Chương 74: Điên rồ
KĐT Diệu Kỳ
10/07/2023
Nhìn hành động cùng phản ứng đầy kinh hãi của Yên Chi trong quá khứ,
quận chúa liền bịt miệng mình lại vì chợt nhận ra điều gì đó. Không phải đúng như những gì cô đang nghĩ đấy chứ?
- Mẹ ruột của Hồ Yên Chi đã... đã thuê đàn ông đến cưỡng bức cô ấy sao? Cho nên... cô ấy khi nhìn thấy mấy cảnh giường chiếu này lại càng kinh sợ hơn nữa... Ôi trời ạ!
Yên Chi ôm mặt không ngừng gào khóc to hơn. Quận chúa nhìn cảnh tượng này, lòng không khỏi day dứt xót xa cho số phận của bản thân. Nhưng, người đang ngồi đây khóc thật sự là cô sao? Tự dưng ai đó đã tiêm vào đầu cô một suy nghĩ điên rồ. Rằng cô vốn dĩ không phải Hồ Yên Chi, mà chỉ là một nhân vật trong truyện tranh, cô vẫn luôn là Hồ Tiểu Điệp.
Cô suy nghĩ kĩ lưỡng lại từng li từng tí một, rồi bỗng chốc kí ức từ bé đến lớn mình từng chơi đùa cùng thái nữ, nhị công chúa, tam hoàng tử và vương tử Bình Ngọc thế nào lại bắt đầu ùa về.
Như một phép màu thần thánh vậy. Mọi thứ đến với cô thật bất ngờ, rồi lại rời đi thật chóng vánh. Khi quận chúa kịp hoàn hồn lại thì đã nhìn thấy Hồ Yên Chi thả mình rơi tự do từ sân thượng xuống rồi.
- NÀY! ĐỪNG NHẢY!
Không kịp rồi, tất cả đều đã muộn rồi. Hồ Yên Chi đã tự tử. Nhưng mà, rõ ràng có ai đó đã tiêm nhiễm vào đầu cô kí ức rằng Triệu Khả Như đã hại Yên Chi ngã lầu. Quận chúa giờ không dám nhận mình là Hồ Yên Chi nữa rồi. Những thứ nãy giờ cô nhìn thấy thật sự rất điên rồ! Cô ngã khụy xuống, run rẩy nhìn cảnh vật xung quanh đang dần biến dạng.
Mọi thứ nhanh chóng chuyển đến cảnh đám tang của Hồ Yên Chi đang được tổ chức. Mẹ của Yên Chi chính là người phụ nữ lớn tuổi mà cô đã loáng thoáng nhìn qua trước đây. Bà ta đang đánh đập Triệu Khả Như một cách rất tàn nhẫn, đổ hết tất cả tội lỗi cho Khả Như.
"Tất cả đều tại mày nên con tao mới chết! Tất cả đều tại mày! Mày đã giết nó! Mày là con nhỏ xấu xa ác độc! Mày nên chết đi!"
Khả Như chỉ biết rơi nước mắt rồi âm thầm chịu đòn. Những người xung quanh, chỉ có vài bạn học cũ của Yên Chi là cố ngăn cản bà ấy lại.
Quận chúa cuối cùng vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt. Khung cảnh lại gấp rút chuyển đến phòng làm việc của mẹ ruột Hồ Yên Chi.
Bà ta dáng vẻ hốc hác, tay chân run rẩy cố gắng vẽ nốt bức tranh đang còn dang dở trên máy tính. Cô có thể nhận ra, bà ấy đang vẽ mình, vẽ nhân vật nữ chính trong bộ truyện harem ngược mười tám cộng được lấy hình mẫu từ con gái ruột của bà. Bà ấy thật tàn nhẫn, tàn nhẫn với Hồ Yên Chi.
Quận chúa tiến lại gần thì bất chợt đi ngang qua một cái gương lớn. Cô nhìn bản thân mình trong gương rồi tự so sánh với bức vẽ kia. Cứ như hai giọt nước vậy. Còn so với Hồ Yên Chi, giống cũng rất nhiều, nhưng khác cũng rất nhiều.
- Ta không phải... Hồ Yên Chi. Ta là Hồ Tiểu Điệp. Ta là nhân vật nữ chính trong bộ truyện tranh harem ngược mười tám cộng. Hồ Yên Chi chỉ là một sinh viên đại học bình thường, người yêu cô ấy là Triệu Khả Như. Hồ Yên Chi và ta... chẳng liên quan gì đến nhau cả.
Bỗng một vệt sáng lớn chiếu ngang qua đây, sẵn tiện cuốn theo cô đi, đưa cô rời khỏi chuỗi kí ức đầy đau thương này.
...
Trở lại chiến trường đầy khốc liệt kia, Tiểu Điệp bất chợt giật mình tỉnh dậy. Nhưng điều bất ngờ là cô chẳng bị sao cả. Ngược lại, người đang nằm trên tay cô là nhị công chúa.
Thái nữ và tam hoàng tử thì đã nằm nhắm mắt xuôi tay ở đằng kia rồi. Xung quanh cô, chỉ có Mộc Nan, Bình Ngọc. Những người ban nãy đi đâu hết rồi?
Nhị công chúa yếu ớt đưa tay ra sờ lấy gương mặt xinh đẹp của cô. Thanh kiếm ban nãy rõ ràng đang nằm trên người cô giờ lại đang ở ngay trên người của nhị công chúa. Tiểu Điệp hai mắt đẫm lệ, cố gắng nắm chặt lấy tay của nàng ấy.
- Lý Gia Kỳ! Lý Gia Kỳ... sao cô lại... Cô...
- Ta... ta đã bảo vệ được nàng rồi... Khụ khụ.
- Cô cố lên, ta sẽ nghĩ cách cứu cô!
- Không kịp đâu... Đừng phí y thuật của nàng lên người ta làm gì. Kẻ khác cứ chê cười ta yêu thích nàng, nhưng họ đâu biết bản thân mình còn đáng bị chê cười hơn ta đâu chứ? Khụ khụ... Ta... Dù có thế nào thì... Ta vẫn yêu nàng...
- Lý Gia Kỳ! Lý Gia Kỳ! Lý Gia Kỳ!
Cô cứ gọi mãi như vậy nhưng chẳng còn ai lên tiếng trả lời mình nữa. Bàn tay của nhị công chúa thì đang dần tự tuột xuống, quận chúa cố nắm chặt lấy không buông.
Cô hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Mọi thứ đang dần trở lại trật tự của nó. Hồ Tiểu Điệp là nhân vật chính, dù cô muốn chết nhưng chỉ cần tác giả không muốn cô chết thì cô sẽ không thể nào chết được!
Thật tàn nhẫn! Cô không muốn! Không hề muốn!
- Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?! Tại sao! - Cô hét lên trong đau khổ.
Bỗng bàn tay to lớn của ai đó ôm chầm lấy cô từ đằng sau. Là Bình Ngọc và Mộc Nan đang ôm lấy cô. Bọn họ không nói gì, cứ vuốt ve, xoa đầu, thơm tóc Tiểu Điệp. Hy vọng cô có thể bình tĩnh lại.
- Trận chiến kết thúc rồi. Chúng ta thắng rồi.
Giọng của Bình Ngọc vang lên khiến lòng cô càng thêm day dứt khó chịu. Phải, chúng ta đã thắng! Nhưng vì chúng ta là phe chính diện thôi.
Tiểu Điệp nhận ra, ngoại trừ mạng sống của cô thì nhân vật phụ nào chết đi cũng được. Cốt truyện thì chắc cũng có thể thay đổi đôi chút, nhưng nếu nó liên quan đến tính mạng của cô thì mọi thứ sẽ bị đảo lộn, sẽ có người khác thế mạng cho cô. Là như vậy sao?
Đúng là điên rồ mà!
- Mẹ ruột của Hồ Yên Chi đã... đã thuê đàn ông đến cưỡng bức cô ấy sao? Cho nên... cô ấy khi nhìn thấy mấy cảnh giường chiếu này lại càng kinh sợ hơn nữa... Ôi trời ạ!
Yên Chi ôm mặt không ngừng gào khóc to hơn. Quận chúa nhìn cảnh tượng này, lòng không khỏi day dứt xót xa cho số phận của bản thân. Nhưng, người đang ngồi đây khóc thật sự là cô sao? Tự dưng ai đó đã tiêm vào đầu cô một suy nghĩ điên rồ. Rằng cô vốn dĩ không phải Hồ Yên Chi, mà chỉ là một nhân vật trong truyện tranh, cô vẫn luôn là Hồ Tiểu Điệp.
Cô suy nghĩ kĩ lưỡng lại từng li từng tí một, rồi bỗng chốc kí ức từ bé đến lớn mình từng chơi đùa cùng thái nữ, nhị công chúa, tam hoàng tử và vương tử Bình Ngọc thế nào lại bắt đầu ùa về.
Như một phép màu thần thánh vậy. Mọi thứ đến với cô thật bất ngờ, rồi lại rời đi thật chóng vánh. Khi quận chúa kịp hoàn hồn lại thì đã nhìn thấy Hồ Yên Chi thả mình rơi tự do từ sân thượng xuống rồi.
- NÀY! ĐỪNG NHẢY!
Không kịp rồi, tất cả đều đã muộn rồi. Hồ Yên Chi đã tự tử. Nhưng mà, rõ ràng có ai đó đã tiêm nhiễm vào đầu cô kí ức rằng Triệu Khả Như đã hại Yên Chi ngã lầu. Quận chúa giờ không dám nhận mình là Hồ Yên Chi nữa rồi. Những thứ nãy giờ cô nhìn thấy thật sự rất điên rồ! Cô ngã khụy xuống, run rẩy nhìn cảnh vật xung quanh đang dần biến dạng.
Mọi thứ nhanh chóng chuyển đến cảnh đám tang của Hồ Yên Chi đang được tổ chức. Mẹ của Yên Chi chính là người phụ nữ lớn tuổi mà cô đã loáng thoáng nhìn qua trước đây. Bà ta đang đánh đập Triệu Khả Như một cách rất tàn nhẫn, đổ hết tất cả tội lỗi cho Khả Như.
"Tất cả đều tại mày nên con tao mới chết! Tất cả đều tại mày! Mày đã giết nó! Mày là con nhỏ xấu xa ác độc! Mày nên chết đi!"
Khả Như chỉ biết rơi nước mắt rồi âm thầm chịu đòn. Những người xung quanh, chỉ có vài bạn học cũ của Yên Chi là cố ngăn cản bà ấy lại.
Quận chúa cuối cùng vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt. Khung cảnh lại gấp rút chuyển đến phòng làm việc của mẹ ruột Hồ Yên Chi.
Bà ta dáng vẻ hốc hác, tay chân run rẩy cố gắng vẽ nốt bức tranh đang còn dang dở trên máy tính. Cô có thể nhận ra, bà ấy đang vẽ mình, vẽ nhân vật nữ chính trong bộ truyện harem ngược mười tám cộng được lấy hình mẫu từ con gái ruột của bà. Bà ấy thật tàn nhẫn, tàn nhẫn với Hồ Yên Chi.
Quận chúa tiến lại gần thì bất chợt đi ngang qua một cái gương lớn. Cô nhìn bản thân mình trong gương rồi tự so sánh với bức vẽ kia. Cứ như hai giọt nước vậy. Còn so với Hồ Yên Chi, giống cũng rất nhiều, nhưng khác cũng rất nhiều.
- Ta không phải... Hồ Yên Chi. Ta là Hồ Tiểu Điệp. Ta là nhân vật nữ chính trong bộ truyện tranh harem ngược mười tám cộng. Hồ Yên Chi chỉ là một sinh viên đại học bình thường, người yêu cô ấy là Triệu Khả Như. Hồ Yên Chi và ta... chẳng liên quan gì đến nhau cả.
Bỗng một vệt sáng lớn chiếu ngang qua đây, sẵn tiện cuốn theo cô đi, đưa cô rời khỏi chuỗi kí ức đầy đau thương này.
...
Trở lại chiến trường đầy khốc liệt kia, Tiểu Điệp bất chợt giật mình tỉnh dậy. Nhưng điều bất ngờ là cô chẳng bị sao cả. Ngược lại, người đang nằm trên tay cô là nhị công chúa.
Thái nữ và tam hoàng tử thì đã nằm nhắm mắt xuôi tay ở đằng kia rồi. Xung quanh cô, chỉ có Mộc Nan, Bình Ngọc. Những người ban nãy đi đâu hết rồi?
Nhị công chúa yếu ớt đưa tay ra sờ lấy gương mặt xinh đẹp của cô. Thanh kiếm ban nãy rõ ràng đang nằm trên người cô giờ lại đang ở ngay trên người của nhị công chúa. Tiểu Điệp hai mắt đẫm lệ, cố gắng nắm chặt lấy tay của nàng ấy.
- Lý Gia Kỳ! Lý Gia Kỳ... sao cô lại... Cô...
- Ta... ta đã bảo vệ được nàng rồi... Khụ khụ.
- Cô cố lên, ta sẽ nghĩ cách cứu cô!
- Không kịp đâu... Đừng phí y thuật của nàng lên người ta làm gì. Kẻ khác cứ chê cười ta yêu thích nàng, nhưng họ đâu biết bản thân mình còn đáng bị chê cười hơn ta đâu chứ? Khụ khụ... Ta... Dù có thế nào thì... Ta vẫn yêu nàng...
- Lý Gia Kỳ! Lý Gia Kỳ! Lý Gia Kỳ!
Cô cứ gọi mãi như vậy nhưng chẳng còn ai lên tiếng trả lời mình nữa. Bàn tay của nhị công chúa thì đang dần tự tuột xuống, quận chúa cố nắm chặt lấy không buông.
Cô hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Mọi thứ đang dần trở lại trật tự của nó. Hồ Tiểu Điệp là nhân vật chính, dù cô muốn chết nhưng chỉ cần tác giả không muốn cô chết thì cô sẽ không thể nào chết được!
Thật tàn nhẫn! Cô không muốn! Không hề muốn!
- Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?! Tại sao! - Cô hét lên trong đau khổ.
Bỗng bàn tay to lớn của ai đó ôm chầm lấy cô từ đằng sau. Là Bình Ngọc và Mộc Nan đang ôm lấy cô. Bọn họ không nói gì, cứ vuốt ve, xoa đầu, thơm tóc Tiểu Điệp. Hy vọng cô có thể bình tĩnh lại.
- Trận chiến kết thúc rồi. Chúng ta thắng rồi.
Giọng của Bình Ngọc vang lên khiến lòng cô càng thêm day dứt khó chịu. Phải, chúng ta đã thắng! Nhưng vì chúng ta là phe chính diện thôi.
Tiểu Điệp nhận ra, ngoại trừ mạng sống của cô thì nhân vật phụ nào chết đi cũng được. Cốt truyện thì chắc cũng có thể thay đổi đôi chút, nhưng nếu nó liên quan đến tính mạng của cô thì mọi thứ sẽ bị đảo lộn, sẽ có người khác thế mạng cho cô. Là như vậy sao?
Đúng là điên rồ mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.