Chương 72: Hắn đang thổ lộ sao
Cống Trà
04/07/2017
Mọi người nói chuyện, Quý Thư lại âm thâm đánh giá Tưởng Hoa An, thấy
hắn đang nhìn Hạ Viên chăm chú khóe miệng mỉm cười, Hạ Viên chớp chớp
mắt, dáng vẻ ngọt ngào, gánh nặng trong lòng ba ngày nay mới buông
xuống.
Vì Hạ Viên gả gấp, đám người Lý Thiện cũng không kịp chuẩn bị lễ vật đưa tới cho nàng, lúc này thấy nàng lại mặt, cũng nhân cơ hội bảo người lấy lễ vật ra, tặng trước mặt mọi người. Những người phòng khác cũng đều mang lễ vật đến tặng. Quý Thư sớm có chuẩn bị, bảo người mang ra hòm xiểng châm tuyến xưa kia Hạ Viên đã làm, mở ra thì thấy là các loại túi hương, các loại phiến...cũng có chút tinh xảo. Hạ Viên lấy những túi hương của mình, đáp lễ từng người.
Hạ phu nhân thừa dịp người không để ý, ngoắc gọi Quý Thư, nói nhỏ: “Viên nhi tuổi tác quá nhỏ, còn phải chờ vài năm nữa mới có thể viên phòng, Hoa An đang tuổi lớn, chỉ sợ không đợi được tới lúc đó. Con có tính toán gì chưa? Để hắn nạp người khác, không bằng chọn một hai nha đầu thành thực trong phủ đưa qua cho hắn, về sau cũng có thể trở thành cánh tay đắc lực cho Viên nhi.”
Quý Thư cũng đang phát rầu vì chuyện này, nhưng nếu nói là vì phòng ngừa Tưởng Hoa An nạp người khác, trước cứ đưa nha đầu đi qua, thật là làm không được. Có điều hiện giờ thấy Tưởng Hoa An phương hoa chính mậu (đang độ tuổi trẻ), một cái nam tử tinh tráng (tráng kiện khỏe mạnh), muốn hắn kết hôn lại ráng nhịn, hiện giờ quả là không thể nào nói nổi. Huống chi Hạ Viên còn nhỏ, có mấy lời thật không thể nói với nàng, chuyện này làm sao cho tốt đây?
Hạ phu nhân thấy sắc mặt Quý Thư khó xử, thở dài nói: “Con một mạch sinh ba nhi tử một nữ nhi, cùng với Niên nhi lại rất ân ái, trong phòng không có người, cũng không có ai dám nói gì. Có điều Viên nhi lại không giống con, lúc này nếu không lo trước, có biến lại hối hận. Con nghĩ kỹ xem, nếu để Tưởng Hoa An tùy ý an trí người trong phòng, nhất định sẽ đưa tới nha đầu tinh ngoan (tinh ranh ngoan độc) lanh lợi, đến lúc đó lại muốn sinh ra một đứa nam nữ gì đó, chỉ sợ Viên nhi bị ép đến cùng đấy. Chẳng bằng để chúng ta tặng người cho Hoa An, cũng biểu lộ chúng ta rộng lượng. Hơn nữa do chúng ta đưa, có trở mặt, cũng không trở mặt khỏi bàn tay chúng ta.”
Sau một lúc Quý Thư mới nói: “Để tối nay con tự hỏi xem ý tứ Viên nhi một chút rồi lại bàn tiếp.” Nào có chuyện mới thành thân ba ngày, nhà mẹ đẻ chính mình lại vội vàng đưa người nhét vào phòng nữ tế (con rể) chứ?
Đến tối, Quý Thư vào phòng Hạ Viên, kéo nàng nhìn kỹ, lại cố ý hỏi thái độ Tưởng Hoa An đối với nàng ra sao.
Hạ Viên thấy thần sắc Quý Thư có chút lo lắng, nên hỏi: “Nương, thật ra có chuyện gì?”
“Tổ mẫu con sợ tuổi tác con còn nhỏ, sẽ không hầu hạ được Hoa An,....” Đang nói bỗng dừng lại, kéo Hạ Viên vào trong ngực, thở dài một cái nói: “Không biết Hoa An có đợi đến lúc con lớn lên không?”
Hạ Viên nghe được lời này cũng đã hiểu được ít nhiều, nhỏ giọng hỏi: “Không lẽ tổ mẫu lo lắng Hoa An muốn đưa người vào phòng hắn?”
“Tổ mẫu con nói muốn chọn hai nha đầu đưa cho Hoa An.” Quý Thư thấy Hạ Viên tuy nhỏ, trên việc này lại không hồ đồ, cũng nói ra lời thật, trầm ngâm nói: “Chuyện này phải xem thái độ Tưởng Hoa An. Nếu Hoa An chỉ một lòng ở võ học, lại chỉ đối một lòng với con, tự nhiên bớt việc. Nếu như Hoa An không kết hôn, hoặc giống như đám người phụ thân nó chỉ nghĩ đến chuyện võ học, thành thân với nam nhân thế này, còn có thể không nổi lên tâm tư, đã ít lại càng ít.”
Hạ Viên ở Hạ phủ bảy ngày mới về phủ Tướng quân, khi trở về trong lòng có hơi nặng nề. Đầu tiên là Hoàng hậu muốn đưa hai mỹ nhân cho Tưởng Hoa An, lúc này lại là tổ mẫu đưa hai nha đầu cho Tưởng Hoa An làm thông phòng. Lão nương và mình nói chuyện nửa ngày, cũng không nghĩ ra biện pháp hay nào.
“Làm sao vậy? Trở về phủ nửa ngày ngay cả cái mặt tươi cười cũng không có.” Tưởng Hoa An tắm rửa xong đi ra, thấy Hạ Viên ngồi trên giường không nhúc nhích, bày ra bộ dáng người lớn đang trầm tư, cảm thấy buồn cười, đi tới gần nói: “Nếu như không bỏ được mọi người nhà nàng, mấy ngày nữa trở về ở cũng được.”
“Tổ mẫu muội sợ muội tuổi nhỏ không hầu hạ được huynh, mấy ngày nữa muốn tới thương lượng cùng phu nhân, muốn đưa hai nha đầu tới cho huynh đó.” Hạ Viên cũng lười dài dòng, trực tiếp nói ra, hừ một cái nói: “Ta đây chúc mừng An ca ca trước nha!”
Thì ra là vì cái này! Tưởng Hoa An nhìn Hạ Viên, khó được khi nghiêm mặt nói: “Nam nhân trong phủ Tướng quân bọn ta không nạp thiếp, cũng không an bài người trong phòng. Huynh đã cưới muội, thì sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với muội.”
“Huynh...” Hạ Viên ngẩng đầu lên, giật mình nhìn Tưởng Hoa An. Đây là hắn đang thổ lộ với mình sao?
“Nha đầu ngốc, lo lắng này nọ làm gì?” Tưởng Hoa An đi tới ngồi bên cạnh Hạ Viên, vươn tay sờ đầu nàng, cười nói: “Sớm đi nghỉ ngơi đi!”
Hắn thổ lộ, sau khi ta cảm động rồi, lúc này nên làm cái gì nữa? Kiếp trước một chút kinh nghiệm luyến ái Hạ Viên cũng không có, lúc này moi ruột móc gan, xuất hiện đầy rẫy trong đầu, tất cả đều là tình huống trong phim truyền hình. Với loại tình huống này, nữ chính trong phim truyền hình sẽ ngã vào vai trong lòng nam chính, hoặc là nhìn nhau thâm tình, hoặc là ôm chặc lấy hắn, nghẹn ngào nói “An ca ca, huynh thật tốt” linh tinh.
Hạ Viên quyết định bằng bất cứ giá nào, dù sao cũng đã thành thân, cũng không cần quá bảo thủ. Nghĩ vậy, một bên xê dịch cái mông nhỏ, cắm đầu ngã vào trong lòng Tưởng Hoa An, hai tay vòng qua eo hắn, kéo dài giọng, giọng điệu ngọt ngào nói: “An ca ca, muội rất cảm động!”
Tưởng Hoa An bị Hạ Viên ôm một cái, thân mình đang cứng đờ, vừa nghe tình ái dạt dào thế này, không biết học được giọng điệu ở đâu, không lý do bỗng nổi lên gai ốc, “Ặc” một cái nói: “Nói cảm động, làm thêm một cái túi thơm cho ta đi.”
“Làm mấy cái cũng được!” Hạ Viên cọ cọ trong lòng Tưởng Hoa An, hì hì, người luyện võ cơ ngực thực rắn chắn, ngã vào cũng có thể đàn hồi.
“Đừng làm loạn!” Tưởng Hoa An bắt được Hạ Viên không cho nàng lộn xộn, đỡ nàng ngồi ổn, cười nói: “Đêm nay muội ngủ một mình nhé, ta đi ngủ thư phòng đây.”
Vốn Hạ Viên tính đợi Trần Châu về, sau đó kéo nàng cùng ngủ chung. Có điều hôm nay Trần phủ truyền lời đến, nói mấy ngày trước Trần Châu bị sốt, hơi không khỏe, phải sáng mai mới trở về. Hiện nay chiếu theo quy củ, Tưởng Hoa An phải phân phòng ngủ với mình. Có điều không biết làm sao, đêm nay lại cứ không bỏ được hắn, lúc này ỷ vào dũng khí vừa rồi, giữ chặt Tưởng Hoa An nói: “An ca ca, muội không dám ngủ một mình!”
“Nha đầu đều ngủ ngoài phòng bên đấy, sợ cái gì?” Tưởng Hoa An bị tay mềm yếu nhỏ bé Hạ Viên lôi kéo, cũng không đành lòng gỡ ra, thấp giọng nói: “Có chuyện gì, hô lên một tiếng, các nàng sẽ vào ngay.”
Hạ Viên bất đắc dĩ đành phải nới tay, lại cảm thấy tức ngực không thoải mái, một lúc lại thấy bụng trướng trướng, cúi đầu xoa bụng, giọng điệu thều thào nói: “An ca ca đi thong thả!”
Tưởng Hoa An nghe giọng nói Hạ Viên bỗng không thích hợp, nâng cằm nàng lên nhìn, cau mày nói: “Vừa rồi còn tốt lắm mà, sao sắc mặt lúc này lại trở nên khó coi như vậy?”
“Bụng muội không thoải mái!” Hạ Viên cảm thấy toàn thân bỗng khó chịu, rên lên một tiếng nói: “Không biết có phải tối nay ăn trúng cái gì rồi không?”
“Người đâu, mau kêu người đi mời đại phu!” Tưởng Hoa An đã sớm giương giọng gọi người đi vào, phân phó nói: “Thiếu phu nhân đau bụng, các ngươi kêu Phúc bá nhanh xuất phủ mời đại phu đến đây.”
Hai bà tử vội ứng lời, sớm đã vội chạy ra ngoài. Khi Hạnh Nhân đi vào, thấy mặt Hạ Viên trở nên vàng vọt, cũng bị dọa không nhẹ, nhanh đi tới xoa bụng giúp nàng, lại đi rót nước ấm cho nàng uống, nhất thời rối ren không thôi.
Thượng Tiệp cũng nghe được tin, vội vàng đi tới, âm thanh sang sảng hỏi: “Vừa rồi còn tốt mà, sao đột nhiên lại đau bụng rồi hả?” Made by
“Chắc nàng còn nhỏ, hệ tiêu hóa yếu, tối nay ăn cái gì đó tạp chút, thế này mới đau bụng.” Tưởng Hoa An thấy Hạ Viên đau lăn qua lăn lại trên giường, cũng bối rồi, cầm chăn quấn lên trên người Hạ Viên, ôm lấy nói: “Sợ là chờ không kịp đại phu đến đây, ta bế nàng đi tới tìm đại phu!”
Lúc này Hạ Viên đau cắn chặt môi, cảm giác bụng dưới có một trận khác thường, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện. Mấy ngày trước khi ở Hạ phủ, tổ mẫu và lão nương đưa cho mình uống rất nhiều thang thuốc dậy thì này nọ, không lẽ đó là... Ôi, còn tưởng sẽ không sớm như vậy, nhanh nhất cũng phải sang năm mới đến, không nghĩ lúc này đã...
“An ca ca, huynh thả muội xuống đi!” Hạ Viên giãy dụa muốn xuống đất, lại gặp quản sự bà tử đi vào nói: “Đại phu đến rồi, là nên mời vào phòng hay là?”
“Lúc này đã là lúc nào rồi, đương nhiên là mời vào phòng!” Thượng Tiệp vội nói với Tưởng Hoa An: “Mau buông Viên nhi ra, để đại phu vào bắt mạch.”
Đợi Tưởng Hoa An đặt mình về trên giường, Hạ Viên cảm thấy bụng dưới nóng lên, cơ bản đã xác định sự việc rồi, nhìn thấy trong phòng đều đầy người, lại không có cách nói nào khác, đành giương mắt nhìn Thượng Tiệp nói: “Con...”
Thượng Tiệp nhìn thần sắc Hạ Viên, cũng có chút hiểu ra, vẫy tay kêu nha đầu bà tử đi xuống, để sát người vào Hạ Viên nhỏ giọng hỏi: “Viên nhi, con thấy thế nào? Đừng nói là thân mình có nhé?”
Hạ Viên bị đau đến co cả hai chân, khẽ gật đầu.
“Để đại phu đi vào xem mạch một chút, khai mấy thang dược bồi bổ là xong?” Thượng Tiệp thấy Hạ Viên đã có kinh nguyệt, mặt mày lại lộ ra vẻ vui mừng. Thân mình có, vậy đã là đại cô nương chân chính rồi. Qua một hai năm nữa, vóc người cao lên, dáng người cũng nẩy nở, chính là việc vui. Nàng ở đây nói xong, thấy đại phu đã sớm vào tới, cũng không so đo nhiều, vội để đại phu đến bên giường bắt mạch.
Sau khi đại phu chẩn xong, cười nói: “Tuy hơi có chút chứng khí hư huyết yếu, nhưng cũng không sao. Nhớ kỹ không được ăn đồ ăn sống nguội lạnh, không được uống đồ mát, uống chút nước đường đỏ là được. Ta khai vài thang thuốc, nếu thực quá đau, trước khi ngủ nhớ uống vào.”
Đợi tiễn bước đại phu, Tưởng Hoa An vẫn còn có chút không hiểu, hỏi Thượng Tiệp: “Viên nhi bị bệnh gì, sao đại phu lại nói năng hàm hồ không rõ ràng gì cả?”
“Viên nhi trưởng thành rồi!” Thượng Tiệp cười nói: “Con cũng đừng tới thư phòng ngủ nữa, đêm nay ở cùng nàng. Nếu nàng lại đau, giúp nàng xoa xoa là được.” Nói xong lại gọi một bà tử vào, nói nhỏ dặn bảo vài câu, đợi bà tử chuẩn bị này nọ thỏa đáng, vội đỡ Hạ Viên đứng dậy, dìu vào sau bình phong, mở cửa hông ra vào tịnh phòng (phòng vệ sinh), giúp đỡ lo liệu một chút, rồi thay xiêm y khác, thế này mới ra ngoài.
Lại có bà tử chiếu theo Thượng Tiệp phân phó khuấy một ly nước đường đỏ mang vào, Hạ Viên nhân dịp còn nóng uống vào, xuất mồ hôi, thế này mới cảm thấy tốt chút.
Thượng Tiệp thấy sắc mặt Hạ Viên tốt lên, sờ sờ đầu nàng nói: “Nghỉ ngơi tốt đi, nếu có chuyện gì, cứ kêu người tới nói với ta.” Nói xong lại dặn bảo Tưởng Hoa An vài câu, thế này mới đi.
“Còn đau không?” Tưởng Hoa An tiễn Thượng Tiệp xong, đóng kỹ cửa, quay người lại thấy Hạ Viên chui vào trong giường, vội đi qua nhìn nàng, sờ sờ tay nàng, cảm thấy có chút lạnh, cầm lấy chà chà, chà cho nóng lên, rồi hỏi: “Đỡ chưa?”
“Tốt hơn nhiều!” Hạ Viên đắp chăn, trên lưng lại đổ mồ hôi, nhưng tay chân ngược lại lại lạnh như băng, bàn tay nhỏ bé lúc này lại được bàn tay to ấm áp Tưởng Hoa An nắm, cảm giác tốt hơn rất nhiều, nhỏ giọng nói: “Cám ơn An ca ca!”
Vừa rồi Tưởng Hoa An nghe Thượng Tiệp nói, lại nhìn thấy dáng vẻ thế này của Hạ Viên, cũng đã hiểu được một nửa, thương tiếc sờ sờ đầu nàng, nằm xuống bên cạnh nàng, thấy nàng rút một bàn tay đi ấn bụng, do dự một chút cũng vươn tay xoa xoa giúp nàng.
Bụng Hạ Viên vẫn còn đau âm ỉ, bị Tưởng Hoa An xoa xoa như vậy, trong lòng bỗng ấm áp, không khỏi cầm tay Tưởng Hoa An đặt lên trên má, nhẹ nhàng cọ cọ, giọng nói nghẹn ngào: “An ca ca, huynh đối muội thật tốt!”
“Nha đầu ngốc, muội là nương con ta, đối tốt với muội là đương nhiên." Bàn tay to Tưởng Hoa An khẽ vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Viên, thấy nàng giống nhưu con mèo nhỏ cọ cọ trong lòng mình, dứt khoát đưa cánh tay phải đi qua để nàng gối đầu lên, tay trái vòng qua eo nhỏ nàng, ôm vào trong ngực giống như ôm đứa trẻ con, cúi đầu nói: "Ngủ đi, sáng mai sẽ không đau nữa!”
“Ừm!” Hạ Viên vùi đầu vào trước ngực Tưởng Hoa An, tim đập có chút nhanh hơn, bụng tựa hồ lại bớt đau chút, trên người cũng không còn lạnh nữa, chỉ chốc lát đã buồn ngủ.
Ngày hôm sau Trần châu trở về, nghe Hạ Viên không khỏe, vội vàng vào phòng gặp nàng, đợi nghe được là có kinh nguyệt, thở ra một hơi nói: "Hôm nay ta đã tới lần đầu rồi, suy đoán muội phải sang năm mới đến, nên không nói chuyện này cùng muội. Nếu là sớm nói, cũng sẽ không kinh động quá trời người, nhưng cũng đừng gây ra chuyện chê cười." Nói xong lại không hiểu, thở dài: “Êm đẹp, sẽ để chúng ta một tháng có máu một lần, cũng không biết là vì sao?”
Hạ Viên vừa nghe, “Phì” nở nụ cười, véo Trần Châu nói: “Đừng nói chuyện này nữa. Tỷ nói nghe một chút, đã về Trần phủ nhiều ngày, liệu có chuyện lý thú gì không?”
“Nương ta bắt ta ở trong phòng, vội vàng nói rất nhiều đạo lý làm vợ, còn nói rất nhiều quy củ, chuyện thú vị ta cũng chưa từng được nghe đấy.” Trần Châu rót một chén nước cho Hạ Viên uống, rồi đi tới ngồi bên cạnh nàng, nâng đầu nói: “Vì nương ta bắt ta rất chặt, ta thừa dịp mọi người ngủ trưa chạy tới trong vườn dạo chơi, nhưng gặp trời nóng, phải uống 3 thang dược mới tốt lên. Tuy đầu bị choáng váng hoa mắt, còn bị nương ta buộc làm 2 cái áo trong đấy.”
“Áo trong lúc nào làm chẳng được, lại muốn tỷ lúc ốm còn làm sao?”
“Làm cho Khoan ca ca.” Trần Châu trợn trắng tròng mắt nói: “Vì lúc trước ta chưa làm qua trang phục nam, nương ta sợ ta không làm được, còn tự đích thân chỉ dạy. Còn nói thêm khi thành thân rồi, áo trong của nam nhân mình không thể mượn tay người khác làm, tự mình phải làm cho hắn mặc.”
Hai người đang to nhỏ, nhìn thấy Tuệ Hương đến đây, nói là phu nhân mấy phủ tới, Thượng Tiệp bảo các nàng ra ngoài gặp khách.
“Là ai tới?” Trần Châu hỏi Tuệ Hương một câu, cười nói: “Nếu không quan trọng lắm, chốc lát nữa rồi gặp.”
“Là Trấn Nam phu nhân, Thượng Thư phu nhân, Thị Lang phu nhân đã tới!” Tuệ Hương cười tủm tỉm nói: “Trấn Nam phu nhân dẫn theo Thấm cô nương tới, nói muốn gặp thiếu phu nhân cùng Nhị thiếu phu nhân đấy!”
“Ối, Thấm tỷ tỷ đến đây!” Trần Châu và Hạ Viên nghe xong, đều mừng rỡ nói: “May mà nàng không quên chúng ta.” Nói xong cũng vội vàng trang điểm thay xiêm y, cùng Tuệ Hương đi ra ngoài.
Kiều Thấm thấy Trần Châu và Hạ Viên đi ra, mọi người chào nhau, rồi xã giao cùng mấy vị phu nhân một lúc, thế này các nàng mới cùng nhau đến tiểu thiên sảnh, cười nhéo cái này, lại nhéo cái kia, dậm chân nói: “Ngày đó từ Bắc Thành trở về, tới buổi tối chợt nghe hai người các muội đều gả vào phủ Tướng quân, làm ta sợ hết hồn, còn tưởng là đồn nhầm. Không nghĩ tới lại là thật.” Nói xong bảo nha đầu đi vào, cầm hai bức tranh thêu chia ra đưa Hạ Viên và Trần Châu, cười nói: “Đây là chút ý tứ nho nhỏ của ta, mặc dù không tinh xảo lắm, nhưng có dụng tâm, các muội nhận lấy. Vốn muốn đưa trâm cài cho các muội, nhưng suy nghĩ lại, chỉ sợ trâm cài các muội cũng không hiếm lạ, vẫn là đưa tranh thêu tốt hơn.”
Hạ Viên và Trần Châu vội cảm ơn, nhận lấy tranh thêu bảo nha đầu vào mang cất kỹ. Lại hỏi tình huống của các tú nữ khác.
“Duyệt tỷ tỷ đã định thân rồi, sang năm sẽ qua cửa đấy!” Kiều Thấm nói một chút tình huống vài vị tú nữ, rồi nhắc tới Sử Duyệt, cười nói.
Vì Hạ Viên gả gấp, đám người Lý Thiện cũng không kịp chuẩn bị lễ vật đưa tới cho nàng, lúc này thấy nàng lại mặt, cũng nhân cơ hội bảo người lấy lễ vật ra, tặng trước mặt mọi người. Những người phòng khác cũng đều mang lễ vật đến tặng. Quý Thư sớm có chuẩn bị, bảo người mang ra hòm xiểng châm tuyến xưa kia Hạ Viên đã làm, mở ra thì thấy là các loại túi hương, các loại phiến...cũng có chút tinh xảo. Hạ Viên lấy những túi hương của mình, đáp lễ từng người.
Hạ phu nhân thừa dịp người không để ý, ngoắc gọi Quý Thư, nói nhỏ: “Viên nhi tuổi tác quá nhỏ, còn phải chờ vài năm nữa mới có thể viên phòng, Hoa An đang tuổi lớn, chỉ sợ không đợi được tới lúc đó. Con có tính toán gì chưa? Để hắn nạp người khác, không bằng chọn một hai nha đầu thành thực trong phủ đưa qua cho hắn, về sau cũng có thể trở thành cánh tay đắc lực cho Viên nhi.”
Quý Thư cũng đang phát rầu vì chuyện này, nhưng nếu nói là vì phòng ngừa Tưởng Hoa An nạp người khác, trước cứ đưa nha đầu đi qua, thật là làm không được. Có điều hiện giờ thấy Tưởng Hoa An phương hoa chính mậu (đang độ tuổi trẻ), một cái nam tử tinh tráng (tráng kiện khỏe mạnh), muốn hắn kết hôn lại ráng nhịn, hiện giờ quả là không thể nào nói nổi. Huống chi Hạ Viên còn nhỏ, có mấy lời thật không thể nói với nàng, chuyện này làm sao cho tốt đây?
Hạ phu nhân thấy sắc mặt Quý Thư khó xử, thở dài nói: “Con một mạch sinh ba nhi tử một nữ nhi, cùng với Niên nhi lại rất ân ái, trong phòng không có người, cũng không có ai dám nói gì. Có điều Viên nhi lại không giống con, lúc này nếu không lo trước, có biến lại hối hận. Con nghĩ kỹ xem, nếu để Tưởng Hoa An tùy ý an trí người trong phòng, nhất định sẽ đưa tới nha đầu tinh ngoan (tinh ranh ngoan độc) lanh lợi, đến lúc đó lại muốn sinh ra một đứa nam nữ gì đó, chỉ sợ Viên nhi bị ép đến cùng đấy. Chẳng bằng để chúng ta tặng người cho Hoa An, cũng biểu lộ chúng ta rộng lượng. Hơn nữa do chúng ta đưa, có trở mặt, cũng không trở mặt khỏi bàn tay chúng ta.”
Sau một lúc Quý Thư mới nói: “Để tối nay con tự hỏi xem ý tứ Viên nhi một chút rồi lại bàn tiếp.” Nào có chuyện mới thành thân ba ngày, nhà mẹ đẻ chính mình lại vội vàng đưa người nhét vào phòng nữ tế (con rể) chứ?
Đến tối, Quý Thư vào phòng Hạ Viên, kéo nàng nhìn kỹ, lại cố ý hỏi thái độ Tưởng Hoa An đối với nàng ra sao.
Hạ Viên thấy thần sắc Quý Thư có chút lo lắng, nên hỏi: “Nương, thật ra có chuyện gì?”
“Tổ mẫu con sợ tuổi tác con còn nhỏ, sẽ không hầu hạ được Hoa An,....” Đang nói bỗng dừng lại, kéo Hạ Viên vào trong ngực, thở dài một cái nói: “Không biết Hoa An có đợi đến lúc con lớn lên không?”
Hạ Viên nghe được lời này cũng đã hiểu được ít nhiều, nhỏ giọng hỏi: “Không lẽ tổ mẫu lo lắng Hoa An muốn đưa người vào phòng hắn?”
“Tổ mẫu con nói muốn chọn hai nha đầu đưa cho Hoa An.” Quý Thư thấy Hạ Viên tuy nhỏ, trên việc này lại không hồ đồ, cũng nói ra lời thật, trầm ngâm nói: “Chuyện này phải xem thái độ Tưởng Hoa An. Nếu Hoa An chỉ một lòng ở võ học, lại chỉ đối một lòng với con, tự nhiên bớt việc. Nếu như Hoa An không kết hôn, hoặc giống như đám người phụ thân nó chỉ nghĩ đến chuyện võ học, thành thân với nam nhân thế này, còn có thể không nổi lên tâm tư, đã ít lại càng ít.”
Hạ Viên ở Hạ phủ bảy ngày mới về phủ Tướng quân, khi trở về trong lòng có hơi nặng nề. Đầu tiên là Hoàng hậu muốn đưa hai mỹ nhân cho Tưởng Hoa An, lúc này lại là tổ mẫu đưa hai nha đầu cho Tưởng Hoa An làm thông phòng. Lão nương và mình nói chuyện nửa ngày, cũng không nghĩ ra biện pháp hay nào.
“Làm sao vậy? Trở về phủ nửa ngày ngay cả cái mặt tươi cười cũng không có.” Tưởng Hoa An tắm rửa xong đi ra, thấy Hạ Viên ngồi trên giường không nhúc nhích, bày ra bộ dáng người lớn đang trầm tư, cảm thấy buồn cười, đi tới gần nói: “Nếu như không bỏ được mọi người nhà nàng, mấy ngày nữa trở về ở cũng được.”
“Tổ mẫu muội sợ muội tuổi nhỏ không hầu hạ được huynh, mấy ngày nữa muốn tới thương lượng cùng phu nhân, muốn đưa hai nha đầu tới cho huynh đó.” Hạ Viên cũng lười dài dòng, trực tiếp nói ra, hừ một cái nói: “Ta đây chúc mừng An ca ca trước nha!”
Thì ra là vì cái này! Tưởng Hoa An nhìn Hạ Viên, khó được khi nghiêm mặt nói: “Nam nhân trong phủ Tướng quân bọn ta không nạp thiếp, cũng không an bài người trong phòng. Huynh đã cưới muội, thì sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với muội.”
“Huynh...” Hạ Viên ngẩng đầu lên, giật mình nhìn Tưởng Hoa An. Đây là hắn đang thổ lộ với mình sao?
“Nha đầu ngốc, lo lắng này nọ làm gì?” Tưởng Hoa An đi tới ngồi bên cạnh Hạ Viên, vươn tay sờ đầu nàng, cười nói: “Sớm đi nghỉ ngơi đi!”
Hắn thổ lộ, sau khi ta cảm động rồi, lúc này nên làm cái gì nữa? Kiếp trước một chút kinh nghiệm luyến ái Hạ Viên cũng không có, lúc này moi ruột móc gan, xuất hiện đầy rẫy trong đầu, tất cả đều là tình huống trong phim truyền hình. Với loại tình huống này, nữ chính trong phim truyền hình sẽ ngã vào vai trong lòng nam chính, hoặc là nhìn nhau thâm tình, hoặc là ôm chặc lấy hắn, nghẹn ngào nói “An ca ca, huynh thật tốt” linh tinh.
Hạ Viên quyết định bằng bất cứ giá nào, dù sao cũng đã thành thân, cũng không cần quá bảo thủ. Nghĩ vậy, một bên xê dịch cái mông nhỏ, cắm đầu ngã vào trong lòng Tưởng Hoa An, hai tay vòng qua eo hắn, kéo dài giọng, giọng điệu ngọt ngào nói: “An ca ca, muội rất cảm động!”
Tưởng Hoa An bị Hạ Viên ôm một cái, thân mình đang cứng đờ, vừa nghe tình ái dạt dào thế này, không biết học được giọng điệu ở đâu, không lý do bỗng nổi lên gai ốc, “Ặc” một cái nói: “Nói cảm động, làm thêm một cái túi thơm cho ta đi.”
“Làm mấy cái cũng được!” Hạ Viên cọ cọ trong lòng Tưởng Hoa An, hì hì, người luyện võ cơ ngực thực rắn chắn, ngã vào cũng có thể đàn hồi.
“Đừng làm loạn!” Tưởng Hoa An bắt được Hạ Viên không cho nàng lộn xộn, đỡ nàng ngồi ổn, cười nói: “Đêm nay muội ngủ một mình nhé, ta đi ngủ thư phòng đây.”
Vốn Hạ Viên tính đợi Trần Châu về, sau đó kéo nàng cùng ngủ chung. Có điều hôm nay Trần phủ truyền lời đến, nói mấy ngày trước Trần Châu bị sốt, hơi không khỏe, phải sáng mai mới trở về. Hiện nay chiếu theo quy củ, Tưởng Hoa An phải phân phòng ngủ với mình. Có điều không biết làm sao, đêm nay lại cứ không bỏ được hắn, lúc này ỷ vào dũng khí vừa rồi, giữ chặt Tưởng Hoa An nói: “An ca ca, muội không dám ngủ một mình!”
“Nha đầu đều ngủ ngoài phòng bên đấy, sợ cái gì?” Tưởng Hoa An bị tay mềm yếu nhỏ bé Hạ Viên lôi kéo, cũng không đành lòng gỡ ra, thấp giọng nói: “Có chuyện gì, hô lên một tiếng, các nàng sẽ vào ngay.”
Hạ Viên bất đắc dĩ đành phải nới tay, lại cảm thấy tức ngực không thoải mái, một lúc lại thấy bụng trướng trướng, cúi đầu xoa bụng, giọng điệu thều thào nói: “An ca ca đi thong thả!”
Tưởng Hoa An nghe giọng nói Hạ Viên bỗng không thích hợp, nâng cằm nàng lên nhìn, cau mày nói: “Vừa rồi còn tốt lắm mà, sao sắc mặt lúc này lại trở nên khó coi như vậy?”
“Bụng muội không thoải mái!” Hạ Viên cảm thấy toàn thân bỗng khó chịu, rên lên một tiếng nói: “Không biết có phải tối nay ăn trúng cái gì rồi không?”
“Người đâu, mau kêu người đi mời đại phu!” Tưởng Hoa An đã sớm giương giọng gọi người đi vào, phân phó nói: “Thiếu phu nhân đau bụng, các ngươi kêu Phúc bá nhanh xuất phủ mời đại phu đến đây.”
Hai bà tử vội ứng lời, sớm đã vội chạy ra ngoài. Khi Hạnh Nhân đi vào, thấy mặt Hạ Viên trở nên vàng vọt, cũng bị dọa không nhẹ, nhanh đi tới xoa bụng giúp nàng, lại đi rót nước ấm cho nàng uống, nhất thời rối ren không thôi.
Thượng Tiệp cũng nghe được tin, vội vàng đi tới, âm thanh sang sảng hỏi: “Vừa rồi còn tốt mà, sao đột nhiên lại đau bụng rồi hả?” Made by
“Chắc nàng còn nhỏ, hệ tiêu hóa yếu, tối nay ăn cái gì đó tạp chút, thế này mới đau bụng.” Tưởng Hoa An thấy Hạ Viên đau lăn qua lăn lại trên giường, cũng bối rồi, cầm chăn quấn lên trên người Hạ Viên, ôm lấy nói: “Sợ là chờ không kịp đại phu đến đây, ta bế nàng đi tới tìm đại phu!”
Lúc này Hạ Viên đau cắn chặt môi, cảm giác bụng dưới có một trận khác thường, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện. Mấy ngày trước khi ở Hạ phủ, tổ mẫu và lão nương đưa cho mình uống rất nhiều thang thuốc dậy thì này nọ, không lẽ đó là... Ôi, còn tưởng sẽ không sớm như vậy, nhanh nhất cũng phải sang năm mới đến, không nghĩ lúc này đã...
“An ca ca, huynh thả muội xuống đi!” Hạ Viên giãy dụa muốn xuống đất, lại gặp quản sự bà tử đi vào nói: “Đại phu đến rồi, là nên mời vào phòng hay là?”
“Lúc này đã là lúc nào rồi, đương nhiên là mời vào phòng!” Thượng Tiệp vội nói với Tưởng Hoa An: “Mau buông Viên nhi ra, để đại phu vào bắt mạch.”
Đợi Tưởng Hoa An đặt mình về trên giường, Hạ Viên cảm thấy bụng dưới nóng lên, cơ bản đã xác định sự việc rồi, nhìn thấy trong phòng đều đầy người, lại không có cách nói nào khác, đành giương mắt nhìn Thượng Tiệp nói: “Con...”
Thượng Tiệp nhìn thần sắc Hạ Viên, cũng có chút hiểu ra, vẫy tay kêu nha đầu bà tử đi xuống, để sát người vào Hạ Viên nhỏ giọng hỏi: “Viên nhi, con thấy thế nào? Đừng nói là thân mình có nhé?”
Hạ Viên bị đau đến co cả hai chân, khẽ gật đầu.
“Để đại phu đi vào xem mạch một chút, khai mấy thang dược bồi bổ là xong?” Thượng Tiệp thấy Hạ Viên đã có kinh nguyệt, mặt mày lại lộ ra vẻ vui mừng. Thân mình có, vậy đã là đại cô nương chân chính rồi. Qua một hai năm nữa, vóc người cao lên, dáng người cũng nẩy nở, chính là việc vui. Nàng ở đây nói xong, thấy đại phu đã sớm vào tới, cũng không so đo nhiều, vội để đại phu đến bên giường bắt mạch.
Sau khi đại phu chẩn xong, cười nói: “Tuy hơi có chút chứng khí hư huyết yếu, nhưng cũng không sao. Nhớ kỹ không được ăn đồ ăn sống nguội lạnh, không được uống đồ mát, uống chút nước đường đỏ là được. Ta khai vài thang thuốc, nếu thực quá đau, trước khi ngủ nhớ uống vào.”
Đợi tiễn bước đại phu, Tưởng Hoa An vẫn còn có chút không hiểu, hỏi Thượng Tiệp: “Viên nhi bị bệnh gì, sao đại phu lại nói năng hàm hồ không rõ ràng gì cả?”
“Viên nhi trưởng thành rồi!” Thượng Tiệp cười nói: “Con cũng đừng tới thư phòng ngủ nữa, đêm nay ở cùng nàng. Nếu nàng lại đau, giúp nàng xoa xoa là được.” Nói xong lại gọi một bà tử vào, nói nhỏ dặn bảo vài câu, đợi bà tử chuẩn bị này nọ thỏa đáng, vội đỡ Hạ Viên đứng dậy, dìu vào sau bình phong, mở cửa hông ra vào tịnh phòng (phòng vệ sinh), giúp đỡ lo liệu một chút, rồi thay xiêm y khác, thế này mới ra ngoài.
Lại có bà tử chiếu theo Thượng Tiệp phân phó khuấy một ly nước đường đỏ mang vào, Hạ Viên nhân dịp còn nóng uống vào, xuất mồ hôi, thế này mới cảm thấy tốt chút.
Thượng Tiệp thấy sắc mặt Hạ Viên tốt lên, sờ sờ đầu nàng nói: “Nghỉ ngơi tốt đi, nếu có chuyện gì, cứ kêu người tới nói với ta.” Nói xong lại dặn bảo Tưởng Hoa An vài câu, thế này mới đi.
“Còn đau không?” Tưởng Hoa An tiễn Thượng Tiệp xong, đóng kỹ cửa, quay người lại thấy Hạ Viên chui vào trong giường, vội đi qua nhìn nàng, sờ sờ tay nàng, cảm thấy có chút lạnh, cầm lấy chà chà, chà cho nóng lên, rồi hỏi: “Đỡ chưa?”
“Tốt hơn nhiều!” Hạ Viên đắp chăn, trên lưng lại đổ mồ hôi, nhưng tay chân ngược lại lại lạnh như băng, bàn tay nhỏ bé lúc này lại được bàn tay to ấm áp Tưởng Hoa An nắm, cảm giác tốt hơn rất nhiều, nhỏ giọng nói: “Cám ơn An ca ca!”
Vừa rồi Tưởng Hoa An nghe Thượng Tiệp nói, lại nhìn thấy dáng vẻ thế này của Hạ Viên, cũng đã hiểu được một nửa, thương tiếc sờ sờ đầu nàng, nằm xuống bên cạnh nàng, thấy nàng rút một bàn tay đi ấn bụng, do dự một chút cũng vươn tay xoa xoa giúp nàng.
Bụng Hạ Viên vẫn còn đau âm ỉ, bị Tưởng Hoa An xoa xoa như vậy, trong lòng bỗng ấm áp, không khỏi cầm tay Tưởng Hoa An đặt lên trên má, nhẹ nhàng cọ cọ, giọng nói nghẹn ngào: “An ca ca, huynh đối muội thật tốt!”
“Nha đầu ngốc, muội là nương con ta, đối tốt với muội là đương nhiên." Bàn tay to Tưởng Hoa An khẽ vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Viên, thấy nàng giống nhưu con mèo nhỏ cọ cọ trong lòng mình, dứt khoát đưa cánh tay phải đi qua để nàng gối đầu lên, tay trái vòng qua eo nhỏ nàng, ôm vào trong ngực giống như ôm đứa trẻ con, cúi đầu nói: "Ngủ đi, sáng mai sẽ không đau nữa!”
“Ừm!” Hạ Viên vùi đầu vào trước ngực Tưởng Hoa An, tim đập có chút nhanh hơn, bụng tựa hồ lại bớt đau chút, trên người cũng không còn lạnh nữa, chỉ chốc lát đã buồn ngủ.
Ngày hôm sau Trần châu trở về, nghe Hạ Viên không khỏe, vội vàng vào phòng gặp nàng, đợi nghe được là có kinh nguyệt, thở ra một hơi nói: "Hôm nay ta đã tới lần đầu rồi, suy đoán muội phải sang năm mới đến, nên không nói chuyện này cùng muội. Nếu là sớm nói, cũng sẽ không kinh động quá trời người, nhưng cũng đừng gây ra chuyện chê cười." Nói xong lại không hiểu, thở dài: “Êm đẹp, sẽ để chúng ta một tháng có máu một lần, cũng không biết là vì sao?”
Hạ Viên vừa nghe, “Phì” nở nụ cười, véo Trần Châu nói: “Đừng nói chuyện này nữa. Tỷ nói nghe một chút, đã về Trần phủ nhiều ngày, liệu có chuyện lý thú gì không?”
“Nương ta bắt ta ở trong phòng, vội vàng nói rất nhiều đạo lý làm vợ, còn nói rất nhiều quy củ, chuyện thú vị ta cũng chưa từng được nghe đấy.” Trần Châu rót một chén nước cho Hạ Viên uống, rồi đi tới ngồi bên cạnh nàng, nâng đầu nói: “Vì nương ta bắt ta rất chặt, ta thừa dịp mọi người ngủ trưa chạy tới trong vườn dạo chơi, nhưng gặp trời nóng, phải uống 3 thang dược mới tốt lên. Tuy đầu bị choáng váng hoa mắt, còn bị nương ta buộc làm 2 cái áo trong đấy.”
“Áo trong lúc nào làm chẳng được, lại muốn tỷ lúc ốm còn làm sao?”
“Làm cho Khoan ca ca.” Trần Châu trợn trắng tròng mắt nói: “Vì lúc trước ta chưa làm qua trang phục nam, nương ta sợ ta không làm được, còn tự đích thân chỉ dạy. Còn nói thêm khi thành thân rồi, áo trong của nam nhân mình không thể mượn tay người khác làm, tự mình phải làm cho hắn mặc.”
Hai người đang to nhỏ, nhìn thấy Tuệ Hương đến đây, nói là phu nhân mấy phủ tới, Thượng Tiệp bảo các nàng ra ngoài gặp khách.
“Là ai tới?” Trần Châu hỏi Tuệ Hương một câu, cười nói: “Nếu không quan trọng lắm, chốc lát nữa rồi gặp.”
“Là Trấn Nam phu nhân, Thượng Thư phu nhân, Thị Lang phu nhân đã tới!” Tuệ Hương cười tủm tỉm nói: “Trấn Nam phu nhân dẫn theo Thấm cô nương tới, nói muốn gặp thiếu phu nhân cùng Nhị thiếu phu nhân đấy!”
“Ối, Thấm tỷ tỷ đến đây!” Trần Châu và Hạ Viên nghe xong, đều mừng rỡ nói: “May mà nàng không quên chúng ta.” Nói xong cũng vội vàng trang điểm thay xiêm y, cùng Tuệ Hương đi ra ngoài.
Kiều Thấm thấy Trần Châu và Hạ Viên đi ra, mọi người chào nhau, rồi xã giao cùng mấy vị phu nhân một lúc, thế này các nàng mới cùng nhau đến tiểu thiên sảnh, cười nhéo cái này, lại nhéo cái kia, dậm chân nói: “Ngày đó từ Bắc Thành trở về, tới buổi tối chợt nghe hai người các muội đều gả vào phủ Tướng quân, làm ta sợ hết hồn, còn tưởng là đồn nhầm. Không nghĩ tới lại là thật.” Nói xong bảo nha đầu đi vào, cầm hai bức tranh thêu chia ra đưa Hạ Viên và Trần Châu, cười nói: “Đây là chút ý tứ nho nhỏ của ta, mặc dù không tinh xảo lắm, nhưng có dụng tâm, các muội nhận lấy. Vốn muốn đưa trâm cài cho các muội, nhưng suy nghĩ lại, chỉ sợ trâm cài các muội cũng không hiếm lạ, vẫn là đưa tranh thêu tốt hơn.”
Hạ Viên và Trần Châu vội cảm ơn, nhận lấy tranh thêu bảo nha đầu vào mang cất kỹ. Lại hỏi tình huống của các tú nữ khác.
“Duyệt tỷ tỷ đã định thân rồi, sang năm sẽ qua cửa đấy!” Kiều Thấm nói một chút tình huống vài vị tú nữ, rồi nhắc tới Sử Duyệt, cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.