Thiên Kim Mở Sạp Xem Bói Hằng Ngày
Chương 29:
Lâm Uyên Tạc Ngư
10/09/2024
Hạ Linh Bảo nói: "Cậu thấy đấy, hầu hết các cậu ở đây đều mang theo sách của ngành khác đến lớp. Vì vậy, tôi thấy cậu là người đặc biệt chân thành, chắc chắn sẽ không bỏ cuộc giữa chừng đâu!"
Anh ta chống tay ra sau đầu, nói chắc nịch.
Hứa Bạch Vi nhìn quanh lớp, quả thật rất ít bạn trò chuyện với nhau, ai cũng có vẻ bận rộn với việc khác.
"Chúng ta trao đổi số điện thoại đi để tiện liên lạc sau nhé. À mà tôi không ở ký túc xá, tôi ở đạo quan bên đường Bình Lộ. Nếu muốn tìm tôi mà tôi không ở trường, cậu có thể đến trực tiếp đạo quan, dễ tìm lắm, cứ hỏi đường là sẽ đến thôi."
Hạ Linh Bảo tỏ ra rất nhiệt tình muốn kết bạn.
Là một đạo sĩ, việc không ở ký túc xá cũng vì những lý do đặc biệt giống như Hứa Bạch Vi. Hứa Bạch Vi hào phóng đưa điện thoại cho anh ta quét mã QR kết bạn, không ngại kết giao với người cùng cảnh ngộ. Những người như họ, đương nhiên là dễ dàng tìm được tiếng nói chung hơn.
Hạ Linh Bảo vừa quét mã xong thì có một cậu bạn ăn mặc hầm hố ồn ào đi vào lớp.
"Ôi mẹ ơi, mẹ lo lắng quá rồi đấy. Con nói thật mà, không phải đi chơi đâu, trường con có buổi gặp mặt sinh viên mới mà. Mẹ yên tâm, con xong việc sẽ về nhà ngay. Được rồi, con vào lớp đây, không nói chuyện với mẹ nữa đâu!"
Người kia vừa dứt cuộc gọi, liền cất điện thoại vào túi, ngẩng đầu quét mắt một vòng trong phòng học.
Nhìn thấy Hứa Bạch Vi đang cười nói vui vẻ, anh ta lập tức tiến về phía cô nàng mà không chút do dự.
Hạ Linh Bảo ngồi bên phải Hứa Bạch Vi, còn chỗ trống bên trái. Hạ Linh Bảo khẽ huých tay cô: "Người quen à?"
"Không quen biết."
Anh ta nhìn chằm chằm nam sinh kia một cái, thầm nghĩ: "Ok, lần này thì tới thật rồi."
Nam sinh đó tiến đến gần, hắn liên tục khen ngợi cô xinh đẹp, nhưng Hứa Bạch Vi chẳng mấy hứng thú. Tuy nhiên, với tính cách mặt dày mày dạn, hắn vẫn tiếp tục tán tỉnh không ngừng.
Cô quay mặt sang, chủ động lên tiếng với nam sinh đó: "Soái ca, tôi thấy cậu bát tự mỏng, trời sinh dễ gặp vận xui. Nếu có người đàn ông mạnh mẽ che chở thì vận khí sẽ tốt hơn, không dễ bị ma quỷ quấy nhiễu."
Nam sinh đến gần, tiếng nói của hắn đột ngột im bặt, giống như con vịt bị bóp chặt cổ họng vậy.
Hạ Linh Bảo há hốc mồm, vẻ mặt hết sức ngạc nhiên, rồi giơ ngón cái về phía cô.
Hứa Bạch Vi: "..." Tôi cảm ơn cậu.
Hoắc Dương thật sự không ngờ cô gái lại mở miệng một cách hung dữ như vậy. Nhưng đối phương nói đúng, vừa vặn chọc trúng điểm yếu của hắn. Chỉ cần nhắc đến mấy chuyện kia, hắn không nhịn được mà toàn thân nổi da gà, cái gọi là “tâm tư lãng đãng” đề tan biến hết.
Tuy nhiên, hắn ngồi đó không được yên, cứ không nhịn được quay đầu nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh. Nhưng lần này hắn kiềm chế hơn nhiều, có vẻ như đang cố gắng kìm nén bản thân. Hiện tại, hắn không phải vì ham sắc mà nhìn, mà là vì tò mò và kính trọng đối phương.
Có những chuyện hắn chưa nói ra, nhưng cô chỉ cần mở miệng là đã nói trúng tâm ý của hắn. Hắn chẳng phải cũng luôn bị xui xẻo sao?
Hắn ngồi một lúc, không nhịn được nữa, nghiêng người hỏi: "Theo cách nói của cậu, chẳng phải tôi phải giữ tôi trong sạch cả đời sao?"
Thật là đáng sợ!
Hứa Bạch Vi cười khẩy: "Cũng là một cách."
Hoắc Dương rụt đầu lại, cảm ơn thì cảm ơn, nhưng hắn không hài lòng với cách này.
Trong phòng học còn có những người khác, không phải ai cũng có thể tiếp thu những điều huyền bí khó hiểu như vậy, nên ba người họ nói chuyện đều hạ giọng, tránh làm phiền người khác.
Lúc này, có người bước vào phòng học, lên bục giảng và nói: "Các bạn học, tôi là giáo viên hướng dẫn của các bạn trong bốn năm đại học. Tất nhiên, một số bạn có thể sẽ chuyển ngành, nhưng ít nhất trong năm nhất, nếu các bạn gặp bất kỳ vấn đề gì trong học tập và sinh hoạt, có thể đến tìm tôi."
Anh ta chống tay ra sau đầu, nói chắc nịch.
Hứa Bạch Vi nhìn quanh lớp, quả thật rất ít bạn trò chuyện với nhau, ai cũng có vẻ bận rộn với việc khác.
"Chúng ta trao đổi số điện thoại đi để tiện liên lạc sau nhé. À mà tôi không ở ký túc xá, tôi ở đạo quan bên đường Bình Lộ. Nếu muốn tìm tôi mà tôi không ở trường, cậu có thể đến trực tiếp đạo quan, dễ tìm lắm, cứ hỏi đường là sẽ đến thôi."
Hạ Linh Bảo tỏ ra rất nhiệt tình muốn kết bạn.
Là một đạo sĩ, việc không ở ký túc xá cũng vì những lý do đặc biệt giống như Hứa Bạch Vi. Hứa Bạch Vi hào phóng đưa điện thoại cho anh ta quét mã QR kết bạn, không ngại kết giao với người cùng cảnh ngộ. Những người như họ, đương nhiên là dễ dàng tìm được tiếng nói chung hơn.
Hạ Linh Bảo vừa quét mã xong thì có một cậu bạn ăn mặc hầm hố ồn ào đi vào lớp.
"Ôi mẹ ơi, mẹ lo lắng quá rồi đấy. Con nói thật mà, không phải đi chơi đâu, trường con có buổi gặp mặt sinh viên mới mà. Mẹ yên tâm, con xong việc sẽ về nhà ngay. Được rồi, con vào lớp đây, không nói chuyện với mẹ nữa đâu!"
Người kia vừa dứt cuộc gọi, liền cất điện thoại vào túi, ngẩng đầu quét mắt một vòng trong phòng học.
Nhìn thấy Hứa Bạch Vi đang cười nói vui vẻ, anh ta lập tức tiến về phía cô nàng mà không chút do dự.
Hạ Linh Bảo ngồi bên phải Hứa Bạch Vi, còn chỗ trống bên trái. Hạ Linh Bảo khẽ huých tay cô: "Người quen à?"
"Không quen biết."
Anh ta nhìn chằm chằm nam sinh kia một cái, thầm nghĩ: "Ok, lần này thì tới thật rồi."
Nam sinh đó tiến đến gần, hắn liên tục khen ngợi cô xinh đẹp, nhưng Hứa Bạch Vi chẳng mấy hứng thú. Tuy nhiên, với tính cách mặt dày mày dạn, hắn vẫn tiếp tục tán tỉnh không ngừng.
Cô quay mặt sang, chủ động lên tiếng với nam sinh đó: "Soái ca, tôi thấy cậu bát tự mỏng, trời sinh dễ gặp vận xui. Nếu có người đàn ông mạnh mẽ che chở thì vận khí sẽ tốt hơn, không dễ bị ma quỷ quấy nhiễu."
Nam sinh đến gần, tiếng nói của hắn đột ngột im bặt, giống như con vịt bị bóp chặt cổ họng vậy.
Hạ Linh Bảo há hốc mồm, vẻ mặt hết sức ngạc nhiên, rồi giơ ngón cái về phía cô.
Hứa Bạch Vi: "..." Tôi cảm ơn cậu.
Hoắc Dương thật sự không ngờ cô gái lại mở miệng một cách hung dữ như vậy. Nhưng đối phương nói đúng, vừa vặn chọc trúng điểm yếu của hắn. Chỉ cần nhắc đến mấy chuyện kia, hắn không nhịn được mà toàn thân nổi da gà, cái gọi là “tâm tư lãng đãng” đề tan biến hết.
Tuy nhiên, hắn ngồi đó không được yên, cứ không nhịn được quay đầu nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh. Nhưng lần này hắn kiềm chế hơn nhiều, có vẻ như đang cố gắng kìm nén bản thân. Hiện tại, hắn không phải vì ham sắc mà nhìn, mà là vì tò mò và kính trọng đối phương.
Có những chuyện hắn chưa nói ra, nhưng cô chỉ cần mở miệng là đã nói trúng tâm ý của hắn. Hắn chẳng phải cũng luôn bị xui xẻo sao?
Hắn ngồi một lúc, không nhịn được nữa, nghiêng người hỏi: "Theo cách nói của cậu, chẳng phải tôi phải giữ tôi trong sạch cả đời sao?"
Thật là đáng sợ!
Hứa Bạch Vi cười khẩy: "Cũng là một cách."
Hoắc Dương rụt đầu lại, cảm ơn thì cảm ơn, nhưng hắn không hài lòng với cách này.
Trong phòng học còn có những người khác, không phải ai cũng có thể tiếp thu những điều huyền bí khó hiểu như vậy, nên ba người họ nói chuyện đều hạ giọng, tránh làm phiền người khác.
Lúc này, có người bước vào phòng học, lên bục giảng và nói: "Các bạn học, tôi là giáo viên hướng dẫn của các bạn trong bốn năm đại học. Tất nhiên, một số bạn có thể sẽ chuyển ngành, nhưng ít nhất trong năm nhất, nếu các bạn gặp bất kỳ vấn đề gì trong học tập và sinh hoạt, có thể đến tìm tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.