Thiên Kim Hào Môn Ở Thập Niên 60
Chương 40:
Hồ Đồ
15/06/2023
Cố Hoa Viên tính tính, hai công điểm, còn chưa đủ ăn một bữa cơm trưa. Nhưng mà đồng chí Tiểu Kiều ăn ít, có lẽ là cũng đủ ăn rồi.
Lâm Kiều thấy anh không đáp lại gì thì cụt hứng, cảm thấy anh không phối hợp với cô. Không tôn trọng thành quả lao động của cô. Thế nên là không có chuyện gì cô cũng tự tìm chuyện, nói: "Tôi làm được rồi, anh cũng phải xây nhà vệ sinh cho tôi! Còn cả phòng tắm nữa!"
"Biết rồi." Cố Hoa Viên ngồi xuống cạnh bàn: "Ăn cơm!"
"Hừ, đừng tưởng là có thể trốn tránh, tôi nhớ hết đấy." Lâm Kiều híp mắt nhìn anh.
Nói xong, cô lại bắt đầu bữa trưa khốn khổ. Mặc dù rất mệt, mặc dù rất đói bụng, thế nhưng cô vẫn không tài nào thích nghi nổi với cái mùi và cái vị này, dù rằng cô đã rất cố gắng coi cơm gạo lứt này như một loại cơm thuần thiên nhiên và không hề ô nhiễm.
Thế nhưng cái món gạo lứt này thực sự không giống món mà trước kia đầu bếp trong nhà nấu!
Bây giờ ăn cơm đối với cô chỉ là một loại thủ tục để duy trì mạng sống mà thôi, không còn là hưởng thụ nữa.
Thật sự rất muốn ăn mấy món ngon ngon, bây giờ yêu cầu của cô không cao, một bát thịt, một bát canh trứng gà là được. Nếu thực sự không được thì một cái bánh kẹp hành chiên như hồi trước cô ăn ở huyện Viễn An cũng được.
Cô liếc mắt nhìn Cố Hoa Viên, sau đó ho khan một tiếng: "Cố Hoa Viên, bao giờ thì chúng ta tự nấu ăn đây? Chị Vương bảo là tự nấu ăn ở nhà thì tốt hơn."
Cố Hoa Viên hơi ngạc nhiên, lúc trước anh đã từng nhắc tới chuyện này, nhưng anh cũng không quên rằng mỗi lần nhắc tới là mặt mày vị này lại chẳng vui vẻ gì.
Còn tưởng là cô thích đồ ăn ở nhà ăn hơn cơ. Nếu cô đã có ý định này thì đương nhiên là anh ủng hộ rồi. Cứ làm phiền tổ chức mãi cũng không tốt.
"Được, ngày mai tôi sẽ tới trong huyện một chuyến."
Lâm Kiều nghe nói là sẽ tới trong huyện thì nhìn anh đầy vẻ mong đợi. Trong tay cô có tiền đấy, tới lúc đó tìm đại boss đòi phiếu rồi mua thoải mái!
Cố Hoa Viên mặc kệ ánh mắt của cô, tự mình ăn phần mình: "Ngày mai không thể dẫn cô đi theo được. Tôi phải làm việc, bận lắm."
Mặt mày Lâm Kiều ủ rũ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại như trái mướp đắng, thể hiện một cách hoàn hảo màn biểu diễn lật mặt nhanh như lật bánh tráng.
Cố Hoa Viên xoa xoa huyệt thái dương: "Tìm đồ xây mấy cái kia cho cô." Anh thật sự không muốn bàn chuyện xây nhà vệ sinh trong lúc ăn cơm: "Tới lúc đó tôi sẽ mua về cho cô mấy thứ cô cần."
Lâm Kiều lại lộ vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng, sau đó nhếch miệng cười. Mắt cô cũng sáng lên theo. Rồi cô lại hào hứng hỏi Cố Hoa Viên: "Anh có phiếu không? Có nhiều phiếu không? Tôi có tiền."
Cô hào phóng móc tiền để dành của mình ra, sau đó còn chẳng buồn đếm rút ra mấy tờ đưa cho Cố Hoa Viên: "Mua về mấy thứ tốt tốt."
Cố Hoa Viên nhìn tác phong khí khái này của cô thì đỡ trán: "Tôi có tiền có phiếu, cô không cần lo."
Lâm Kiều cũng không so đo tính toán mấy chuyện này, từ trước tới giờ cô chưa bao giờ so đo tính toán chuyện tiền bạc cả. Nếu đã là người của mình thì cũng không cần phân chia rạch ròi.
"Thế cũng được. Vậy anh nhớ mua nhiều chút." Cô chưa bao giờ phát hiện ra rằng hóa ra hạnh phúc lại đơn giản như thế.
Tâm trạng vui vẻ của cô cứ duy trì mãi cho tới buổi chiều chị Vương tới kêu cô đi làm thì mới kết thúc.
Lâm Kiều nằm trên ghế dài, muốn khóc mà không dám rơi lệ.
Mặc dù kiếm công điểm rất vui nhưng cô thật sự thật sự không muốn đi làm việc...
Lâm Kiều thấy anh không đáp lại gì thì cụt hứng, cảm thấy anh không phối hợp với cô. Không tôn trọng thành quả lao động của cô. Thế nên là không có chuyện gì cô cũng tự tìm chuyện, nói: "Tôi làm được rồi, anh cũng phải xây nhà vệ sinh cho tôi! Còn cả phòng tắm nữa!"
"Biết rồi." Cố Hoa Viên ngồi xuống cạnh bàn: "Ăn cơm!"
"Hừ, đừng tưởng là có thể trốn tránh, tôi nhớ hết đấy." Lâm Kiều híp mắt nhìn anh.
Nói xong, cô lại bắt đầu bữa trưa khốn khổ. Mặc dù rất mệt, mặc dù rất đói bụng, thế nhưng cô vẫn không tài nào thích nghi nổi với cái mùi và cái vị này, dù rằng cô đã rất cố gắng coi cơm gạo lứt này như một loại cơm thuần thiên nhiên và không hề ô nhiễm.
Thế nhưng cái món gạo lứt này thực sự không giống món mà trước kia đầu bếp trong nhà nấu!
Bây giờ ăn cơm đối với cô chỉ là một loại thủ tục để duy trì mạng sống mà thôi, không còn là hưởng thụ nữa.
Thật sự rất muốn ăn mấy món ngon ngon, bây giờ yêu cầu của cô không cao, một bát thịt, một bát canh trứng gà là được. Nếu thực sự không được thì một cái bánh kẹp hành chiên như hồi trước cô ăn ở huyện Viễn An cũng được.
Cô liếc mắt nhìn Cố Hoa Viên, sau đó ho khan một tiếng: "Cố Hoa Viên, bao giờ thì chúng ta tự nấu ăn đây? Chị Vương bảo là tự nấu ăn ở nhà thì tốt hơn."
Cố Hoa Viên hơi ngạc nhiên, lúc trước anh đã từng nhắc tới chuyện này, nhưng anh cũng không quên rằng mỗi lần nhắc tới là mặt mày vị này lại chẳng vui vẻ gì.
Còn tưởng là cô thích đồ ăn ở nhà ăn hơn cơ. Nếu cô đã có ý định này thì đương nhiên là anh ủng hộ rồi. Cứ làm phiền tổ chức mãi cũng không tốt.
"Được, ngày mai tôi sẽ tới trong huyện một chuyến."
Lâm Kiều nghe nói là sẽ tới trong huyện thì nhìn anh đầy vẻ mong đợi. Trong tay cô có tiền đấy, tới lúc đó tìm đại boss đòi phiếu rồi mua thoải mái!
Cố Hoa Viên mặc kệ ánh mắt của cô, tự mình ăn phần mình: "Ngày mai không thể dẫn cô đi theo được. Tôi phải làm việc, bận lắm."
Mặt mày Lâm Kiều ủ rũ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại như trái mướp đắng, thể hiện một cách hoàn hảo màn biểu diễn lật mặt nhanh như lật bánh tráng.
Cố Hoa Viên xoa xoa huyệt thái dương: "Tìm đồ xây mấy cái kia cho cô." Anh thật sự không muốn bàn chuyện xây nhà vệ sinh trong lúc ăn cơm: "Tới lúc đó tôi sẽ mua về cho cô mấy thứ cô cần."
Lâm Kiều lại lộ vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng, sau đó nhếch miệng cười. Mắt cô cũng sáng lên theo. Rồi cô lại hào hứng hỏi Cố Hoa Viên: "Anh có phiếu không? Có nhiều phiếu không? Tôi có tiền."
Cô hào phóng móc tiền để dành của mình ra, sau đó còn chẳng buồn đếm rút ra mấy tờ đưa cho Cố Hoa Viên: "Mua về mấy thứ tốt tốt."
Cố Hoa Viên nhìn tác phong khí khái này của cô thì đỡ trán: "Tôi có tiền có phiếu, cô không cần lo."
Lâm Kiều cũng không so đo tính toán mấy chuyện này, từ trước tới giờ cô chưa bao giờ so đo tính toán chuyện tiền bạc cả. Nếu đã là người của mình thì cũng không cần phân chia rạch ròi.
"Thế cũng được. Vậy anh nhớ mua nhiều chút." Cô chưa bao giờ phát hiện ra rằng hóa ra hạnh phúc lại đơn giản như thế.
Tâm trạng vui vẻ của cô cứ duy trì mãi cho tới buổi chiều chị Vương tới kêu cô đi làm thì mới kết thúc.
Lâm Kiều nằm trên ghế dài, muốn khóc mà không dám rơi lệ.
Mặc dù kiếm công điểm rất vui nhưng cô thật sự thật sự không muốn đi làm việc...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.