Thiên Kim Hào Môn Ở Thập Niên 60
Chương 22:
Hồ Đồ
13/06/2023
Cố Hoa Viên cau mày khi nhìn thấy khuôn mặt đầy ghét bỏ của cô, "Buổi trưa chỉ có vậy thôi. Cô không quen à?"
Theo những gì anh biết, hiện nay rất nhiều người dân đang đói. Trong thời điểm khó khăn này năm ngoái, một số người còn phải xay lõi bắp thành bột mà ăn, ngay cả vỏ khoai lang cũng là thứ tốt.
Tuy An tuy rằng không phải khó khăn nhất, nhưng cũng không tốt hơn mấy.
Vị đồng chí Lâm Tiểu Kiều này làm việc trong nhà của tư bản, đúng là không thể trông cậy thức ăn ở đây cũng giống ở đó được.
Cho dù nhìn đến đồ vật không thể ăn thì cũng không thể ghét bỏ ra mặt vậy được.
Trông không giống cô hầu cận trong một gia đình tư bản, mà giống như thiên kim nhà giàu.
Tim Cố Hoa Viên đập lệch một nhịp.
Lâm Kiều nói: “Trước đây tôi ở nhà khách của Tuy An, người ta đều cho tôi rau xanh thái mỏng, canh trứng và bánh kếp hành lá.”
Ý chỉ anh dù sao cũng là chồng tương lai, chỉ có thế này thôi sao?
Cố Hoa Viên thầm nghĩ, người ta là được đối đãi ở mức cao nhất.
Anh lặng lẽ húp một ngụm cháo ngũ cốc và chỉ vào những quả trứng trong bánh bao đen. "Lúc nào cũng có thể ăn cái này."
Lâm Kiều bất đắc dĩ nói: “Không sao.” Thật ra cô không thích trứng luộc cho lắm, cảm thấy nó thật vô vị. Trừ khi ngâm nước muối, nước muối vẫn phải là loại nước muối mặn mới thơm. Đầu bếp trước ở nhà làm một lần, cô thấy ngon nên ăn hai cái. Con người chỉ khi mất rồi mới biết cách trân trọng đồ vật. Nếu bây giờ cô ấy được phép ăn nhiều hơn, cô có thể ăn ba cái liên tiếp.
Cô hồi tưởng lại loại trứng om lúc trước, vừa nuốt nước miếng vừa dùng tay hoa lan lột bánh.
Sau khi lột xong, cô lấy tròng trắng trứng ăn, còn lòng đỏ trứng cô cho vào xửng bánh hấp. Chép chép miệng hai cái, cuối cùng là nếm đến giờ quen thuộc hương vị.
Có lẽ là do dạo này cô ít được ăn những thứ tốt, nên khi cô ăn trứng luộc mà mình ít khi động tới cũng cảm thấy nó ngon hơn bình thường.
Cô đưa ánh mắt trông mong về phía Cố Hoa Viên.
Cố Hoa Viên nói, "Không còn nữa."
Thực ra thì mỗi tuần chỉ được một quả trứng thôi.
Trong binh đoàn có nhiều người, mà trứng thì lại hiếm. Ngày thường phải tích cóp nhiều ngày mới ăn được một bữa.
Còn thời gian khác thì cứ làm canh trứng mà chia cho mọi người.
Mặt Lâm Kiều lộ vẻ thất vọng, mới vừa được ăn ngon thì đã không còn nữa, cảm giác nửa vời vây lấy cô.
Thấy cô không ăn lòng đỏ trứng, Cố Hoa Viên hỏi: "Sao cô không ăn cái này?"
“Tôi không thích ăn.” Lâm Kiều khi còn bé ăn trứng, bị nghẹn lòng đỏ một lần, từ đó chỉ cần cô ăn phải lòng đỏ trứng đều sẽ có cảm giác bị nghẹn.
Đây là lần đầu tiên anh thấy một người ăn trứng nhưng không ăn lòng đỏ.
Cố Hoa Viên liếc nhìn Lâm Kiều với ánh mắt kỳ lạ, sau đó lấy lòng đỏ trứng trong bát ra ăn.
Lâm Kiều: “… đó là đồ thừa mà.” Lần đầu tiên có người ăn thức ăn thừa của mình khiến cô cảm thấy khó xử.
Cố Hoa Viên nhấp một ngụm cháo, nói: "Không thể lãng phí."
Sau đó anh tò mò hỏi: “Trước kia cô không ăn lòng đỏ cũng vứt đi à?”
“Đương nhiên… đương nhiên là không.” Lâm Kiều vừa muốn trả lời là có, cũng may là giác quan thứ sáu của phụ nữ chợt nhận ra gì đó nên cô phải quay xe gấp.
Nhưng hiển nhiên ở trước mặt Cố Hoa Viên, cô không thể che giấu chút tâm tư đó của mình.
Lúc đầu anh cứ nghĩ Lâm Kiều là thiên kim tiểu thư của nhà nào cưng chiều, hiện tại thì anh không cảm thấy vậy, cho dù là nhà giàu cũng không thể nuôi ra được như thế này.
Sau khi Lâm Kiều ăn một ít, bụng cô càng cảm thấy đói. Anh hỏi: "Bữa tối có gì, buổi chiều có gì ăn không?"
Cố Hoa Viên lắc đầu và chỉ tay về phía những người còn lại trên bàn, "Thế thôi, tôi không biết ăn gì vào buổi tối. Nhưng thường bữa trưa của chúng tôi là thịnh soạn nhất."
Nghe vậy, Lâm Kiều mở to mắt nhìn những thứ trên bàn, rất chi là hoài nghi.
Nhiêu đây, chỉ…như thế này là thịnh soạn rồi á?
“Anh không phải đại đội trưởng sao?” Đại đội trưởng ăn cái này sao? Tốt xấu gì cũng là cán bộ, sao mà ăn còn tệ hơn đồ lúc cô ăn ở nhà khách ở huyện thành vậy.
Vào thời điểm đó, cô vẫn là một đối tượng bị tình nghi.
Cố Hoa Viên nghiêm trang nói: "Quân Giải phóng Nhân dân của chúng tôi cùng ăn một thứ giống nhau. Ngay cả tư lệnh thủ đô cũng ăn tương tự."
“.........”
Theo những gì anh biết, hiện nay rất nhiều người dân đang đói. Trong thời điểm khó khăn này năm ngoái, một số người còn phải xay lõi bắp thành bột mà ăn, ngay cả vỏ khoai lang cũng là thứ tốt.
Tuy An tuy rằng không phải khó khăn nhất, nhưng cũng không tốt hơn mấy.
Vị đồng chí Lâm Tiểu Kiều này làm việc trong nhà của tư bản, đúng là không thể trông cậy thức ăn ở đây cũng giống ở đó được.
Cho dù nhìn đến đồ vật không thể ăn thì cũng không thể ghét bỏ ra mặt vậy được.
Trông không giống cô hầu cận trong một gia đình tư bản, mà giống như thiên kim nhà giàu.
Tim Cố Hoa Viên đập lệch một nhịp.
Lâm Kiều nói: “Trước đây tôi ở nhà khách của Tuy An, người ta đều cho tôi rau xanh thái mỏng, canh trứng và bánh kếp hành lá.”
Ý chỉ anh dù sao cũng là chồng tương lai, chỉ có thế này thôi sao?
Cố Hoa Viên thầm nghĩ, người ta là được đối đãi ở mức cao nhất.
Anh lặng lẽ húp một ngụm cháo ngũ cốc và chỉ vào những quả trứng trong bánh bao đen. "Lúc nào cũng có thể ăn cái này."
Lâm Kiều bất đắc dĩ nói: “Không sao.” Thật ra cô không thích trứng luộc cho lắm, cảm thấy nó thật vô vị. Trừ khi ngâm nước muối, nước muối vẫn phải là loại nước muối mặn mới thơm. Đầu bếp trước ở nhà làm một lần, cô thấy ngon nên ăn hai cái. Con người chỉ khi mất rồi mới biết cách trân trọng đồ vật. Nếu bây giờ cô ấy được phép ăn nhiều hơn, cô có thể ăn ba cái liên tiếp.
Cô hồi tưởng lại loại trứng om lúc trước, vừa nuốt nước miếng vừa dùng tay hoa lan lột bánh.
Sau khi lột xong, cô lấy tròng trắng trứng ăn, còn lòng đỏ trứng cô cho vào xửng bánh hấp. Chép chép miệng hai cái, cuối cùng là nếm đến giờ quen thuộc hương vị.
Có lẽ là do dạo này cô ít được ăn những thứ tốt, nên khi cô ăn trứng luộc mà mình ít khi động tới cũng cảm thấy nó ngon hơn bình thường.
Cô đưa ánh mắt trông mong về phía Cố Hoa Viên.
Cố Hoa Viên nói, "Không còn nữa."
Thực ra thì mỗi tuần chỉ được một quả trứng thôi.
Trong binh đoàn có nhiều người, mà trứng thì lại hiếm. Ngày thường phải tích cóp nhiều ngày mới ăn được một bữa.
Còn thời gian khác thì cứ làm canh trứng mà chia cho mọi người.
Mặt Lâm Kiều lộ vẻ thất vọng, mới vừa được ăn ngon thì đã không còn nữa, cảm giác nửa vời vây lấy cô.
Thấy cô không ăn lòng đỏ trứng, Cố Hoa Viên hỏi: "Sao cô không ăn cái này?"
“Tôi không thích ăn.” Lâm Kiều khi còn bé ăn trứng, bị nghẹn lòng đỏ một lần, từ đó chỉ cần cô ăn phải lòng đỏ trứng đều sẽ có cảm giác bị nghẹn.
Đây là lần đầu tiên anh thấy một người ăn trứng nhưng không ăn lòng đỏ.
Cố Hoa Viên liếc nhìn Lâm Kiều với ánh mắt kỳ lạ, sau đó lấy lòng đỏ trứng trong bát ra ăn.
Lâm Kiều: “… đó là đồ thừa mà.” Lần đầu tiên có người ăn thức ăn thừa của mình khiến cô cảm thấy khó xử.
Cố Hoa Viên nhấp một ngụm cháo, nói: "Không thể lãng phí."
Sau đó anh tò mò hỏi: “Trước kia cô không ăn lòng đỏ cũng vứt đi à?”
“Đương nhiên… đương nhiên là không.” Lâm Kiều vừa muốn trả lời là có, cũng may là giác quan thứ sáu của phụ nữ chợt nhận ra gì đó nên cô phải quay xe gấp.
Nhưng hiển nhiên ở trước mặt Cố Hoa Viên, cô không thể che giấu chút tâm tư đó của mình.
Lúc đầu anh cứ nghĩ Lâm Kiều là thiên kim tiểu thư của nhà nào cưng chiều, hiện tại thì anh không cảm thấy vậy, cho dù là nhà giàu cũng không thể nuôi ra được như thế này.
Sau khi Lâm Kiều ăn một ít, bụng cô càng cảm thấy đói. Anh hỏi: "Bữa tối có gì, buổi chiều có gì ăn không?"
Cố Hoa Viên lắc đầu và chỉ tay về phía những người còn lại trên bàn, "Thế thôi, tôi không biết ăn gì vào buổi tối. Nhưng thường bữa trưa của chúng tôi là thịnh soạn nhất."
Nghe vậy, Lâm Kiều mở to mắt nhìn những thứ trên bàn, rất chi là hoài nghi.
Nhiêu đây, chỉ…như thế này là thịnh soạn rồi á?
“Anh không phải đại đội trưởng sao?” Đại đội trưởng ăn cái này sao? Tốt xấu gì cũng là cán bộ, sao mà ăn còn tệ hơn đồ lúc cô ăn ở nhà khách ở huyện thành vậy.
Vào thời điểm đó, cô vẫn là một đối tượng bị tình nghi.
Cố Hoa Viên nghiêm trang nói: "Quân Giải phóng Nhân dân của chúng tôi cùng ăn một thứ giống nhau. Ngay cả tư lệnh thủ đô cũng ăn tương tự."
“.........”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.