Thiên Kim Hào Môn Ở Thập Niên 60
Chương 16:
Hồ Đồ
12/06/2023
Phì Miêu: "..." Im lặng là vàng.
Công an Ngô dẫn cô tới đồn công an, và giữa lúc Lâm Kiều đang bàng hoàng, cô ấy nói rõ mục đích hai người tới đây.
Đối phương vô cùng nhiệt tình và phối hợp, tích cực dẫn đường cho hai người.
Thật sự phát huy trọn vẹn tinh thần đồng chí giúp đỡ lẫn nhau.
Sau đó Lâm Kiều nhanh chóng ngồi lên một chiếc... xe ngựa.
Không sai, là xe ngựa.
Lại còn là kiểu mui trần.
Cứ như thế rời khỏi huyện Tuy Nam mà vừa rồi cô còn vô cùng coi thường, đi tới nơi trông còn hoang vu hơn.
Khóe mắt Lâm Kiều đột nhiên chua xót, mũi cũng chua xót.
Cô cứ cho rằng sau khi vào phó bản của trò chơi này thì mọi thứ đều sẽ bắt đầu khác đi.
Quả nhiên là trò chơi càng lúc càng khó.
Cô nắm tay công an Ngô: "Ở chỗ này sao?"
Công an Ngô cho rằng cô đang bồi hồi xúc động nên cười nói: "Chính là ở đây, chúng ta tới rồi. Em có thể gặp được người thân ngay rồi."
"..."
Lâm Kiều mím môi, rơi mấy giọt nước mắt chấp nhận sự thật.
Sau đó kéo khăn che đầu xuống che kín mít, tránh cho cát bay vào trong mắt.
Trung đoàn số 5 Tuy Nam là một trung đoàn mới, tới đây chưa được hai năm, chủ yếu phụ trách sản xuất xây dựng.
Cũng chẳng còn cách nào, ở đây thổ nhưỡng kém, khí hậu cũng không tốt, nhiệm vụ khai hoang vô cùng khó khăn.
Để thuận tiện cho công tác khai khẩn đất đai và huấn luyện quân sự, vị trí doanh trại của họ cũng được chọn cách xa trung tâm huyện.
Cũng nhờ sự tồn tại của họ mới mang tới hy vọng cho vùng đất hoang vu này.
Thử nghĩ mà xem, đang đi trên một vùng đất hoang vu bao la mà nhìn thấy một doanh trại quân đội chẳng phải sẽ cảm thấy an toàn và kích động sao?
Ít nhất hai đồng chí công an đều rất kích động.
Cuối cùng cũng tới nơi.
Lâm Kiều thì ngẩn người ra: "Chỗ này, chỗ này, chỗ này sao?"
Đây là khu trò chơi mà sau này cô sẽ phải ở lại rất lâu rất lâu sao?
Sau khi xuống xe, đồng chí công an ở đồn công an huyện Tuy Nam lập tức đi tới chỗ lính gác để giải thích mục đích của mình.
Ở đây là trung đoàn, không tới nỗi nghiêm ngặt như những căn cứ quân sự quan trọng khác, do thường xuyên hợp tác quân dân, qua lại nhiều nên cũng quen biết nhau.
Nghe nói là tìm đại đội trưởng Cố, anh lính gác lập tức bảo bọn họ chờ một lát rồi vào trạm gác gọi điện thoại.
Sau khi nói mấy câu đơn giản thì cúp điện thoại, sau đó nghiêm túc thông báo: "Đại đội trưởng Cố sẽ ra ngay."
"Ôi chao được được được, thế này là tốt rồi."
Đồng chí công an Tuy Nam lập tức báo tin tốt cho công an Ngô, công an Ngô cũng nhẹ nhõm trong người.
Lúc này Lâm Kiều vẫn còn đang ngơ người, chưa thể nào chấp nhận được nơi này.
Nhưng cô vẫn đang cố gắng thuyết phục bản thân: "Có lẽ hoàn cảnh trong doanh trại khá tốt, dù gì cũng là một sĩ quan mà."
Hơn nữa nếu người ta tốt tính, dịu dàng, biết ăn nói, chăm sóc tốt cho cô thì cũng có thể chấp nhận được.
Trung đoàn không lớn lắm, đi xe đạp từ phòng làm việc tới đây cũng chỉ mất mấy phút.
Trong lúc Lâm Kiều đang tự an ủi bản thân thì nhìn thấy từ xa xa có một người quân nhân lái xe đạp đi ra.
Nhìn từ xa thì có vẻ vóc dáng cũng khá cao to.
Khoảng cách quá xa nên không nhìn rõ được hết khuôn mặt nhưng dáng người là kiểu thẳng tắp cường tráng mà Lâm Kiều thích.
Đối phương đi tới gần cửa thì dựng xe đạp một bên rồi cất bước vững vàng đi ra.
Một bước, hai bước, ba bước...
Lâm Kiều nhìn từ chân lên eo rồi lên mặt. Khuôn mặt hơi gầy, bờ môi mỏng, sống mũi thẳng tắp, và khiến người ta khó bỏ qua nhất chính là đôi mắt, hàng mi dài rất có thần, lúc nhìn vào đó Lâm Kiều cảm giác như mình chẳng còn bí mật nào nữa.
Đáng lý ra là nên hài lòng, nhưng mà khuôn mặt này... Trái tim Lâm Kiều đột nhiên rơi tuột xuống...
Cô biết ngay mà, chẳng nên ôm hy vọng làm gì.
Người ở đây đen như thế, tình duyên của cô sao có thể là ngoại lệ!
Đối phương thản nhiên liếc cô một cái trước, sau đó quay đầu đi rồi lại nhìn sang, gật đầu với cô một cái, hình như còn đang muốn cố gắng cười với Lâm Kiều nhưng ánh mắt sáng ngời lại khiến người ta bất giác cảm thấy áp lực.
Đây là ông chồng chưa cưới sĩ quan quân đội đẹp trai, dịu dàng và lãng mạn của cô sao?
Lâm Kiều mím môi cố gắng mỉm cười, trong lòng điên cuồng gào thét: "Đổi đổi đổi, tôi có thể chọn lại số không, chọn làm nữ công nhân được không? Tôi muốn chọn lại!"
Công an Ngô dẫn cô tới đồn công an, và giữa lúc Lâm Kiều đang bàng hoàng, cô ấy nói rõ mục đích hai người tới đây.
Đối phương vô cùng nhiệt tình và phối hợp, tích cực dẫn đường cho hai người.
Thật sự phát huy trọn vẹn tinh thần đồng chí giúp đỡ lẫn nhau.
Sau đó Lâm Kiều nhanh chóng ngồi lên một chiếc... xe ngựa.
Không sai, là xe ngựa.
Lại còn là kiểu mui trần.
Cứ như thế rời khỏi huyện Tuy Nam mà vừa rồi cô còn vô cùng coi thường, đi tới nơi trông còn hoang vu hơn.
Khóe mắt Lâm Kiều đột nhiên chua xót, mũi cũng chua xót.
Cô cứ cho rằng sau khi vào phó bản của trò chơi này thì mọi thứ đều sẽ bắt đầu khác đi.
Quả nhiên là trò chơi càng lúc càng khó.
Cô nắm tay công an Ngô: "Ở chỗ này sao?"
Công an Ngô cho rằng cô đang bồi hồi xúc động nên cười nói: "Chính là ở đây, chúng ta tới rồi. Em có thể gặp được người thân ngay rồi."
"..."
Lâm Kiều mím môi, rơi mấy giọt nước mắt chấp nhận sự thật.
Sau đó kéo khăn che đầu xuống che kín mít, tránh cho cát bay vào trong mắt.
Trung đoàn số 5 Tuy Nam là một trung đoàn mới, tới đây chưa được hai năm, chủ yếu phụ trách sản xuất xây dựng.
Cũng chẳng còn cách nào, ở đây thổ nhưỡng kém, khí hậu cũng không tốt, nhiệm vụ khai hoang vô cùng khó khăn.
Để thuận tiện cho công tác khai khẩn đất đai và huấn luyện quân sự, vị trí doanh trại của họ cũng được chọn cách xa trung tâm huyện.
Cũng nhờ sự tồn tại của họ mới mang tới hy vọng cho vùng đất hoang vu này.
Thử nghĩ mà xem, đang đi trên một vùng đất hoang vu bao la mà nhìn thấy một doanh trại quân đội chẳng phải sẽ cảm thấy an toàn và kích động sao?
Ít nhất hai đồng chí công an đều rất kích động.
Cuối cùng cũng tới nơi.
Lâm Kiều thì ngẩn người ra: "Chỗ này, chỗ này, chỗ này sao?"
Đây là khu trò chơi mà sau này cô sẽ phải ở lại rất lâu rất lâu sao?
Sau khi xuống xe, đồng chí công an ở đồn công an huyện Tuy Nam lập tức đi tới chỗ lính gác để giải thích mục đích của mình.
Ở đây là trung đoàn, không tới nỗi nghiêm ngặt như những căn cứ quân sự quan trọng khác, do thường xuyên hợp tác quân dân, qua lại nhiều nên cũng quen biết nhau.
Nghe nói là tìm đại đội trưởng Cố, anh lính gác lập tức bảo bọn họ chờ một lát rồi vào trạm gác gọi điện thoại.
Sau khi nói mấy câu đơn giản thì cúp điện thoại, sau đó nghiêm túc thông báo: "Đại đội trưởng Cố sẽ ra ngay."
"Ôi chao được được được, thế này là tốt rồi."
Đồng chí công an Tuy Nam lập tức báo tin tốt cho công an Ngô, công an Ngô cũng nhẹ nhõm trong người.
Lúc này Lâm Kiều vẫn còn đang ngơ người, chưa thể nào chấp nhận được nơi này.
Nhưng cô vẫn đang cố gắng thuyết phục bản thân: "Có lẽ hoàn cảnh trong doanh trại khá tốt, dù gì cũng là một sĩ quan mà."
Hơn nữa nếu người ta tốt tính, dịu dàng, biết ăn nói, chăm sóc tốt cho cô thì cũng có thể chấp nhận được.
Trung đoàn không lớn lắm, đi xe đạp từ phòng làm việc tới đây cũng chỉ mất mấy phút.
Trong lúc Lâm Kiều đang tự an ủi bản thân thì nhìn thấy từ xa xa có một người quân nhân lái xe đạp đi ra.
Nhìn từ xa thì có vẻ vóc dáng cũng khá cao to.
Khoảng cách quá xa nên không nhìn rõ được hết khuôn mặt nhưng dáng người là kiểu thẳng tắp cường tráng mà Lâm Kiều thích.
Đối phương đi tới gần cửa thì dựng xe đạp một bên rồi cất bước vững vàng đi ra.
Một bước, hai bước, ba bước...
Lâm Kiều nhìn từ chân lên eo rồi lên mặt. Khuôn mặt hơi gầy, bờ môi mỏng, sống mũi thẳng tắp, và khiến người ta khó bỏ qua nhất chính là đôi mắt, hàng mi dài rất có thần, lúc nhìn vào đó Lâm Kiều cảm giác như mình chẳng còn bí mật nào nữa.
Đáng lý ra là nên hài lòng, nhưng mà khuôn mặt này... Trái tim Lâm Kiều đột nhiên rơi tuột xuống...
Cô biết ngay mà, chẳng nên ôm hy vọng làm gì.
Người ở đây đen như thế, tình duyên của cô sao có thể là ngoại lệ!
Đối phương thản nhiên liếc cô một cái trước, sau đó quay đầu đi rồi lại nhìn sang, gật đầu với cô một cái, hình như còn đang muốn cố gắng cười với Lâm Kiều nhưng ánh mắt sáng ngời lại khiến người ta bất giác cảm thấy áp lực.
Đây là ông chồng chưa cưới sĩ quan quân đội đẹp trai, dịu dàng và lãng mạn của cô sao?
Lâm Kiều mím môi cố gắng mỉm cười, trong lòng điên cuồng gào thét: "Đổi đổi đổi, tôi có thể chọn lại số không, chọn làm nữ công nhân được không? Tôi muốn chọn lại!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.