Chương 126: Ôm nhau cùng chìm vào giấc ngủ
Cố_Tiểu bắc
07/10/2021
Lúc hai người đi, chỉ có vẻn vẹn hai chiếc vali nhẹ tênh, thế nhưng khi
trở về thành phố A, Mặc Dịch Minh tình nguyện làm người khuân vác, tay
này xách một cái túi lớn, tay kia lại kéo vali hành lý.
Mặc dù khoảng cách chỉ là bước ra khỏi cửa đi xuống cầu thang ra bãi đậu xe, nhưng hành lý thật sự quá nặng.
Nhìn dáng vẻ có chút khó khăn của Mặc Dịch Minh, Khúc Nhiễm có hơi đau lòng, lén lút nhìn anh: “Anh… ừm… em có thể xách cái túi kia.”
“Không cần, em ôm cái ba lô nhỏ của em là được rồi.” Mặc Dịch Minh không thể nhúc nhích, không thể làm gì khác hơn là cúi xuống thổi sợi tóc đang bay lên của Khúc Nhiễm.
“A!” Khúc Nhiễm đỏ mặt lùi về sau một bước, giả bộ như không có gì sửa sang lại mái tóc của mình: “Đi thôi đi thôi, nếu không đi nhanh thì sẽ không kịp nữa đâu đấy!”
Nói xong, cô gái sải bước rời đi.
Khi Mặc Dịch Minh đang chuẩn bị bật cười vì Khúc Nhiễm thẹn thùng, thế nhưng lại nhận ra rằng mình đã bị tụt lại ở xa: “Này! Em chờ anh một chút!"
Một người cúi đầu tiến nhanh về phía trước, còn người còn lại thì xách theo bao lớn bao nhỏ thở hổn hển đuổi theo phía sau.
Cảnh tượng này không hiểu sao lại có chút buồn cười, nhưng chính vì sự tương tác kiểu này mà cả hai đã dần dần quen làm bạn với nhau, dần quen thuộc với sự ấm áp của đối phương.
“Khúc Tiểu Nhiễm, anh có một chuyện vẫn luôn muốn hỏi em.” Mặc Dịch Minh sắp xếp xong hành lý rồi ngồi vào trong xe, đầu hơi ngả ra sau dựa vào ghế.
“Ừ, anh nói đi.” Khúc Nhiễm nhìn thấy trên trán anh có vết mồ hôi, quay đầu rút khăn giấy, cẩn thận lau cho anh.
“Em nói xem có phải chúng ta đã xác định quan hệ rồi đúng không?” Mặc Dịch Minh nắm lấy tay Khúc Nhiễm, ánh mắt nóng như lửa nhìn chằm chằm cô.
Khúc Nhiễm có hơi sững sờ nhìn Mặc Dịch Minh, bởi vì hai người bọn họ đều rõ ràng tâm ý của nhau, cô cứ cho là như thế đã xem như ở bên nhau, chẳng lẽ còn cần nghi thức gì nữa sao?
“Anh nói sao?”
Khúc Nhiễm có hơi không quá chắc chắn, mơ hồ hỏi lại Mặc Dịch Minh, hy vọng nhận được câu trả lời từ miệng anh.
Thật ra Mặc Dịch Minh cũng có hơi lờ mờ, mọi người đều nói phải tỏ tình tỏ tình đi, thế thì lần đó hai người bóc trần tâm ý của nhau thì có tính là tỏ tình hay không?
“Vậy thì… vậy em chờ một chút, anh đi một lát sẽ quay lại ngay!”
Nếu hai người đều không biết như thế có phải ý ở bên nhau hay không, vậy anh sẽ học theo cách của giới trẻ bây giờ, tỏ tình một lần!
Khúc Nhiễm nhìn Mặc Dịch Minh chạy xa, nghiêng đầu không biết phải làm sao.
Sắc trời tối dần, bóng người nọ đã sớm biến mất trong màn đêm, trong lúc chờ đợi, lòng cô cũng hơi chùng xuống.
“Khúc Tiểu Nhiễm!”
Khúc Nhiễm nhắm mắt giống như sắp thiếp đi, nhưng có một giọng nói cứ văng vẳng ở bên tai cô.
"Sao em lại ngủ rồi? Trời lạnh như vậy, em không bọc mình cho kỹ sẽ lạnh đấy.” Mặc Dịch Minh cau mày, trong giọng điệu mang theo chút trách móc.
Bó hoa anh ôm tới bị đặt sang một bên, còn anh thì cầm tấm thảm nhỏ quấn cô nhóc ngốc nghếch kia lại.
“Không biết tự chăm sóc bản thân mình gì hết, sau này cứ để anh chăm sóc là được rồi!”
“Được.” Sắc mặt Khúc Nhiễm ửng đỏ, vừa mới tỉnh ngủ vẫn còn mơ màng, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, ánh mắt cũng mang theo vẻ mơ hồ ngốc nghếch.
Hai tay Mặc Dịch Minh đột nhiên ngừng lại, ánh mắt khó tin híp lại: “Em vừa nói gì?"
“Em nói, được.”
Khúc Nhiễm cười, trong đêm đen thế nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ chừng bàn tay lại hiện rõ vẻ đáng yêu.
Mặc Dịch Minh thừa nhận, ngay cả khi Khúc Nhiễm chỉ trả lời một chữ thì vẫn có thể bắt lấy trái tim anh, lấy lòng anh.
Yết hầu của anh khẽ động, tất cả sự lo lắng dọc đường đi ban nãy đều quên sạch, giờ phút này trong mắt chỉ còn lại một mình Khúc Tiểu Nhiễm mà thôi.
Thực ra, dù có nghi thức tỏ tình hay không cũng không quan trọng, vì trong lòng hai người, bọn họ đã sớm là một đôi rồi, cũng không cần dùng những thứ khác để chứng minh.
Sau một cái ôm thật chặt, Khúc Nhiễm vất vả đẩy Mặc Dịch Minh ra, há miệng thở hổn hển: “Hừ! Ngạt chết em rồi!"
Mặc Dịch Minh vội vàng buông tay ra, có hơi ngượng ngùng nhìn Khúc Nhiễm.
Sắc trời vô cùng tối, bên trong xe cũng không bật đèn, chỉ có hai ánh mắt sáng lấp lánh đang nhìn nhau.
“Xì!"
Hai tiếng cười không kiềm chế được truyền ra từ trong xe, vang vọng trong màn đêm đen này.
Mặc dù trên bầu trời không có sao, nhưng ánh sáng của vầng trăng sáng cũng rất xinh đẹp.
Lái xe, cả hai lang thang trên đường trở về thành phố A.
Không có ai thúc giục, cũng không có việc gì phải vội, nên nghỉ ngơi thì hẵng nên nghỉ ngơi cho tốt. Lúc nên bận rộn cũng không có ai bỏ qua cho mình.
“Khúc Tiểu Nhiễm?”
Mặc Dịch Minh khẽ gọi, khi chắc chắn rằng cô đã ngủ say, anh cười nói: “Khúc Tiểu Nhiễm, anh nói cho em biết, nếu đã lên thuyền giặc của anh rồi, muốn rời đi là chuyện không thể nào."
Em trêu chọc anh xong còn muốn cướp mất trái tim anh, nào có giao dịch nào tốt như thế? Trừ khi em cũng lấy luôn cơ thể của anh.
Chỉ cần là em, đi đến chân trời góc biển cũng không thành vấn đề.
Bởi vì đã đi ra ngoài chơi quá lâu, Khúc Nhiễm đã có thói quen vừa mở mắt dậy sẽ lập tức hỏi Mặc Dịch Minh đi đâu chơi. Nhưng hôm nay vừa mở mắt ra, có người đàn ông đang nằm cạnh cô.
Nghiêng người đối mặt với cô, cau mày, trông như mơ thấy chuyện gì đó chẳng lành.
Khúc Nhiễm vô thức liếc nhìn quần áo của mình.
“Hừ! Không tồi, không tồi, mình vẫn còn đầy đủ!”
Khúc Nhiễm tỉnh dậy vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua, chỉ có áo khoác bị cởi ra, treo trên ghế sô pha bên cạnh.
Khúc Nhiễm muốn việc nhẹ nhàng rời giường, đi ra ngoài tìm thứ gì đó để ăn, thế nhưng hai mắt người đàn ông kia khẽ mở, tay và chân cùng nhau đưa tới, ôm chặt Khúc Nhiễm vào lòng mình.
“Cô bé ngốc, em muốn đi đâu?”
Giọng nói êm dịu tê tái quanh quẩn bên tai, Khúc Nhiễm gần như kích động, hét ầm lên.
“Trời ơi! Tai cũng muốn mang thai luôn rồi!”
Kiềm chế sự kích động trong lòng, Khúc Nhiễm bình tĩnh trả lời: “Em muốn ăn sáng.”
“Không, em buồn ngủ!” Mặc Dịch Minh không vui cụng đầu cô, bắt cô nhìn thẳng vào anh: “Em buồn ngủ, vô cùng, vô cùng!”
Khúc Nhiễm thấy thế, có chút náo động: “Không… không có, em muốn thức dậy! Em muốn ăn cơm, em muốn rời giường, em muốn đi ra ngoài chơi!"
Mặc Dịch Minh không còn cách nào khác, đành phải cắn lấy môi của cô, để cho cô im lặng.
“Ngoan ngoãn im lặng!” Mặc Dịch Minh trầm giọng nói.
Không biết có phải bị sự tập kích bất ngờ của Mặc Dịch Minh dọa sợ, hay thật sự ngoan ngoãn, Khúc Nhiễm bị ôm không nhúc nhích được, ánh mắt ngây ngốc nhìn lên trần nhà.
“Ngoan nào, để anh ôm một lát, anh chợp mắt một lát rồi sẽ đưa em ra ngoài chơi nhé.” Nói xong, Mặc Dịch Minh cọ cọ vào vai Khúc Nhiễm một cái, sau tìm một tư thế thỏa mái ngủ thiếp đi.
Cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào vai, Khúc Nhiễm suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhắm hai mắt lại.
Có cảm giác dường như rất dài, đợi lát nữa mở mắt ra, Khúc Nhiễm liền có cảm giác mơ màng ngủ quên.
“Đều tại anh đó!” Khúc Nhiễm xoa đầu, ấm ức hô lên với bóng lưng đang bận rộn trong bếp của Mặc Dịch Minh.
Anh vậy mà lén rời giường trước! Cũng không biết gọi cô dậy!
Mặc Dịch Minh nhướng mày, cười xấu xa với Khúc Nhiễm.
Mặc dù khoảng cách chỉ là bước ra khỏi cửa đi xuống cầu thang ra bãi đậu xe, nhưng hành lý thật sự quá nặng.
Nhìn dáng vẻ có chút khó khăn của Mặc Dịch Minh, Khúc Nhiễm có hơi đau lòng, lén lút nhìn anh: “Anh… ừm… em có thể xách cái túi kia.”
“Không cần, em ôm cái ba lô nhỏ của em là được rồi.” Mặc Dịch Minh không thể nhúc nhích, không thể làm gì khác hơn là cúi xuống thổi sợi tóc đang bay lên của Khúc Nhiễm.
“A!” Khúc Nhiễm đỏ mặt lùi về sau một bước, giả bộ như không có gì sửa sang lại mái tóc của mình: “Đi thôi đi thôi, nếu không đi nhanh thì sẽ không kịp nữa đâu đấy!”
Nói xong, cô gái sải bước rời đi.
Khi Mặc Dịch Minh đang chuẩn bị bật cười vì Khúc Nhiễm thẹn thùng, thế nhưng lại nhận ra rằng mình đã bị tụt lại ở xa: “Này! Em chờ anh một chút!"
Một người cúi đầu tiến nhanh về phía trước, còn người còn lại thì xách theo bao lớn bao nhỏ thở hổn hển đuổi theo phía sau.
Cảnh tượng này không hiểu sao lại có chút buồn cười, nhưng chính vì sự tương tác kiểu này mà cả hai đã dần dần quen làm bạn với nhau, dần quen thuộc với sự ấm áp của đối phương.
“Khúc Tiểu Nhiễm, anh có một chuyện vẫn luôn muốn hỏi em.” Mặc Dịch Minh sắp xếp xong hành lý rồi ngồi vào trong xe, đầu hơi ngả ra sau dựa vào ghế.
“Ừ, anh nói đi.” Khúc Nhiễm nhìn thấy trên trán anh có vết mồ hôi, quay đầu rút khăn giấy, cẩn thận lau cho anh.
“Em nói xem có phải chúng ta đã xác định quan hệ rồi đúng không?” Mặc Dịch Minh nắm lấy tay Khúc Nhiễm, ánh mắt nóng như lửa nhìn chằm chằm cô.
Khúc Nhiễm có hơi sững sờ nhìn Mặc Dịch Minh, bởi vì hai người bọn họ đều rõ ràng tâm ý của nhau, cô cứ cho là như thế đã xem như ở bên nhau, chẳng lẽ còn cần nghi thức gì nữa sao?
“Anh nói sao?”
Khúc Nhiễm có hơi không quá chắc chắn, mơ hồ hỏi lại Mặc Dịch Minh, hy vọng nhận được câu trả lời từ miệng anh.
Thật ra Mặc Dịch Minh cũng có hơi lờ mờ, mọi người đều nói phải tỏ tình tỏ tình đi, thế thì lần đó hai người bóc trần tâm ý của nhau thì có tính là tỏ tình hay không?
“Vậy thì… vậy em chờ một chút, anh đi một lát sẽ quay lại ngay!”
Nếu hai người đều không biết như thế có phải ý ở bên nhau hay không, vậy anh sẽ học theo cách của giới trẻ bây giờ, tỏ tình một lần!
Khúc Nhiễm nhìn Mặc Dịch Minh chạy xa, nghiêng đầu không biết phải làm sao.
Sắc trời tối dần, bóng người nọ đã sớm biến mất trong màn đêm, trong lúc chờ đợi, lòng cô cũng hơi chùng xuống.
“Khúc Tiểu Nhiễm!”
Khúc Nhiễm nhắm mắt giống như sắp thiếp đi, nhưng có một giọng nói cứ văng vẳng ở bên tai cô.
"Sao em lại ngủ rồi? Trời lạnh như vậy, em không bọc mình cho kỹ sẽ lạnh đấy.” Mặc Dịch Minh cau mày, trong giọng điệu mang theo chút trách móc.
Bó hoa anh ôm tới bị đặt sang một bên, còn anh thì cầm tấm thảm nhỏ quấn cô nhóc ngốc nghếch kia lại.
“Không biết tự chăm sóc bản thân mình gì hết, sau này cứ để anh chăm sóc là được rồi!”
“Được.” Sắc mặt Khúc Nhiễm ửng đỏ, vừa mới tỉnh ngủ vẫn còn mơ màng, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, ánh mắt cũng mang theo vẻ mơ hồ ngốc nghếch.
Hai tay Mặc Dịch Minh đột nhiên ngừng lại, ánh mắt khó tin híp lại: “Em vừa nói gì?"
“Em nói, được.”
Khúc Nhiễm cười, trong đêm đen thế nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ chừng bàn tay lại hiện rõ vẻ đáng yêu.
Mặc Dịch Minh thừa nhận, ngay cả khi Khúc Nhiễm chỉ trả lời một chữ thì vẫn có thể bắt lấy trái tim anh, lấy lòng anh.
Yết hầu của anh khẽ động, tất cả sự lo lắng dọc đường đi ban nãy đều quên sạch, giờ phút này trong mắt chỉ còn lại một mình Khúc Tiểu Nhiễm mà thôi.
Thực ra, dù có nghi thức tỏ tình hay không cũng không quan trọng, vì trong lòng hai người, bọn họ đã sớm là một đôi rồi, cũng không cần dùng những thứ khác để chứng minh.
Sau một cái ôm thật chặt, Khúc Nhiễm vất vả đẩy Mặc Dịch Minh ra, há miệng thở hổn hển: “Hừ! Ngạt chết em rồi!"
Mặc Dịch Minh vội vàng buông tay ra, có hơi ngượng ngùng nhìn Khúc Nhiễm.
Sắc trời vô cùng tối, bên trong xe cũng không bật đèn, chỉ có hai ánh mắt sáng lấp lánh đang nhìn nhau.
“Xì!"
Hai tiếng cười không kiềm chế được truyền ra từ trong xe, vang vọng trong màn đêm đen này.
Mặc dù trên bầu trời không có sao, nhưng ánh sáng của vầng trăng sáng cũng rất xinh đẹp.
Lái xe, cả hai lang thang trên đường trở về thành phố A.
Không có ai thúc giục, cũng không có việc gì phải vội, nên nghỉ ngơi thì hẵng nên nghỉ ngơi cho tốt. Lúc nên bận rộn cũng không có ai bỏ qua cho mình.
“Khúc Tiểu Nhiễm?”
Mặc Dịch Minh khẽ gọi, khi chắc chắn rằng cô đã ngủ say, anh cười nói: “Khúc Tiểu Nhiễm, anh nói cho em biết, nếu đã lên thuyền giặc của anh rồi, muốn rời đi là chuyện không thể nào."
Em trêu chọc anh xong còn muốn cướp mất trái tim anh, nào có giao dịch nào tốt như thế? Trừ khi em cũng lấy luôn cơ thể của anh.
Chỉ cần là em, đi đến chân trời góc biển cũng không thành vấn đề.
Bởi vì đã đi ra ngoài chơi quá lâu, Khúc Nhiễm đã có thói quen vừa mở mắt dậy sẽ lập tức hỏi Mặc Dịch Minh đi đâu chơi. Nhưng hôm nay vừa mở mắt ra, có người đàn ông đang nằm cạnh cô.
Nghiêng người đối mặt với cô, cau mày, trông như mơ thấy chuyện gì đó chẳng lành.
Khúc Nhiễm vô thức liếc nhìn quần áo của mình.
“Hừ! Không tồi, không tồi, mình vẫn còn đầy đủ!”
Khúc Nhiễm tỉnh dậy vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua, chỉ có áo khoác bị cởi ra, treo trên ghế sô pha bên cạnh.
Khúc Nhiễm muốn việc nhẹ nhàng rời giường, đi ra ngoài tìm thứ gì đó để ăn, thế nhưng hai mắt người đàn ông kia khẽ mở, tay và chân cùng nhau đưa tới, ôm chặt Khúc Nhiễm vào lòng mình.
“Cô bé ngốc, em muốn đi đâu?”
Giọng nói êm dịu tê tái quanh quẩn bên tai, Khúc Nhiễm gần như kích động, hét ầm lên.
“Trời ơi! Tai cũng muốn mang thai luôn rồi!”
Kiềm chế sự kích động trong lòng, Khúc Nhiễm bình tĩnh trả lời: “Em muốn ăn sáng.”
“Không, em buồn ngủ!” Mặc Dịch Minh không vui cụng đầu cô, bắt cô nhìn thẳng vào anh: “Em buồn ngủ, vô cùng, vô cùng!”
Khúc Nhiễm thấy thế, có chút náo động: “Không… không có, em muốn thức dậy! Em muốn ăn cơm, em muốn rời giường, em muốn đi ra ngoài chơi!"
Mặc Dịch Minh không còn cách nào khác, đành phải cắn lấy môi của cô, để cho cô im lặng.
“Ngoan ngoãn im lặng!” Mặc Dịch Minh trầm giọng nói.
Không biết có phải bị sự tập kích bất ngờ của Mặc Dịch Minh dọa sợ, hay thật sự ngoan ngoãn, Khúc Nhiễm bị ôm không nhúc nhích được, ánh mắt ngây ngốc nhìn lên trần nhà.
“Ngoan nào, để anh ôm một lát, anh chợp mắt một lát rồi sẽ đưa em ra ngoài chơi nhé.” Nói xong, Mặc Dịch Minh cọ cọ vào vai Khúc Nhiễm một cái, sau tìm một tư thế thỏa mái ngủ thiếp đi.
Cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào vai, Khúc Nhiễm suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhắm hai mắt lại.
Có cảm giác dường như rất dài, đợi lát nữa mở mắt ra, Khúc Nhiễm liền có cảm giác mơ màng ngủ quên.
“Đều tại anh đó!” Khúc Nhiễm xoa đầu, ấm ức hô lên với bóng lưng đang bận rộn trong bếp của Mặc Dịch Minh.
Anh vậy mà lén rời giường trước! Cũng không biết gọi cô dậy!
Mặc Dịch Minh nhướng mày, cười xấu xa với Khúc Nhiễm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.