Thiên Kim Sủng Tà Y Hoàng Hậu

Quyển 2 - Chương 37: Chương 12 - Cánh hoa thứ tư của ma liên

Thiên Mai

12/07/2016

“Mộ Dung tướng quân rớt xuống vách núi, xương cốt không còn!”

Trong đầu của Mộ Dung Cẩm chỉ vang vọng một câu như thế, cả người đột nhiên ngã xuống đất, Đông Phương Triệt lo lắng nắm lấy vai của nàng: “Chúng ta đi xem trước đã, tất cả vẫn chưa xác định được!”

Đúng, vẫn còn chưa xác định, mắt thấy là thật, Mộ Dung Cẩm bắt lấy cổ của tên ám vệ: “Đi, đưa ta đi xem!”

Tên ám vệ lấy lại hô hấp, sống sót sau kiếp nạn hắn dĩ nhiên không dám chậm trễ, dẫn theo một đám người nhanh chóng bay về hướng đường trở về; nửa canh giờ sau, Mộ Dung Cẩm nhìn thấy chiếc xe ngựa vỡ nát kia, còn có vết máu tươi đầm đìa, vết máu đó nhuộm đỏ cả một tảng đá lớn, cho dù không bị đè chết, thì cũng chảy máu mà chết!

Hai gối mềm nhũn, Mộ Dung Cẩm quỳ trên mặt đất, không ngừng lắc đầu: “Không thể nào, cha ta không thể nào chết được!”

Không ai nói gì cả, hiện trường thảm khốc kia đã chứng minh tất cả, Đông Phương Triệt đỡ lấy vai nàng, trong mắt cũng là đau thương: “Nén bi thương đi, quân Mộ Dung vẫn cần có ngươi!”

Mộ Dung Cẩm lắc đầu, nếu như Mộ Dung Chinh không còn, nàng cần quân Mộ Dung để làm gì chứ? Nàng cần những binh khí đó để làm gì đây?

Không, nàng không tin cha đã chết, nàng muốn xem cho rõ: “Người đâu, người đâu! Đào lên cho ta, đào thi thể lên cho ta!”

Đông Phương Triệt lay mạnh bả vai của nàng: “Mộ Dung Cẩm, ngươi tỉnh táo chút đi, dưới này là vách núi, ông ấy đã rớt xuống rồi, ngươi tìm không được đâu!”

“Không, không thể nào!” Mộ Dung Cẩm không tin, chỗ này chẳng qua chỉ là một sườn dốc thôi mà, không thể nào đâu.

“Mộ Dung Cẩm!” Đông Phương Triệt quát lớn: “Ngươi tỉnh táo một chút có được không!”

Mộ Dung Cẩm ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt cũng là sự yếu ớt hắn chưa từng thấy qua: “Đông Phương Triệt, ngươi biết không, ông ấy là ngươi thân duy nhất của ta trên thế giới này, duy nhất đó, sao ông ấy có thể chết đi như vậy chứ? Sao ông ấy có thể như vậy chứ?”

Đông Phương Triệt ôm nàng vào lòng, tuy rằng cũng đã từng tưởng tượng qua cảnh tượng kiều diễm thế này, nhưng lúc này hắn chỉ có đau lòng man mác: “Ngươi khóc đi, khóc ra được thì tốt hơn rồi!”

Mộ Dung Cẩm lắc đầu nàng sẽ không khóc, nàng không cần phải khóc, nàng chỉ cần một đáp án, phất tay cho người xuống dưới: “Đào cho ta, cho đù là thịt vụn cũng phải đào lên cho ta!”

“Dạ!” Những người này đều là người của quân Mộ Dung, dĩ nhiên không muốn tướng quân của mình bỏ mạng, nén đau thương trèo xuống sườn dốc bên dưới vách núi, lật tung những tảng đá tìm từng chút một.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, từng mảnh thịt vụn nhỏ trên thân thể được nhặt lên, còn có một phần y phục bị tàn phá, còn có một thanh dao găm cổ xưa đen nhánh; Mộ Dung Cẩm nhắm mắt lại, trong lòng tuyệt vọng đến chết, đó là dao găm của Mộ Dung Chinh, bình thường đều không rời khỏi người……

Tôn Cường vẫn luôn đứng ở bên cạnh, Mộ Dung Chinh xảy ra chuyện như vậy trong lòng ông ta cũng không dễ chịu gì, tuy rằng ông ta vẫn luôn hi vọng Mộ Dung Chinh chết, nhưng lại không nghĩ tới ông ấy sẽ chết trên tay mình! Nhìn Mộ Dung Cẩm từng bước từng bước đi về phía mình, Tôn Cường bỗng chốc sợ hãi: “Mộ Dung Cẩm, cái này không thể trách ta, là thiên tai, ta chưa từng nghĩ tới muốn giết Mộ Dung tướng quân đâu!”

Mộ Dung Cẩm ngẩng đầu, trên gương mặt nhợt nhạt chỉ có cười lạnh, con ngươi kia phảng phất như bị ác ma xâm chiếm, dần dần biến thành màu tím đáng sợ, tay nàng nhanh chóng bóp lấy cổ của Tôn Cường, sát khí trong mắt không hề che giấu: “Nếu như không phải ông muốn dùng cha ta để uy hiếp ta, sao ông ấy lại chết được chứ?”

Tôn Cường bị siết đến sắp thở không được, cả khuôn mặt đều phồng lên như màu gan heo: “Ta…… Ta là mệnh quan triều đình…… Hoàng thượng……”

“Đừng nhắc ông ta với ta! Phần của ông ta dĩ nhiên ta sẽ tính với ông ta, còn ông…… chết đi!” Dứt lời, Mộ Dung Cẩm trực tiếp dùng lực siết chặt, ngay trong một khắc đó, vô số sợi dây leo màu tím từ tay nàng lan ra, giống như lưới cá bao quanh Tôn Cường, gần như là trong nháy mắt, chỉ nghe thấy Tôn Cường đau đớn thê thảm gào lên một tiếng, một khắc sau ông ta liền biến thành một đống nát vụn đầy trên đất……

Tất cả mọi ngươi kinh ngạc nhìn Mộ Dung Cẩm, tựa như nhìn một ác ma vậy, thử hỏi có người nào võ công cao đến mức chỉ dùng tay không có thể siết một người thành mảnh vụn sao?

Những ám vệ kia hoảng sợ muốn chạy, nhưng Mộ Dung Cẩm sao có thể để cho bọn họ rời đi? Dây leo màu tím giống như có sức sống nhanh chóng trói bọn họ lại, trong nháy mắt biến thành một đống máu thịt mơ hồ trên mặt đất, đây mới thực sự là xương cốt không còn!

Đông Phương Triệt chấn động nhìn Mộ Dung Cẩm, xác vụn đầy đất làm cho hắn ghê tởm muốn ói, nhưng thứ càng làm cho hắn kinh hãi, vẫn là cách giết người như ma quỷ của Mộ Dung Cẩm kia: “Ngươi……”

Mộ Dung Cẩm hoàn hồn liếc nhìn Đông Phương Triệt: “Trở về nói với Đông Phương Khải, đầu của ông ta, ta sẽ dùng để tế cha ta! Để ông ta chờ đi!”

Đông Phương Triệt kinh hãi nói không nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộ Dung Cẩm trực tiếp từ sườn dốc bay xuống, sau đó trực tiếp nhảy vào vực sâu vạn trượng: “Không……”



Đường Trúc dắt theo Văn Tử Khiêm, trông thấy đầy đất toàn là máu tanh, còn có Đông Phương Triệt đang tuyệt vọng quỳ trên mặt đất, Đường Trúc kinh hoảng: “Vương gia, tiểu thư nhà ta đâu?”

Đông Phương Triệt chỉ xuống dưới, nước mắt ướt cả vạt áo: “Nàng ấy nhảy xuống rồi!”

“Không!” Đường Trúc đau lòng liền muốn nhảy xuống, Đông Phương Triệt lại sống chết ôm lấy nàng, giọng nói nghẹn ngào trầm khàn: “Cầu xin ngươi, đừng nhảy xuống, đừng mà! Ta không thể trơ mắt nhìn các ngươi từng người một chết trước mặt ta!”

Đường Trúc giận dữ: “Ngươi buông ta ra, buông ra!”

Mặc cho Đường Trúc ra tay thế nào, Đông Phương Triệt chết cũng không buông: “Cầu xin ngươi, xin ngươi đừng đi mà!” Đường Trúc bị tiếng van xin đau thương của hắn làm cho khiếp sợ, đây vẫn còn là vị Vương gia phong thái hăng hái kia sao?

Văn Tử Khiêm đứng tại chỗ, hai hàng nước mắt không tiếng động chảy xuống, đôi mắt trống rỗng nhìn vách đá: “Mộ Dung, ta cuối cũng vẫn là đến trễ rồi……”

Lúc Sở Dạ nhận được tin tức, Mộ Dung Cẩm sớm đã không còn bóng dáng, phái lính đi xuống vách đá tìm, ngoại trừ máu tanh và thịt vụn, cái gì cũng không có, Sở Dạ ở trên vách đã ngồi một ngày, không biểu lộ ra điều gì, cũng không có nói gì, nhưng ai cũng cảm nhận được hơi thở tuyệt vọng dày đặc trên người hắn.

Ba ngày sau, Sở Dạ đích thân dẫn binh công thành, sự hung hăng cùng với quyết liệt kia lại lần nữa được thể hiện; Đông Phương Triệt không có tâm trạng tác chiến, quân Mộ Dung chịu đả kích quá lớn, cuối cùng cửa thành bị phá, Đông Phương Triệt không thể không lui binh, mà Sở Dạ không hề có ý dừng lại, ngày đêm liên tiếp luân phiên công kích, vẫn luôn ép Đông Phương Triệt liên tục thất bại rút lui!

Mà chuyện khiến người ta kinh ngạc chính là, đội quân thiếu niên thần kỳ kia, giống như bị người ta hấp cho bốc hơi vậy, cùng với quân sư Văn Tử Khiêm của bọn họ, biến mất không bóng dáng.

“Hoàng thượng!” Tất cả tướng quân đều lo lắng nhìn Sở Dạ, liên tục hơn một tháng điên cuồng tấn công, cho dù là người sắt cũng chịu không nổi nữa, Thiết Kỵ có thể thay đổi luân phiên ra trận, nhưng Sở Dạ chỉ có một, trong một tháng mấy nay bọn họ chưa từng thấy hắn nghỉ ngơi, cứ như thế thân thể của hắn sẽ mệt mỏi suy sụp mất!

Sở Dạ lắc đầu, đôi mắt đầy tơ máu tiếp tục quan sát bản đồ địa hình: “Chỗ này quân Thiên Khải dễ thủ, nhưng vì có một chỗ giáp với khe núi, đối với Thiết Kỵ của chúng ra mà nói sẽ có trở ngại, chỗ này Thiết Kỵ ở phía sau, bộ binh đi trước, Thiết Kỵ đi vòng sang trấn Cửu Hòa, phải tấn công hạ được chỗ đó, sau đó trở về hỗ trợ!”

“Tuân lệnh!”

Tướng sĩ từng người một nhận lệnh rời khỏi, Sở Dạ cầm lấy một vò rượu, uống mạnh vài hớp, nhưng một chút buồn ngủ cũng không có, mặc dù hắn đã vô cùng mệt mỏi.

Nhìn cửa lớn trống trải, đôi mắt của hắn có chút thất thần, có chút đau thương: “Nàng còn chưa đáp ứng làm Hoàng hậu của Cô Vương, sao có thể rời đi như thế?”

Triển Phong và Triển Hạo liếc nhìn nhau, cũng không có bước lên khuyên Sở Dạ, bởi vì họ biết có khuyên cũng vô dụng thôi; chủ tử yêu thích Mộ Dung tiểu thư như thế, nàng ấy đột nhiên không còn nữa, chủ tử nhất định sẽ đau lòng, bọn họ tin chắc, qua một thời gian nữa sẽ tốt thôi, nhất định sẽ tốt thôi!

Một tháng sau, quân Sở đã đánh hạ năm tòa thành lớn của Thiên Khải, Đông Phương Khải rốt cuộc không ráng giữ được nữa, quân Mộ Dung không có Mộ Dung Chinh và Mộ Dung Cẩm chỉ huy căn bản không thể chống chọi nổi với Sở Dạ; bất đắc dĩ phái người đưa thư cầu hòa, mà ông ta không ngờ Sở Dạ lại đồng ý, nhưng yêu cầu đề ra lại khiến ông ta thiếu chút nữa ói máu, thế mà lại muốn ông ta cắt mười lăm tòa thành để bồi thường, còn phải bồi thường hai vạn lượng hoàng kim quân phí; hơn nữa cuối cùng còn nói rất rõ ràng, không trả cũng được, hắn tiếp tục đánh, chỉ cần Thiên Khải chịu được, thì hắn dám tiếp tục dùng binh!

Dưới tình huống bất đắt dĩ, Đông Phương Khải chỉ có thể kí vào phần hiệp ước không bình đẳng đó, chia mười lăm thành trì của quốc thổ Thiên Khải ra, mà chuyện của Đông Phương Hiểu vẫn không giải quyết được gì, bây giờ Thiên Khải còn ai dám nói muốn đánh với nước Sở? Trừ khi muốn tự tìm đường chết!

Sở Dạ cuối cùng cũng rút quân, thiên hạ tạm thời khôi phục lại sự yên ổn, nhưng những điều này Mộ Dung Cẩm cũng không biết.

Mở mắt ra, Mộ Dung Cẩm nhìn xem hoàn cảnh xung quanh, thoáng chốc trong lòng nguội lạnh, bất đắc dĩ thở dài: “Ai cứu ta cũng được? Vì sao cứ phải là ông chứ?”

Một bóng người từ phía sau màn che đi qua, người này tóc tím mắt tím, khuôn mặt tà nịnh mà yêu nghiệt, anh tuấn vô cùng, mà giữa mày có một đóa sen chín cánh, càng làm tăng thêm màu sắc yêu mị của ông ta, phảng phất tựa như yêu ma sắc tím, nhìn sơ qua ông ta chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng đôi mắt tang thương kia lại chỉ rõ rằng ông ta đã trải qua biết bao nhiêu năm tháng, ông ta nhìn Mộ Dung Cẩm, trên mặt không hề che giấu khinh miệt và cười nhạo: “Ngươi càng ngày càng khá đấy, rõ ràng đã đến ngày nên trở về lại không về, đợi đến lúc ta tìm được ngươi thì ngươi lại làm cho mình trở nên nhếch nhác như thế, đi ra ngoài đừng nói ngươi là đệ tử của ta, thực sự quá mất mặt rồi!”

Mộ Dung Cẩm quay đầu, đôi mắt bình tĩnh cũng không vì bị ông ta cười nhạo mà ảnh hưởng đến cảm xúc, hiển nhiên đã vô cùng quen thuộc rồi: “Yên tâm, không ai biết quan hệ giữa ta với ông, mà ta cũng không thèm có quan hệ gì với ông cả!”

Người kia, cũng chính là Ma vương của đầm lầy Lam Ma —— Phệ Thiên, tuyệt thế cao thủ duy nhất có thể sánh với thiên sư Bạch Vô Họa, mà hai người này chính là hai thái cực, một người là thiên sư người người kính nể, nhân vật tầm cỡ như thần trên trời; mà một người thì đại ma đầu ai ai nghe danh cũng sợ mất mật, đáng tiếc ông ta có võ công cao cường, không ai làm gì được ông ta cả!

Phệ Thiên lướt qua, ngả ngớn nâng mặt cửa Mộ Dung Cẩm lên, trong con ngươi của ông ta Mộ Dung Cẩm thấy được gương mặt mình, một chút cũng không bất ngờ mặt nạ của mình bị người khác tháo xuống rồi.

Ngón tay Phệ Thiên tựa như khiêu khích, lại tựa như đùa giỡn ở trên mặt Mộ Dung Cẩm động một cái, hơi đáng tiếc thở dài nói: “Ngươi nói xem, nếu ngươi dùng cái mặt này ra ngoài, thì có bao nhiêu đàn ông sẽ si mê ngươi đây, đáng tiếc ngươi lại giấu nó mỗi ngày, đùng là đáng tiếc thật đấy!”

Mộ Dung Cẩm lườm ông ta: “Nếu như ta giữ cái mặt này, đoán chừng vừa bước ra ngoài, người trong thiên hạ đều biết ta với ông có liên quan đến nhau, không đến ba bước liền bị người ta giết chết rồi!”

Phệ Thiên không cho là thế: “Nếu ngươi dễ dàng bị người ta giết như vậy, thì đừng nói là đệ tử của ta nhé!”



Mộ Dung Cẩm không thèm nói chuyện với hắn: “Ông rốt cuộc muốn làm gì đây?”

Phệ Thiên ngồi thẳng lên, bàn tay vuốt ve qua gò má của Mộ Dung Cẩm đặt trên mũi khẽ ngửi, rõ ràng động tác đó rất dung tục, nhưng khi ông ta làm lại mang một phong cách khác, rốt cuộc Mộ Dung Cẩm cũng biết mị thuật ở đâu cũng có của Tần Phi Nguyệt là học theo ai rồi.

“Đứng lên đi! Đi qua phòng thuốc!”

Hôm đó bởi vì Mộ Dung Cẩm cảm xúc bị kích động quá lớn, cuối cùng dẫn đến ma liên trong người phát điên, bổ khuyết vào huyết dịch khắp tứ chi, nếu không phải được người của Phệ Thiên cứu về, bây giờ e rằng nàng đã chết rồi, hôm đó nàng nhảy xuống vực không phải vì muốn tìm Mộ Dung Chinh mà là vì nàng sợ chính mình không khống chế được ma tính của đóa sen ác ma trong người cuối cùng giết cả Đông Phương Triệt!

Về phần Mộ Dung Chinh…… Mộ Dung Cẩm nghĩ, có lẽ đây là số mệnh của bọn họ đi, chung quy nàng cũng là con người, có thể chống lại trời, nhưng lại không chọi được với thời gian……

Ma Cung trong Ma Vực của Phệ Thiên cũng nguy nga tráng lệ như hoàng cung vậy, nhưng trong hoàng cung chủ đạo là màu vàng kim và màu đỏ, mà ở chỗ của ông ta lại là màu tím thâm trầm mị hoặc, phòng thuốc là do Phệ Thiên chuẩn bị cho Mộ Dung Cẩm, xưa nay cứ ba năm nàng lại đến ngâm mình một lần, chỉ có như thế ma liên mới có thể sinh trưởng thật tốt trong cơ thể của nàng.

Mà cái hồ thuốc này cũng là do Phệ Thiên đặc biệt điều chế vì nàng, nước thuốc sôi sùng sục, nhiệt độ nóng rực, nhưng đối với Mộ Dung Cẩm đã là chuyện như cơm bữa; trực tiếp cởi sạch quần áo trên người, khỏa thân đi xuống hồ thuốc nóng bỏng kia, trong khoảnh khắc thấm nước đóa ma liên trên người dường như sống dậy, điên cuồng di chuyển trong thân thể nàng, cho đến lúc nàng hé miệng cho máu chảy ra, thế mới đỡ hơn một chút.

Phệ Thiên cũng đi xuống hồ thuốc, nhưng thuốc này đối với ma liên chín cánh trong trong người hắn đã không còn ảnh hưởng nữa; Phệ Thiên đi đến trước mặt Mộ Dung Cẩm, nâng cằm của nàng lên, ánh mắt rơi trên đóa sen ma ba cánh ở giữa trán của nàng, hơi thở như hương hoa lan: “Ngươi nói xem, chúng ta như thế này, có phải càng giống cha con không?”

Mộ Dung Cẩm nhịn xuống tiếng kêu đau đớn, cười lạnh: “Ông thấy qua có người cha nào lại nhìn thân thể của con gái mình như vậy sao?”

Phệ Thiên gật đầu: “Vậy cũng phải!” Một khắc sau, ông ta kéo người của Mộ Dung Cẩm qua, da thịt trơn mịn trong tay không làm ông ta trỗi dậy một chút tà niệm nào, lòng bàn tay hướng về phía lưng của nàng, không ngừng đưa nội lực của mình vào, ma liên trong người Mộ Dung Cẩm được phân ra từ trên người ông ta, vậy nên đối với nội lực của ông ta dĩ nhiên là vô cùng quen thuộc, dần dần liền được ông ta khai thông!

Trải qua mấy ngày sống chết hành hạ khổ sở, Mộ Dung Cẩm mới đi lên từ hồ thuốc, mà giữa trán nóng bỏng một hồi, đóa sen ma ba cánh trực tiếp lách ra một chỗ, cánh hoa thứ tư xuất hiện rồi!

Mộ Dung Cẩm đi đến Ma Cung, cung nhân canh giữ bên ngoài lập tức cúi người hành lễ: “Tham kiến Thiếu Cung Chủ!”

Mộ Dung Cẩm lười để ý bọn họ, xoay người muốn rời đi, lại trông thấy Phệ Thiên đi tới, nói thật, Phệ Thiên rất đẹp, so với Sở Dạ nhiều hơn phần tà mị, so với Tần Phi Nguyệt nhiều hơn phần yêu nghiệt, mái tóc màu tím kia tựa như trời sinh đã có, phối lên dung nhan tuyệt mỹ của ông ta, thật sự đẹp đến nỗi khiến người rung động; nhưng cho dù ông ta có đẹp hơn nữa, cũng không khiến cho nàng kinh diễm chút nào, bởi vì khuôn mặt này nàng đã nhìn mười năm rồi, trong khoảng thời gian mười năm, một chút cũng không thay đổi!

Phệ Thiên đi đến trước mặt Mộ Dung Cẩm, giơ tay xoa nhẹ mái tóc của nàng, nhưng lời nói ra lại không mang theo chút dịu dàng nào cả: “Bây giờ đi Ma Vực đi, ta nhớ hoa Địa Tạng ở đó hẳn là đã nở rồi, đi hái về đi!”

Ma Vực, đó là nơi vô cùng huyền ảo, hơn nữa cũng là nơi rất nguy hiểm, bên trong đó thiên biến vạn hóa, còn có rất nhiều mãnh thú biến dị hung ác, đi sai một bước thì thứ chờ đợi ngươi chỉ có cái chết; mà giống như thế, có những thứ vô cùng quý hiếm cũng ở trong đó, ví dụ như hoa Địa Tạng có thể giữ hồn sinh phách kia; hoa Địa Tạng chính là một loại hoa của địa ngục, nơi nó sinh trưởng chính là núi xác biển xương, có thể thấy có bao nhiêu hiểm ác, nhưng ông ta lại nhẹ nhàng bình thản bảo nàng đi lấy nó về!

Mà Mộ Dung Cẩm cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ gật đầu, những nhiệm vụ như thế này nàng sớm đã quen rồi, nàng cũng biết đây là hình phạt mà Phệ Thiên dành cho nàng!

Thấy nàng ‘khôn khéo’ gật đầu, thoáng chốc Phệ Thiên hài lòng rồi: “Vậy mới ngoan! Đi đi!”

Mộ Dung Cẩm không nói nhiều, trực tiếp xoay người rồi đi, Ma Vực là cấm địa của đầm lầy Lam Ma, người bình thường không được đi vào, đương nhiên, người bình thường ở đây không phải nói những người võ công bình thường, bởi vì lúc tâm trạng Phệ Thiên không tốt, rất thích ném những người ông ta nhìn không thuận mắt vào trong đó, sau đó ông ta sẽ đi vào, vô cùng vừa lòng nhìn những người đó bị giày vò đến đau đớn chịu không nổi.

Lối vào Ma Vực rất nhiều, nhưng lối vào ở đây là một ao đầm lầy, từ ngoài nhìn vào thì không thấy có gì đặc biệt cả, nhưng nếu như ngươi đi vào vài bước, thì sẽ đột nhiên đi vào một thế giới khác!

Khoảnh khắc bước vào Ma Vực, Mộ Dung Cẩm cảm nhận được mình giẫm phải thứ gì đó, cúi đầu nhìn xuống, vừa đúng nhìn thấy một bộ xương khô, đã bị nàng đạp vỡ hai cây xương rồi, đôi mày nàng cũng không nhúc nhích cứ thế nâng bước đi vào, trong này gần như đều là xương cốt lót đường, không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Thế giới bên trong này nhìn sơ qua không khác bên ngoài là mấy, lúc này nàng đang đứng trên một thảo nguyên, mà chỗ cách nàng khoảng một trăm bước chân, chính là sa mạc đầy cát vàng; cảnh tượng ở đây không phải đã hình thành thì sẽ không biến đổi, có thể trước mặt ngươi là sa mạc, nhưng chỉ cần ngươi bước thêm một bước, thì đó lại là một ốc đảo xanh biếc; tựa như một trận pháp khổng lồ, chỉ là không biết phải có công lực lợi hại bao nhiêu mới có thể thiết kế một trận pháp sinh sát như thế này.

“Sột soạt sột soạt!” Một hồi âm thanh quen thuộc truyền tới, Mộ Dung Cẩm không cần quay đầu cũng biết đó là đám rắn độc trên thảo nguyên, vận khí dùng khinh công bay qua thảo nguyên, đặt chân xuống sa mạc rồi xoay người, không bất ngờ gì khi trông thấy hơn vạn con rắn đã phủ đầy thảo nguyên ban nãy, nhưng bọn chúng chỉ đi tới lui ở ranh giới của thảo nguyên, sẽ không đi vào sa mạc một bước!

Mộ Dung Cẩm xoay người đi vào sa mạc, khắp nơi là cát vàng, ánh mặt trời chói chang, quả thực giống như là đang đi trên sa mạc vậy!

Trên đường trông thấy hai bộ xương còn vương máu, hẳn là vừa mới chết không lâu, cơ thể đã bị kiến sa mạc hoặc là sói hoang sa mạc xé ra ăn mất rồi.

Trên đường đi, Mộ Dung Cẩm đều vô cùng cảnh giác, tuy trong này nhìn không khác bên ngoài là mấy, nhưng thú hoang trong này và bên ngoài lại khác nhau một trời một vực, nếu như nói bên ngoài là mãnh thú, thì trong này chính là mãnh thú trong mãnh thú, sức chiến đấu không chỉ cao hơn một chút thôi đâu! Đột nhiên, chân của Mộ Dung Cẩm bị thứ gì đó bắt lấy, nàng phản xạ nhấc chân lên, trực tiếp đá vật thể trong cát vàng ra ngoài, áo khoác màu đỏ làm nàng chói mắt, lúc nàng nhìn rõ người đó, bỗng chốc kinh ngạc: “Sao lại là ngươi?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Kim Sủng Tà Y Hoàng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook