Chương 53
cá chép may mắn
31/08/2023
Chu Phong Thanh lười biếng nheo mắt nhìn ra ngoài quan sát tình hình.
Cảnh sát đã tới, đám đàn em bị hốt gọn một mẻ đứng ngay ngắn, Chu Phong Thanh điềm nhiên lái xe đi ngang qua.
Chiếc porches không mấy nổi bật lướt qua, cảnh sát và đám bị bắt lại cũng không để ý.
5 phút sau đã đến nhà của Nguyễn Khương.
Quản gia Nguyễn gia ra đỡ cô vào, Nguyễn Khương đi vào nhà muốn quay đầu lại nhìn cô một cái, nhưng cơ thể cứng đờ người khựng lại.
Nên thôi đi vậy.
Động tác này trùng hợp bị Chu Phong Thanh thu vào nơi đáy mắt, cô thu mắt lại, ánh mắt vẫn không cảm xúc như trước, đánh xe rời đi.
Nguyễn Khương chống nạng vào nhà, nhìn căn nhà bừa bộn, dưới đất còn có mảnh thủy tinh vỡ.
Cô cụp mắt, đi lên phòng thay đồ, mái tóc xoăn lơi được vấn lên gọn gàng, trên trán còn lấm tấm nước vì mới rửa mặt, trên người cô mặc chiếc váy ngủ họa tiết đơn giản.
Bàn chân gầy gò, lòng bàn chân chạm vào sàn gạch lạnh ngắt.
Nguyễn Khương đứng nhìn chằm chằm lọ thuốc ngủ một lúc lâu, không biết suy nghĩ gì mà thở dài một hơi rồi vứt vào thùng rác bên cạnh.
Tiếng gõ cửa vang lên, Nguyễn Khương hương về cửa nói:" Ai vậy ạ? "
" Mẹ đây, con ngủ chưa? " Khương Miên nói vọng vào trong.
" Con chưa, mẹ vào đây đi " Nguyễn Khương điều chỉnh trạng thái một chút rồi nói.
Tiếng mở cửa vang lên, Khương Miên bước vào, Khương phu nhân là một người phụ nữ thành đạt, cả người phủ đầy khí chất tinh anh, tri thức.
Nguyễn Khương ngồi dựa vào giường ngủ, Khương Miên đi vào hỏi thăm cô làm sao bị thương rồi đi ra.
Lần nào cũng vậy, chỉ có như thế thôi.
Nguyễn Khương trầm mặc, cô là đứa trẻ sinh ra từ thụ tinh ống nghiệm nhưng may mắn sao lại rất khỏe mạnh.
Nguyễn Khương sinh ra đã ở sẵn vạch đích.
Sống trong một gia đình giàu có, tiểu thư duy nhất của Nguyễn gia, gia đình hạnh phúc, con cái tài giỏi, là những từ được người ngoài nhắc đến khi nói về Nguyễn gia.
Nhưng cô biết một điều rằng, tình cảm giữa ba và mẹ không tốt, trước mặt cô bọn họ rất hài hòa, diễn vai gia đình hạnh phúc rất giỏi.
Nhưng giấy vốn không thể gói được lửa.
Nguyễn Khương tình cờ biết được ba mẹ cô căn bản không yêu nhau, lúc 8 tuổi khi thấy ba tát mẹ, Nguyễn Khương nhỏ lập tức lao ra chất vấn ba Nguyễn. Nhìn thấy con gái nhỏ đứng ở giữa, hai người lớn cũng không thể tiếp tục làm gì.
Về sau cô mới biết, lúc đó bọn họ căn bản đang cãi nhau về việc ly hôn.
Cô cũng không phải là đứa con từ trong ống nghiệm, mà là con của ông Khương và tình đầu của ông.
Bảo sao cô không hề giống mẹ.
Bảo sao cô lại chỉ giống mỗi ba.
Bảo sao cô lại khỏe mạnh đến thế.
Những sự thật này khiến cô không thể chấp nhận được, tất cả mọi thứ tuyệt đẹp bắt đầu sụp đổ, như bức tường vốn kiên cố, bây giờ chỉ là đống cát trong sa mạc.
Nguyễn Khương nghĩ rằng, nếu cô trốn tránh, yên ổn làm đại tiểu thư của Nguyễn gia sống hết cả đời thì sẽ là phương án rất tốt đúng không?
Nguyễn Khương dằn vặt bản thân mỗi ngày, phương án đó vốn không phải là sự lựa chọn đúng với con người cô.
Đêm nay, Nguyễn Khương ngủ không ngon, mỗi lần đều bị hù giật mình tỉnh dậy.
-
Trên đường Chu Phong Thanh về hệ thống hiện lên trên màn hình cảm ứng bên cạnh, là một cái mặt cười nhỏ.
Miệng của mặt cười động đậy.
" Kí chủ, chúng ta không nên sử dụng bạo lực nhiều a ~~ "
" Không có " làm gì nhiều, nhiều chỗ nào?!
Chu Phong Thanh lạnh nhạt trả lời, chưa kịp hỏi hệ thống có ý gì, cô nhìn phía xa có ánh đèn xe mờ mờ, tốc độ của chiếc xe lao nhanh trong gió.
Mục tiêu...
chắc hẳn là cô rồi.
Mắt phượng xinh đẹp híp lại, tay cầm chắc vô lăng, chân đạp ga, cô nhanh chóng né qua một bên, chiếc porsche xượt qua chiếc xe kia một tiếng 'két' lóe lên tia lửa cực kì đẹp mắt.
Cô tiếp tục đạp ga đi thẳng, nhìn qua gương chiếu hậu, chiếc xe kia quay đầu xe lại tăng tốc đuổi theo cô.
" Ha, hay thật ".
Chu Phong Thanh cười lớn một tiếng rồi tăng tốc, 2 chiếc xe rượt đuổi đến tận ngọn núi Yên Nghĩa lần trước.
Lúc đầu là đuổi bắt lúc sau là so tài, đó là ý nghĩ đối với người lái chiếc xe thể thao kia.
Chiếc porsche đang lao nhanh bỗng nhiên Chu Phong Thanh đạp phanh, xoay tay lái sau tiếng ma sát chói tai, chiếc xe ngay lập tức nằm ngang, xe thể thao đang theo sát đằng sau không ngờ chủ nhân của chiếc xe kia lại chơi liều mạng như vậy, hắn ta đạp phanh gấp cố gắng hết sức để tránh va chạm hết mức có thể.
Nhưng xe đang chạy với tốc độ cao sao có thể nói dừng là dừng. Tên cầm lái này cũng không phải dạng vừa, vận dụng hết kĩ thuật của mình khiến cho xe thể thao cách chiếc porsche chưa tới 1 mét.
Người ngồi trong xe thở dốc, mẹ nó chứ, mém tí nữa thôi là ông đây đi chầu trời rồi.
Lốp xe ma sát mạnh với mặt đường vẫn còn đang bốc khói, người kia mở cửa xe bước xuống.
Chu Phong Thanh ngồi trong xe, bàn tay cầm vô lăng, ngón trỏ gõ gõ lên vô lăng nhưng không phát ra bất cứ tiếng động gì.
Người lái xe thể thao là con trai, thật sự là con trai ấy, trông anh quá trẻ, khuôn mặt như búng ra sữa lại có biểu cảm nhăn nhó.
Anh bước tới gõ vào cửa kính đen ngòm, loại kính này nhìn từ bên ngoài vô sẽ không thấy được gì nhưng bên trong thì nhìn ra bên ngoài được.
Chu Phong Thanh ấn nút cho cửa kính hạ xuống một nửa, vừa đủ để nói chuyện, lần này cô lại nói trước, giọng điệu lạnh ngắt:" Tại sao anh đuổi theo tôi? ".
...----------------...
Xin lỗi mọi người ngày mai tui ra thêm chap nha, mấy nay thực sự bận quá.
Mong mọi người thông cảm.
Cảm ơn mọi người đã theo dõi bộ truyện này của tui
Cảnh sát đã tới, đám đàn em bị hốt gọn một mẻ đứng ngay ngắn, Chu Phong Thanh điềm nhiên lái xe đi ngang qua.
Chiếc porches không mấy nổi bật lướt qua, cảnh sát và đám bị bắt lại cũng không để ý.
5 phút sau đã đến nhà của Nguyễn Khương.
Quản gia Nguyễn gia ra đỡ cô vào, Nguyễn Khương đi vào nhà muốn quay đầu lại nhìn cô một cái, nhưng cơ thể cứng đờ người khựng lại.
Nên thôi đi vậy.
Động tác này trùng hợp bị Chu Phong Thanh thu vào nơi đáy mắt, cô thu mắt lại, ánh mắt vẫn không cảm xúc như trước, đánh xe rời đi.
Nguyễn Khương chống nạng vào nhà, nhìn căn nhà bừa bộn, dưới đất còn có mảnh thủy tinh vỡ.
Cô cụp mắt, đi lên phòng thay đồ, mái tóc xoăn lơi được vấn lên gọn gàng, trên trán còn lấm tấm nước vì mới rửa mặt, trên người cô mặc chiếc váy ngủ họa tiết đơn giản.
Bàn chân gầy gò, lòng bàn chân chạm vào sàn gạch lạnh ngắt.
Nguyễn Khương đứng nhìn chằm chằm lọ thuốc ngủ một lúc lâu, không biết suy nghĩ gì mà thở dài một hơi rồi vứt vào thùng rác bên cạnh.
Tiếng gõ cửa vang lên, Nguyễn Khương hương về cửa nói:" Ai vậy ạ? "
" Mẹ đây, con ngủ chưa? " Khương Miên nói vọng vào trong.
" Con chưa, mẹ vào đây đi " Nguyễn Khương điều chỉnh trạng thái một chút rồi nói.
Tiếng mở cửa vang lên, Khương Miên bước vào, Khương phu nhân là một người phụ nữ thành đạt, cả người phủ đầy khí chất tinh anh, tri thức.
Nguyễn Khương ngồi dựa vào giường ngủ, Khương Miên đi vào hỏi thăm cô làm sao bị thương rồi đi ra.
Lần nào cũng vậy, chỉ có như thế thôi.
Nguyễn Khương trầm mặc, cô là đứa trẻ sinh ra từ thụ tinh ống nghiệm nhưng may mắn sao lại rất khỏe mạnh.
Nguyễn Khương sinh ra đã ở sẵn vạch đích.
Sống trong một gia đình giàu có, tiểu thư duy nhất của Nguyễn gia, gia đình hạnh phúc, con cái tài giỏi, là những từ được người ngoài nhắc đến khi nói về Nguyễn gia.
Nhưng cô biết một điều rằng, tình cảm giữa ba và mẹ không tốt, trước mặt cô bọn họ rất hài hòa, diễn vai gia đình hạnh phúc rất giỏi.
Nhưng giấy vốn không thể gói được lửa.
Nguyễn Khương tình cờ biết được ba mẹ cô căn bản không yêu nhau, lúc 8 tuổi khi thấy ba tát mẹ, Nguyễn Khương nhỏ lập tức lao ra chất vấn ba Nguyễn. Nhìn thấy con gái nhỏ đứng ở giữa, hai người lớn cũng không thể tiếp tục làm gì.
Về sau cô mới biết, lúc đó bọn họ căn bản đang cãi nhau về việc ly hôn.
Cô cũng không phải là đứa con từ trong ống nghiệm, mà là con của ông Khương và tình đầu của ông.
Bảo sao cô không hề giống mẹ.
Bảo sao cô lại chỉ giống mỗi ba.
Bảo sao cô lại khỏe mạnh đến thế.
Những sự thật này khiến cô không thể chấp nhận được, tất cả mọi thứ tuyệt đẹp bắt đầu sụp đổ, như bức tường vốn kiên cố, bây giờ chỉ là đống cát trong sa mạc.
Nguyễn Khương nghĩ rằng, nếu cô trốn tránh, yên ổn làm đại tiểu thư của Nguyễn gia sống hết cả đời thì sẽ là phương án rất tốt đúng không?
Nguyễn Khương dằn vặt bản thân mỗi ngày, phương án đó vốn không phải là sự lựa chọn đúng với con người cô.
Đêm nay, Nguyễn Khương ngủ không ngon, mỗi lần đều bị hù giật mình tỉnh dậy.
-
Trên đường Chu Phong Thanh về hệ thống hiện lên trên màn hình cảm ứng bên cạnh, là một cái mặt cười nhỏ.
Miệng của mặt cười động đậy.
" Kí chủ, chúng ta không nên sử dụng bạo lực nhiều a ~~ "
" Không có " làm gì nhiều, nhiều chỗ nào?!
Chu Phong Thanh lạnh nhạt trả lời, chưa kịp hỏi hệ thống có ý gì, cô nhìn phía xa có ánh đèn xe mờ mờ, tốc độ của chiếc xe lao nhanh trong gió.
Mục tiêu...
chắc hẳn là cô rồi.
Mắt phượng xinh đẹp híp lại, tay cầm chắc vô lăng, chân đạp ga, cô nhanh chóng né qua một bên, chiếc porsche xượt qua chiếc xe kia một tiếng 'két' lóe lên tia lửa cực kì đẹp mắt.
Cô tiếp tục đạp ga đi thẳng, nhìn qua gương chiếu hậu, chiếc xe kia quay đầu xe lại tăng tốc đuổi theo cô.
" Ha, hay thật ".
Chu Phong Thanh cười lớn một tiếng rồi tăng tốc, 2 chiếc xe rượt đuổi đến tận ngọn núi Yên Nghĩa lần trước.
Lúc đầu là đuổi bắt lúc sau là so tài, đó là ý nghĩ đối với người lái chiếc xe thể thao kia.
Chiếc porsche đang lao nhanh bỗng nhiên Chu Phong Thanh đạp phanh, xoay tay lái sau tiếng ma sát chói tai, chiếc xe ngay lập tức nằm ngang, xe thể thao đang theo sát đằng sau không ngờ chủ nhân của chiếc xe kia lại chơi liều mạng như vậy, hắn ta đạp phanh gấp cố gắng hết sức để tránh va chạm hết mức có thể.
Nhưng xe đang chạy với tốc độ cao sao có thể nói dừng là dừng. Tên cầm lái này cũng không phải dạng vừa, vận dụng hết kĩ thuật của mình khiến cho xe thể thao cách chiếc porsche chưa tới 1 mét.
Người ngồi trong xe thở dốc, mẹ nó chứ, mém tí nữa thôi là ông đây đi chầu trời rồi.
Lốp xe ma sát mạnh với mặt đường vẫn còn đang bốc khói, người kia mở cửa xe bước xuống.
Chu Phong Thanh ngồi trong xe, bàn tay cầm vô lăng, ngón trỏ gõ gõ lên vô lăng nhưng không phát ra bất cứ tiếng động gì.
Người lái xe thể thao là con trai, thật sự là con trai ấy, trông anh quá trẻ, khuôn mặt như búng ra sữa lại có biểu cảm nhăn nhó.
Anh bước tới gõ vào cửa kính đen ngòm, loại kính này nhìn từ bên ngoài vô sẽ không thấy được gì nhưng bên trong thì nhìn ra bên ngoài được.
Chu Phong Thanh ấn nút cho cửa kính hạ xuống một nửa, vừa đủ để nói chuyện, lần này cô lại nói trước, giọng điệu lạnh ngắt:" Tại sao anh đuổi theo tôi? ".
...----------------...
Xin lỗi mọi người ngày mai tui ra thêm chap nha, mấy nay thực sự bận quá.
Mong mọi người thông cảm.
Cảm ơn mọi người đã theo dõi bộ truyện này của tui
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.