Chương 51: Chơi đêm
KĐT Diệu Kỳ
20/06/2023
Hai người bàn chuyện đến tận tối. Nếu Bình Ngọc không nhắc thì cô cũng
quên béng mất hôm nay là đến lượt thị tẩm của ai rồi. Cô không muốn đến
chỗ người đó chút nào, chỉ muốn ở đây nghe Bình Ngọc nói chuyện.
Nhưng thôi, ngay cả hắn cũng bảo cô đến chỗ của cậu ta, thì cô đành phải đến đó vậy.
Yên Chi dáng vẻ cao ngạo dẫn trước, người hầu theo sau. Đi được mấy bước thì đã đến phòng ngủ của Thừa Lãng rồi. Nhưng cô không vào, cứ đứng trước cửa phòng người ta vậy đấy.
Trời dần khuya, thời gian không còn sớm nữa. Suy nghĩ một lúc Yên Chi quyết định rời đi. Đám người hầu cũng vội vã theo sau dù chẳng biết quận chúa đang tính làm gì.
Tà áo phía dưới đi cứ vướng chân. Yên Chi hậm hực đi nhanh đến trước phòng Đình Uyển mà gõ cửa.
- Uyển Uyển, ngươi đã ngủ chưa?
Đình Uyển đang chuẩn bị ngủ thì nghe tiếng gọi từ bên ngoài. Giọng nói quen thuộc, cậu vừa nghe đã biết là quận chúa rồi. Lật đật chạy ra mở cửa, dáng vẻ mừng rỡ.
- Quận chúa? Sao người lại đến đây ạ? Không phải... - Cậu bị ngắt lời.
- Mau đi thôi.
Cô nắm tay cậu dẫn đến phòng của Hoàng Dĩ. Lại một lần nữa gõ cửa đòi vào. Yên Chi là quận chúa, địa vị lớn nhất Hồ quận phủ này, vì thế đâu ai dám cãi lời cô. Hoàng Dĩ chỉ vừa mở he hé cửa thôi, cô đã vội nắm tay hai người kéo vào trong phòng.
Bên ngoài gió lạnh, bên trong có nến được thắp sáng nên ấm áp hơn. Ba người, hai nam một nữ, lôi lôi kéo kéo vào trong một căn phòng nhỏ thế này, thật sự là không hợp tình hợp lí chút nào.
- Quận chúa, sao người lại ở đây ạ? - Hoàng Dĩ ấp úng hỏi.
Yên Chi cười tươi nhìn hai người, định mở miệng nói gì đó rồi bỗng thôi. Cô đưa tay xoa đầu mấy cái rồi chớp mắt hỏi lại bọn họ:
- Ta định làm gì nhỉ?
- Quận chúa định đến phòng của Ngọa quý nhân phải không ạ? - Đình Uyển lúng túng hỏi cô.
- Không! Không hề! Ta chỉ muốn đến đây gặp hai người thôi. - Cô thẳng thừng bác bỏ.
Nghe quận chúa nói xong, bọn họ ngơ ra luôn. Yên Chi xoa cằm rồi suy nghĩ xem nên chơi trò gì. Ngày mai dậy trễ quá thì giả bệnh ở nhà vậy, khỏi thượng triều.
- À, hai người có đói không? Ta bảo thiện phòng chuẩn bị vài món ăn vặt.
- Dạ?
- Ok! - Cô lật đật đi ra ngoài cửa rồi nhờ vả A Manh và Hoàng Ân tỷ. - Mọi người bảo thiện phòng chuẩn bị cho ta vài món ăn vặt nha. Còn nữa, ở đây có trò gì vui không?
- Bẩm quận chúa, hình như có trò rút gỗ ạ.
- Được! Nhờ mọi người đem trò đó đến đây cho ta nha! À, hai người cũng vào đây đi, bảo bọn họ đi lấy giùm. Tên mặc áo xanh, ngươi lấy giúp ta nha!
- Dạ... vâng.
Tên đó có hơi lớ ngớ nhưng vẫn nghe lời cô rời đi. Còn Yên Chi vui vẻ kéo hai người họ vào trong phòng. Hôm nay, cô phải vui chơi tới sáng mới được. Phu thiếp gì, cô còn đang tuổi ăn tuổi lớn mà.
- Quận chúa à, người đang làm gì thế ạ? - Hoàng Ân bị cô kéo vào liền hoảng.
- Vào đi vào đi!
Đợi A Manh và Hoàng Ân vào trong xong, cô vội đóng cửa lại, vẻ mặt hớn hở nhìn mọi người. Ba nữ, hai nam ở chung một phòng, còn đóng cửa thế này, rất không hợp lễ nghi.
- Quận chúa, người không thể làm vậy đâu ạ? Nô tì vẫn nên ra ngoài. - A Manh nắm tay Hoàng Ân tính chuồn đi.
Yên Chi đứng chặn ngay cửa, dùng ánh mắt cún con nhìn hai vị nữ nhân kia:
- Đợi có người đem đồ ăn vặt với cả trò rút gỗ thì chúng ta cùng chơi đi. Có ba người chơi không vui.
- Quận chúa, nhưng mà nam nữ ở chung một phòng thế này, nô tì...
- Nam nữ cái gì? Ngồi xuống! Ngồi xuống nào! - Cô kéo tay hai người họ ngồi bệt xuống đất rồi ngước mắt lên nhìn Đình Uyển và Hoàng Dĩ. - Hai người cũng mau ngồi đi. Ta quên bảo người ta làm bộ bài năm mươi hai lá. Chơi xì dách cũng được rồi.
Quận chúa hôm nay thật kì lạ. Sao lại ngồi trên nền đất lạnh rồi còn rủ người khác ngồi chung chứ.
Đợi mọi người ngồi xuống xếp thành một vòng tròn rồi, cô mới bắt đầu pha trò.
- Trong lúc đợi người mang đồ ăn đến đây, chúng ta sẽ chơi một trò thật hay thách nhé?
- Thật hay thách? Là gì ạ? - Đình Uyển hỏi.
- Ở đây không có cái gì để xoay sao? Thôi lấy tạm cây bút vậy. - Yên Chi với lấy cây bút trên bàn. - Giả sử như ta xoay cây bút này trúng Hoàng Ân tỷ chẳng hạn. Tỷ ấy có quyền chọn thật hay thách. Nếu chọn thật thì sẽ phải tiết lộ một bí mật của mình. Còn thách thì ta sẽ ra đề cho làm. Làm không được thì phải tiết lộ bí mật khác của mình nữa. Mọi người đã hiểu chưa?
Vẻ mặt ai cũng ngơ ngơ ra đó. Nhưng chưa đợi lâu, bọn họ đã vội gật đầu lên tiếng trả lời cho cô vui:
- Vâng, hiểu rồi ạ. - Hoàng Dĩ cùng Đình Uyển trả lời.
- Nô tì cũng hiểu rồi. - Hoàng Ân đáp lại.
- Vậy ta bắt đầu xoay đây.
Yên Chi hào hứng đặt cây bút xuống rồi bắt đầu xoay. Đầu bút dừng lại giữa chỗ ngồi của A Manh và Hoàng Ân. Hai người họ nhìn nhau bối rối.
- Trường hợp này thì hai người đều phải trả lời. - Yên Chi cười khẩy. - Thật hay thách?
- Nô tì chọn thật ạ... - Hoàng Ân ấp úng.
- Nô tì chọn thách. - A Manh dõng dạc nói.
- Được, ta hỏi Ân tỷ trước. Ừm... Tỷ đã từng động lòng với ai chưa?
Hoàng Ân hai má bỗng dưng đỏ bừng bừng, hai bàn tay đan vào nhau, mặt cúi xuống, đúng chuẩn thiếu nữ e thẹn.
- Nô tì... có cần phải nói ra tên người mình thầm thương trộm nhớ không ạ?
- Không cần. Nhưng nói vậy là tỷ thích ai rồi sao? Ỏ?
- Quận chúa, đến lượt A Manh rồi ạ. - Hoàng Ân trốn tránh không muốn trả lời.
- Rồi rồi. Manh muội chọn thách nhỉ? Thách... Hừm... Thách muội hát một bài cho mọi người nghe đấy!
A Manh nghe xong thì trợn tròn mắt nhìn cô. Nàng ấy dáng vẻ lúng túng, không biết nên làm sao, cứ chớp chớp mắt rồi dùng ánh nhìn cầu cứu.
- Nếu muội không làm được thì phải nói ra một bí mật của mình. - Cô ngồi để chân thoải mái, hai tay chống ra đằng sau.
- Nhưng... nô tì chỉ có một bí mật thôi ạ. Nô tì...
- Hả? Gì gì? - Yên Chi ngạc nhiên. - Nhưng mà, dù cho có là vậy muội vẫn phải nói.
A Manh mím môi, cứ như bị ai đó ức hiếp vậy. Mắt cứ liếc đông liếc tây, mong cầu rằng quận chúa sẽ tha cho mình. Nhưng Yên Chi vẫn tươi cười nhìn nàng.
- Nói nhanh đi. Ta là người công bằng.
A Manh ủ rũ, môi mấp mấy khẽ lên tiếng:
- Bí mật duy nhất của nô tì... chính là... là...
Yên Chi nhích lại gần để nghe rõ hơn. Cô càng làm vậy, càng khiến A Manh thêm ngại ngùng. Nàng nhắm chặt mắt rồi nói toẹt ra:
- Nô tì thích quận chúa!
Mọi người ai nấy đều ngạc nhiên. Đặc biệt là Hoàng Ân, tỷ ấy nhìn nàng không chớp mắt. Còn Yên Chi cô vẫn rất bình tĩnh mà nắm lấy tay A Manh.
- Chuyện này có gì đâu mà. Ta cũng thích muội.
- Quận chúa... nô tì... Không phải...
- Ta hiểu. Ta hiểu mà! Được rồi, giờ ta xoay tiếp đây!
Cô không giải thích gì thêm nữa, điều đó khiến trái tim bé bỏng của A Manh càng thêm bức bối khó chịu. Nàng vẫn không hiểu ý của quận chúa.
Đêm ấy, cô đã ở trong phòng Hoàng Dĩ cùng mọi người chơi bời cho đến tận sáng. Đặc biệt là sau khi người hầu mang trò rút gỗ và đồ ăn lên, quận chúa còn bày vẽ thêm nhiều trò mới nữa.
Trong khi cô đang vui chơi, Thừa Lãng vẫn ngồi trên giường chờ đợi. Không phải quận chúa bảo thị tẩm theo thứ tự tuổi tác sao? Đáng lẽ hôm nay phải đến phòng cậu chứ?
Yên Chi đã rất vui, nhưng Thừa Lãng thì ngược lại. Ngồi trong căn phòng trống trải này một mình, cậu đã đợi, đợi quận chúa cho đến khi nến cháy hết, bình minh xuất hiện, tiếng gà gáy sáng vang khắp phủ, nhưng vẫn không thấy ai đến cả...
Nhưng thôi, ngay cả hắn cũng bảo cô đến chỗ của cậu ta, thì cô đành phải đến đó vậy.
Yên Chi dáng vẻ cao ngạo dẫn trước, người hầu theo sau. Đi được mấy bước thì đã đến phòng ngủ của Thừa Lãng rồi. Nhưng cô không vào, cứ đứng trước cửa phòng người ta vậy đấy.
Trời dần khuya, thời gian không còn sớm nữa. Suy nghĩ một lúc Yên Chi quyết định rời đi. Đám người hầu cũng vội vã theo sau dù chẳng biết quận chúa đang tính làm gì.
Tà áo phía dưới đi cứ vướng chân. Yên Chi hậm hực đi nhanh đến trước phòng Đình Uyển mà gõ cửa.
- Uyển Uyển, ngươi đã ngủ chưa?
Đình Uyển đang chuẩn bị ngủ thì nghe tiếng gọi từ bên ngoài. Giọng nói quen thuộc, cậu vừa nghe đã biết là quận chúa rồi. Lật đật chạy ra mở cửa, dáng vẻ mừng rỡ.
- Quận chúa? Sao người lại đến đây ạ? Không phải... - Cậu bị ngắt lời.
- Mau đi thôi.
Cô nắm tay cậu dẫn đến phòng của Hoàng Dĩ. Lại một lần nữa gõ cửa đòi vào. Yên Chi là quận chúa, địa vị lớn nhất Hồ quận phủ này, vì thế đâu ai dám cãi lời cô. Hoàng Dĩ chỉ vừa mở he hé cửa thôi, cô đã vội nắm tay hai người kéo vào trong phòng.
Bên ngoài gió lạnh, bên trong có nến được thắp sáng nên ấm áp hơn. Ba người, hai nam một nữ, lôi lôi kéo kéo vào trong một căn phòng nhỏ thế này, thật sự là không hợp tình hợp lí chút nào.
- Quận chúa, sao người lại ở đây ạ? - Hoàng Dĩ ấp úng hỏi.
Yên Chi cười tươi nhìn hai người, định mở miệng nói gì đó rồi bỗng thôi. Cô đưa tay xoa đầu mấy cái rồi chớp mắt hỏi lại bọn họ:
- Ta định làm gì nhỉ?
- Quận chúa định đến phòng của Ngọa quý nhân phải không ạ? - Đình Uyển lúng túng hỏi cô.
- Không! Không hề! Ta chỉ muốn đến đây gặp hai người thôi. - Cô thẳng thừng bác bỏ.
Nghe quận chúa nói xong, bọn họ ngơ ra luôn. Yên Chi xoa cằm rồi suy nghĩ xem nên chơi trò gì. Ngày mai dậy trễ quá thì giả bệnh ở nhà vậy, khỏi thượng triều.
- À, hai người có đói không? Ta bảo thiện phòng chuẩn bị vài món ăn vặt.
- Dạ?
- Ok! - Cô lật đật đi ra ngoài cửa rồi nhờ vả A Manh và Hoàng Ân tỷ. - Mọi người bảo thiện phòng chuẩn bị cho ta vài món ăn vặt nha. Còn nữa, ở đây có trò gì vui không?
- Bẩm quận chúa, hình như có trò rút gỗ ạ.
- Được! Nhờ mọi người đem trò đó đến đây cho ta nha! À, hai người cũng vào đây đi, bảo bọn họ đi lấy giùm. Tên mặc áo xanh, ngươi lấy giúp ta nha!
- Dạ... vâng.
Tên đó có hơi lớ ngớ nhưng vẫn nghe lời cô rời đi. Còn Yên Chi vui vẻ kéo hai người họ vào trong phòng. Hôm nay, cô phải vui chơi tới sáng mới được. Phu thiếp gì, cô còn đang tuổi ăn tuổi lớn mà.
- Quận chúa à, người đang làm gì thế ạ? - Hoàng Ân bị cô kéo vào liền hoảng.
- Vào đi vào đi!
Đợi A Manh và Hoàng Ân vào trong xong, cô vội đóng cửa lại, vẻ mặt hớn hở nhìn mọi người. Ba nữ, hai nam ở chung một phòng, còn đóng cửa thế này, rất không hợp lễ nghi.
- Quận chúa, người không thể làm vậy đâu ạ? Nô tì vẫn nên ra ngoài. - A Manh nắm tay Hoàng Ân tính chuồn đi.
Yên Chi đứng chặn ngay cửa, dùng ánh mắt cún con nhìn hai vị nữ nhân kia:
- Đợi có người đem đồ ăn vặt với cả trò rút gỗ thì chúng ta cùng chơi đi. Có ba người chơi không vui.
- Quận chúa, nhưng mà nam nữ ở chung một phòng thế này, nô tì...
- Nam nữ cái gì? Ngồi xuống! Ngồi xuống nào! - Cô kéo tay hai người họ ngồi bệt xuống đất rồi ngước mắt lên nhìn Đình Uyển và Hoàng Dĩ. - Hai người cũng mau ngồi đi. Ta quên bảo người ta làm bộ bài năm mươi hai lá. Chơi xì dách cũng được rồi.
Quận chúa hôm nay thật kì lạ. Sao lại ngồi trên nền đất lạnh rồi còn rủ người khác ngồi chung chứ.
Đợi mọi người ngồi xuống xếp thành một vòng tròn rồi, cô mới bắt đầu pha trò.
- Trong lúc đợi người mang đồ ăn đến đây, chúng ta sẽ chơi một trò thật hay thách nhé?
- Thật hay thách? Là gì ạ? - Đình Uyển hỏi.
- Ở đây không có cái gì để xoay sao? Thôi lấy tạm cây bút vậy. - Yên Chi với lấy cây bút trên bàn. - Giả sử như ta xoay cây bút này trúng Hoàng Ân tỷ chẳng hạn. Tỷ ấy có quyền chọn thật hay thách. Nếu chọn thật thì sẽ phải tiết lộ một bí mật của mình. Còn thách thì ta sẽ ra đề cho làm. Làm không được thì phải tiết lộ bí mật khác của mình nữa. Mọi người đã hiểu chưa?
Vẻ mặt ai cũng ngơ ngơ ra đó. Nhưng chưa đợi lâu, bọn họ đã vội gật đầu lên tiếng trả lời cho cô vui:
- Vâng, hiểu rồi ạ. - Hoàng Dĩ cùng Đình Uyển trả lời.
- Nô tì cũng hiểu rồi. - Hoàng Ân đáp lại.
- Vậy ta bắt đầu xoay đây.
Yên Chi hào hứng đặt cây bút xuống rồi bắt đầu xoay. Đầu bút dừng lại giữa chỗ ngồi của A Manh và Hoàng Ân. Hai người họ nhìn nhau bối rối.
- Trường hợp này thì hai người đều phải trả lời. - Yên Chi cười khẩy. - Thật hay thách?
- Nô tì chọn thật ạ... - Hoàng Ân ấp úng.
- Nô tì chọn thách. - A Manh dõng dạc nói.
- Được, ta hỏi Ân tỷ trước. Ừm... Tỷ đã từng động lòng với ai chưa?
Hoàng Ân hai má bỗng dưng đỏ bừng bừng, hai bàn tay đan vào nhau, mặt cúi xuống, đúng chuẩn thiếu nữ e thẹn.
- Nô tì... có cần phải nói ra tên người mình thầm thương trộm nhớ không ạ?
- Không cần. Nhưng nói vậy là tỷ thích ai rồi sao? Ỏ?
- Quận chúa, đến lượt A Manh rồi ạ. - Hoàng Ân trốn tránh không muốn trả lời.
- Rồi rồi. Manh muội chọn thách nhỉ? Thách... Hừm... Thách muội hát một bài cho mọi người nghe đấy!
A Manh nghe xong thì trợn tròn mắt nhìn cô. Nàng ấy dáng vẻ lúng túng, không biết nên làm sao, cứ chớp chớp mắt rồi dùng ánh nhìn cầu cứu.
- Nếu muội không làm được thì phải nói ra một bí mật của mình. - Cô ngồi để chân thoải mái, hai tay chống ra đằng sau.
- Nhưng... nô tì chỉ có một bí mật thôi ạ. Nô tì...
- Hả? Gì gì? - Yên Chi ngạc nhiên. - Nhưng mà, dù cho có là vậy muội vẫn phải nói.
A Manh mím môi, cứ như bị ai đó ức hiếp vậy. Mắt cứ liếc đông liếc tây, mong cầu rằng quận chúa sẽ tha cho mình. Nhưng Yên Chi vẫn tươi cười nhìn nàng.
- Nói nhanh đi. Ta là người công bằng.
A Manh ủ rũ, môi mấp mấy khẽ lên tiếng:
- Bí mật duy nhất của nô tì... chính là... là...
Yên Chi nhích lại gần để nghe rõ hơn. Cô càng làm vậy, càng khiến A Manh thêm ngại ngùng. Nàng nhắm chặt mắt rồi nói toẹt ra:
- Nô tì thích quận chúa!
Mọi người ai nấy đều ngạc nhiên. Đặc biệt là Hoàng Ân, tỷ ấy nhìn nàng không chớp mắt. Còn Yên Chi cô vẫn rất bình tĩnh mà nắm lấy tay A Manh.
- Chuyện này có gì đâu mà. Ta cũng thích muội.
- Quận chúa... nô tì... Không phải...
- Ta hiểu. Ta hiểu mà! Được rồi, giờ ta xoay tiếp đây!
Cô không giải thích gì thêm nữa, điều đó khiến trái tim bé bỏng của A Manh càng thêm bức bối khó chịu. Nàng vẫn không hiểu ý của quận chúa.
Đêm ấy, cô đã ở trong phòng Hoàng Dĩ cùng mọi người chơi bời cho đến tận sáng. Đặc biệt là sau khi người hầu mang trò rút gỗ và đồ ăn lên, quận chúa còn bày vẽ thêm nhiều trò mới nữa.
Trong khi cô đang vui chơi, Thừa Lãng vẫn ngồi trên giường chờ đợi. Không phải quận chúa bảo thị tẩm theo thứ tự tuổi tác sao? Đáng lẽ hôm nay phải đến phòng cậu chứ?
Yên Chi đã rất vui, nhưng Thừa Lãng thì ngược lại. Ngồi trong căn phòng trống trải này một mình, cậu đã đợi, đợi quận chúa cho đến khi nến cháy hết, bình minh xuất hiện, tiếng gà gáy sáng vang khắp phủ, nhưng vẫn không thấy ai đến cả...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.