Thiên Kim Phúc Hắc Trọng Sinh: Cố Thiếu, Tự Trọng
Chương 27: Người đàn ông nguy hiểm
Na Thì Yên Hoa
27/12/2018
Cô gái này thật sự rất xinh đẹp.
Mặc dù khăn che mặt rủ xuống đã che đi phân nửa khuôn mặt, hơn nữa cô cũng không trang điểm, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ một màu đen nhưng vẻ mỹ mạo của cô vẫn như cũ, không hề hao tổn chút nào.
Có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp trên thế giới, nhưng xinh đẹp tới mức khiến người khác không dời mắt được lại không chỉ đơn giản dựa vào gương mặt kia.
Cũng giống như người phụ nữ này, cô chỉ đứng đó, lập tức khiến người khác cảm nhận được ngạo khí phát ra từ tận trong xương.
Gương mặt cô vừa nhu hòa vừa linh động, ngược lại, quanh thân lại lộ ra một tia ngạo khí bén nhọn. Khiến người khác kì quái chính là, hai loại khí chất bất đồng cùng xuất hiện trên một người lập tức khiến cô càng trở nên khác biệt.
Vẻ đẹp khác biệt này đã đem cô tách ra khỏi đám đông. Cho dù tất cả mọi người đều mặc trang phục đen, cùng nhau đứng chung một chỗ thì loại mỹ cảm khác biệt này vẫn khiến người khác chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra.
Khóe môi Thẩm Phi Dương khẽ cong, lộ ra một vòng cung đẹp đẽ, tựa như nét bút đẹp nhất được họa sĩ tài ba dùng chiếc bút lông sói chấm nhẹ vào nghiên mực thượng đẳng câu lên một nét bút như có như không, nhẹ nhàng nhợt nhạt mà vẫn mang khí khái ngạo nghễ.
"Tiết tiểu thư quả thực còn rất trẻ, đây thật sự là một chuyện đáng tiếc." Cố Phi Dương nói như vậy, rõ ràng chỉ là ngữ khí lấy lệ, nhưng từ trong miệng hắn nói ra, ngay cả Thẩm Tích Chu cũng cảm thấy chân thành, tựa như người nằm đó là người bạn thân thiết của hắn vậy.
"Nhất định Thẩm tiểu thư cũng đồng cảm như thể bản thân cô cũng bị vậy."
Hắn có ý gì?!
Ngay tức khắc, ba vạn tám nghìn lỗ chân lông trên cơ thể Thẩm Tích Chu cùng lúc mở ra. Từng luồng gió lạnh lẽo len lỏi vào, khiến cốt tủy toàn thân cô như bị đông cứng. Mặc dù không biết vì sao bản thân lại có cảm giác này nhưng bản năng động vật trong cô vẫn đang mạnh mẽ kêu gào.
Người đàn ông này rất nguy hiểm.
Từ sau lần từ biệt lúc trước, Thẩm Tích Chu cũng không đặc biệt chú ý đến Cố Phi Dương, vì vậy, trừ việc biết gia đình hắn không phú (có tiền) cũng quý (có quyền) thì cô cũng chẳng biết gì nhiều hơn.
Nhưng lúc này đây, trong lòng cô có một loại cảm giác như chuông cảnh báo đang reo vang mạnh mẽ không ngừng.
Dường như chẳng vì lí do gì, chỉ là trực giác nói cho cô biết, cần phải tránh xa người đàn ông này, nếu không cô sẽ gặp phải một phiền toái rất lớn.
Thẩm Tích Chu chưa bao giờ sợ phiền phức, nhưng điều đó không có nghĩa là cô thích chọc phải một số phiền phức không cần thiết.
Vì vậy, đối với lời nói của Cố Phi Dương, cô chỉ lễ phép cười cười, không hề tiếp lời, toàn bộ lực chú ý đều đặt vào lễ tang đang diễn ra.
Mặc dù cô chỉ cười không nói, nhưng một tia cự tuyệt trên người Thẩm Tích Chu đã trực tiếp truyền đạt đến Cố Phi Dương.
Hắn sờ sờ mũi, cũng không nhiều lời thêm nữa.
Sau khi lễ tang chấm dứt cần phải đến Tiết gia một chút, ngoại trừ tỏ vẻ chia buồn với gia đình, còn cần tham gia yến tiệc của Tiết gia.
Yến tiệc được tổ chức tại một khách sạn năm sao.
Tang yến* và hỉ yến** có sự khác nhau, đương nhiên sẽ không có không khí vui vẻ thoải mái, bất quá những người quen biết nhau có thể ngồi thấp giọng trò chuyện, không khí cũng coi như hài hòa.
[*] tang yến: đám giỗ
[**] hỉ yến: tiếc cưới
Bàn Thẩm Tích Chu ngồi đều là những tiểu thư của tập đoàn tài chính lớn tương đối thân thuộc với Thẩm gia. Bất quá, những vị thiên kim tiểu thư này hiển nhiên đều được nuông chiều ở nhà, cũng không cần phải đi làm, vì vậy đề tài nói chuyện của họ cũng chỉ xoanh quanh trang sức, quần áo, cho dù có ngẫu nhiên đổi chủ đề thì cũng là đàn ông.
Điều này khiến Thẩm Tích Chu có phần chán ngán. Cô điều chỉnh dáng ngồi một chút, nhìn về phía bàn chính. Tiết gia vẫn chưa tới.
Đúng lúc này, thanh âm của một người cùng bàn vang lên:
"Nha, Thẩm tiểu thư, nhìn kìa, Cao tiên sinh ở bên kia!"
Mặc dù khăn che mặt rủ xuống đã che đi phân nửa khuôn mặt, hơn nữa cô cũng không trang điểm, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ một màu đen nhưng vẻ mỹ mạo của cô vẫn như cũ, không hề hao tổn chút nào.
Có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp trên thế giới, nhưng xinh đẹp tới mức khiến người khác không dời mắt được lại không chỉ đơn giản dựa vào gương mặt kia.
Cũng giống như người phụ nữ này, cô chỉ đứng đó, lập tức khiến người khác cảm nhận được ngạo khí phát ra từ tận trong xương.
Gương mặt cô vừa nhu hòa vừa linh động, ngược lại, quanh thân lại lộ ra một tia ngạo khí bén nhọn. Khiến người khác kì quái chính là, hai loại khí chất bất đồng cùng xuất hiện trên một người lập tức khiến cô càng trở nên khác biệt.
Vẻ đẹp khác biệt này đã đem cô tách ra khỏi đám đông. Cho dù tất cả mọi người đều mặc trang phục đen, cùng nhau đứng chung một chỗ thì loại mỹ cảm khác biệt này vẫn khiến người khác chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra.
Khóe môi Thẩm Phi Dương khẽ cong, lộ ra một vòng cung đẹp đẽ, tựa như nét bút đẹp nhất được họa sĩ tài ba dùng chiếc bút lông sói chấm nhẹ vào nghiên mực thượng đẳng câu lên một nét bút như có như không, nhẹ nhàng nhợt nhạt mà vẫn mang khí khái ngạo nghễ.
"Tiết tiểu thư quả thực còn rất trẻ, đây thật sự là một chuyện đáng tiếc." Cố Phi Dương nói như vậy, rõ ràng chỉ là ngữ khí lấy lệ, nhưng từ trong miệng hắn nói ra, ngay cả Thẩm Tích Chu cũng cảm thấy chân thành, tựa như người nằm đó là người bạn thân thiết của hắn vậy.
"Nhất định Thẩm tiểu thư cũng đồng cảm như thể bản thân cô cũng bị vậy."
Hắn có ý gì?!
Ngay tức khắc, ba vạn tám nghìn lỗ chân lông trên cơ thể Thẩm Tích Chu cùng lúc mở ra. Từng luồng gió lạnh lẽo len lỏi vào, khiến cốt tủy toàn thân cô như bị đông cứng. Mặc dù không biết vì sao bản thân lại có cảm giác này nhưng bản năng động vật trong cô vẫn đang mạnh mẽ kêu gào.
Người đàn ông này rất nguy hiểm.
Từ sau lần từ biệt lúc trước, Thẩm Tích Chu cũng không đặc biệt chú ý đến Cố Phi Dương, vì vậy, trừ việc biết gia đình hắn không phú (có tiền) cũng quý (có quyền) thì cô cũng chẳng biết gì nhiều hơn.
Nhưng lúc này đây, trong lòng cô có một loại cảm giác như chuông cảnh báo đang reo vang mạnh mẽ không ngừng.
Dường như chẳng vì lí do gì, chỉ là trực giác nói cho cô biết, cần phải tránh xa người đàn ông này, nếu không cô sẽ gặp phải một phiền toái rất lớn.
Thẩm Tích Chu chưa bao giờ sợ phiền phức, nhưng điều đó không có nghĩa là cô thích chọc phải một số phiền phức không cần thiết.
Vì vậy, đối với lời nói của Cố Phi Dương, cô chỉ lễ phép cười cười, không hề tiếp lời, toàn bộ lực chú ý đều đặt vào lễ tang đang diễn ra.
Mặc dù cô chỉ cười không nói, nhưng một tia cự tuyệt trên người Thẩm Tích Chu đã trực tiếp truyền đạt đến Cố Phi Dương.
Hắn sờ sờ mũi, cũng không nhiều lời thêm nữa.
Sau khi lễ tang chấm dứt cần phải đến Tiết gia một chút, ngoại trừ tỏ vẻ chia buồn với gia đình, còn cần tham gia yến tiệc của Tiết gia.
Yến tiệc được tổ chức tại một khách sạn năm sao.
Tang yến* và hỉ yến** có sự khác nhau, đương nhiên sẽ không có không khí vui vẻ thoải mái, bất quá những người quen biết nhau có thể ngồi thấp giọng trò chuyện, không khí cũng coi như hài hòa.
[*] tang yến: đám giỗ
[**] hỉ yến: tiếc cưới
Bàn Thẩm Tích Chu ngồi đều là những tiểu thư của tập đoàn tài chính lớn tương đối thân thuộc với Thẩm gia. Bất quá, những vị thiên kim tiểu thư này hiển nhiên đều được nuông chiều ở nhà, cũng không cần phải đi làm, vì vậy đề tài nói chuyện của họ cũng chỉ xoanh quanh trang sức, quần áo, cho dù có ngẫu nhiên đổi chủ đề thì cũng là đàn ông.
Điều này khiến Thẩm Tích Chu có phần chán ngán. Cô điều chỉnh dáng ngồi một chút, nhìn về phía bàn chính. Tiết gia vẫn chưa tới.
Đúng lúc này, thanh âm của một người cùng bàn vang lên:
"Nha, Thẩm tiểu thư, nhìn kìa, Cao tiên sinh ở bên kia!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.