Thiên Kim Hắc Hóa

Chương 83: Lục Ngạn xảy ra tai nạn xe

Cố_Tiểu bắc

07/10/2021

Khúc Nhiễm xem như rời đi an toàn dưới sự bảo vệ của Mặc Dịch Minh, Lục Ngạn quá mức ngang bướng, đã xác định chuyện gì thì phải làm cho đến cùng.

Khúc Nhiễm không muốn nói, nhưng anh ta cứ đuổi theo, nhất định phải hỏi cho ra lẽ, không hề quan tâm chuyện này có mang đến sự đau khổ cho người khác hay không.

Tâm trạng như chìm xuống đáy vực, Khúc Nhiễm ngây ngốc bưng một ly thức uống nóng, hai mắt trống rỗng.

Mặc Dịch Minh nhìn thấy sắc mặt của cô, trong lòng không khỏi lo lắng.

Khúc Nhiễm, rốt cuộc là cô đang che giấu điều gì?

Mặc Dịch Minh rất muốn biết tất cả, nhưng nhìn sắc mặt của cô gái này trước mắt, không thể chịu nổi nữa rồi sao?

Mặc Dịch Minh mím chặt môi, dần dần giảm tốc độ xe, để cho cô có thể điều chỉnh tâm trạng của mình trên xe.

“Cô có muốn đi ra ngoài dạo chơi không?”

Khúc Nhiễm hồi thần, trong mắt từ từ lấy lại ánh sáng: “Đi đâu?”

“Đi thành phố khác, coi như là tôi đưa cô đi du lịch có lương.” Mặc Dịch Minh lặng lẽ nhìn thoáng qua sắc mặt của Khúc Nhiễm, nửa đùa nửa thật nói: “Nhưng mà cô chỉ có thể chạy nhảy nô đùa ở trong lòng bàn tay của tôi.”

“Được!” Khúc Nhiễm đồng ý rất sảng khoái, cô cũng đã sớm muốn đi ra ngoài du lịch, dù sao cũng không thể cứ làm việc mãi được, đúng không?

Vừa được đi du lịch một chuyến lại còn có thể tránh được sự dây dưa của Lục Ngạn, sao cô có thể không vui mừng được?

Vừa về đến nhà, Khúc Nhiễm đã hưng phấn dọn dẹp hành lý.

Mặc Dịch Minh đặt vé máy bay, sau khi ăn cơm tối xong, nghỉ ngơi một lát thì có thể rời đi.

Khúc Nhiễm đang tràn ngập mong đợi đối với thế giới bên ngoài,.

【 Lục Ngạn: Khúc Nhiễm, tôi bị tai nạn xe rồi, cô có thể đến thăm tôi không?】

Đột nhiên màn hình điện thoại của Khúc Nhiễm sáng lên, nhìn kỹ mới biết là Lục Ngạn gửi tin nhắn tới.

“Vì có được đáp án, anh lại không từ thủ đoạn như vậy sao?” Khúc Nhiễm cười lạnh, khi chuẩn bị không xem tin tức nữa mà đi ăn cơm, trên TV đột nhiên phát ra một tin tức.

“Thật giả chuyện cậu hai nhà họ Lục bị kẻ thù tông xe, bị thương rất nặng, bây giờ đang được cứu chữa trong bệnh viện!”

Khúc Nhiễm mở to hai mắt ra nhìn, không thể tin vào mắt.

Lục Ngạn… anh ta thật sự bị tai nạn sao?



Trong lòng có chút chột dạ nhìn về phía Mặc Dịch Minh, anh cũng đang nhìn cô. Ánh mắt vô cùng bình tĩnh, không hề có chút dao động nào.

“Tổng giám đốc Mặc… tôi đi ra ngoài một chuyến!” Khúc Nhiễm cúi đầu xuống, vừa mới hẹn với Mặc Dịch Minh, vậy mà bây giờ cô lại đổi ý bởi vì Lục Ngạn.

“Cô đi đi.” Mặc Dịch Minh cúi đầu bưng ly nước lên, giọng nói bình tĩnh không có chút gợn sóng.

“Thật xin lỗi!” Khúc Nhiễm lầm bầm, sau khi quyết định thì chạy ra ngoài.

Lục Ngạn là ánh sáng, là duyên đời trước của cô, cho dù như thế nào, vào lúc này, cô cũng phải đi thăm anh ta, chắc chắn anh ta đang bình an vô sự mới được!

Ngạc nhiên nhìn bóng lưng rời đi của cô gái, trong lòng của Mặc Dịch Minh rất phức tạp

“Cậu chủ, cậu không đi theo sao? Một mình cô Khúc…” Dì Trần nhìn Mặc Dịch Minh một lúc lâu, nhẹ giọng khuyên.

“Dì cảm thấy cô ấy cần tôi đi theo sao?” Mặc Dịch Minh chế giễu hỏi lại.

“Cô Khúc vẫn chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi, bây giờ cũng không còn sớm nữa…”

Dì Trần nhìn Mặc Dịch Minh một chút, lời cần nói bà cũng đã nói rồi, những chuyện còn lại vẫn phải giao cho bọn họ tự xử lý.

Mặc dù dì Trần cũng không hiểu, nhưng bà biết Khúc Nhiễm ra ngoài một mình không an toàn, Mặc Dịch Minh cũng không yên lòng.

Bà bọn dẹp ở trong phòng bếp, tiếng kéo ghế về phía sau và cửa mở vang lên vô cùng rõ ràng.

Đến khi dì Trần đi ra thì Mặc Dịch Minh đã rời đi rồi.

“Đúng là còn quá trẻ, không biết trong lòng mình đang suy nghĩ gì.” Dì Trần cười nhẹ, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười ấm áp.

Ở nơi này rất khó bắt taxi, dưới khuôn mặt bình tĩnh của Khúc Nhiễm là một trái tim đang nhảy loạn.

“Khúc Nhiễm, lên xe đi.” Một chiếc xe dừng lại trước mặt cô, là Mặc Dịch Minh.

“Tổng giám đốc Mặc?” Khúc Nhiễm hơi sững sờ, nhanh chóng chạy lên xe, nhìn chằm chằm một bên mặt của Mặc Dịch Minh, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Tôi đi mua một chút đồ.” Mặc Dịch Minh mím môi, cả buổi mới thốt lên được câu nói này, nhất định phải biến bằng lòng đưa Khúc Nhiễm đi thành tiện đường.

“À.” Khúc Nhiễm gật đầu, khéo léo ngồi ở phía sau lướt điện thoại, muốn biết tin tức có liên quan đến tai nạn xe lần này.

Trong mắt của cô, tai nạn xe lần này rất kỳ lạ.

Một người đàn ông bịt kín mặt, đang không chơi điện thoại không uống rượu lại đâm phải xe của Lục Ngạn, đồng thời khiến cho Lục Ngạn bị thương không quá nặng, có thể là phanh trễ, lực do quán tính khiến cho xe của hai người tông vào nhau.

Nhưng Khúc Nhiễm nhìn vào camera giám sát, tính toán qua tốc độ khi xảy ra tai nạn, tốc độ không quá nhanh, cũng không biết tại sao khi phanh lại có thể tông vào, chỉ có một ý nghĩ có thể giải thích cho chuyện này.



Bên kia cố ý tông vào, nhưng cũng không muốn lấy mạng của Lục Ngạn, cho nên tốc độ xe không nhanh!

Hèn gì không được truyền thông lại nói là trả thù, tông xe lộ liễu như vậy nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng, xem ra chỉ là muốn dạy dỗ một chút mà thôi!

“Thú vị!” Khúc Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng dần dần cong lên.

Mặc Dịch Minh nhìn thấy sắc mặt của Khúc Nhiễm thì bất giác nhếch miệng, xem ra cô gái này đã đoán được rồi, nhưng mà vẫn còn kém hơn mình một chút.

Khi nhìn thấy cái tin tức này, suy nghĩ đầu tiên của Mặc Dịch Minh chính là có người bỏ tiền sai khiến người khác làm, nhưng cũng không muốn tổn thương tính mạng của anh ta.

Nguyên nhân phía sau rất dễ đoán, muốn dạy dỗ lại anh ta để anh ta hay đổi lựa chọn của mình, cho thấy người đó vẫn còn ôm ý đồ với anh ta.

Người nghĩ ra ý tưởng thiểu năng như vậy thì còn có thể là ai chứ? Không cần nói cũng có thể đoán được mà?

Đến bệnh viện, Khúc Nhiễm không còn bối rối như lúc nãy, cô biết Lục Ngạn tuyệt đối không thể nào có chuyện nguy hiểm đến tính mạng.

Từ từ bước đi như đang tản bộ vậy. Mặc Dịch Minh ở sau cô ba bước chân, nhàn nhã nhìn cô.

Nếu như Lục Ngạn nhìn thấy chuyện này thì có phát điên không nhỉ?

Thật ra sau khi thông suốt mọi chuyện thì Khúc Nhiễm đã có ý muốn về nhà rồi, nhưng mà làm người không thể quá tuyệt tình, dù sao người đó còn từng làm bạn với mình, cho mình quá nhiều sự ấm áp.

Sau khi suy nghĩ một lúc, cuối cùng Khúc Nhiễm vẫn quyết định đi thăm anh ta.

Ngay khi nhìn thấy Khúc Nhiễm đi vào, hai mắt của Lục Ngạn sáng lên, nhưng khi trông thấy Mặc Dịch Minh thì ánh sáng đó lập tức bị dập tắt.

Địch ý tỏa ra trong nháy mắt, nhìn Mặc Dịch Minh, cảm thấy không thể nhìn thấu được anh.

“Tôi thuê người gây tai nạn cho anh hay là đã làm gì anh rồi mà anh bày ra dáng vẻ này hù dọa tôi?” Mặc Dịch Minh thầm nghĩ, ánh mắt nhìn về phía Lục Ngạn tràn đầy khinh bỉ.

Đạt được ánh mắt đáp lại của Mặc Dịch Minh, Lục Ngạn vô thức cảm thấy anh đang muốn đối địch với mình

“Khúc Nhiễm, cô mau ngồi xuống đi, cô có ăn táo không?” Thu hồi ánh mắt lại, Lục Ngạn nhìn về phía Khúc Nhiễm, cười tươi như hoa, ân cần đưa đồ ăn cho Khúc Nhiễm.

Khúc Nhiễm rất xấu hổ, đột nhiên cảm thấy mình mới là người bệnh đang nằm trên giường cần được chăm sóc, mà người trên giường kia là người đến thăm mình.

“Không được, anh đang bị thương, nên nghỉ ngơi cho thật tốt.” Khuôn mặt của Khúc Nhiễm cứng lại, sự nhớ nhung trong lòng như sắp tan biến đi.

Biết Lục Ngạn không muốn nhìn thấy mình, nhưng mà Mặc Dịch Minh không hề có ý định nhìn ánh mắt của anh ta mà làm theo, mà lại tự tìm một chỗ ngồi để ngồi xuống, bắt chéo chân, nghiêm túc nhìn Lục Ngạn, dáng vẻ như đang xem trò vui.

Bầu không khí lại rơi vào sự xấu hổ một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Kim Hắc Hóa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook