Thiên Kim Hung Tàn Khuấy Đảo Chốn Hào Môn
Chương 11: Không Bằng Cô Cũng Nếm Thử Loại Cảm Giác Này Đi?
Thái Di Nhân
04/03/2024
Vì biểu đạt ra sự "vui vẻ" và "cảm kích" trong lòng, Thẩm Loan tự tay gọt một đĩa trái cây.
Ngoài cùng là một lớp múi quýt, vỏ màu vàng bên ngoài được cắt tỉa khéo léo; bên trong là một lớp dưa hấu được xếp chỉnh tề, to nhỏ cân xứng, mà còn bỏ đi hết hạt; bên trong nữa là ổi ruby; ở giữa thì xếp miếng thanh long đỏ tươi.
Đặt vào trong đĩa thủy tinh, không chỉ làm nổi bật màu sắc mà còn làm dấy lên cơn thèm của người nhìn.
Thẩm Loan bưng đĩa tới chỗ Thẩm Tông Minh trước, nụ cười mang theo một tia rụt rè nhưng lại có vẻ thân thiết không thể che giấu được.
"Ông nội ơi, ông ăn thử đi ạ?"
"Loan Loan..." Thẩm Xuân Giang đang muốn nhắc cô rằng ông cụ không ăn hoa quả vào buổi tối, nhưng còn chưa nói ra thì đã thấy Thẩm Tông Minh chọn một miếng ổi ruby cho vào miệng.
Dương Lam nhíu mày.
Thẩm Yên thì tức giận.
Thẩm Xuân Giang lại kinh ngạc không thôi. Bố mình ngoan cố, cổ hủ bao nhiêu, ông ta là người rõ ràng nhất, rất hiếm khi phá vỡ thói cũ vì ai đó.
Phản ứng của Thẩm Loan cũng rất bình thường, làm một "người không biết gì", trên mặt cô trừ vẻ vui mừng thì không có gì khác.
Còn quay đầu cười, trấn an Thẩm Xuân Giang: "Bố đừng vội. Con bưng qua cho bố ngay đây."
Cô cho rằng Thẩm Xuân Giang vừa gọi "Loan Loan" vì muốn là người đầu tiên đụng vào đĩa trái cây.
Người đàn ông dở khóc dở cười.
Sắc mặt Dương Lam không tốt lắm, cầm điều khiển từ xa đổi kênh liên tục, nhờ vào việc này để dời đi sự chú ý.
Thẩm Yên khoanh tay cười khẩy: "Ha..." Giả vờ giả vịt!
Đương nhiên Thẩm Loan biết Thẩm Tông Minh nhất định sẽ nể mặt cô. Dù sao, buổi trưa cô và Thẩm Yên gây ra "cuộc chiến" ầm ĩ thế, ông cụ vẫn không hề ra mặt.
Đúng vậy, rõ ràng lúc đó Thẩm Tông Minh ở nhà.
Lớn tiếng thế, khả năng không nghe thấy được gần như bằng không. Nhưng ông cụ hoàn toàn không xuất hiện, ngay cả khi Thẩm Loan bị Thẩm Yên "xô" xuống đất, bóp cổ, ông cụ cũng chẳng quan tâm.
Nếu như Thẩm Xuân Giang không về kịp lúc, hậu quả thế nào không ai biết được.
Thẩm Tông Minh đánh cô một gậy đương nhiên cũng nên cho quả táo ngọt.
Vì thế, Thẩm Loan mới dám chắc chắn mà mời ông cụ ăn trái cây.
"Dì ạ," Cô đi tới trước mặt Dương Lam, dáng vẻ cung kính, ngoan ngoãn: "Dì cũng ăn thử đi ạ!"
Dương Lam tiện tay cầm miếng thanh long: "Cảm ơn."
"Chị Yên?"
"Không có khẩu vị, cứ để đó đi."
Thẩm Loan gật đầu, rất biết chừng mực.
Chín giờ.
Ông cụ lên tầng nghỉ ngơi.
Mười giờ.
Thẩm Xuân Giang và Dương Lam cũng trở về phòng ngủ.
Phòng khách lớn chỉ còn lại Thẩm Loan và Thẩm Yên, mỗi người chiếm một cái ghế sô pha.
Trên TV chiếu một bộ phim hài, hai người xem nhưng không ai cười.
Thẩm Yên là người mất kiên nhẫn đầu tiên, đưa tay hất đĩa trái cây đi, may mà dưới đất trải thảm lông dê dày cho nên đĩa không bị vỡ, đương nhiên cũng không phát ra tiếng động lớn gì.
Có điều vẫn bị người hầu trực đêm nghe được, vội vàng chạy tới xem, nhưng lại chần chừ không dám tiến lên.
Một cô hai ngang ngược, một cô ba vừa mới giành được "cưng chiều"... đều không thể dây vào được.
Lần này, Thẩm Loan vừa không bị Thẩm Tông Minh "ghét", vừa được Thẩm Xuân Giang che chở.
Từ trước tới nay, người giúp việc này rất biết trông hướng gió, nhìn sắc mặt người mà làm việc.
Hiển nhiên Thẩm Yên cũng phát hiện điểm này.
Lập tức hét lên: "Cút!"
Người giúp việc như được đại xá, lập tức chuồn mất.
Thẩm Loan ngáp một cái, đứng dậy, không nhìn đĩa trái cây bị văng xuống đất mà đi thẳng lên lầu.
"Mày đứng lại đó cho tao..."
Thẩm Yên đuổi theo.
Thẩm Loan quay đầu lại nhìn, lúc này cô đang đứng trên bậc thang của cầu thang xoắn còn Thẩm Yên ở phía sau nên bị thấp hơn rất nhiều.
"Mày..." Góc độ phải ngước mắt nhìn làm cho Thẩm Yên thấy cực kỳ mất tự nhiên, cứ như khí thế cũng bị hạ thấp đi vậy.
Thẩm Loan vẫn cười, đáy mắt lóe lên ánh sáng quỷ quyệt: "Lúc tôi ngã sấp xuống, hình như chị rất vui nhỉ? Hay là, chị cũng nếm thử cảm giác này đi?”
Ngoài cùng là một lớp múi quýt, vỏ màu vàng bên ngoài được cắt tỉa khéo léo; bên trong là một lớp dưa hấu được xếp chỉnh tề, to nhỏ cân xứng, mà còn bỏ đi hết hạt; bên trong nữa là ổi ruby; ở giữa thì xếp miếng thanh long đỏ tươi.
Đặt vào trong đĩa thủy tinh, không chỉ làm nổi bật màu sắc mà còn làm dấy lên cơn thèm của người nhìn.
Thẩm Loan bưng đĩa tới chỗ Thẩm Tông Minh trước, nụ cười mang theo một tia rụt rè nhưng lại có vẻ thân thiết không thể che giấu được.
"Ông nội ơi, ông ăn thử đi ạ?"
"Loan Loan..." Thẩm Xuân Giang đang muốn nhắc cô rằng ông cụ không ăn hoa quả vào buổi tối, nhưng còn chưa nói ra thì đã thấy Thẩm Tông Minh chọn một miếng ổi ruby cho vào miệng.
Dương Lam nhíu mày.
Thẩm Yên thì tức giận.
Thẩm Xuân Giang lại kinh ngạc không thôi. Bố mình ngoan cố, cổ hủ bao nhiêu, ông ta là người rõ ràng nhất, rất hiếm khi phá vỡ thói cũ vì ai đó.
Phản ứng của Thẩm Loan cũng rất bình thường, làm một "người không biết gì", trên mặt cô trừ vẻ vui mừng thì không có gì khác.
Còn quay đầu cười, trấn an Thẩm Xuân Giang: "Bố đừng vội. Con bưng qua cho bố ngay đây."
Cô cho rằng Thẩm Xuân Giang vừa gọi "Loan Loan" vì muốn là người đầu tiên đụng vào đĩa trái cây.
Người đàn ông dở khóc dở cười.
Sắc mặt Dương Lam không tốt lắm, cầm điều khiển từ xa đổi kênh liên tục, nhờ vào việc này để dời đi sự chú ý.
Thẩm Yên khoanh tay cười khẩy: "Ha..." Giả vờ giả vịt!
Đương nhiên Thẩm Loan biết Thẩm Tông Minh nhất định sẽ nể mặt cô. Dù sao, buổi trưa cô và Thẩm Yên gây ra "cuộc chiến" ầm ĩ thế, ông cụ vẫn không hề ra mặt.
Đúng vậy, rõ ràng lúc đó Thẩm Tông Minh ở nhà.
Lớn tiếng thế, khả năng không nghe thấy được gần như bằng không. Nhưng ông cụ hoàn toàn không xuất hiện, ngay cả khi Thẩm Loan bị Thẩm Yên "xô" xuống đất, bóp cổ, ông cụ cũng chẳng quan tâm.
Nếu như Thẩm Xuân Giang không về kịp lúc, hậu quả thế nào không ai biết được.
Thẩm Tông Minh đánh cô một gậy đương nhiên cũng nên cho quả táo ngọt.
Vì thế, Thẩm Loan mới dám chắc chắn mà mời ông cụ ăn trái cây.
"Dì ạ," Cô đi tới trước mặt Dương Lam, dáng vẻ cung kính, ngoan ngoãn: "Dì cũng ăn thử đi ạ!"
Dương Lam tiện tay cầm miếng thanh long: "Cảm ơn."
"Chị Yên?"
"Không có khẩu vị, cứ để đó đi."
Thẩm Loan gật đầu, rất biết chừng mực.
Chín giờ.
Ông cụ lên tầng nghỉ ngơi.
Mười giờ.
Thẩm Xuân Giang và Dương Lam cũng trở về phòng ngủ.
Phòng khách lớn chỉ còn lại Thẩm Loan và Thẩm Yên, mỗi người chiếm một cái ghế sô pha.
Trên TV chiếu một bộ phim hài, hai người xem nhưng không ai cười.
Thẩm Yên là người mất kiên nhẫn đầu tiên, đưa tay hất đĩa trái cây đi, may mà dưới đất trải thảm lông dê dày cho nên đĩa không bị vỡ, đương nhiên cũng không phát ra tiếng động lớn gì.
Có điều vẫn bị người hầu trực đêm nghe được, vội vàng chạy tới xem, nhưng lại chần chừ không dám tiến lên.
Một cô hai ngang ngược, một cô ba vừa mới giành được "cưng chiều"... đều không thể dây vào được.
Lần này, Thẩm Loan vừa không bị Thẩm Tông Minh "ghét", vừa được Thẩm Xuân Giang che chở.
Từ trước tới nay, người giúp việc này rất biết trông hướng gió, nhìn sắc mặt người mà làm việc.
Hiển nhiên Thẩm Yên cũng phát hiện điểm này.
Lập tức hét lên: "Cút!"
Người giúp việc như được đại xá, lập tức chuồn mất.
Thẩm Loan ngáp một cái, đứng dậy, không nhìn đĩa trái cây bị văng xuống đất mà đi thẳng lên lầu.
"Mày đứng lại đó cho tao..."
Thẩm Yên đuổi theo.
Thẩm Loan quay đầu lại nhìn, lúc này cô đang đứng trên bậc thang của cầu thang xoắn còn Thẩm Yên ở phía sau nên bị thấp hơn rất nhiều.
"Mày..." Góc độ phải ngước mắt nhìn làm cho Thẩm Yên thấy cực kỳ mất tự nhiên, cứ như khí thế cũng bị hạ thấp đi vậy.
Thẩm Loan vẫn cười, đáy mắt lóe lên ánh sáng quỷ quyệt: "Lúc tôi ngã sấp xuống, hình như chị rất vui nhỉ? Hay là, chị cũng nếm thử cảm giác này đi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.