Chương 57: Đặt chủ ý đến trần châu
Cống Trà
10/05/2017
“Chúng ta xuất phát vào sáng sớm ngày hai sáu tháng ba, đầu tháng năm
đến Bắc Thành quốc, cũng không nghĩ tới mới một tháng, mọi chuyện đại
hội Tú phẩm này đã hoàn tất rồi. Bây giờ đã tháng sáu, đoán khi trở về
Nam Xương quốc, cũng cuối tháng bảy, cũng kịp đón tết Trung thu!” Lý ma
ma đứng trên boong thuyền bấm ngón tay tính ngày, nhìn phương trời xa xa nói: “Lúc trước còn nghĩ nhanh nhất cũng phải tháng tám mới có thể trở
về, không nghĩ tới lại nhanh như vậy, cũng do Tưởng thiếu tướng và Thẩm
trạng nguyên quan tâm chuẩn bị mọi việc chu đáo, lần này mới thuận lợi
như vậy.”
Trần ma ma nói tiếp: “Khó được là các cô nương ngoại trừ có say tàu, cũng không sinh bệnh gì, lòng giảm lo không ít. Chuyến đi trước trì hoãn thời gian rất lâu, cũng là do có hai vị cô nương vừa đến Bắc Thành quốc liền bị bệnh, thỉnh y vấn dược một thời gian dài cũng không thấy đỡ, sau này không thể tham gia đại hội Tú phẩm, ngặt cái hai người các nàng lại là người thêu xuất sắc nhất, bởi vậy lúc đó mới không đoạt vị trí khôi thủ. Lúc này mặc dù có một người không quen phong thổ ăn không ngon, cũng không nghiêm trọng lắm, còn có thể tham gia thi đấu, cũng coi như khó được rồi.”
Hai người nói chuyện, Lý ma ma lại cười hỏi Trần ma ma: “Không phải Châu cô nương cho bạc thỉnh ngươi xử lý chuyện sinh nhật sao? Sao còn rỗi rảnh ngồi chỗ này tám chuyện thế?”
“Hì, trên thuyền này cũng không có cách đi thu mua cái gì, ta cần gì phải vội. Bất quá đưa bạc cho đầu bếp trên thuyền, nhờ hắn làm nhiều thêm vài món thức ăn đưa tới thôi, còn có thể làm gì? Châu cô nương thật may mắn, đúng lúc mọi người đang nhàn rỗi, ở trên thuyền lại buồn chán, cũng xử lý vô cùng náo nhiệt cho nàng. Sinh nhật Viên cô nương ngày ấy, đúng lúc toàn bộ mọi người đến trong cung dự tiệc, chỉ một mình nàng ở trong phòng đọc sách, thật cô đơn. Vẫn là ta đi vào nói chuyện cùng một lát đấy. Sau này mới nghe được là ca ca song thai tặng lễ vật cho nàng, nàng lại thêu một cái túi thơm nhỏ cho ca ca nàng. Xem như làm xong sinh nhật.”
“Ngày tiến cung dự tiệc ấy chính là sinh nhật nàng sao? Chẳng trách ca ca nàng mượn Sử cô nương khăn tay gói bánh mè vừng mang ra cung cho nàng ăn, thì ra là muốn chúc mừng sinh nhật nàng.” Lý ma ma bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: “Ta còn nói dù thường ngày thích ăn bánh mè vừng, cũng không đáng để ca ca nàng để bụng như vậy, vào cung thế mà còn có phần tâm tư gói bánh mang ra cung cho nàng, cũng không sợ người chê cười.”
“Thì ra khăn tay Sử cô nương là Hạ Từ thiếu gia mượn sao, lúc trước ta còn tưởng rằng do Tưởng thiếu tướng mượn. Nghe có người rỉ tai nói khăn tay này nhưng là thêu một đôi uyên ương, lặng lẽ truyền tai nhau nói Tưởng thiếu tướng coi trọng Sử cô nương. Sau này nghe kêu ngươi đi qua, giặt sạch khăn tay này đưa về cho Sử cô nương, mọi người lại không chắc chắn. Đợi hỏi thăm gói cái bánh này là cho Viên cô nương ăn, toàn bộ đều lắp bắp kinh hãi. Rỉ tai nhau nói rằng Tưởng thiếu tướng hai mươi mốt, một người rất anh vĩ, chẳng lẽ lại nhìn trúng Viên cô nương một tiểu hài tử như thế?” Trần ma ma nhìn thấy quanh đây không có ai, nhỏ giọng nói: “Hiện giờ mặc dù nhìn Viên cô nương đã là một tiểu mỹ nhân, có điều vóc người chưa đủ, thế nào cũng phải qua hai ba năm mới lớn, ngươi nói xem, chẳng lẽ Tưởng thiếu tướng có ý tứ với Viên cô nương sao?”
“Phủ Tướng quân và Hạ phủ thường xuyên lui tới, cô nương Đại phòng Hạ phủ lại là Tưởng phó tướng phu nhân, Tưởng thiếu tướng chính là xem Viên cô nương trưởng thành, có tình cảm hơn so với người bình thường. Hiện giờ Tưởng thiếu tướng lớn hơn Viên cô nương mười tuổi, bàn tới, nhiều nhất là đối đãi Viên cô nương giống như muội muội mình thôi!” Lý ma ma vốn muốn hợp tác Sử Duyệt với Tưởng Hoa An, sau này nghe Sử Duyệt nói Tưởng Hoa An đối nàng căn bản vô ý nên có chút đáng tiếc, đang định bày mưu tính kế, lại nghe Sử Duyệt thì thầm nói chuyện Nghiêm Mông tặng ngọc bội, bà mới buông tha xuống. Có điều lúc này nghe Trần ma ma đoán Tưởng Hoa An có ý với Hạ Viên, nhưng lại âm thầm lắc đầu, điều này làm sao có thể chứ? Vừa có một đại cô nương thuần thục như hoa như ngọc còn không động tâm, làm sao lại thích một tiểu hài tử ngây ngô chứ?
Trần ma ma lại nói ra một tin khác, nhỏ giọng nói: “Nghe đâu lúc trước Tướng quân phu nhân đến Hạ phủ cầu hôn, cũng không phải là nói cho tiểu nhi tử, là nói cho Tưởng thiếu tướng đấy.”
“Này là thật sao?” Lý ma ma ngạc nhiên, bỗng đánh đét đùi nói: “Người phủ Tướng quân bọn họ đều thích cưới tiểu cô nương nhỏ hơn mười tuổi, này cũng nhanh thành lệ rồi.”
Đang nói, Trần ma ma nhìn thấy bên kia có người đi tới, bèn cười nói: “Ta đi xem đầu bếp chuẩn bị như thế nào, cũng có thể giúp đỡ bưng thức ăn vào.”
Vì đại hội Tú phẩm đã kết thúc, tất cả các cô nương cũng thoải mái hơn, đúng lúc sinh nhật Trần Châu, lúc này mọi người lại không chuẩn bị lễ vật gì, nên thảo luận làm ra một bộ sản phẩm, kết phường thêu một bức bách hoa đồ đưa cho Trần Châu. Sử Duyệt cười nói: “Nói là bách hoa đồ, cũng chỉ thêu có mười hai bông hoa thôi. Thêu thành một cái chăn bông, đêm nay cho Châu muội có một giấc mộng đẹp.”
“Đã có hoa, sẽ có bướm, muội thêu bươm bướm là được.” Hạ Viên cười nói: “Dùng thêu thất sắc thêu bươm bướm, vô cùng rực rỡ.”
Trần Châu lại nhớ tới lần trước quên sinh nhật Hạ Viên, cái gì cũng không đưa cho nàng, kéo nói: “Viên nhi, sinh nhật muội ngày ấy, chúng ta vừa vặn đều phải tiến cung, hỗn loạn quên mất, muội không trách ta chứ?”
Hạ Viên lắc đầu cười nói: “Lúc đó vừa trở lên bờ, mọi người đều rối ren, lại vừa chuẩn bị tiến cung, cũng là vì chính muội không tính nói ra, còn dặn dò ca ca cũng đừng nói, đỡ cho mọi người còn phải nhớ đến sinh nhật chúng ta. Tỷ muốn băn khoăn, sang năm đưa muội hai phần lễ bổ sung là được.” Made by....
Trần Châu thấy Hạ Viên không để ý, mặt mày lại hớn hở, cười hì hì nói: “Ta thích túi thơm lần trước muội thêu, muội không cần thêu bươm bướm, may cho ta cái túi thơm, cũng chỉ cần thêu tên lên như thế thôi.” Nói xong nháy nháy mắt mấy cái.
Hạ Viên nghĩ đến cái túi thơm mình đưa cho Tưởng Hoa An, đỏ mặt, vội giả vờ đi giúp Sử Duyệt tìm chỉ thêu, không cùng Trần Châu tám chuyện nữa.
Lúc này mười vị cô nương toàn bộ đều quen nhau, vì người lớn tuổi nhất là Sử Duyệt cũng chỉ mười bốn tuổi, phần đông đều là mười hai mười ba tuổi, ít nhất là Hạ Viên cũng chỉ mới mười một tuổi, mọi người một bên tìm chỉ muốn thêu bách hoa đồ tặng cho Trần Châu, một bên nói chuyện với nhau. Nghe Trần Châu yêu cầu Hạ Viên thêu cái túi thơm, Hạ Viên cũng không lên tiếng, cười nói: “Châu nhi muốn túi thơm, tự mình có thể thêu nha! Cần gì phải bảo Viên muội thêu cho ngươi? Viên nhi muốn thêu, cũng là thêu cho hôn phu.”
Trần Châu cười nhìn Hạ Viên, đi tới gần thì thầm: “Muội sớm đã thêu cho hôn phu tương lai rồi, ta lại nắm được nhược điểm, sao hả, muội cũng phải thêu một cái bịt miệng ta thôi.”
“Thấy tỷ cười đểu như vậy, tương lai ban phúc cho tỷ gặp hôn phu hung ác, trị tỷ xem còn dám cười loạn không.” Hạ Viên ngang dọc liếc mắt nhìn Trần Châu mấy cái, mắt như đao tung bay tứ phía.
Đang trêu chọc nhau, ma ma đi vào nói: “Đám người Tưởng thiếu tướng nghe nói là sinh nhật Châu cô nương, nói bây giờ trời nóng, không bằng nâng ly bày đồ ăn trên boong thuyền, chỗ rộng rãi lại mát mẻ, vui chơi giải trí nói chuyện cười đùa cũng tiện nghi.”
Vừa nghe lời này, tất cả mọi người vỗ tay nói: “Đúng vậy, chúng ta ở trong khoang thuyền cũng buồn chán, bày tiệc ở trên boong thuyền lại thích hợp. Đợi đến khi trời tối, ánh trăng lên, ánh sáng chiếu xuống mặt sông lấp lánh, trăng sáng gió mát, lại uống chút rượu, ăn chút đồ nhắm, sinh nhật này qua mới có ý nghĩa.”
Lúc này Hạ Viên bỗng nhớ đến kiếp trước ăn tiệc ngoài trời, cười nói: “Đã như vậy, thì ở trên boong thuyền bày ra mấy tấm khăn bàn, để ly cốc đồ ăn lên. Mỗi người chúng ta lấy một cái đệm nhỏ ngồi, vừa ăn vừa thưởng thức ánh trăng, thật là tốt.”
“Chúng ta khó khi đi đến Bắc Thành quốc một chuyến, mọi người mua thủ tín danh không giống nhau, lại cứ thích đệm mát làm bằng phiến trúc, mỗi người mua một cái. Trước còn nói mang theo mệt nhọc, lúc này lấy ra ngồi hẳn thoải mái.” Kiều Thấm đi trước lấy đệm của mình, cười nói: “Vậy thì, phiền ma ma chuyển giúp này nọ lên boong tàu nhé.”
Đợi bày biện trên sàn tàu xong, quả nhiên đám người Tưởng Hoa An Tưởng Hoa Khoan Hạ Từ đến đây, đều cười chúc mừng Trần Châu một tiếng rồi ngồi xuống. Tưởng Hoa An phân phó người mang lên một vò rượu, cười nói: “Đây là rượu trái cây, chua chua ngọt ngọt, không dễ say, nếu mọi người không ngại thì uống một chút.”
Rót rượu, mọi người lại ào ào chúc mừng Trần Châu một câu, chỉ một lúc sau liền ăn uống, cười đùa không ngớt. Hạ Viên nhìn trộm thấy Tưởng Hoa An đặt túi thơm nàng làm ở bên hông, gương mặt hồng hồng, cúi đầu uống rượu trái cây, lại yên tĩnh hơn với bình thường. Trần Châu ngồi bên cạnh Hạ Viên, lấy cùi chỏ chọt nàng, lặng lẽ ghé qua lỗ tai nói: “An ca ca đang nhìn lén muội!”
“Phi!” Hạ Viên đưa tay nhéo Trần Châu, cũng không dám dùng sức, sợ nàng kêu lên sẽ làm người chú ý, vụng trộm ngẩng đầu nhìn Tưởng Hoa An, lại thấy hắn đúng lúc quay đầu nhìn qua. Ô, thật sự hắn đang nhìn lén mình nha! Bỗng lại mạnh mẽ uống một ngụm rượu trái cây, sém sặc.
Kỳ thực lúc này Tưởng Hoa An là đang theo tầm mắt Tưởng Hoa Khoan nhìn Trần Châu, mà không phải Hạ Viên. Thấy Trần Châu vì sinh nhật nên đã uống vài ngụm trái cây, khuôn mặt nhỏ đỏ nhuận, thần thái phấn khởi, mặc dù vóc người chưa đủ, nhìn cũng thực bắt mắt. Bỗng nhớ lúc lên đường lão nương cứ mãi dặn dò, bảo mình phải lưu ý nhìn trong mười tú nữ, tìm cách tác hợp cho Hoa Khoan. Lúc ấy rơi vào đường cùng đành đáp ứng. Vì lúc trước bận bịu nhiều chuyện, nên không để ý, bây giờ đại hội Tú phẩm đã xong, nhận thấy Tưởng Hoa Khoan tìm Trần Châu nói chuyện nhiều nhất, đối các cô nương khác lại không nói chuyện nhiều như thế, thầm nghĩ mặc dù Trần Châu mới mười hai tuổi, nhưng cũng lớn hơn Hạ Viên một tuổi rồi, xứng đôi với Hoa Khoan cũng không tính quá nhỏ! Nếu lần này không hoàn thành nhiệm vụ cho lão nương, trở về nhất định sẽ lầm bầm nhắc mãi cho xem. Ừm, chuyện này trước để Viên nhi thăm dò một chút em, nếu hai người đều có ấn tượng tốt, cứ tác hợp trước bọn họ thôi. Nghĩ nghĩ, thấy Hạ Viên giương mắt nhìn qua, bèn lấy tay bày một động tác thủ thế, tự mình đi thong thả đến trên boong thuyền bên kia trước.
Trái tim nhỏ Hạ Viên nhảy loạn, nhìn thấy mọi người đang đùa giỡn nhau không để ý đến nàng, bèn đứng dậy, chạy đến bên kia boong thuyền tìm Tưởng Hoa An.
“An ca ca, có chuyện gì sao?” Hạ Viên không dám ngẩng đầu nhìn Tưởng Hoa An, chỉ cúi đầu nhìn góc áo, xấu hổ ngượng ngùng.
Tưởng Hoa An thấy thần thái Hạ Viên như tiểu nữ nhi, bật thốt lời nói: “Viên nhi, mấy ngày nay ngược lại muội cao hơn chút rồi.”
“Ừm!” Cũng hơi lớn, trong lòng Hạ Viên bổ sung thêm một câu. Qua nửa ngày không thấy Tưởng Hoa An nói chuyện, không khỏi đánh bạo nhìn hắn, lại thấy hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng nói: “Hoa Khoan mười chín tuổi rồi, cũng nên nghị hôn. Chuyện lúc trước ở trên thuyền huynnh đã nói với muội muội còn nhớ không?”
Hạ Viên nhớ tới lần trước đến trong khoang thuyền hắn lấy đồ ăn vặt ăn, hắn nhờ mình hỗ trợ tác hợp một vị tú nữ cấp cho Tưởng Hoa Khoan, lúc này gật đầu nói: “Nhớ mà, có điều thấy Khoan ca ca đối người nào cũng không cảm thấy hứng thú.”
“Huynh thấy nó đối Châu nhi rất tốt.” Tưởng Hoa An cúi đầu nhìn Hạ Viên, lại cười nói: “Muội giúp đỡ thử xem Châu nhi đối Hoa Khoan có ý tứ gì không, ta cũng hỏi Hoa Khoan một chút. Nếu hai người có ý, đến lúc đó để Hoa Khoan đến Trần phủ cầu hôn. Dù sao muội và Châu nhi là bạn thân, về sau ở cùng một chỗ, nhưng cũng rất náo nhiệt.”
Châu tỷ à, lần trước tỷ bán đứng ta một lần, ngại quá, lần này ta cũng muốn bán đứng tỷ một lần. An ca ca nói không sai, chúng ta thân nhau như vậy, về sau ở cũng một chỗ, thật là một chủ ý không tệ. Hạ Viên đỏ mặt đáp ứng Tưởng Hoa An. Mà Trần Châu, lúc này lại đang cười như không tim không phổi, không biết có người đang âm thầm đánh chủ ý đến nàng.
Trần ma ma nói tiếp: “Khó được là các cô nương ngoại trừ có say tàu, cũng không sinh bệnh gì, lòng giảm lo không ít. Chuyến đi trước trì hoãn thời gian rất lâu, cũng là do có hai vị cô nương vừa đến Bắc Thành quốc liền bị bệnh, thỉnh y vấn dược một thời gian dài cũng không thấy đỡ, sau này không thể tham gia đại hội Tú phẩm, ngặt cái hai người các nàng lại là người thêu xuất sắc nhất, bởi vậy lúc đó mới không đoạt vị trí khôi thủ. Lúc này mặc dù có một người không quen phong thổ ăn không ngon, cũng không nghiêm trọng lắm, còn có thể tham gia thi đấu, cũng coi như khó được rồi.”
Hai người nói chuyện, Lý ma ma lại cười hỏi Trần ma ma: “Không phải Châu cô nương cho bạc thỉnh ngươi xử lý chuyện sinh nhật sao? Sao còn rỗi rảnh ngồi chỗ này tám chuyện thế?”
“Hì, trên thuyền này cũng không có cách đi thu mua cái gì, ta cần gì phải vội. Bất quá đưa bạc cho đầu bếp trên thuyền, nhờ hắn làm nhiều thêm vài món thức ăn đưa tới thôi, còn có thể làm gì? Châu cô nương thật may mắn, đúng lúc mọi người đang nhàn rỗi, ở trên thuyền lại buồn chán, cũng xử lý vô cùng náo nhiệt cho nàng. Sinh nhật Viên cô nương ngày ấy, đúng lúc toàn bộ mọi người đến trong cung dự tiệc, chỉ một mình nàng ở trong phòng đọc sách, thật cô đơn. Vẫn là ta đi vào nói chuyện cùng một lát đấy. Sau này mới nghe được là ca ca song thai tặng lễ vật cho nàng, nàng lại thêu một cái túi thơm nhỏ cho ca ca nàng. Xem như làm xong sinh nhật.”
“Ngày tiến cung dự tiệc ấy chính là sinh nhật nàng sao? Chẳng trách ca ca nàng mượn Sử cô nương khăn tay gói bánh mè vừng mang ra cung cho nàng ăn, thì ra là muốn chúc mừng sinh nhật nàng.” Lý ma ma bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: “Ta còn nói dù thường ngày thích ăn bánh mè vừng, cũng không đáng để ca ca nàng để bụng như vậy, vào cung thế mà còn có phần tâm tư gói bánh mang ra cung cho nàng, cũng không sợ người chê cười.”
“Thì ra khăn tay Sử cô nương là Hạ Từ thiếu gia mượn sao, lúc trước ta còn tưởng rằng do Tưởng thiếu tướng mượn. Nghe có người rỉ tai nói khăn tay này nhưng là thêu một đôi uyên ương, lặng lẽ truyền tai nhau nói Tưởng thiếu tướng coi trọng Sử cô nương. Sau này nghe kêu ngươi đi qua, giặt sạch khăn tay này đưa về cho Sử cô nương, mọi người lại không chắc chắn. Đợi hỏi thăm gói cái bánh này là cho Viên cô nương ăn, toàn bộ đều lắp bắp kinh hãi. Rỉ tai nhau nói rằng Tưởng thiếu tướng hai mươi mốt, một người rất anh vĩ, chẳng lẽ lại nhìn trúng Viên cô nương một tiểu hài tử như thế?” Trần ma ma nhìn thấy quanh đây không có ai, nhỏ giọng nói: “Hiện giờ mặc dù nhìn Viên cô nương đã là một tiểu mỹ nhân, có điều vóc người chưa đủ, thế nào cũng phải qua hai ba năm mới lớn, ngươi nói xem, chẳng lẽ Tưởng thiếu tướng có ý tứ với Viên cô nương sao?”
“Phủ Tướng quân và Hạ phủ thường xuyên lui tới, cô nương Đại phòng Hạ phủ lại là Tưởng phó tướng phu nhân, Tưởng thiếu tướng chính là xem Viên cô nương trưởng thành, có tình cảm hơn so với người bình thường. Hiện giờ Tưởng thiếu tướng lớn hơn Viên cô nương mười tuổi, bàn tới, nhiều nhất là đối đãi Viên cô nương giống như muội muội mình thôi!” Lý ma ma vốn muốn hợp tác Sử Duyệt với Tưởng Hoa An, sau này nghe Sử Duyệt nói Tưởng Hoa An đối nàng căn bản vô ý nên có chút đáng tiếc, đang định bày mưu tính kế, lại nghe Sử Duyệt thì thầm nói chuyện Nghiêm Mông tặng ngọc bội, bà mới buông tha xuống. Có điều lúc này nghe Trần ma ma đoán Tưởng Hoa An có ý với Hạ Viên, nhưng lại âm thầm lắc đầu, điều này làm sao có thể chứ? Vừa có một đại cô nương thuần thục như hoa như ngọc còn không động tâm, làm sao lại thích một tiểu hài tử ngây ngô chứ?
Trần ma ma lại nói ra một tin khác, nhỏ giọng nói: “Nghe đâu lúc trước Tướng quân phu nhân đến Hạ phủ cầu hôn, cũng không phải là nói cho tiểu nhi tử, là nói cho Tưởng thiếu tướng đấy.”
“Này là thật sao?” Lý ma ma ngạc nhiên, bỗng đánh đét đùi nói: “Người phủ Tướng quân bọn họ đều thích cưới tiểu cô nương nhỏ hơn mười tuổi, này cũng nhanh thành lệ rồi.”
Đang nói, Trần ma ma nhìn thấy bên kia có người đi tới, bèn cười nói: “Ta đi xem đầu bếp chuẩn bị như thế nào, cũng có thể giúp đỡ bưng thức ăn vào.”
Vì đại hội Tú phẩm đã kết thúc, tất cả các cô nương cũng thoải mái hơn, đúng lúc sinh nhật Trần Châu, lúc này mọi người lại không chuẩn bị lễ vật gì, nên thảo luận làm ra một bộ sản phẩm, kết phường thêu một bức bách hoa đồ đưa cho Trần Châu. Sử Duyệt cười nói: “Nói là bách hoa đồ, cũng chỉ thêu có mười hai bông hoa thôi. Thêu thành một cái chăn bông, đêm nay cho Châu muội có một giấc mộng đẹp.”
“Đã có hoa, sẽ có bướm, muội thêu bươm bướm là được.” Hạ Viên cười nói: “Dùng thêu thất sắc thêu bươm bướm, vô cùng rực rỡ.”
Trần Châu lại nhớ tới lần trước quên sinh nhật Hạ Viên, cái gì cũng không đưa cho nàng, kéo nói: “Viên nhi, sinh nhật muội ngày ấy, chúng ta vừa vặn đều phải tiến cung, hỗn loạn quên mất, muội không trách ta chứ?”
Hạ Viên lắc đầu cười nói: “Lúc đó vừa trở lên bờ, mọi người đều rối ren, lại vừa chuẩn bị tiến cung, cũng là vì chính muội không tính nói ra, còn dặn dò ca ca cũng đừng nói, đỡ cho mọi người còn phải nhớ đến sinh nhật chúng ta. Tỷ muốn băn khoăn, sang năm đưa muội hai phần lễ bổ sung là được.” Made by....
Trần Châu thấy Hạ Viên không để ý, mặt mày lại hớn hở, cười hì hì nói: “Ta thích túi thơm lần trước muội thêu, muội không cần thêu bươm bướm, may cho ta cái túi thơm, cũng chỉ cần thêu tên lên như thế thôi.” Nói xong nháy nháy mắt mấy cái.
Hạ Viên nghĩ đến cái túi thơm mình đưa cho Tưởng Hoa An, đỏ mặt, vội giả vờ đi giúp Sử Duyệt tìm chỉ thêu, không cùng Trần Châu tám chuyện nữa.
Lúc này mười vị cô nương toàn bộ đều quen nhau, vì người lớn tuổi nhất là Sử Duyệt cũng chỉ mười bốn tuổi, phần đông đều là mười hai mười ba tuổi, ít nhất là Hạ Viên cũng chỉ mới mười một tuổi, mọi người một bên tìm chỉ muốn thêu bách hoa đồ tặng cho Trần Châu, một bên nói chuyện với nhau. Nghe Trần Châu yêu cầu Hạ Viên thêu cái túi thơm, Hạ Viên cũng không lên tiếng, cười nói: “Châu nhi muốn túi thơm, tự mình có thể thêu nha! Cần gì phải bảo Viên muội thêu cho ngươi? Viên nhi muốn thêu, cũng là thêu cho hôn phu.”
Trần Châu cười nhìn Hạ Viên, đi tới gần thì thầm: “Muội sớm đã thêu cho hôn phu tương lai rồi, ta lại nắm được nhược điểm, sao hả, muội cũng phải thêu một cái bịt miệng ta thôi.”
“Thấy tỷ cười đểu như vậy, tương lai ban phúc cho tỷ gặp hôn phu hung ác, trị tỷ xem còn dám cười loạn không.” Hạ Viên ngang dọc liếc mắt nhìn Trần Châu mấy cái, mắt như đao tung bay tứ phía.
Đang trêu chọc nhau, ma ma đi vào nói: “Đám người Tưởng thiếu tướng nghe nói là sinh nhật Châu cô nương, nói bây giờ trời nóng, không bằng nâng ly bày đồ ăn trên boong thuyền, chỗ rộng rãi lại mát mẻ, vui chơi giải trí nói chuyện cười đùa cũng tiện nghi.”
Vừa nghe lời này, tất cả mọi người vỗ tay nói: “Đúng vậy, chúng ta ở trong khoang thuyền cũng buồn chán, bày tiệc ở trên boong thuyền lại thích hợp. Đợi đến khi trời tối, ánh trăng lên, ánh sáng chiếu xuống mặt sông lấp lánh, trăng sáng gió mát, lại uống chút rượu, ăn chút đồ nhắm, sinh nhật này qua mới có ý nghĩa.”
Lúc này Hạ Viên bỗng nhớ đến kiếp trước ăn tiệc ngoài trời, cười nói: “Đã như vậy, thì ở trên boong thuyền bày ra mấy tấm khăn bàn, để ly cốc đồ ăn lên. Mỗi người chúng ta lấy một cái đệm nhỏ ngồi, vừa ăn vừa thưởng thức ánh trăng, thật là tốt.”
“Chúng ta khó khi đi đến Bắc Thành quốc một chuyến, mọi người mua thủ tín danh không giống nhau, lại cứ thích đệm mát làm bằng phiến trúc, mỗi người mua một cái. Trước còn nói mang theo mệt nhọc, lúc này lấy ra ngồi hẳn thoải mái.” Kiều Thấm đi trước lấy đệm của mình, cười nói: “Vậy thì, phiền ma ma chuyển giúp này nọ lên boong tàu nhé.”
Đợi bày biện trên sàn tàu xong, quả nhiên đám người Tưởng Hoa An Tưởng Hoa Khoan Hạ Từ đến đây, đều cười chúc mừng Trần Châu một tiếng rồi ngồi xuống. Tưởng Hoa An phân phó người mang lên một vò rượu, cười nói: “Đây là rượu trái cây, chua chua ngọt ngọt, không dễ say, nếu mọi người không ngại thì uống một chút.”
Rót rượu, mọi người lại ào ào chúc mừng Trần Châu một câu, chỉ một lúc sau liền ăn uống, cười đùa không ngớt. Hạ Viên nhìn trộm thấy Tưởng Hoa An đặt túi thơm nàng làm ở bên hông, gương mặt hồng hồng, cúi đầu uống rượu trái cây, lại yên tĩnh hơn với bình thường. Trần Châu ngồi bên cạnh Hạ Viên, lấy cùi chỏ chọt nàng, lặng lẽ ghé qua lỗ tai nói: “An ca ca đang nhìn lén muội!”
“Phi!” Hạ Viên đưa tay nhéo Trần Châu, cũng không dám dùng sức, sợ nàng kêu lên sẽ làm người chú ý, vụng trộm ngẩng đầu nhìn Tưởng Hoa An, lại thấy hắn đúng lúc quay đầu nhìn qua. Ô, thật sự hắn đang nhìn lén mình nha! Bỗng lại mạnh mẽ uống một ngụm rượu trái cây, sém sặc.
Kỳ thực lúc này Tưởng Hoa An là đang theo tầm mắt Tưởng Hoa Khoan nhìn Trần Châu, mà không phải Hạ Viên. Thấy Trần Châu vì sinh nhật nên đã uống vài ngụm trái cây, khuôn mặt nhỏ đỏ nhuận, thần thái phấn khởi, mặc dù vóc người chưa đủ, nhìn cũng thực bắt mắt. Bỗng nhớ lúc lên đường lão nương cứ mãi dặn dò, bảo mình phải lưu ý nhìn trong mười tú nữ, tìm cách tác hợp cho Hoa Khoan. Lúc ấy rơi vào đường cùng đành đáp ứng. Vì lúc trước bận bịu nhiều chuyện, nên không để ý, bây giờ đại hội Tú phẩm đã xong, nhận thấy Tưởng Hoa Khoan tìm Trần Châu nói chuyện nhiều nhất, đối các cô nương khác lại không nói chuyện nhiều như thế, thầm nghĩ mặc dù Trần Châu mới mười hai tuổi, nhưng cũng lớn hơn Hạ Viên một tuổi rồi, xứng đôi với Hoa Khoan cũng không tính quá nhỏ! Nếu lần này không hoàn thành nhiệm vụ cho lão nương, trở về nhất định sẽ lầm bầm nhắc mãi cho xem. Ừm, chuyện này trước để Viên nhi thăm dò một chút em, nếu hai người đều có ấn tượng tốt, cứ tác hợp trước bọn họ thôi. Nghĩ nghĩ, thấy Hạ Viên giương mắt nhìn qua, bèn lấy tay bày một động tác thủ thế, tự mình đi thong thả đến trên boong thuyền bên kia trước.
Trái tim nhỏ Hạ Viên nhảy loạn, nhìn thấy mọi người đang đùa giỡn nhau không để ý đến nàng, bèn đứng dậy, chạy đến bên kia boong thuyền tìm Tưởng Hoa An.
“An ca ca, có chuyện gì sao?” Hạ Viên không dám ngẩng đầu nhìn Tưởng Hoa An, chỉ cúi đầu nhìn góc áo, xấu hổ ngượng ngùng.
Tưởng Hoa An thấy thần thái Hạ Viên như tiểu nữ nhi, bật thốt lời nói: “Viên nhi, mấy ngày nay ngược lại muội cao hơn chút rồi.”
“Ừm!” Cũng hơi lớn, trong lòng Hạ Viên bổ sung thêm một câu. Qua nửa ngày không thấy Tưởng Hoa An nói chuyện, không khỏi đánh bạo nhìn hắn, lại thấy hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng nói: “Hoa Khoan mười chín tuổi rồi, cũng nên nghị hôn. Chuyện lúc trước ở trên thuyền huynnh đã nói với muội muội còn nhớ không?”
Hạ Viên nhớ tới lần trước đến trong khoang thuyền hắn lấy đồ ăn vặt ăn, hắn nhờ mình hỗ trợ tác hợp một vị tú nữ cấp cho Tưởng Hoa Khoan, lúc này gật đầu nói: “Nhớ mà, có điều thấy Khoan ca ca đối người nào cũng không cảm thấy hứng thú.”
“Huynh thấy nó đối Châu nhi rất tốt.” Tưởng Hoa An cúi đầu nhìn Hạ Viên, lại cười nói: “Muội giúp đỡ thử xem Châu nhi đối Hoa Khoan có ý tứ gì không, ta cũng hỏi Hoa Khoan một chút. Nếu hai người có ý, đến lúc đó để Hoa Khoan đến Trần phủ cầu hôn. Dù sao muội và Châu nhi là bạn thân, về sau ở cùng một chỗ, nhưng cũng rất náo nhiệt.”
Châu tỷ à, lần trước tỷ bán đứng ta một lần, ngại quá, lần này ta cũng muốn bán đứng tỷ một lần. An ca ca nói không sai, chúng ta thân nhau như vậy, về sau ở cũng một chỗ, thật là một chủ ý không tệ. Hạ Viên đỏ mặt đáp ứng Tưởng Hoa An. Mà Trần Châu, lúc này lại đang cười như không tim không phổi, không biết có người đang âm thầm đánh chủ ý đến nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.