Thiên Kim Hào Môn Ở Thập Niên 60
Chương 10:
Hồ Đồ
11/06/2023
Thì ra khoảng thời gian cực khổ mà ông bà nói là như vậy, cũng không phải rất khổ.
Trong lòng Lâm Kiều có chút tự hào, cảm giác thật ra bản thân là người có thể chịu khổ. Không vô dụng như người khác nói.
Vì chứng tỏ bản thân có thể chịu khổ, Lâm Kiều nhẫn nại ăn hết đồ ăn như bình thường.
Chủ yếu là vì ăn không nhiều, cô chỉ ăn có chút no căng thôi.
Sau khi ăn xong, từng người trở về phòng, Lâm Kiều lập tức yêu cầu muốn đánh răng rửa mặt.
Cho dù chịu khổ, cô cũng muốn làm vệ sinh.
“Thật nhiều chuyện.” Nhân viên phục vụ cuộn bánh quai chèo không vui chỉ vào cuối hành lang, “Vòi nước trong WC đều ở bên kia. Cô dứt khoát đi toilet trước. Miễn cho lát nữa lại phải đi một chuyến.”
Lâm Kiều chưa từng bị bắt nạt, nếu không phải chưa đúng thời cơ, cô phải tranh luận với người này.
Bà chủ này có thể không chân thành mời người, nhưng nhìn thái độ này một chút! Coi như là NPC trong trò chơi, cũng không thể tùy hứng vậy. Trong thực tế, nhân viên phục vụ làm gì có thái độ này! Với thái độ này, vậy mà khách sạn còn chưa đóng cửa, trò chơi này không logic rồi!
Cô hừ một tiếng, thở hổn hển cầm bàn chải đánh răng, kem đánh răng được phân cho mình đi đánh răng rửa mặt.
Lúc cô vừa đi ngang qua hành lang chỗ tấm gương rồi quẹo vào, cô đột nhiên vòng trở lại nhìn vào đó, sau đó cô càng hoảng sợ, thiếu chút nữa sợ hãi mà kêu ra tiếng.
“Đây là ai?”
Trong gương, làn da thô ráp, vàng vọt này là ai, tại sao lại giống cô như vậy?
"Là cô." Phì Miêu ngáp một cái.
Lâm Kiều: “……!!!”
“Đã nói sớm, đây không phải là cơ thể của cô, chỉ là giai đoạn sau dựa vào cơ thể ban đầu của cô tiến hành điều chình. Nhưng mà bởi vì phải phù hợp với quy luật ở đây, cho nên về phương diện tố chất cơ thể vẫn lấy khuôn mẫu gốc làm tiêu chuẩn.”
Lâm Kiều che mặt, cái này hoàn toàn không thể tiếp thu.
Không mông không ngực, cô còn có thể nuôi lại, nhưng gương mặt này, hình dáng này khiến cô gặp gỡ người khác thế nào?
Nghĩ đến hôm nay bản thân dùng gương mặt này gặp gỡ nhiều người, cô khổ sở, đôi mắt đỏ lên, nước mắt không ngăn được chảy xuống. Cô chưa từng xấu như vậy.
Phì Miêu thấy cô khóc, ho khụ khụ: "Thật ra bây giờ cô vẫn xinh đẹp.”
Lâm Kiều vẫn khóc.
“Thật sự sẽ nhanh chóng điều chỉnh lại.”
Lâm Kiều tiếp tục khóc.
“Nhiều nhất là một tuần!”
Lâm Kiều khóc lớn hơn nữa.
“Còn khóc nữa tôi liền mặc kệ.”
Lúc này, Lâm Kiều mới ngừng khóc, dùng mu bàn tay xoa xoa đôi mắt: “Một tuần, không được nhiều hơn một ngày!”
“Không thành vấn đề, nhưng cô phải ăn nhiều cơm, mới có thể đúng với logic. Nếu như một người không ăn cơm bỗng nhiên trở nên xinh đẹp, không phù hợp với sinh lý bình thường của nhân loại.”
“Đã biết, tôi sẽ ăn nhiều cơm.”
Trước kia vì xinh đẹp, cô có thể nhịn đói. Bây giờ phải ăn cơm để xinh đẹp, cái này là việc nhỏ.
Tuy xấu, nhưng Lâm Kiều vẫn cẩn thận rửa mặt, tắm rửa bản thân sạch sẽ. Chỉ là tiếc nuối vì ở đây không có mặt nạ.
Nói thầm: “Chờ sau này tôi tìm được vị hôn phu của tôi, tôi nhất định phải mua thật nhiều mặt nạ.”
Phì Miêu che mặt.
Vì để cho bản thân nhanh chóng phát triển tốt, vài bữa cơm sau Lâm Kiều ăn vô cùng nghiêm túc.
Trong lòng cô càng thêm tự hào, cảm thấy bản thân không có vô dụng. Bữa cơm khó ăn như vậy, cô cũng có thể ăn xong. Dù ông bà nội nói khổ như thập niên 60, không phải cô cũng đang trải qua sao?
Cái này còn lợi hại hơn nhiều so với biến hình.
Phì Miêu cũng không có lừa cô, mỗi ngày đều theo kế hoạch điều chỉnh khí sắc và màu da của cô.
Vài ngày sau, mắt thường có thể thấy sắc mặt Lâm Kiều bắt đầu tốt hơn, làn da cũng trắng hơn một chút, mặc dù nhìn có vẻ như dễ khiến cho người khác chú ý, nhưng không tính là thổi phồng.
Người trong xí nghiệp bàn luận sau lưng: “Mỗi ngày ăn ngon, cái gì cũng không cần làm, sống còn tốt hơn so với chủ nhà. Có thể lớn lên không tốt sao?”
Trong lòng Lâm Kiều có chút tự hào, cảm giác thật ra bản thân là người có thể chịu khổ. Không vô dụng như người khác nói.
Vì chứng tỏ bản thân có thể chịu khổ, Lâm Kiều nhẫn nại ăn hết đồ ăn như bình thường.
Chủ yếu là vì ăn không nhiều, cô chỉ ăn có chút no căng thôi.
Sau khi ăn xong, từng người trở về phòng, Lâm Kiều lập tức yêu cầu muốn đánh răng rửa mặt.
Cho dù chịu khổ, cô cũng muốn làm vệ sinh.
“Thật nhiều chuyện.” Nhân viên phục vụ cuộn bánh quai chèo không vui chỉ vào cuối hành lang, “Vòi nước trong WC đều ở bên kia. Cô dứt khoát đi toilet trước. Miễn cho lát nữa lại phải đi một chuyến.”
Lâm Kiều chưa từng bị bắt nạt, nếu không phải chưa đúng thời cơ, cô phải tranh luận với người này.
Bà chủ này có thể không chân thành mời người, nhưng nhìn thái độ này một chút! Coi như là NPC trong trò chơi, cũng không thể tùy hứng vậy. Trong thực tế, nhân viên phục vụ làm gì có thái độ này! Với thái độ này, vậy mà khách sạn còn chưa đóng cửa, trò chơi này không logic rồi!
Cô hừ một tiếng, thở hổn hển cầm bàn chải đánh răng, kem đánh răng được phân cho mình đi đánh răng rửa mặt.
Lúc cô vừa đi ngang qua hành lang chỗ tấm gương rồi quẹo vào, cô đột nhiên vòng trở lại nhìn vào đó, sau đó cô càng hoảng sợ, thiếu chút nữa sợ hãi mà kêu ra tiếng.
“Đây là ai?”
Trong gương, làn da thô ráp, vàng vọt này là ai, tại sao lại giống cô như vậy?
"Là cô." Phì Miêu ngáp một cái.
Lâm Kiều: “……!!!”
“Đã nói sớm, đây không phải là cơ thể của cô, chỉ là giai đoạn sau dựa vào cơ thể ban đầu của cô tiến hành điều chình. Nhưng mà bởi vì phải phù hợp với quy luật ở đây, cho nên về phương diện tố chất cơ thể vẫn lấy khuôn mẫu gốc làm tiêu chuẩn.”
Lâm Kiều che mặt, cái này hoàn toàn không thể tiếp thu.
Không mông không ngực, cô còn có thể nuôi lại, nhưng gương mặt này, hình dáng này khiến cô gặp gỡ người khác thế nào?
Nghĩ đến hôm nay bản thân dùng gương mặt này gặp gỡ nhiều người, cô khổ sở, đôi mắt đỏ lên, nước mắt không ngăn được chảy xuống. Cô chưa từng xấu như vậy.
Phì Miêu thấy cô khóc, ho khụ khụ: "Thật ra bây giờ cô vẫn xinh đẹp.”
Lâm Kiều vẫn khóc.
“Thật sự sẽ nhanh chóng điều chỉnh lại.”
Lâm Kiều tiếp tục khóc.
“Nhiều nhất là một tuần!”
Lâm Kiều khóc lớn hơn nữa.
“Còn khóc nữa tôi liền mặc kệ.”
Lúc này, Lâm Kiều mới ngừng khóc, dùng mu bàn tay xoa xoa đôi mắt: “Một tuần, không được nhiều hơn một ngày!”
“Không thành vấn đề, nhưng cô phải ăn nhiều cơm, mới có thể đúng với logic. Nếu như một người không ăn cơm bỗng nhiên trở nên xinh đẹp, không phù hợp với sinh lý bình thường của nhân loại.”
“Đã biết, tôi sẽ ăn nhiều cơm.”
Trước kia vì xinh đẹp, cô có thể nhịn đói. Bây giờ phải ăn cơm để xinh đẹp, cái này là việc nhỏ.
Tuy xấu, nhưng Lâm Kiều vẫn cẩn thận rửa mặt, tắm rửa bản thân sạch sẽ. Chỉ là tiếc nuối vì ở đây không có mặt nạ.
Nói thầm: “Chờ sau này tôi tìm được vị hôn phu của tôi, tôi nhất định phải mua thật nhiều mặt nạ.”
Phì Miêu che mặt.
Vì để cho bản thân nhanh chóng phát triển tốt, vài bữa cơm sau Lâm Kiều ăn vô cùng nghiêm túc.
Trong lòng cô càng thêm tự hào, cảm thấy bản thân không có vô dụng. Bữa cơm khó ăn như vậy, cô cũng có thể ăn xong. Dù ông bà nội nói khổ như thập niên 60, không phải cô cũng đang trải qua sao?
Cái này còn lợi hại hơn nhiều so với biến hình.
Phì Miêu cũng không có lừa cô, mỗi ngày đều theo kế hoạch điều chỉnh khí sắc và màu da của cô.
Vài ngày sau, mắt thường có thể thấy sắc mặt Lâm Kiều bắt đầu tốt hơn, làn da cũng trắng hơn một chút, mặc dù nhìn có vẻ như dễ khiến cho người khác chú ý, nhưng không tính là thổi phồng.
Người trong xí nghiệp bàn luận sau lưng: “Mỗi ngày ăn ngon, cái gì cũng không cần làm, sống còn tốt hơn so với chủ nhà. Có thể lớn lên không tốt sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.