Chương 151: Hôn lễ (đại kết cục)
Cố_Tiểu bắc
26/10/2021
Ngày hôm sau, một tin tức chấn động truyền đến tai của Cố Hải và Cố Vi Vi.
“Chuyện này là thật đấy, Mặc Dịch Minh đã cầu hôn Khúc tiểu thư rồi.”
Cố Vi Vi không thể tin vào lỗ tai của mình: “Sao có thể, người Mặc Dịch Minh cưới phải là em mới đúng!”
Cố Hải từ tốn nói: “Nghe người trong nhà họ Mặc nói, công ty nhà họ Mặc bây giờ đang gặp phải nguy cơ vô cùng lớn, vì thế Mặc Dịch Minh mượn cơ hội này cầu hôn Khúc tiểu thư, một mặt là thuận thế theo đuổi Khúc tiểu thư, một mặt cũng để đề cao độ nổi tiếng của công ty, thoát khỏi nguy cơ hiện tại.”
“Chuyện này tuyệt đối không phải là sự thật!”
Cố Vi Vi hoàn toàn không tin vào lời đồn đãi nên vội vã rời đi, đến lúc tới công ty thì mới phát hiện, tất cả mọi người đều đã biết chuyện thiếu gia nhà họ Mặc gia cầu hôn rồi.
Còn có người nói, từ lúc nhà họ Mặc tạo ra một tin tức chấn động cả thành phố như vậy thì đã có vài công ty lớn nghe danh mà đến, muốn dựa vào hôn lễ lần này của thiếu gia nhà họ Mặc để đàm phán chuyện hợp tác, cho nên độ nổi tiếng của công ty cũng càng ngày càng tăng lên.
Hôn sự của hai người đã định vào mười ngày sau, trong mười ngày này, tin tức hai người kết hôn lan truyền khắp thành phố với tốc độ chóng mặt, không chỉ có người ở thành phố A đến chúc phúc, mà ngay cả người ở thành phố C cũng đến.
Lão gia nhà họ Mặc đã cười đến không khép miệng lại được.
Trong ngày tổ chức hôn lễ, Mặc Dịch Minh dẫn theo một nhóm bạn tới gõ cửa.
“Khúc Nhiễm! Chồng em đến đón em rồi đây!”
“Mặc tổng, anh biết thủ tục rồi chứ? Muốn chúng tôi mở cửa thì phải làm gì nào?”
A Lộc đứng dựa vào cửa trước, cười gian xảo.
Khúc Nhiễm nhìn khuôn mặt cười gian xảo của cô cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Tôi biết, là bao lì xì.” Mặc Dịch Minh bình tĩnh cười cười, móc bao lì xì ra, nhưng là cửa chống trộm thì lấy đâu ra khe hở để nhét bao lì xì?
“A Lộc, không mở cửa thì sẽ không lấy được đâu!” Mặc Dịch Minh cười cười, cong ngón tay gõ nhẹ vào cánh cửa.
“Ai nha! Sao cửa nhà cậu lại không có lấy một khe hở nào thế? Làm tớ không lấy được bao lì xì này!”
“Cô không thể bảo tôi đổi ngay cửa trong đêm nay đấy chứ? Lấy không được bao lì xì thì mau mở cửa ra đi!”
A Lộc vốn không định mở nhưng vì bao lì xì nên cũng chỉ đành mở cửa ra thôi.
Nhưng cảnh tượng trước mắt cô là sao đây?
Không chỉ một mình Mặc Dịch Minh vào mà còn có rất nhiều người đàn ông khác!
Còn có một cặp đôi show ân ái khác nữa!
Hai người chỉ yên lặng đứng một bên nhưng may mà cũng có bao lì xì.
A Lộc cầm trên tay ước chừng xong lập tức cảm thán, quả nhiên không hổ là ông chủ lớn! Có tiền! Xa hoa!
A Lộc cảm thấy mỹ mãn nên cũng không còn tâm trạng đứng đang ăn cơm chó nữa, lập tức xoay người rời đi.
Cô nhìn bọn họ show ân ái, cô thừa nhận bản thân cũng mong ước được như vậy nên cô cam nguyện nhận thua!
Tình yêu quanh co khúc khuỷu, vui buồn lẫn lộn, cô không thèm đâu! Hừ!
Được rồi, thực ra trong lòng vẫn thấy hơi chờ mong!
Khúc Nhiễm cười, nhào vào lồng ngực của Mặc Dịch Minh, vò kiểu tóc vốn đã rối loạn của anh xong thì nhịn không được cười thành tiếng.
“Sao chưa sửa sang gì đã vội đến đây rồi?”
“Không phải sợ vợ của mình chạy mất sao!”
Mặc Dịch Minh dịu dàng kề sát bên tai Khúc Nhiễm gọi vợ, giọng nói có vẻ hơi lẩm bẩm ủy khuất.
“Hừ! Cũng may anh đã tìm được em! Về sau không cho phép em chạy trốn nữa đấy, vợ yêu của anh!”
“Không chạy, cả đời đều là của anh.” Khúc nhiễm cười, vòng tay ôm lấy Mặc Dịch Minh càng chặt hơn.
Hai người đã bỏ lỡ lâu như vậy, cô sẽ không rời đi anh lần nào nữa, cả đời này nhất định sẽ không rời đi.
Mặc Dịch Minh đau lòng tất cả những bất hạnh mà Khúc Nhiễm gặp phải trong tương lai, anh sẽ luôn yêu thương Khúc Nhiễm như lúc ban đầu, sẽ bao dung tính tình trẻ con của cô, sẽ cưng chiều cô, nếu chiều đến hư thì lại càng tốt, vậy cũng chỉ có anh mới chịu đựng được cô, không ai có thể cướp cô khỏi tay anh được nữa!
“Anh yêu em, Khúc Tiểu Nhiễm, cả đời cũng sẽ luôn ở cạnh em, mãi mãi không chia lìa!”
“Chuyện này là thật đấy, Mặc Dịch Minh đã cầu hôn Khúc tiểu thư rồi.”
Cố Vi Vi không thể tin vào lỗ tai của mình: “Sao có thể, người Mặc Dịch Minh cưới phải là em mới đúng!”
Cố Hải từ tốn nói: “Nghe người trong nhà họ Mặc nói, công ty nhà họ Mặc bây giờ đang gặp phải nguy cơ vô cùng lớn, vì thế Mặc Dịch Minh mượn cơ hội này cầu hôn Khúc tiểu thư, một mặt là thuận thế theo đuổi Khúc tiểu thư, một mặt cũng để đề cao độ nổi tiếng của công ty, thoát khỏi nguy cơ hiện tại.”
“Chuyện này tuyệt đối không phải là sự thật!”
Cố Vi Vi hoàn toàn không tin vào lời đồn đãi nên vội vã rời đi, đến lúc tới công ty thì mới phát hiện, tất cả mọi người đều đã biết chuyện thiếu gia nhà họ Mặc gia cầu hôn rồi.
Còn có người nói, từ lúc nhà họ Mặc tạo ra một tin tức chấn động cả thành phố như vậy thì đã có vài công ty lớn nghe danh mà đến, muốn dựa vào hôn lễ lần này của thiếu gia nhà họ Mặc để đàm phán chuyện hợp tác, cho nên độ nổi tiếng của công ty cũng càng ngày càng tăng lên.
Hôn sự của hai người đã định vào mười ngày sau, trong mười ngày này, tin tức hai người kết hôn lan truyền khắp thành phố với tốc độ chóng mặt, không chỉ có người ở thành phố A đến chúc phúc, mà ngay cả người ở thành phố C cũng đến.
Lão gia nhà họ Mặc đã cười đến không khép miệng lại được.
Trong ngày tổ chức hôn lễ, Mặc Dịch Minh dẫn theo một nhóm bạn tới gõ cửa.
“Khúc Nhiễm! Chồng em đến đón em rồi đây!”
“Mặc tổng, anh biết thủ tục rồi chứ? Muốn chúng tôi mở cửa thì phải làm gì nào?”
A Lộc đứng dựa vào cửa trước, cười gian xảo.
Khúc Nhiễm nhìn khuôn mặt cười gian xảo của cô cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Tôi biết, là bao lì xì.” Mặc Dịch Minh bình tĩnh cười cười, móc bao lì xì ra, nhưng là cửa chống trộm thì lấy đâu ra khe hở để nhét bao lì xì?
“A Lộc, không mở cửa thì sẽ không lấy được đâu!” Mặc Dịch Minh cười cười, cong ngón tay gõ nhẹ vào cánh cửa.
“Ai nha! Sao cửa nhà cậu lại không có lấy một khe hở nào thế? Làm tớ không lấy được bao lì xì này!”
“Cô không thể bảo tôi đổi ngay cửa trong đêm nay đấy chứ? Lấy không được bao lì xì thì mau mở cửa ra đi!”
A Lộc vốn không định mở nhưng vì bao lì xì nên cũng chỉ đành mở cửa ra thôi.
Nhưng cảnh tượng trước mắt cô là sao đây?
Không chỉ một mình Mặc Dịch Minh vào mà còn có rất nhiều người đàn ông khác!
Còn có một cặp đôi show ân ái khác nữa!
Hai người chỉ yên lặng đứng một bên nhưng may mà cũng có bao lì xì.
A Lộc cầm trên tay ước chừng xong lập tức cảm thán, quả nhiên không hổ là ông chủ lớn! Có tiền! Xa hoa!
A Lộc cảm thấy mỹ mãn nên cũng không còn tâm trạng đứng đang ăn cơm chó nữa, lập tức xoay người rời đi.
Cô nhìn bọn họ show ân ái, cô thừa nhận bản thân cũng mong ước được như vậy nên cô cam nguyện nhận thua!
Tình yêu quanh co khúc khuỷu, vui buồn lẫn lộn, cô không thèm đâu! Hừ!
Được rồi, thực ra trong lòng vẫn thấy hơi chờ mong!
Khúc Nhiễm cười, nhào vào lồng ngực của Mặc Dịch Minh, vò kiểu tóc vốn đã rối loạn của anh xong thì nhịn không được cười thành tiếng.
“Sao chưa sửa sang gì đã vội đến đây rồi?”
“Không phải sợ vợ của mình chạy mất sao!”
Mặc Dịch Minh dịu dàng kề sát bên tai Khúc Nhiễm gọi vợ, giọng nói có vẻ hơi lẩm bẩm ủy khuất.
“Hừ! Cũng may anh đã tìm được em! Về sau không cho phép em chạy trốn nữa đấy, vợ yêu của anh!”
“Không chạy, cả đời đều là của anh.” Khúc nhiễm cười, vòng tay ôm lấy Mặc Dịch Minh càng chặt hơn.
Hai người đã bỏ lỡ lâu như vậy, cô sẽ không rời đi anh lần nào nữa, cả đời này nhất định sẽ không rời đi.
Mặc Dịch Minh đau lòng tất cả những bất hạnh mà Khúc Nhiễm gặp phải trong tương lai, anh sẽ luôn yêu thương Khúc Nhiễm như lúc ban đầu, sẽ bao dung tính tình trẻ con của cô, sẽ cưng chiều cô, nếu chiều đến hư thì lại càng tốt, vậy cũng chỉ có anh mới chịu đựng được cô, không ai có thể cướp cô khỏi tay anh được nữa!
“Anh yêu em, Khúc Tiểu Nhiễm, cả đời cũng sẽ luôn ở cạnh em, mãi mãi không chia lìa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.