Quyển 2 - Chương 28: Chương 5 (3)
Thiên Mai
06/11/2015
Ngày đó Đông Phương
Trạch và Mộ Dung Chinh đều được thả ra, khôi phục quan chức như cũ, mà
linh phòng ngữ bên ngoài của Cơ gia và nhà Mộ Dung cũng rút lui, có
nghĩa là nguy cơ của hai nhà đã được giải trừ!
Trong vòng năm ngày, lấy tốc độ như sét đánh tìm được tất cả các chứng cớ, chuyện xấu Lý gia làm, còn có những quan viên dính líu tới Lý gia. Cả nhà Lý gia bị chém hết, tịch thu tài sản, mà những quan viên kia nên giết thì bị giết, nên lưu đày thì bị lưu đày, triều đình được rửa sạch triệt để. Mà Hồng Thân vương Đông Phương Hồng cũng bị dính líu, hoàng tử tranh giành đoạt vị sau này, hắn đã mất đi tư cách!
Trong khách điếm, Hàn Tĩnh Ngọc kỳ quái nhìn người như ma cô ngồi bên cạnh: “Thái tử được thả ra, oan khuất của cha ngươi cũng được rửa, sao ngươi không đi gặp bọn họ, lại ngồi ở chỗ này?”
Mộ Dung Cẩm không nói, tiếp tục ngồi im!
Hàn Tĩnh Ngọc cảm thấy tò mò, tò mò giống như em bé tiến tới, giật nhẹ y phục của Mộ Dung Cẩm: “Này! Ngươi làm sao vậy hả? Không phải là làm chuyện xấu không dám trở về gặp phụ thân đấy chứ?”
Mộ Dung Cẩm không nói lời nào, tiếp tục trầm mặc.
Hàn Tĩnh Ngọc cho là mình đã đoán trúng, lập tức cười vui mừng: “Ta còn cho là ngươi lợi hại, không có gì khiến ngươi sợ chứ! Ha ha, thì ra ngươi cũng rất sợ phụ thân ngươi!”
Cười nửa ngày mới phát hiện Mộ Dung Cẩm vẫn không nói chuyện, Hàn Tĩnh Ngọc nghi ngờ: “Chẳng lẽ ta nói sai? Rốt cuộc ngươi bị sao?”
Một lúc lâu sau Mộ Dung Cẩm mới ngẩng đầu, thản nhiên mà lại mang theo u oán nhìn nàng, im lặng, im lặng, im lặng… Trong khi Hàn Tĩnh Ngọc sắp không chịu được, lại nghe được tiếng nói cực kỳ nhỏ của Mộ Dung Cẩm : “Quỳ thủy của ta đến rồi!”
“Hả?” Ban đầu Hàn Tĩnh Ngọc sững sờ, ngay sau đó cười lớn: “Ngươi có lầm hay không, không phải chỉ là quỳ thủy thôi sao? Vấn đề này khiến cho ngươi ngốc nửa ngày ở đây sao?”
Mộ Dung Cẩm đen mặt, hơi lúng túng: “Ta không biết nên làm cái gì!”
Hàn Tĩnh Ngọc kinh ngạc: “Đây là lần đầu tiên?”
Mộ Dung Cẩm gian nan gật đầu, mà Hàn Tĩnh Ngọc giống như phát hiện được vùng đất mới, nhưng nhìn nàng như có chút khổ sở, cũng không dám cười nàng: “Rất đau đúng không? Lần đầu tiên của ta cũng rất đau!”
Dứt lời, lập tức đứng dậy: “Ngươi chờ một chút, ta đi lấy vải giúp ngươi!”
Chỉ chốc lát sau, Mộ Dung Cẩm tựa vào trên giường, uống một bát chè, cả người cảm giác như là chết đi sống lại. Mặc dù nàng luôn cho rằng nữ nhân phải có chuyện này, nhưng thật sự nàng không có kinh nghiệm. Nàng cũng là nữ nhân, nhưng thân là sát thủ, những thứ này đã sóm bị loại bỏ, nàng cũng chưa từng trải qua, cho nên hiện tại nàng mới có thể lúng túng như vậy!
Hàn Tĩnh Ngọc nằm ở trên bàn, một bộ muốn cười lại sống chết nén lại,nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n chọc cho Mộ Dung Cẩm cho một cái liếc mắt: “Tự ngươi nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi đi, đi ra ngoài đoán chừng không có người tin ngươi là Hàn Tĩnh Ngọc nữa đâu!”
Hàn Tĩnh Ngọc phất tay một cái: “Điều này ta sớm đã biết, chúng ta là người tu luyện băng hàn công, khiến cho người khác có cảm giác chính là một tòa băng sơn, đó không phải là vấn đề về thái độ, mà là bản thân cơ thể có vấn đề. Kể cả ta cười đến vô cùng dịu dàng, nhưng vẫn cho người khác cảm giác gió lạnh rét run, cho nên còn không bằng là không cười.”
Mộ Dung Cẩm biết nàng nói thật, cũng không cùng nàng rối rắm cái vấn đề này, đổi áo khoác khác, sảng khoái ra cửa, nhưng nàng vẫn đội mũ che lên, nơi đến không phải là phủ Mộ Dung mà là ngoài thành.
Đoàn người áp tải đội ngũ ‘Mộ Dung Cẩm’, Văn Tử Khiêm và người có liên quan đã đến, ngay từ ngày hôm trước đã nhận được tin tức, cho nên không có người dám bắt tù bọn họ, mà cung kính giống như lão tổ tông vậy!
Mộ Dung Cẩm chuyển tin khiến người nọ ra ngoài, mình đổi y phục với nàng, sau đó trở về đội ngũ. Sắc mặt Đường Trúc không che giấu được vui mừng, Văn Tử Khiêm cũng phát hiện Mộ Dung Cẩm khác biệt, mừng rỡ vây lại: “Cẩm nhi, là con ra tay đúng không?”
Mộ Dung Cẩm lắc đầu một cái: “Nghĩa phụ, không phải con với người cùng một đường đi tới sao?”
Văn Tử Khiêm tỏ ra hiểu rõ, hiển nhiên Mộ Dung Cẩm không hi vọng Mộ Dung Chinh biết nàng đã tham dự vào chuyện này: “Ta biết rõ phải nói như thế nào!”
“Vâng!” Xe ngựa một đường thẳng vào thành, khi trở lại nhà Mộ Dung, một đám đông đã đợi ở đó, Mộ Dung Cẩm vẻ mặt thản nhiên đi tới, nhìn Mộ Dung Chinh: “Phụ thân!”
Mộ Dung Chinh nhìn Mộ Dung Cẩm, trầm ngâm trong chốc lát, ngay sau đó cười một tiếng: “Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi!”
“Ô ô ô, tiểu thư, người trở lại rồi, Mộc Hương cho là người đã không cần em nữa!” Mộc Hương lao ra, một tay ôm lấy Mộ Dung Cẩm, khóc đến mức kinh thiên động địa!
\
Đường Trúc một tay ngăn nàng, mặt không chút thay đổi: “Tiểu thư đi xe mệt nhọc, còn không mau chóng đi chuẩn bị nước tắm?”
Mộc Hương ô ô nửa ngày, bất đắc dĩ đi vào.
Mộ Dung Chinh vỗ vỗ vai Văn Tử Khiêm và mấy Phó tướng: “Đi thôi! Trước vào trong phủ tẩy trần đã!”
Mọi người xoay người vào nhà, ngay lúc này lại có người gọi: “Cẩm Hoa Quận chúa, xin dừng bước!”
Mộ Dung Cẩm sững sờ, ngay sau đó xoay người: “Ngươi là?”
Người đến là một thái giám mặc cẩm y màu xanh dương, hắn cúi người hành lễ: “Nô tài phụng mệnh Hoàng hậu nương nương, truyền gọi Cẩm Hoa Quận chúa vào cung một chuyến!”
Nhìn qua ánh mắt lo lắng của Mộ Dung Chinh, Mộ Dung Cẩm thản nhiên cười một tiếng: “Phụ thân không cần phải lo lắng, ta đi một chút sẽ trở lại ngay!”
Mộ Dung Chinh gật đầu một cái: “Con cẩn thận một chút!”
“Vâng!”
“Quận chúa, xin mời!”
Lên xe ngựa, Mộ Dung Cẩm mới phát hiện Đông Phương Trạch lại ngồi ở trong xe ngựa, hơi sững sờ, sau đó bình tĩnh ngồi xuống.
Đông Phương Trạch chau mày: “Thấy ta liền không có gì để nói?”
Mộ Dung Cẩm cụp mắt: “Không phải là ngươi cái gì cũng biết hay sao?”
Đông Phương Trạch lấy một bộ cờ ra: “Đi tới hoàng cung cần mất mấy canh giờ, một ván thì sao?”
Mộ Dung Cẩm mở mắt, nhìn thẳng vào Đông Phương Trạch: “Đều nói người làm quan biết nhìn người, ngươi nghĩ ta thấy cái gì?”
Đông Phương Trạch lấy quân cờ ra, nghe vậy cười khẽ: “Cần gì phải dùng quân cờ? Giữa nàng và ta vẫn còn không rõ ràng sao? Ta đã hiểu nàng… nàng cũng cần phải hiểu rõ ta chứ?”
“Hôm nay ngươi chính vì nói cái này?”
Đông Phương Trạch lắc đầu một cái: “Chỉ muốn cám ơn ân cứu mạng của nàng!”
“Cứu ngươi chính là Hoàng hậu, không phải là ta!”
“Lần vu hại này tới quá đột ngột, trong nháy mắt Hoàng thượng bắt giam ta, ngay cả phủ Tần Quốc công cũng bị dính líu, mẫu hậu cũng vì thế mà lao tâm phí sức, thiếu chút nữa là nổi điên. Ngay cả Tần Quốc công quyền thế rất lớn, nhưng lại không dám hành động dù một chút. Nàng cho mẫu hậu chủ ý, mặc dù là nguy hiểm, nhưng lại là biện pháp tốt nhất để phá vỡ tử cục* này, mà chắc hẳn chuyện Triệu Quốc công cũng là do nàng bày kế!”
*Tử cục: Kết cục chết.
Đột nhiên Mộ Dung Cẩm nhớ đến Tôn Phỉ Phỉ, không khỏi có chút nghi hoặc nhìn Đông Phương Trạch: “Dù sao Tôn Phỉ Phỉ cũng là Thái tử phi của ngươi, ngươi chưa từng có chút cảm giác?”
Đông Phương Trạch nhìn Mộ Dung Cẩm, đột nhiên nghe thấy bên ngoài huyên náo, châm chọc cười một tiếng, sau đó vén rèm lên. Ở trên đường phố cách đó không xa, Tôn Phỉ Phỉ quần áo lam lũ, rối bù, toàn thân bị người ném rau cải thối trứng gà ung, quả thật là khác biệt như trời với đất so với cái người cũng đã từng là thân kim ngọc, là Thái tử phi vô cùng cao quý.
Lời nói của Đông Phương Trạch vang lên bên tai: “Tôn gia đã trục xuất nàng ta ra khỏi cửa rồi!”
Mộ Dung Cẩm thu hồi ánh mắt: “Ta nên nói ngươi rất máu lạnh sao?”
“Ta không phủ nhận!” Đông Phương Trạch nhìn Mộ Dung Cẩm, trong mắt là ánh sáng lấp lánh, tuy vẫn là thần sắc ôn như như cũ, nhưng chung quy vẫn pha một chút gì đó không rõ.
Mộ Dung Cẩm dựa vào vách xe, tiện tay nhặt một quân cờ ném lên trên bàn cờ. Đông Phương Trạch khẽ cười, vươn tay hạ một quân, Mộ Dung Cẩm tùy ý đuổi theo. Dông Phương Trạch vẫn cười yếu ớt như cũ, sau trăm quân, Mộ Dung Cẩm vẫn không đếm xỉa tới như trước, nhưng Đông Phương Trạch đã có chút chăm chú, một trăm quân, trên bàn cờ đã kín, nhưng Mộ Dung Cẩm một quân cũng không ăn của hắn, mà hắn cũng không hề có chút ưu thế. Từ đầu đến cuối, rõ ràng chính là kết cục đã định!
Đông Phương Trạch tự nhận tài đánh cờ của mình không tệ, nhưng giờ phút này hắn thua hoàn toàn, trong lòng khiếp sợ, cười yếu ớt: "Ta thua!"
Mộ Dung Cẩm ném một quân cờ cuối cùng xuống, nhìn cũng không nhìn: "Ngươi không thua, nếu đơn giản chỉ nói về tài đánh cờ, người thua là ta. Nhưng ở trên bàn ta dùng Cửu cung bát quái, quân cờ đầu tiên chính là mắt trận, trừ phi ngươi phá được trận, nếu không ngươi không thắng được ta!"
Cho dù Mộ Dung Cẩm giải thích như thế, Đông Phương Trạch cũng không có một chút cảm giác kiêu ngạo, hạ cờ chính là đánh cờ, cho dù ở đâu, dùng phương pháp nào ở bên trong cũng không quan hệ, thua chính là thua!
Mộ Dung Cẩm vươn tay vén màn xe lên, lại phát hiện tay của mình bị người bắt được, trắng nõn có lực, khớp xương rõ ràng, rất đẹp mắt, quay đầu: "Ngươi muốn gì?"
Đông Phương Trạch nắm tay Mộ Dung Cẩm, một tay cầm thật chặt, có chút dùng sức cho thấy hắn khẩn trương. Hắn nhìn Mộ Dung Cẩm, phi thường nghiêm túc: "Nếu như ta muốn nàng trở thành Thái tử phi của ta, nàng nguyện ý sao?" (Đông Phương Trạch đã xé lớp tình cảm của anh ấy ra rồi nên mình đổi xưng hô luôn :)))
Mí mắt Mộ Dung Cẩm hé ra, từ khi nào nàng trở thành miếng mồi ngon vậy? "Điều hôm nay ngươi muốn nói chính là cái này?"
Đông Phương Trạch khẽ cười, khôi phục bình tĩnh trước sau như một của hắn, buông tay Mộ Dung Cẩm ra: "Hiện tại nhà Mộ Dung và ta đã bị buộc cùng một chỗ, mà nàng chính là người tốt nhất cho vị trí Thái tử phi, nhưng ta không bức nàng... Nếu như chờ đến khi phụ hoàng hạ thánh chỉ, chắc hẳn nàng sẽ hận ta!"
Thật sự, có đôi khi Mộ Dung Cẩm cực kỳ chán ghét người thẳng thắn này, bởi vì hắn quá thẳng thắn, cho nên ngay cả hắn đáng chán ghét nhưng cũng không chán ghét nổi! nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Từ khi nào những Đế vương, Hoàng tử này cũng trở thành quân tử vậy?
"Ngươi cần dựa vào một Thái tử phi để vững chắc địa vị của ngươi hay sao?"
Mộ Dung Cẩm nhẹ nhàng nói... Đông Phương Trạch lập tức biết câu trả lời của nàng, tuy hắn cố gắng đè nén lại, nhưng mất mát dày đặc trong lòng thì không cách nào che giấu được!
"Để ngươi một mình tiến cung đi gặp mẫu hậu vậy!" Nói xong câu đó Đông Phương Trạch không nói nhiều hơn nữa, khi xe ngựa đến cửa cung Đông Phương Trạch rời đi trước!
Mộ Dung Cẩm nhìn bóng lưng của hắn, một lúc lâu sau dưới sự thúc giục của thái giám mới xuống xe ngựa. Nàng không rõ tại sao nàng lại cự tuyệt Đông Phương Trạch như vậy, nhưng trong vô thức, nàng không muốn gả cho hắn. nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Nếu là trước kia, có lẽ gả cho Đông Phương Trạch là lựa chọn tốt nhất, ít nhất hắn xuất sắc hơn so với các Hoàng tử bình thường, quân tử hơn so với bất kỳ kẻ nào, nhưng bây giờ... Đúng là nàng vẫn không làm được việc không quan tâm đến nội tâm của mình!
"Tham kiến Hoàng hậu nương nương!" Mộ Dung Cẩm khom người hành lễ. Bộ dạng phục tùng, dường như lại nhớ tới lần đầu tiên tiến cung, nhưng lúc này Cơ Hoàng hậu không dám xem thường Mộ Dung Cẩm dù chỉ một chút.
"Đứng lên đi!"
"Tạ nương nương!"
Cơ Hoàng hậu vẫy tay lui những người khác ra ngoài: "Các ngươi cũng lui xuống đi, không được Bổn cung truyền triệu thì không được đi vào!"
"Dạ!"
Nhìn mọi người rời đi, Cơ Hoàng hậu mới nhìn Mộ Dung Cẩm: "Hiện tại ngươi còn giả bộ với bản cung hay sao?"
Mộ Dung Cẩm ngẩng đầu, bảo trì nụ cười yếu ớt như cũ: "Nương nương truyền triệu Cẩm Hoa, không biết là có việc gì?"
Cơ Hoàng hậu đứng dậy từ trên đài cao bước từng bước xuống, làn váy hoa lệ kéo dài ở sau người, cuối cùng, bà đứng ở trên bậc thang cuối cùng, nhìn Mộ Dung Cẩm, trong mắt mang theo thâm trầm: "Lần này ngươi cứu Thái tử, nói đi, muốn ban thưởng cái gì?"
Ban thưởng? Mộ Dung Cẩm cười lạnh, những người ở địa vị cao như thế này chính là như vậy. Rõ ràng là người có ân với bà ta, mà bà ta vẫn còn giữ cái tư thái cao cao tại thượng, không biết là muốn che giấu sự bất an của bà ta, hay là muốn cho người khác biết thân phận của mình?
"Nương nương đã quên, Cẩm Hoa cứu chính là ngàn vạn tính mạng nhà Mộ Dung, không có quan hệ gì với Thái tử. Tính ra thì là nương nương cứu chúng ta, cho nên Cẩm Hoa nên báo đáp nương nương mới đúng!" Cơ Hoàng hậu nhìn Mộ Dung Cẩm, trong mắt có một tia buồn bực, nhưng lại bị bà ta ép xuống, khéo léo cười, vươn tay kéo tay Mộ Dung Cẩm: "Ngươi còn khách khí với ta sao? Đây là tâm ý của Bổn cung, muốn tặng ngươi ít đồ, nhưng không biết tặng cái gì cho tốt, cho nên mới hỏi ngươi một chút. Ngươi cứ nói cho Bổn cung ngươi muốn cái gì, cho dù là Thái tử, Bổn cung cũng tặng cho ngươi!"
Mộ Dung Cẩm không nói gì, Thái tử cũng có thể đưa cho nàng? Lời này quá rõ ràng đi...
Nhìn Cơ Hoàng hậu còn đang đợi nàng trả lời, Mộ Dung Cẩm đành phải xấu hổ cười cười: "Nương nương nói đùa, Cẩm Hoa không chịu nổi!"
Cơ Hoàng hậu có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nàng: "Làm sao ngươi lại ngu như vậy chứ, không phải Bổn cung nói chuyện chưa rõ ràng chứ?"
Mộ Dung Cẩm không nói gì nhìn trời!
Cơ Hoàng hậu lôi kéo Mộ Dung Cẩm đi lên thềm đá, ý bảo nàng cùng mình ngồi xuống, lúc này mới thân mật vỗ tay của nàng, lời nói thấm thía: "Nha đầu, Bổn cung biết rõ ngươi là một đứa nhỏ có chủ kiến, cho nên Bổn cung mới hỏi ngươi, nếu không đã trực tiếp đi tìm Mộ Dung Tướng quân hoặc là Hoàng thượng không phải tốt rồi sao?"
"Bổn cung nhìn ra được, ngươi cũng không ghét Thái tử, mà Thái tử cũng giống như vậy, đây chính là một khởi đầu tốt! Sau khi các ngươi thành hôn, cảm tình có thể chậm rãi bồi dưỡng!"
"Nương nương!" Rốt cục Mộ Dung Cẩm không nhịn được lên tiếng, nếu nàng không mở miệng, không biết Hoàng hậu có thể nói đến vấn đề hai người sinh mấy đứa con nữa hay không mất: "Trong quý tộc thiên kim tiểu thư có thể sánh đôi với Thái tử nhiều như vậy, tiểu thư Cơ Lam cũng là người ứng cử tốt nhất cho vị trí Thái tử phi, nương nương cần gì phải chấp nhất với Cẩm Hoa?"
"Bổn cung ưa thích tính tình của ngươi, không được sao?"
Mộ Dung Cẩm thật lòng cảm thấy vô lực, chưa từng nghĩ tới cục diện tự mình phải đi xã giao như vậy: "Nương nương nhìn trúng chính là năng lực của ta! Lần này ta có thể nghĩ kế cứu Thái tử từ trong biển lửa, nếu gả cho Thái tử, sau này ta sẽ tận tâm tận lực hiến kế cho hắn. Nương nương không phải muốn Thái tử phi, mà là một quân sư trung thành mà thôi!"
Cơ Hoàng hậu thoáng không nói chuyện, bà ta biết Mộ Dung Cẩm không phải dễ lừa dối như vậy: "Tuy đây cũng là suy nghĩ của Bổn cung, nhưng Bổn cung chính là thật tâm muốn ngươi trở thành Thái tử phi!"
Mộ Dung Cẩm lắc đầu: "Hoàng hậu nương nương, Mộ Dung Cẩm ta dùng tính mạng của ta thề với ngươi, nhà Mộ Dung ta tuyệt đối sẽ ủng hộ Thái tử, cho đến khi đăng cơ, tuyệt không hai lòng! Cho nên thỉnh nương nương không cần phải lấy hôn sự ra mà nói!"
"Cẩm Hoa cáo từ!"
Cơ Hoàng hậu có chút kinh ngạc với cục diện như vậy, nhưng cũng đã có trong dự liệu, có chút mệt mỏi dựa lên đệm dựa: "Con cũng nghe thấy rồi đúng không? Không phải Bổn cung không giúp con!"
Đông Phương Trạch đi ra từ sau tấm bình phong, nhìn phương hướng Mộ Dung Cẩm rời khỏi, quạt trong tay gãy thành từng khúc...
Trong vòng năm ngày, lấy tốc độ như sét đánh tìm được tất cả các chứng cớ, chuyện xấu Lý gia làm, còn có những quan viên dính líu tới Lý gia. Cả nhà Lý gia bị chém hết, tịch thu tài sản, mà những quan viên kia nên giết thì bị giết, nên lưu đày thì bị lưu đày, triều đình được rửa sạch triệt để. Mà Hồng Thân vương Đông Phương Hồng cũng bị dính líu, hoàng tử tranh giành đoạt vị sau này, hắn đã mất đi tư cách!
Trong khách điếm, Hàn Tĩnh Ngọc kỳ quái nhìn người như ma cô ngồi bên cạnh: “Thái tử được thả ra, oan khuất của cha ngươi cũng được rửa, sao ngươi không đi gặp bọn họ, lại ngồi ở chỗ này?”
Mộ Dung Cẩm không nói, tiếp tục ngồi im!
Hàn Tĩnh Ngọc cảm thấy tò mò, tò mò giống như em bé tiến tới, giật nhẹ y phục của Mộ Dung Cẩm: “Này! Ngươi làm sao vậy hả? Không phải là làm chuyện xấu không dám trở về gặp phụ thân đấy chứ?”
Mộ Dung Cẩm không nói lời nào, tiếp tục trầm mặc.
Hàn Tĩnh Ngọc cho là mình đã đoán trúng, lập tức cười vui mừng: “Ta còn cho là ngươi lợi hại, không có gì khiến ngươi sợ chứ! Ha ha, thì ra ngươi cũng rất sợ phụ thân ngươi!”
Cười nửa ngày mới phát hiện Mộ Dung Cẩm vẫn không nói chuyện, Hàn Tĩnh Ngọc nghi ngờ: “Chẳng lẽ ta nói sai? Rốt cuộc ngươi bị sao?”
Một lúc lâu sau Mộ Dung Cẩm mới ngẩng đầu, thản nhiên mà lại mang theo u oán nhìn nàng, im lặng, im lặng, im lặng… Trong khi Hàn Tĩnh Ngọc sắp không chịu được, lại nghe được tiếng nói cực kỳ nhỏ của Mộ Dung Cẩm : “Quỳ thủy của ta đến rồi!”
“Hả?” Ban đầu Hàn Tĩnh Ngọc sững sờ, ngay sau đó cười lớn: “Ngươi có lầm hay không, không phải chỉ là quỳ thủy thôi sao? Vấn đề này khiến cho ngươi ngốc nửa ngày ở đây sao?”
Mộ Dung Cẩm đen mặt, hơi lúng túng: “Ta không biết nên làm cái gì!”
Hàn Tĩnh Ngọc kinh ngạc: “Đây là lần đầu tiên?”
Mộ Dung Cẩm gian nan gật đầu, mà Hàn Tĩnh Ngọc giống như phát hiện được vùng đất mới, nhưng nhìn nàng như có chút khổ sở, cũng không dám cười nàng: “Rất đau đúng không? Lần đầu tiên của ta cũng rất đau!”
Dứt lời, lập tức đứng dậy: “Ngươi chờ một chút, ta đi lấy vải giúp ngươi!”
Chỉ chốc lát sau, Mộ Dung Cẩm tựa vào trên giường, uống một bát chè, cả người cảm giác như là chết đi sống lại. Mặc dù nàng luôn cho rằng nữ nhân phải có chuyện này, nhưng thật sự nàng không có kinh nghiệm. Nàng cũng là nữ nhân, nhưng thân là sát thủ, những thứ này đã sóm bị loại bỏ, nàng cũng chưa từng trải qua, cho nên hiện tại nàng mới có thể lúng túng như vậy!
Hàn Tĩnh Ngọc nằm ở trên bàn, một bộ muốn cười lại sống chết nén lại,nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n chọc cho Mộ Dung Cẩm cho một cái liếc mắt: “Tự ngươi nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi đi, đi ra ngoài đoán chừng không có người tin ngươi là Hàn Tĩnh Ngọc nữa đâu!”
Hàn Tĩnh Ngọc phất tay một cái: “Điều này ta sớm đã biết, chúng ta là người tu luyện băng hàn công, khiến cho người khác có cảm giác chính là một tòa băng sơn, đó không phải là vấn đề về thái độ, mà là bản thân cơ thể có vấn đề. Kể cả ta cười đến vô cùng dịu dàng, nhưng vẫn cho người khác cảm giác gió lạnh rét run, cho nên còn không bằng là không cười.”
Mộ Dung Cẩm biết nàng nói thật, cũng không cùng nàng rối rắm cái vấn đề này, đổi áo khoác khác, sảng khoái ra cửa, nhưng nàng vẫn đội mũ che lên, nơi đến không phải là phủ Mộ Dung mà là ngoài thành.
Đoàn người áp tải đội ngũ ‘Mộ Dung Cẩm’, Văn Tử Khiêm và người có liên quan đã đến, ngay từ ngày hôm trước đã nhận được tin tức, cho nên không có người dám bắt tù bọn họ, mà cung kính giống như lão tổ tông vậy!
Mộ Dung Cẩm chuyển tin khiến người nọ ra ngoài, mình đổi y phục với nàng, sau đó trở về đội ngũ. Sắc mặt Đường Trúc không che giấu được vui mừng, Văn Tử Khiêm cũng phát hiện Mộ Dung Cẩm khác biệt, mừng rỡ vây lại: “Cẩm nhi, là con ra tay đúng không?”
Mộ Dung Cẩm lắc đầu một cái: “Nghĩa phụ, không phải con với người cùng một đường đi tới sao?”
Văn Tử Khiêm tỏ ra hiểu rõ, hiển nhiên Mộ Dung Cẩm không hi vọng Mộ Dung Chinh biết nàng đã tham dự vào chuyện này: “Ta biết rõ phải nói như thế nào!”
“Vâng!” Xe ngựa một đường thẳng vào thành, khi trở lại nhà Mộ Dung, một đám đông đã đợi ở đó, Mộ Dung Cẩm vẻ mặt thản nhiên đi tới, nhìn Mộ Dung Chinh: “Phụ thân!”
Mộ Dung Chinh nhìn Mộ Dung Cẩm, trầm ngâm trong chốc lát, ngay sau đó cười một tiếng: “Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi!”
“Ô ô ô, tiểu thư, người trở lại rồi, Mộc Hương cho là người đã không cần em nữa!” Mộc Hương lao ra, một tay ôm lấy Mộ Dung Cẩm, khóc đến mức kinh thiên động địa!
\
Đường Trúc một tay ngăn nàng, mặt không chút thay đổi: “Tiểu thư đi xe mệt nhọc, còn không mau chóng đi chuẩn bị nước tắm?”
Mộc Hương ô ô nửa ngày, bất đắc dĩ đi vào.
Mộ Dung Chinh vỗ vỗ vai Văn Tử Khiêm và mấy Phó tướng: “Đi thôi! Trước vào trong phủ tẩy trần đã!”
Mọi người xoay người vào nhà, ngay lúc này lại có người gọi: “Cẩm Hoa Quận chúa, xin dừng bước!”
Mộ Dung Cẩm sững sờ, ngay sau đó xoay người: “Ngươi là?”
Người đến là một thái giám mặc cẩm y màu xanh dương, hắn cúi người hành lễ: “Nô tài phụng mệnh Hoàng hậu nương nương, truyền gọi Cẩm Hoa Quận chúa vào cung một chuyến!”
Nhìn qua ánh mắt lo lắng của Mộ Dung Chinh, Mộ Dung Cẩm thản nhiên cười một tiếng: “Phụ thân không cần phải lo lắng, ta đi một chút sẽ trở lại ngay!”
Mộ Dung Chinh gật đầu một cái: “Con cẩn thận một chút!”
“Vâng!”
“Quận chúa, xin mời!”
Lên xe ngựa, Mộ Dung Cẩm mới phát hiện Đông Phương Trạch lại ngồi ở trong xe ngựa, hơi sững sờ, sau đó bình tĩnh ngồi xuống.
Đông Phương Trạch chau mày: “Thấy ta liền không có gì để nói?”
Mộ Dung Cẩm cụp mắt: “Không phải là ngươi cái gì cũng biết hay sao?”
Đông Phương Trạch lấy một bộ cờ ra: “Đi tới hoàng cung cần mất mấy canh giờ, một ván thì sao?”
Mộ Dung Cẩm mở mắt, nhìn thẳng vào Đông Phương Trạch: “Đều nói người làm quan biết nhìn người, ngươi nghĩ ta thấy cái gì?”
Đông Phương Trạch lấy quân cờ ra, nghe vậy cười khẽ: “Cần gì phải dùng quân cờ? Giữa nàng và ta vẫn còn không rõ ràng sao? Ta đã hiểu nàng… nàng cũng cần phải hiểu rõ ta chứ?”
“Hôm nay ngươi chính vì nói cái này?”
Đông Phương Trạch lắc đầu một cái: “Chỉ muốn cám ơn ân cứu mạng của nàng!”
“Cứu ngươi chính là Hoàng hậu, không phải là ta!”
“Lần vu hại này tới quá đột ngột, trong nháy mắt Hoàng thượng bắt giam ta, ngay cả phủ Tần Quốc công cũng bị dính líu, mẫu hậu cũng vì thế mà lao tâm phí sức, thiếu chút nữa là nổi điên. Ngay cả Tần Quốc công quyền thế rất lớn, nhưng lại không dám hành động dù một chút. Nàng cho mẫu hậu chủ ý, mặc dù là nguy hiểm, nhưng lại là biện pháp tốt nhất để phá vỡ tử cục* này, mà chắc hẳn chuyện Triệu Quốc công cũng là do nàng bày kế!”
*Tử cục: Kết cục chết.
Đột nhiên Mộ Dung Cẩm nhớ đến Tôn Phỉ Phỉ, không khỏi có chút nghi hoặc nhìn Đông Phương Trạch: “Dù sao Tôn Phỉ Phỉ cũng là Thái tử phi của ngươi, ngươi chưa từng có chút cảm giác?”
Đông Phương Trạch nhìn Mộ Dung Cẩm, đột nhiên nghe thấy bên ngoài huyên náo, châm chọc cười một tiếng, sau đó vén rèm lên. Ở trên đường phố cách đó không xa, Tôn Phỉ Phỉ quần áo lam lũ, rối bù, toàn thân bị người ném rau cải thối trứng gà ung, quả thật là khác biệt như trời với đất so với cái người cũng đã từng là thân kim ngọc, là Thái tử phi vô cùng cao quý.
Lời nói của Đông Phương Trạch vang lên bên tai: “Tôn gia đã trục xuất nàng ta ra khỏi cửa rồi!”
Mộ Dung Cẩm thu hồi ánh mắt: “Ta nên nói ngươi rất máu lạnh sao?”
“Ta không phủ nhận!” Đông Phương Trạch nhìn Mộ Dung Cẩm, trong mắt là ánh sáng lấp lánh, tuy vẫn là thần sắc ôn như như cũ, nhưng chung quy vẫn pha một chút gì đó không rõ.
Mộ Dung Cẩm dựa vào vách xe, tiện tay nhặt một quân cờ ném lên trên bàn cờ. Đông Phương Trạch khẽ cười, vươn tay hạ một quân, Mộ Dung Cẩm tùy ý đuổi theo. Dông Phương Trạch vẫn cười yếu ớt như cũ, sau trăm quân, Mộ Dung Cẩm vẫn không đếm xỉa tới như trước, nhưng Đông Phương Trạch đã có chút chăm chú, một trăm quân, trên bàn cờ đã kín, nhưng Mộ Dung Cẩm một quân cũng không ăn của hắn, mà hắn cũng không hề có chút ưu thế. Từ đầu đến cuối, rõ ràng chính là kết cục đã định!
Đông Phương Trạch tự nhận tài đánh cờ của mình không tệ, nhưng giờ phút này hắn thua hoàn toàn, trong lòng khiếp sợ, cười yếu ớt: "Ta thua!"
Mộ Dung Cẩm ném một quân cờ cuối cùng xuống, nhìn cũng không nhìn: "Ngươi không thua, nếu đơn giản chỉ nói về tài đánh cờ, người thua là ta. Nhưng ở trên bàn ta dùng Cửu cung bát quái, quân cờ đầu tiên chính là mắt trận, trừ phi ngươi phá được trận, nếu không ngươi không thắng được ta!"
Cho dù Mộ Dung Cẩm giải thích như thế, Đông Phương Trạch cũng không có một chút cảm giác kiêu ngạo, hạ cờ chính là đánh cờ, cho dù ở đâu, dùng phương pháp nào ở bên trong cũng không quan hệ, thua chính là thua!
Mộ Dung Cẩm vươn tay vén màn xe lên, lại phát hiện tay của mình bị người bắt được, trắng nõn có lực, khớp xương rõ ràng, rất đẹp mắt, quay đầu: "Ngươi muốn gì?"
Đông Phương Trạch nắm tay Mộ Dung Cẩm, một tay cầm thật chặt, có chút dùng sức cho thấy hắn khẩn trương. Hắn nhìn Mộ Dung Cẩm, phi thường nghiêm túc: "Nếu như ta muốn nàng trở thành Thái tử phi của ta, nàng nguyện ý sao?" (Đông Phương Trạch đã xé lớp tình cảm của anh ấy ra rồi nên mình đổi xưng hô luôn :)))
Mí mắt Mộ Dung Cẩm hé ra, từ khi nào nàng trở thành miếng mồi ngon vậy? "Điều hôm nay ngươi muốn nói chính là cái này?"
Đông Phương Trạch khẽ cười, khôi phục bình tĩnh trước sau như một của hắn, buông tay Mộ Dung Cẩm ra: "Hiện tại nhà Mộ Dung và ta đã bị buộc cùng một chỗ, mà nàng chính là người tốt nhất cho vị trí Thái tử phi, nhưng ta không bức nàng... Nếu như chờ đến khi phụ hoàng hạ thánh chỉ, chắc hẳn nàng sẽ hận ta!"
Thật sự, có đôi khi Mộ Dung Cẩm cực kỳ chán ghét người thẳng thắn này, bởi vì hắn quá thẳng thắn, cho nên ngay cả hắn đáng chán ghét nhưng cũng không chán ghét nổi! nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Từ khi nào những Đế vương, Hoàng tử này cũng trở thành quân tử vậy?
"Ngươi cần dựa vào một Thái tử phi để vững chắc địa vị của ngươi hay sao?"
Mộ Dung Cẩm nhẹ nhàng nói... Đông Phương Trạch lập tức biết câu trả lời của nàng, tuy hắn cố gắng đè nén lại, nhưng mất mát dày đặc trong lòng thì không cách nào che giấu được!
"Để ngươi một mình tiến cung đi gặp mẫu hậu vậy!" Nói xong câu đó Đông Phương Trạch không nói nhiều hơn nữa, khi xe ngựa đến cửa cung Đông Phương Trạch rời đi trước!
Mộ Dung Cẩm nhìn bóng lưng của hắn, một lúc lâu sau dưới sự thúc giục của thái giám mới xuống xe ngựa. Nàng không rõ tại sao nàng lại cự tuyệt Đông Phương Trạch như vậy, nhưng trong vô thức, nàng không muốn gả cho hắn. nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Nếu là trước kia, có lẽ gả cho Đông Phương Trạch là lựa chọn tốt nhất, ít nhất hắn xuất sắc hơn so với các Hoàng tử bình thường, quân tử hơn so với bất kỳ kẻ nào, nhưng bây giờ... Đúng là nàng vẫn không làm được việc không quan tâm đến nội tâm của mình!
"Tham kiến Hoàng hậu nương nương!" Mộ Dung Cẩm khom người hành lễ. Bộ dạng phục tùng, dường như lại nhớ tới lần đầu tiên tiến cung, nhưng lúc này Cơ Hoàng hậu không dám xem thường Mộ Dung Cẩm dù chỉ một chút.
"Đứng lên đi!"
"Tạ nương nương!"
Cơ Hoàng hậu vẫy tay lui những người khác ra ngoài: "Các ngươi cũng lui xuống đi, không được Bổn cung truyền triệu thì không được đi vào!"
"Dạ!"
Nhìn mọi người rời đi, Cơ Hoàng hậu mới nhìn Mộ Dung Cẩm: "Hiện tại ngươi còn giả bộ với bản cung hay sao?"
Mộ Dung Cẩm ngẩng đầu, bảo trì nụ cười yếu ớt như cũ: "Nương nương truyền triệu Cẩm Hoa, không biết là có việc gì?"
Cơ Hoàng hậu đứng dậy từ trên đài cao bước từng bước xuống, làn váy hoa lệ kéo dài ở sau người, cuối cùng, bà đứng ở trên bậc thang cuối cùng, nhìn Mộ Dung Cẩm, trong mắt mang theo thâm trầm: "Lần này ngươi cứu Thái tử, nói đi, muốn ban thưởng cái gì?"
Ban thưởng? Mộ Dung Cẩm cười lạnh, những người ở địa vị cao như thế này chính là như vậy. Rõ ràng là người có ân với bà ta, mà bà ta vẫn còn giữ cái tư thái cao cao tại thượng, không biết là muốn che giấu sự bất an của bà ta, hay là muốn cho người khác biết thân phận của mình?
"Nương nương đã quên, Cẩm Hoa cứu chính là ngàn vạn tính mạng nhà Mộ Dung, không có quan hệ gì với Thái tử. Tính ra thì là nương nương cứu chúng ta, cho nên Cẩm Hoa nên báo đáp nương nương mới đúng!" Cơ Hoàng hậu nhìn Mộ Dung Cẩm, trong mắt có một tia buồn bực, nhưng lại bị bà ta ép xuống, khéo léo cười, vươn tay kéo tay Mộ Dung Cẩm: "Ngươi còn khách khí với ta sao? Đây là tâm ý của Bổn cung, muốn tặng ngươi ít đồ, nhưng không biết tặng cái gì cho tốt, cho nên mới hỏi ngươi một chút. Ngươi cứ nói cho Bổn cung ngươi muốn cái gì, cho dù là Thái tử, Bổn cung cũng tặng cho ngươi!"
Mộ Dung Cẩm không nói gì, Thái tử cũng có thể đưa cho nàng? Lời này quá rõ ràng đi...
Nhìn Cơ Hoàng hậu còn đang đợi nàng trả lời, Mộ Dung Cẩm đành phải xấu hổ cười cười: "Nương nương nói đùa, Cẩm Hoa không chịu nổi!"
Cơ Hoàng hậu có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nàng: "Làm sao ngươi lại ngu như vậy chứ, không phải Bổn cung nói chuyện chưa rõ ràng chứ?"
Mộ Dung Cẩm không nói gì nhìn trời!
Cơ Hoàng hậu lôi kéo Mộ Dung Cẩm đi lên thềm đá, ý bảo nàng cùng mình ngồi xuống, lúc này mới thân mật vỗ tay của nàng, lời nói thấm thía: "Nha đầu, Bổn cung biết rõ ngươi là một đứa nhỏ có chủ kiến, cho nên Bổn cung mới hỏi ngươi, nếu không đã trực tiếp đi tìm Mộ Dung Tướng quân hoặc là Hoàng thượng không phải tốt rồi sao?"
"Bổn cung nhìn ra được, ngươi cũng không ghét Thái tử, mà Thái tử cũng giống như vậy, đây chính là một khởi đầu tốt! Sau khi các ngươi thành hôn, cảm tình có thể chậm rãi bồi dưỡng!"
"Nương nương!" Rốt cục Mộ Dung Cẩm không nhịn được lên tiếng, nếu nàng không mở miệng, không biết Hoàng hậu có thể nói đến vấn đề hai người sinh mấy đứa con nữa hay không mất: "Trong quý tộc thiên kim tiểu thư có thể sánh đôi với Thái tử nhiều như vậy, tiểu thư Cơ Lam cũng là người ứng cử tốt nhất cho vị trí Thái tử phi, nương nương cần gì phải chấp nhất với Cẩm Hoa?"
"Bổn cung ưa thích tính tình của ngươi, không được sao?"
Mộ Dung Cẩm thật lòng cảm thấy vô lực, chưa từng nghĩ tới cục diện tự mình phải đi xã giao như vậy: "Nương nương nhìn trúng chính là năng lực của ta! Lần này ta có thể nghĩ kế cứu Thái tử từ trong biển lửa, nếu gả cho Thái tử, sau này ta sẽ tận tâm tận lực hiến kế cho hắn. Nương nương không phải muốn Thái tử phi, mà là một quân sư trung thành mà thôi!"
Cơ Hoàng hậu thoáng không nói chuyện, bà ta biết Mộ Dung Cẩm không phải dễ lừa dối như vậy: "Tuy đây cũng là suy nghĩ của Bổn cung, nhưng Bổn cung chính là thật tâm muốn ngươi trở thành Thái tử phi!"
Mộ Dung Cẩm lắc đầu: "Hoàng hậu nương nương, Mộ Dung Cẩm ta dùng tính mạng của ta thề với ngươi, nhà Mộ Dung ta tuyệt đối sẽ ủng hộ Thái tử, cho đến khi đăng cơ, tuyệt không hai lòng! Cho nên thỉnh nương nương không cần phải lấy hôn sự ra mà nói!"
"Cẩm Hoa cáo từ!"
Cơ Hoàng hậu có chút kinh ngạc với cục diện như vậy, nhưng cũng đã có trong dự liệu, có chút mệt mỏi dựa lên đệm dựa: "Con cũng nghe thấy rồi đúng không? Không phải Bổn cung không giúp con!"
Đông Phương Trạch đi ra từ sau tấm bình phong, nhìn phương hướng Mộ Dung Cẩm rời khỏi, quạt trong tay gãy thành từng khúc...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.