Thiên Kim Hào Môn Ở Thập Niên 60
Chương 1:
Hồ Đồ
19/04/2022
Lâm gia ở Vân thành xuất hiện một việc lớn.
Theo lời tiết lộ của bà con xa của lão quản gia nhà họ Lâm, chủ tịch tập đoàn bất động sản Lâm Bảo-Lâm Đại Kim có con riêng ngoài giá thú.
Hơn nữa, bây giờ nội bộ Lâm gia đang nháo đến long trời lở đất* để tranh giành quyền thừa kế.
Nhân vật chính trong sự kiện này, thiên kim của tập đoàn Lâm Bảo-Lâm Kiều tiểu thư mấy ngày nay, một khóc hai nháo ba thắt cổ phương pháp gì cũng đã thử qua, thế nhưng Lâm Đại Kim vẫn tránh mặt không gặp, ai cũng nhận ra được, lần này ông đã quyết tâm từ bỏ Lâm Kiều-người mà đã từng là viên ngọc quý trên tay ông.
Mặc dù ngoài kia người ta đồn đại đến ồn ào huyên náo, nhưng Lâm Kiều không chịu bước ra ngoài, ở nhà đem đồ vật trong phòng ném ra đầy đất, khóc đến rối tinh rối mù.
Khóc đến độ đôi mắt đều đã sưng đỏ.
Đã trôi qua ba ngày, khoảng thời gian này cũng đủ để làm cô nhận ra một sự thật, cha của cô thật sự muốn từ bỏ cô, chứ không phải hù dọa.
Cha cô-Lâm Đại Kim thật sự đã phản bội người mẹ mất sớm của cô, lại còn có một đứa con riêng, lại còn muốn đem tất cả tài sản Lâm gia cho đứa con đó. Lại nói, sau này lỡ như cha cô xảy ra chuyện, thì sau khi ông mất, đứa con riêng kia khẳng định sẽ đuổi cô ra khỏi Lâm gia, trở thành một kẻ lưu lạc đầu đường.
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này thôi, Lâm Kiều đã cảm thấy tủi thân, xen lẫn một chút sợ hãi.
Cha ruột không cần cô, tương lai còn bị đứa con riêng kia bắt nạt, cô thật sự là một đứa trẻ không ai quan tâm.
“Không được, mình không thể từ bỏ. Mặc kệ là vì bản thân hay vì mẹ, mình đều không thể nhận thua!”
Lâm Kiều lau khô nước mắt, từ trên giường ngồi dậy, trong đôi mắt sưng đỏ kia tràn ngập ý chí chiến đấu.
Mẹ của cô trước kia chính là vì giúp Lâm Đại Kim xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, bận rộn đến độ không có thời gian, bệnh tật kéo đến cũng không được nghỉ ngơi, lại không có thực phẩm dinh dưỡng để bồi bổ, nên mới vào năm cô mới 5 tuổi, bệnh tật làm thân thể yếu dần đi rồi qua đời.
Lâm gia hiện tại cũng có một phần tâm huyết của mẹ, cô nhất định không thể để đứa con riêng sinh kia lấy đi.
Hơn nữa, nếu ông bà mà biết đứa cháu mà bọn họ yêu thương nhất phải lưu lạc đầu đường thì họ sẽ có bao nhiêu đau đớn khổ sở đây.
Nghĩ đến ông bà, người mà luôn đem cô sủng ái lên tận trời, trong lòng lại cảm thấy đau đớn tủi thân, nếu bọn họ còn sống thì cái tên Lâm Đại Kim kia còn lâu mới dám làm như vậy.
Ông bà thường nói, làm người phải có lương tâm, Kiều Hồng đã vì cái Lâm gia này hi sinh nhiều như thế, sau này không thể để Lâm Kiều chịu ủy khuất dù chỉ là một chút. Về sau tài sản của Lâm gia này đều là của nàng. Cũng không cho Lâm Kiều chịu mệt nhọc tủi thân, dù chỉ là một chút, khi cô còn học tiểu học, bài tập về nhà, đều là do ông bà mời người giúp cô làm.
Lúc trước khi mời người giúp cô làm bài tập, ông bà khẳng định sẽ không ngờ đến, hiện tại, cháu gái của bọn họ, vì muốn tranh đoạt gia sản mà một lần nữa mà muốn đọc sách học tập.
Lâm Kiều tùy tiện cầm lấy mấy quyển sách trên bàn, đây đều là sách mà cha đưa cho cô, nội dung đều liên quan đến quản lí công ty.
Hiện tại toàn bộ chỗ sách này đều mới tinh, nàng đến một quyển cũng chưa đọc qua.
Lâm Kiều cầm lấy nhìn tới nhìn lui, xem được vài trang nhưng nàng thật sự đọc không vào, chỉ thấy cảm thấy trước mắt vô số con nòng nọng đang bơi qua bơi lại. Cô đọc mài mà không hiểu, một chữ cũng không đọng lại được trong đầu.
Cô mặc một chiếc váy ngủ màu hồng phấn từ trên giường nhảy xuống, đem mái tóc màu nâu quăn nhẹ vò đến rối tinh rối mù.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”
Lâm Kiều kêu lên hai tiếng đầy ảo não, đột nhiên nhìn đến điện thoại trên giường, sau đó nghĩ tới trong nhóm bạn xấu mà mình quen biết kia cũng có mấy người trong nhà cũng nháo ra chuyện con riêng ngoài giá thú. Nàng lập tức chạy nhanh lên giường, mở chiếc điện thoại đã tắt máy được mấy ngày ra.
Theo lời tiết lộ của bà con xa của lão quản gia nhà họ Lâm, chủ tịch tập đoàn bất động sản Lâm Bảo-Lâm Đại Kim có con riêng ngoài giá thú.
Hơn nữa, bây giờ nội bộ Lâm gia đang nháo đến long trời lở đất* để tranh giành quyền thừa kế.
Nhân vật chính trong sự kiện này, thiên kim của tập đoàn Lâm Bảo-Lâm Kiều tiểu thư mấy ngày nay, một khóc hai nháo ba thắt cổ phương pháp gì cũng đã thử qua, thế nhưng Lâm Đại Kim vẫn tránh mặt không gặp, ai cũng nhận ra được, lần này ông đã quyết tâm từ bỏ Lâm Kiều-người mà đã từng là viên ngọc quý trên tay ông.
Mặc dù ngoài kia người ta đồn đại đến ồn ào huyên náo, nhưng Lâm Kiều không chịu bước ra ngoài, ở nhà đem đồ vật trong phòng ném ra đầy đất, khóc đến rối tinh rối mù.
Khóc đến độ đôi mắt đều đã sưng đỏ.
Đã trôi qua ba ngày, khoảng thời gian này cũng đủ để làm cô nhận ra một sự thật, cha của cô thật sự muốn từ bỏ cô, chứ không phải hù dọa.
Cha cô-Lâm Đại Kim thật sự đã phản bội người mẹ mất sớm của cô, lại còn có một đứa con riêng, lại còn muốn đem tất cả tài sản Lâm gia cho đứa con đó. Lại nói, sau này lỡ như cha cô xảy ra chuyện, thì sau khi ông mất, đứa con riêng kia khẳng định sẽ đuổi cô ra khỏi Lâm gia, trở thành một kẻ lưu lạc đầu đường.
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này thôi, Lâm Kiều đã cảm thấy tủi thân, xen lẫn một chút sợ hãi.
Cha ruột không cần cô, tương lai còn bị đứa con riêng kia bắt nạt, cô thật sự là một đứa trẻ không ai quan tâm.
“Không được, mình không thể từ bỏ. Mặc kệ là vì bản thân hay vì mẹ, mình đều không thể nhận thua!”
Lâm Kiều lau khô nước mắt, từ trên giường ngồi dậy, trong đôi mắt sưng đỏ kia tràn ngập ý chí chiến đấu.
Mẹ của cô trước kia chính là vì giúp Lâm Đại Kim xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, bận rộn đến độ không có thời gian, bệnh tật kéo đến cũng không được nghỉ ngơi, lại không có thực phẩm dinh dưỡng để bồi bổ, nên mới vào năm cô mới 5 tuổi, bệnh tật làm thân thể yếu dần đi rồi qua đời.
Lâm gia hiện tại cũng có một phần tâm huyết của mẹ, cô nhất định không thể để đứa con riêng sinh kia lấy đi.
Hơn nữa, nếu ông bà mà biết đứa cháu mà bọn họ yêu thương nhất phải lưu lạc đầu đường thì họ sẽ có bao nhiêu đau đớn khổ sở đây.
Nghĩ đến ông bà, người mà luôn đem cô sủng ái lên tận trời, trong lòng lại cảm thấy đau đớn tủi thân, nếu bọn họ còn sống thì cái tên Lâm Đại Kim kia còn lâu mới dám làm như vậy.
Ông bà thường nói, làm người phải có lương tâm, Kiều Hồng đã vì cái Lâm gia này hi sinh nhiều như thế, sau này không thể để Lâm Kiều chịu ủy khuất dù chỉ là một chút. Về sau tài sản của Lâm gia này đều là của nàng. Cũng không cho Lâm Kiều chịu mệt nhọc tủi thân, dù chỉ là một chút, khi cô còn học tiểu học, bài tập về nhà, đều là do ông bà mời người giúp cô làm.
Lúc trước khi mời người giúp cô làm bài tập, ông bà khẳng định sẽ không ngờ đến, hiện tại, cháu gái của bọn họ, vì muốn tranh đoạt gia sản mà một lần nữa mà muốn đọc sách học tập.
Lâm Kiều tùy tiện cầm lấy mấy quyển sách trên bàn, đây đều là sách mà cha đưa cho cô, nội dung đều liên quan đến quản lí công ty.
Hiện tại toàn bộ chỗ sách này đều mới tinh, nàng đến một quyển cũng chưa đọc qua.
Lâm Kiều cầm lấy nhìn tới nhìn lui, xem được vài trang nhưng nàng thật sự đọc không vào, chỉ thấy cảm thấy trước mắt vô số con nòng nọng đang bơi qua bơi lại. Cô đọc mài mà không hiểu, một chữ cũng không đọng lại được trong đầu.
Cô mặc một chiếc váy ngủ màu hồng phấn từ trên giường nhảy xuống, đem mái tóc màu nâu quăn nhẹ vò đến rối tinh rối mù.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”
Lâm Kiều kêu lên hai tiếng đầy ảo não, đột nhiên nhìn đến điện thoại trên giường, sau đó nghĩ tới trong nhóm bạn xấu mà mình quen biết kia cũng có mấy người trong nhà cũng nháo ra chuyện con riêng ngoài giá thú. Nàng lập tức chạy nhanh lên giường, mở chiếc điện thoại đã tắt máy được mấy ngày ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.