Chương 10: Bối rối
KĐT Diệu Kỳ
31/05/2023
Yên Chi vui vẻ về lại phòng mình. Thiết nghĩ những chuyện mình làm bây giờ không hề quá sớm. Dẫu cho trong cốt truyện bọn họ có được Hồ Tiểu Điệp nạp làm thiếp, nhưng vì tuổi không còn nhỏ nữa mà khó sinh con. Ý là khó làm nữ chính có bầu, chứ ở thế giới này phụ nữ vẫn là người phải mang nặng đẻ đau.
Nghĩ cũng hơi lạ, ba mươi tuổi vẫn còn trẻ mà. Với cả đàn ông cũng không có vụ mãn kinh giống phụ nữ. Đồng ý là sau ba mươi tuổi chất lượng t*ng trùng có thể giảm đi, nhưng bảo khó có con thì hơi quá không? Họ cũng đâu có bị yếu sinh lý? Tác giả viết như vậy để nữ chính đỡ phải dính bầu à.
Nhưng mà, họ vốn cũng rất thích trẻ con. Nếu cứ để họ ở trong lầu xanh rồi hao mòn thanh xuân của mình chỉ vì chờ đợi nữ chính mà khó có con được thì có đáng không? Người muốn có con mà không có được thì hiển nhiên rất buồn rồi.
Cho nên, cô sẽ làm thần tình yêu Eros, đưa họ về đây rồi làm mai mối cho họ.
Đình Uyển đi theo sau, mở cửa phòng ra cho cô. Bên trong Mặc Uyên đã đứng cầm khăn tắm màu trắng đợi cô về từ bao giờ rồi.
- Mặc Uyên? - Cô hơi bất ngờ.
- Nước nóng đã được chuẩn bị xong rồi ạ. - Mặc Uyên vẫn giữ dáng vẻ đầy cung kính đấy nói với cô.
- Ta biết rồi. Huynh về đi. À khoan đã, nhà tắm ở đâu nhỉ?
- Để tiểu nhân dẫn người đi ạ, nhà tắm cũng khá trơn.
- Được. Vậy Đình Uyển về trước đi.
- Vâng tiểu thư.
Đình Uyển lủi thủi đi ra ngoài để về phòng. Còn Mặc Uyên dẫn tiểu thư đi đến chỗ phòng tắm.
Ở đây nhiều vải màu tối che chắn khắp nơi. Ngay giữa có một cái bồn chứa nước khá to, đủ cho bảy tám người ngồi vào trong.
Đi được đến một chỗ nhất định Mặc Uyên bỗng dừng lại, cúi thấp đầu tránh sang một bên cho cô tự đi vào trong. Giờ mới để ý là ở đây chỉ có hai người thôi đấy.
Sàn gỗ nhẵn nhụi nên càng trơn trượt hơn, Yên Chi vì mải lo cẩn trọng trong từng bước đi của mình nên tự đẩy bản thân vào thế khó, bước đi bỗng trở nên loạng choạng khi đến gần bồn nước. Khi cô suýt ngã thì Mặc Uyên đã chạy lại đỡ cô trước, nhưng không may, khiến cả hai ngã sõng soài ra sàn.
Nằm trong vòng tay to lớn của Mặc Uyên, khiến cô trở nên vô cùng ngượng ngùng.
- Tiểu thư, người không sao chứ ạ?
Ánh mắt chất chứa đầy nỗi lo sợ đó của Mặc Uyên đã khiến trái tim cô đập loạn nhịp. Khoảng cách gần quá, càng nhìn gần càng thấy huynh ấy thật quyến rũ dễ thương. Thêm giọng nói nam tính đầy cuốn hút kia cứ vang vảnh bên tai. Đột nhiên muốn thử chạm vào đôi môi ấy một cái.
Đôi tay thon dài nhỏ nhắn khẽ đưa lên chạm nhẹ vào đôi gò má của người nam nhân, môi cô không tự chủ được mà chạm nhẹ lên môi Mặc Uyên. Mí mắt tự động khép lại. Sau khi đã cảm nhận được chút ngọt ngào và mềm mại, Yên Chi chợt giật mình mở mắt, đẩy vội Mặc Uyên ra rồi lật đật ngồi dậy.
- Ta... ta xin lỗi... Huynh mau về ngủ đi, ta còn phải tắm nữa.
Mặc Uyên cũng không khỏi bất ngờ trước hành động này của cô. Chàng ta không giấu nổi niềm vui khi tiểu thư chủ động chạm vào mình. Dáng vẻ đầy chậm chạp mà đứng dậy rồi cúi đầu trước cô.
- Vậy... tiểu nhân xin cáo lui trước. Tiểu thư ngủ ngon.
Ban sáng còn phiền lòng vì tiểu thư đột ngột dẫn về nhiều người ở kỹ viện đến vậy, giờ thì chàng ta có thể yên tâm phần nào rồi.
Yên Chi ở trong đây, không ngừng đánh vào hai má mình, tự khiển trách bản thân đang làm trò hề gì vậy.
- Thật là... chưa gì đã bị nhan sắc đó quyến rũ rồi. Ahhh, trai 2d của mình! Không! Không! - Cô tự bóp mặt mình. - Mình bị đa nhân cách sao? Suốt ngày đi chửi mấy thằng nam chính lăng nhăng với nữ phụ, giờ mình đang làm cái quái gì ở thế giới này đây?
Yên Chi ôm đầu tự trách mắng bản thân. Cô phải mau chóng tỉnh táo lại. Không thể bị tha hoá trở thành một người lăng nhăng được. Liếc nhìn sang bồn tắm đã chuẩn bị sẵn, cô luống cuống bước thẳng vào đó mà không cởi quần áo. Cố nhấn chìm cả cơ thể để bản thân được tỉnh táo hơn.
Bây giờ cô đã động chạm vào Mặc Uyên rồi, lỡ như tương lai, có khi không kiềm chế được mà làm gì đó với Đình Uyển thì càng tệ hơn. Yên Chi bây giờ rất sợ, sợ mình không giữ được sự chung thủy trong tình yêu.
Phải làm sao khi mà lỡ thích cả anh lẫn em. Hôm nay chạm môi người anh, ngày mai gặp người em, cô biết phải làm sao đây. Trong khi bản thân vẫn còn hôn ước với Bình Ngọc, mà giờ cô lại đang làm cái quái gì thế này.
Hết chịu nổi nữa, cô nhanh chóng ngoi lên khỏi mặt nước rồi hít lấy hít để không khí bên ngoài.
- Chệt thật! Trời ạ... Bình Ngọc... Mình quên béng mất vụ hôn ước với Bình Ngọc. Làm sao mà hủy hôn được chứ? Nếu như mình nạp Mặc Uyên và Đình Uyển làm thiếp, Bình Ngọc sẽ tự động hủy hôn sao? Có ác với người ta quá không vậy? Dù sao cũng là thanh mai trúc mã với nữ chính mà. Nhưng mình có thích Bình Ngọc đâu, mình chỉ thích Mặc Uyên và Đình Uyển thôi mà.
Nghĩ cũng hơi lạ, ba mươi tuổi vẫn còn trẻ mà. Với cả đàn ông cũng không có vụ mãn kinh giống phụ nữ. Đồng ý là sau ba mươi tuổi chất lượng t*ng trùng có thể giảm đi, nhưng bảo khó có con thì hơi quá không? Họ cũng đâu có bị yếu sinh lý? Tác giả viết như vậy để nữ chính đỡ phải dính bầu à.
Nhưng mà, họ vốn cũng rất thích trẻ con. Nếu cứ để họ ở trong lầu xanh rồi hao mòn thanh xuân của mình chỉ vì chờ đợi nữ chính mà khó có con được thì có đáng không? Người muốn có con mà không có được thì hiển nhiên rất buồn rồi.
Cho nên, cô sẽ làm thần tình yêu Eros, đưa họ về đây rồi làm mai mối cho họ.
Đình Uyển đi theo sau, mở cửa phòng ra cho cô. Bên trong Mặc Uyên đã đứng cầm khăn tắm màu trắng đợi cô về từ bao giờ rồi.
- Mặc Uyên? - Cô hơi bất ngờ.
- Nước nóng đã được chuẩn bị xong rồi ạ. - Mặc Uyên vẫn giữ dáng vẻ đầy cung kính đấy nói với cô.
- Ta biết rồi. Huynh về đi. À khoan đã, nhà tắm ở đâu nhỉ?
- Để tiểu nhân dẫn người đi ạ, nhà tắm cũng khá trơn.
- Được. Vậy Đình Uyển về trước đi.
- Vâng tiểu thư.
Đình Uyển lủi thủi đi ra ngoài để về phòng. Còn Mặc Uyên dẫn tiểu thư đi đến chỗ phòng tắm.
Ở đây nhiều vải màu tối che chắn khắp nơi. Ngay giữa có một cái bồn chứa nước khá to, đủ cho bảy tám người ngồi vào trong.
Đi được đến một chỗ nhất định Mặc Uyên bỗng dừng lại, cúi thấp đầu tránh sang một bên cho cô tự đi vào trong. Giờ mới để ý là ở đây chỉ có hai người thôi đấy.
Sàn gỗ nhẵn nhụi nên càng trơn trượt hơn, Yên Chi vì mải lo cẩn trọng trong từng bước đi của mình nên tự đẩy bản thân vào thế khó, bước đi bỗng trở nên loạng choạng khi đến gần bồn nước. Khi cô suýt ngã thì Mặc Uyên đã chạy lại đỡ cô trước, nhưng không may, khiến cả hai ngã sõng soài ra sàn.
Nằm trong vòng tay to lớn của Mặc Uyên, khiến cô trở nên vô cùng ngượng ngùng.
- Tiểu thư, người không sao chứ ạ?
Ánh mắt chất chứa đầy nỗi lo sợ đó của Mặc Uyên đã khiến trái tim cô đập loạn nhịp. Khoảng cách gần quá, càng nhìn gần càng thấy huynh ấy thật quyến rũ dễ thương. Thêm giọng nói nam tính đầy cuốn hút kia cứ vang vảnh bên tai. Đột nhiên muốn thử chạm vào đôi môi ấy một cái.
Đôi tay thon dài nhỏ nhắn khẽ đưa lên chạm nhẹ vào đôi gò má của người nam nhân, môi cô không tự chủ được mà chạm nhẹ lên môi Mặc Uyên. Mí mắt tự động khép lại. Sau khi đã cảm nhận được chút ngọt ngào và mềm mại, Yên Chi chợt giật mình mở mắt, đẩy vội Mặc Uyên ra rồi lật đật ngồi dậy.
- Ta... ta xin lỗi... Huynh mau về ngủ đi, ta còn phải tắm nữa.
Mặc Uyên cũng không khỏi bất ngờ trước hành động này của cô. Chàng ta không giấu nổi niềm vui khi tiểu thư chủ động chạm vào mình. Dáng vẻ đầy chậm chạp mà đứng dậy rồi cúi đầu trước cô.
- Vậy... tiểu nhân xin cáo lui trước. Tiểu thư ngủ ngon.
Ban sáng còn phiền lòng vì tiểu thư đột ngột dẫn về nhiều người ở kỹ viện đến vậy, giờ thì chàng ta có thể yên tâm phần nào rồi.
Yên Chi ở trong đây, không ngừng đánh vào hai má mình, tự khiển trách bản thân đang làm trò hề gì vậy.
- Thật là... chưa gì đã bị nhan sắc đó quyến rũ rồi. Ahhh, trai 2d của mình! Không! Không! - Cô tự bóp mặt mình. - Mình bị đa nhân cách sao? Suốt ngày đi chửi mấy thằng nam chính lăng nhăng với nữ phụ, giờ mình đang làm cái quái gì ở thế giới này đây?
Yên Chi ôm đầu tự trách mắng bản thân. Cô phải mau chóng tỉnh táo lại. Không thể bị tha hoá trở thành một người lăng nhăng được. Liếc nhìn sang bồn tắm đã chuẩn bị sẵn, cô luống cuống bước thẳng vào đó mà không cởi quần áo. Cố nhấn chìm cả cơ thể để bản thân được tỉnh táo hơn.
Bây giờ cô đã động chạm vào Mặc Uyên rồi, lỡ như tương lai, có khi không kiềm chế được mà làm gì đó với Đình Uyển thì càng tệ hơn. Yên Chi bây giờ rất sợ, sợ mình không giữ được sự chung thủy trong tình yêu.
Phải làm sao khi mà lỡ thích cả anh lẫn em. Hôm nay chạm môi người anh, ngày mai gặp người em, cô biết phải làm sao đây. Trong khi bản thân vẫn còn hôn ước với Bình Ngọc, mà giờ cô lại đang làm cái quái gì thế này.
Hết chịu nổi nữa, cô nhanh chóng ngoi lên khỏi mặt nước rồi hít lấy hít để không khí bên ngoài.
- Chệt thật! Trời ạ... Bình Ngọc... Mình quên béng mất vụ hôn ước với Bình Ngọc. Làm sao mà hủy hôn được chứ? Nếu như mình nạp Mặc Uyên và Đình Uyển làm thiếp, Bình Ngọc sẽ tự động hủy hôn sao? Có ác với người ta quá không vậy? Dù sao cũng là thanh mai trúc mã với nữ chính mà. Nhưng mình có thích Bình Ngọc đâu, mình chỉ thích Mặc Uyên và Đình Uyển thôi mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.