Chương 147: Cùng anh vượt qua gian nan
Cố_Tiểu bắc
26/10/2021
Mặc dù đã báo cảnh sát, thế nhưng mà những vấn đề tiếp theo vẫn cần Mặc Dịch Minh xử lý
Khi Mặc Dịch Minh vẫn còn đang nhức đầu, A Lộc đột nhiên bu lại hỏi: “Tổng giám đốc Mặc… sinh nhật hai mươi tuổi của trợ lý Khúc phải làm sao đây?”
Mặc Dịch Minh đã sớm nghĩ đến chuyện muốn tổ chức sinh nhật hai mươi tuổi cho Khúc Nhiễm, bởi vì bỏ qua sinh nhật mười chín tuổi nên muốn bù lại cho cô sinh nhật hai mươi tuổi, nhưng mà gần đây cô như biến mất vậy.
Nói Khúc Nhiễm biến mất, nhưng đúng ra là do đã quá lâu Mặc Dịch Minh chưa có tới công ty, đều là bởi vì muốn tránh người đàn bà Cố Vi Vi kia.
“Để sang một bên trước đã, cô đi xử lý những chuyện này trước đi.” Mặc Dịch Minh nhíu mày, phất tay để A Lộc rời đi.
Anh cũng muốn tổ chức sinh nhật cho Khúc Nhiễm, chỉ là cục hiện hiện tại loạn như vậy, anh cũng có chút lực bất tòng tâm!
“A Lộc.” Khúc Nhiễm lặng lẽ tiến vào công ty, đứng ở cổng nhẹ giọng hô.
“Hả?” Nghe thấy có người gọi mình, A Lộc mê mang nghiêng đầu sang, khi nhìn thấy Khúc Nhiễm trốn ở bên cạnh cửa, nhô ra một cái đầu nhỏ, cô ấy suýt chút sợ hãi kêu thành tiếng.
Ngại Mặc Dịch Minh đang ở đây, A Lộc nhanh chóng lui lại, ôm Khúc Nhiễm xoay vòng vòng: “Cuối cùng cô cũng trở về rồi! Tôi vô cùng nhớ cô đấy!”
“Nhớ tôi cái gì? Nhớ tôi giúp cô làm việc?” Khúc Nhiễm thu hồi nụ cười, đột nhiên khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc: “Công ty xảy ra chuyện rồi.”
“Chuyện này…” Nhìn Khúc Nhiễm đột nhiên trở mặt, A Lộc nhất thời chưa kịp phản ứng lại, sắc mặt cứng ngắc nhìn vào trong phòng, nhìn ánh mắt của Mặc Dịch Minh, không biết phải giải thích thế nào.
Nói là xảy ra chuyện? Đây không phải là càng khiến Khúc Nhiễm không vui sao? Nếu nói không có chuyện gì? Trên mặt tổng giám đốc Mặc lại viết rất rõ ba chữ “rất phiền muộn”, làm sao có thể không có việc gì được chứ!
“Cô đi làm việc trước đi, tôi đi tìm tổng giám đốc Mặc tâm sự.” Khúc Nhiễm vuốt vuốt khuôn mặt của A Lộc, mỉm cười.
“Được!”
Thật ra Khúc Nhiễm không chắc chắn Mặc Dịch Minh có bằng lòng gặp cô hay không, nhưng mà cô cũng đã đến rồi, anh cũng không có lý do đuổi cô đi, đúng không?
Khi vừa mới tới, Khúc Nhiễm nghe thấy không ít nhân viên đang thảo luận, thế nên mới biết Mặc thị gặp đả kích cực lớn.
Vốn dĩ cô còn định trốn đi, nhưng mà nghe thấy những chuyện này, cô cảm thấy cho dù thế nào mình cũng phải trở về.
Bởi vì cô cảm thấy, Mặc Dịch Minh cần cô.
Khúc Nhiễm từ từ đi vào văn phòng, tiếng gót giày chạm xuống đất vào lúc này lại vang lên vô cùng rõ ràng, từng tiếng từng tiếng đánh vào trong lòng.
Mặc Dịch Minh ngước mắt lên nhìn Khúc Nhiễm, trong lòng lại có một chút hoảng hốt.
“Em đã về rồi.” Khúc Nhiễm cười cười, nhìn thẳng vào mắt của Mặc Dịch Minh: “Em về giúp anh.”
Một hồi lâu sau, Mặc Dịch Minh nở nụ cười, thấp giọng nói: “Được.”
Khúc Nhiễm tới để tâm sự với anh, nhưng là tình trạng trước mắt quá khẩn cấp, bọn họ đều phải bỏ xuống sự khó chịu trong lòng, đứng trên cùng một chiến đội, cùng nhau đối mặt với khó khăn trước mắt.
“Em đoán là Cố Vi Vi tìm người làm ra những chuyện này.” Khúc Nhiễm đột nhiên nói một câu, có chút ngạc nhiên nhìn Mặc Dịch Minh.
“Anh cũng nghĩ như vậy, anh đoán Cố Vi Vi sẽ xuống tay với anh để trả thù.” Mặc Dịch Minh cười khẽ, cũng là bởi vì trước đó anh không có đi tham gia bữa tiệc, không có rơi vào cái bẫy của Cố Vi Vi, chắc hẳn cô ta thẹn quá hoá giận, nghĩ ra phương pháp như vậy.
“A Lộc, tìm mấy nhà đầu tư kia nói chuyện, đưa hợp đồng tới.” Mặc Dịch Minh gọi điện thoại cho A Lộc, đồng thời chỉ đạo A Lộc uy hiếp như thế nào, dùng quy định nào trên hợp đồng để ràng buộc bọn họ.
Mặc dù đối với bọn họ, phí bồi thường vi phạm hợp đồng không quá nhiều, chỉ là thiếu đi một đồng đội đang trong quá trình trưởng thành mà thôi, chắc hẳn tương lai bọn họ sẽ phải hối hận đến phát khóc!
Mặc Dịch Minh rất tự tin với mình, cũng có lòng tin với Khúc Nhiễm.
Không đến mấy ngày, dưới áp lực và uy hiếp, rất nhiều công ty nhỏ trước đó đứng về phía của nhà họ Cố vung cờ trắng đầu hàng, ngược lại còn khúm núm với Mặc thị.
Dù sao Mặc Dịch Minh hữu dũng hữu mưu, đưa ra điều kiện hợp tác đủ hấp dẫn, lại không để ý đến hiềm khích lúc trước mà bằng lòng tiếp tục hợp tác, vì Cố thị mà đi gây chiến với Mặc thị, lúc trước bọn họ thật sự là điên rồi!
Ở trên bàn ăn, nhìn thấy Mặc Dịch Minh hòa hợp ở chung với mấy tổng giám đốc của các công ty, Khúc Nhiễm cũng dần dần yên lòng, hiện tại chỉ còn lại một Hồ thị mà thôi.
So với những công ty khác thì Hồ thị khó khăn hơn rất nhiều, nhớ tới khi ký hợp đồng với Hồ thị lúc trước, trong lòng cô còn có chút run rẩy.
Hồ thị có thể nói là khi Cố Vi Vi ở Mặc thị giới thiệu, chẳng qua cuối cùng đương nhiên vẫn là Mặc Dịch Minh lấy thực lực của bản thân ra để đạt được quan hệ hợp tác.
Chẳng qua bởi vì như thế này, Hồ thị suy nghĩ đẳng cấp của mình cao hơn Mặc thị, ngẫu nhiên cũng gây khó dễ cho nhà họ Mặc.
Bây giờ nghĩ lại, chẳng qua là bởi vì Hồ thị có quan hệ thân thích với Cố thị mà thôi.
Chị gái ruột của Cố Hải Trung là vợ của chủ tịch Hồ thị, quan hệ có thể không thân thiết được sao?
Hèn gì những công ty khác đều đã nới lỏng miệng, Hồ thị vẫn không lùi bước, chết cũng không hé miệng, nhất định phải cắn Mặc thị mình đầy thương tích.
Mặc dù Mặc Dịch Minh bàn chuyện với những người kia rất vui vẻ, đồng thời còn có hợp tác lần sau, nhưng từ đầu đến cuối trong lòng anh vẫn có chút không thoải mái, dù sao cái trở ngại lớn nhất vẫn còn ở bên ngoài phiêu bạt, mà lại là trở ngại mãnh liệt nhất, hung hãn nhất!
Mặc dù Khúc Nhiễm từng nghĩ muốn tìm một nhà khác thay thế Hồ thị, nhưng lại phát hiện trước mắt không có một công ty nào có thể hoàn toàn thay thế Hồ thị, có lẽ đây chính là vì sao khi Mặc Dịch Minh tới cửa gặp tổng giám đốc Hồ thị lại bị nhốt ở ngoài cổng.
Hai người đứng ngoài cổng, gió lạnh thổi qua, hai mặt nhìn nhau, suýt chút bị gió thổi đến choáng váng, Hồ thị thật sự chẳng nể mặt chút nào, xem ra là quyết tâm làm chó săn cho Cố thị rồi.
“Tổng giám đốc Mặc, anh có lạnh không?” Khúc Nhiễm khịt mũi một cái, đáng thương nhìn Mặc Dịch Minh.
Mặc Dịch Minh nhìn Khúc Nhiễm, nhìn lại quần áo cô mặc.
“Ừm…” Anh vươn tay, kéo bàn tay đỏ bừng vì lạnh của cô qua, quả quyết nhét vào miệng túi của mình: “Không lạnh.”
“Khụ khụ!” Khúc Nhiễm hơi đỏ mặt, muốn rút tay của mình ra, nhưng Mặc Dịch Minh lại cầm rất chặt, không để cô có chút cơ hội phản kháng nào.
“Không được nhúc nhích, nếu em nhúc nhích thì gió sẽ thổi vào túi, lạnh đấy.” Mặc Dịch Minh giả vờ cả giận nói.
Mặc dù cái lý do kéo tay này rất rất gượng ép, nhưng mà Khúc Nhiễm lại yên tâm để yên trong lòng bàn tay của anh, trong lòng dần dần cảm thấy ấm áp.
Nhưng mà cử động của hai người không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa, bà Hồ tức giận đến mức cả người run rẩy.
“Tổng giám đốc Mặc tới đây cũng không có thành ý chút nào rồi? Cậu tới với thái độ như thế sao?” Hai mắt bà Hồ nhìn về phía cái túi của Mặc Dịch Minh, nơi đó hai bàn tay đang quấn quýt lấy nhau, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Bà Hồ, hôm nay tôi tới là muốn bàn chuyện hợp tác, cũng muốn làm rõ ràng vì sao Hồ thị lại lôi Cố thị vào giữa lợi ích của hai nhà chúng ta.”
Làm gì có người làm ăn nào thích làm gì thì làm như vậy chứ? Cũng bởi vì Cố thị nói thì lập tức quả quyết gây phiền phức cho Mặc thị, ngoại trừ khiến cho Mặc thị chịu tổn thất, còn sẽ ảnh hưởng đến Hồ thị.
Chẳng lẽ chuyện gϊếŧ địch một vạn mà bị thương ba ngàn này rất tuyệt à?
“Thật ngại quá tổng giám đốc Mặc, con người của tôi rất hẹp hòi, nếu như cậu cảm thấy Hồ thị cố tình gây chuyện, vậy cậu tìm nhà khác hợp tác đi!”
Khi Mặc Dịch Minh vẫn còn đang nhức đầu, A Lộc đột nhiên bu lại hỏi: “Tổng giám đốc Mặc… sinh nhật hai mươi tuổi của trợ lý Khúc phải làm sao đây?”
Mặc Dịch Minh đã sớm nghĩ đến chuyện muốn tổ chức sinh nhật hai mươi tuổi cho Khúc Nhiễm, bởi vì bỏ qua sinh nhật mười chín tuổi nên muốn bù lại cho cô sinh nhật hai mươi tuổi, nhưng mà gần đây cô như biến mất vậy.
Nói Khúc Nhiễm biến mất, nhưng đúng ra là do đã quá lâu Mặc Dịch Minh chưa có tới công ty, đều là bởi vì muốn tránh người đàn bà Cố Vi Vi kia.
“Để sang một bên trước đã, cô đi xử lý những chuyện này trước đi.” Mặc Dịch Minh nhíu mày, phất tay để A Lộc rời đi.
Anh cũng muốn tổ chức sinh nhật cho Khúc Nhiễm, chỉ là cục hiện hiện tại loạn như vậy, anh cũng có chút lực bất tòng tâm!
“A Lộc.” Khúc Nhiễm lặng lẽ tiến vào công ty, đứng ở cổng nhẹ giọng hô.
“Hả?” Nghe thấy có người gọi mình, A Lộc mê mang nghiêng đầu sang, khi nhìn thấy Khúc Nhiễm trốn ở bên cạnh cửa, nhô ra một cái đầu nhỏ, cô ấy suýt chút sợ hãi kêu thành tiếng.
Ngại Mặc Dịch Minh đang ở đây, A Lộc nhanh chóng lui lại, ôm Khúc Nhiễm xoay vòng vòng: “Cuối cùng cô cũng trở về rồi! Tôi vô cùng nhớ cô đấy!”
“Nhớ tôi cái gì? Nhớ tôi giúp cô làm việc?” Khúc Nhiễm thu hồi nụ cười, đột nhiên khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc: “Công ty xảy ra chuyện rồi.”
“Chuyện này…” Nhìn Khúc Nhiễm đột nhiên trở mặt, A Lộc nhất thời chưa kịp phản ứng lại, sắc mặt cứng ngắc nhìn vào trong phòng, nhìn ánh mắt của Mặc Dịch Minh, không biết phải giải thích thế nào.
Nói là xảy ra chuyện? Đây không phải là càng khiến Khúc Nhiễm không vui sao? Nếu nói không có chuyện gì? Trên mặt tổng giám đốc Mặc lại viết rất rõ ba chữ “rất phiền muộn”, làm sao có thể không có việc gì được chứ!
“Cô đi làm việc trước đi, tôi đi tìm tổng giám đốc Mặc tâm sự.” Khúc Nhiễm vuốt vuốt khuôn mặt của A Lộc, mỉm cười.
“Được!”
Thật ra Khúc Nhiễm không chắc chắn Mặc Dịch Minh có bằng lòng gặp cô hay không, nhưng mà cô cũng đã đến rồi, anh cũng không có lý do đuổi cô đi, đúng không?
Khi vừa mới tới, Khúc Nhiễm nghe thấy không ít nhân viên đang thảo luận, thế nên mới biết Mặc thị gặp đả kích cực lớn.
Vốn dĩ cô còn định trốn đi, nhưng mà nghe thấy những chuyện này, cô cảm thấy cho dù thế nào mình cũng phải trở về.
Bởi vì cô cảm thấy, Mặc Dịch Minh cần cô.
Khúc Nhiễm từ từ đi vào văn phòng, tiếng gót giày chạm xuống đất vào lúc này lại vang lên vô cùng rõ ràng, từng tiếng từng tiếng đánh vào trong lòng.
Mặc Dịch Minh ngước mắt lên nhìn Khúc Nhiễm, trong lòng lại có một chút hoảng hốt.
“Em đã về rồi.” Khúc Nhiễm cười cười, nhìn thẳng vào mắt của Mặc Dịch Minh: “Em về giúp anh.”
Một hồi lâu sau, Mặc Dịch Minh nở nụ cười, thấp giọng nói: “Được.”
Khúc Nhiễm tới để tâm sự với anh, nhưng là tình trạng trước mắt quá khẩn cấp, bọn họ đều phải bỏ xuống sự khó chịu trong lòng, đứng trên cùng một chiến đội, cùng nhau đối mặt với khó khăn trước mắt.
“Em đoán là Cố Vi Vi tìm người làm ra những chuyện này.” Khúc Nhiễm đột nhiên nói một câu, có chút ngạc nhiên nhìn Mặc Dịch Minh.
“Anh cũng nghĩ như vậy, anh đoán Cố Vi Vi sẽ xuống tay với anh để trả thù.” Mặc Dịch Minh cười khẽ, cũng là bởi vì trước đó anh không có đi tham gia bữa tiệc, không có rơi vào cái bẫy của Cố Vi Vi, chắc hẳn cô ta thẹn quá hoá giận, nghĩ ra phương pháp như vậy.
“A Lộc, tìm mấy nhà đầu tư kia nói chuyện, đưa hợp đồng tới.” Mặc Dịch Minh gọi điện thoại cho A Lộc, đồng thời chỉ đạo A Lộc uy hiếp như thế nào, dùng quy định nào trên hợp đồng để ràng buộc bọn họ.
Mặc dù đối với bọn họ, phí bồi thường vi phạm hợp đồng không quá nhiều, chỉ là thiếu đi một đồng đội đang trong quá trình trưởng thành mà thôi, chắc hẳn tương lai bọn họ sẽ phải hối hận đến phát khóc!
Mặc Dịch Minh rất tự tin với mình, cũng có lòng tin với Khúc Nhiễm.
Không đến mấy ngày, dưới áp lực và uy hiếp, rất nhiều công ty nhỏ trước đó đứng về phía của nhà họ Cố vung cờ trắng đầu hàng, ngược lại còn khúm núm với Mặc thị.
Dù sao Mặc Dịch Minh hữu dũng hữu mưu, đưa ra điều kiện hợp tác đủ hấp dẫn, lại không để ý đến hiềm khích lúc trước mà bằng lòng tiếp tục hợp tác, vì Cố thị mà đi gây chiến với Mặc thị, lúc trước bọn họ thật sự là điên rồi!
Ở trên bàn ăn, nhìn thấy Mặc Dịch Minh hòa hợp ở chung với mấy tổng giám đốc của các công ty, Khúc Nhiễm cũng dần dần yên lòng, hiện tại chỉ còn lại một Hồ thị mà thôi.
So với những công ty khác thì Hồ thị khó khăn hơn rất nhiều, nhớ tới khi ký hợp đồng với Hồ thị lúc trước, trong lòng cô còn có chút run rẩy.
Hồ thị có thể nói là khi Cố Vi Vi ở Mặc thị giới thiệu, chẳng qua cuối cùng đương nhiên vẫn là Mặc Dịch Minh lấy thực lực của bản thân ra để đạt được quan hệ hợp tác.
Chẳng qua bởi vì như thế này, Hồ thị suy nghĩ đẳng cấp của mình cao hơn Mặc thị, ngẫu nhiên cũng gây khó dễ cho nhà họ Mặc.
Bây giờ nghĩ lại, chẳng qua là bởi vì Hồ thị có quan hệ thân thích với Cố thị mà thôi.
Chị gái ruột của Cố Hải Trung là vợ của chủ tịch Hồ thị, quan hệ có thể không thân thiết được sao?
Hèn gì những công ty khác đều đã nới lỏng miệng, Hồ thị vẫn không lùi bước, chết cũng không hé miệng, nhất định phải cắn Mặc thị mình đầy thương tích.
Mặc dù Mặc Dịch Minh bàn chuyện với những người kia rất vui vẻ, đồng thời còn có hợp tác lần sau, nhưng từ đầu đến cuối trong lòng anh vẫn có chút không thoải mái, dù sao cái trở ngại lớn nhất vẫn còn ở bên ngoài phiêu bạt, mà lại là trở ngại mãnh liệt nhất, hung hãn nhất!
Mặc dù Khúc Nhiễm từng nghĩ muốn tìm một nhà khác thay thế Hồ thị, nhưng lại phát hiện trước mắt không có một công ty nào có thể hoàn toàn thay thế Hồ thị, có lẽ đây chính là vì sao khi Mặc Dịch Minh tới cửa gặp tổng giám đốc Hồ thị lại bị nhốt ở ngoài cổng.
Hai người đứng ngoài cổng, gió lạnh thổi qua, hai mặt nhìn nhau, suýt chút bị gió thổi đến choáng váng, Hồ thị thật sự chẳng nể mặt chút nào, xem ra là quyết tâm làm chó săn cho Cố thị rồi.
“Tổng giám đốc Mặc, anh có lạnh không?” Khúc Nhiễm khịt mũi một cái, đáng thương nhìn Mặc Dịch Minh.
Mặc Dịch Minh nhìn Khúc Nhiễm, nhìn lại quần áo cô mặc.
“Ừm…” Anh vươn tay, kéo bàn tay đỏ bừng vì lạnh của cô qua, quả quyết nhét vào miệng túi của mình: “Không lạnh.”
“Khụ khụ!” Khúc Nhiễm hơi đỏ mặt, muốn rút tay của mình ra, nhưng Mặc Dịch Minh lại cầm rất chặt, không để cô có chút cơ hội phản kháng nào.
“Không được nhúc nhích, nếu em nhúc nhích thì gió sẽ thổi vào túi, lạnh đấy.” Mặc Dịch Minh giả vờ cả giận nói.
Mặc dù cái lý do kéo tay này rất rất gượng ép, nhưng mà Khúc Nhiễm lại yên tâm để yên trong lòng bàn tay của anh, trong lòng dần dần cảm thấy ấm áp.
Nhưng mà cử động của hai người không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa, bà Hồ tức giận đến mức cả người run rẩy.
“Tổng giám đốc Mặc tới đây cũng không có thành ý chút nào rồi? Cậu tới với thái độ như thế sao?” Hai mắt bà Hồ nhìn về phía cái túi của Mặc Dịch Minh, nơi đó hai bàn tay đang quấn quýt lấy nhau, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Bà Hồ, hôm nay tôi tới là muốn bàn chuyện hợp tác, cũng muốn làm rõ ràng vì sao Hồ thị lại lôi Cố thị vào giữa lợi ích của hai nhà chúng ta.”
Làm gì có người làm ăn nào thích làm gì thì làm như vậy chứ? Cũng bởi vì Cố thị nói thì lập tức quả quyết gây phiền phức cho Mặc thị, ngoại trừ khiến cho Mặc thị chịu tổn thất, còn sẽ ảnh hưởng đến Hồ thị.
Chẳng lẽ chuyện gϊếŧ địch một vạn mà bị thương ba ngàn này rất tuyệt à?
“Thật ngại quá tổng giám đốc Mặc, con người của tôi rất hẹp hòi, nếu như cậu cảm thấy Hồ thị cố tình gây chuyện, vậy cậu tìm nhà khác hợp tác đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.