoa bên người Trần Châu thấy mông Trần Châu cứ day qua bên này lại qua bên kia, rất sợ bị hỉ nương thấy sẽ nói Tân nương tử không đoan trang, nên đi qua âm thầm nói: “Có phải đói bụng rồi không?”
Trần Châu ở dưới khăn voan lắc đầu mãnh liệt, trong lòng cứ hò hét, thần ơi, cứu cứu con với!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.