Chương 86: Vượt ranh
KĐT Diệu Kỳ
19/07/2023
Phía sau gáy, ngay bên tai, Tiểu Điệp có thể nghe thấy rõ giọng nói trầm đặc của gã:
- Bệ hạ ghét ta đến vậy sao?
- Hôn sự giữa ngươi và trẫm là thái thượng hoàng ban cho. Dù trẫm có thích ngươi hay không đâu còn quan trọng nữa?
- Thế người chắc cũng rõ lí do vì sao thái thượng hoàng làm như vậy rồi.
- Là để ngươi bảo vệ trẫm. Dựa vào gia thế của ngươi, giúp trẫm củng cố địa vị chẳng kém gì hoàng hậu. Đều là vì mục đích chính trị cả thôi.
- Phải, ban đầu ta cũng không thích bệ hạ. Nhưng không hiểu sao, chỉ cần nghĩ một mỹ nhân xinh đẹp như người lại là thê tử của mình ta lại bất giác cảm thấy vui. Ánh mắt ấy, mái tóc ấy, gương mặt ấy, tất cả đều khiến ta phải khắc cốt ghi tâm.
Hơi thở ấm nóng của gã phả vào tai, vào cổ, làm cô bất giác rung lên vì nhạy cảm. Tiểu Điệp cố gỡ tay gã ra, nhưng bất thành.
- Ngươi thích trẫm nhanh như vậy, cũng dễ hiểu thôi. Giống như khoảng thời gian mà trẫm thành thân rồi lên ngôi, chỉ mới hơn một tháng.
- Dù vậy nhưng đóng góp của bệ hạ trước đây không hề nhỏ. Lấy được lòng dân đâu phải chuyện dễ. Hơn nữa, người quên rồi sao?
- Quên cái gì?
- Năm bệ hạ mới tròn mười tuổi đã thi đỗ trạng nguyên. Nhưng vì xét tuổi còn quá nhỏ, người lại không thích chốn quan trường nên vẫn giữ thân phận tiểu thư Hồ phủ, con gái Hồ thừa tướng.
- Sao ngươi lại biết chuyện này? - Tiểu Điệp tò mò.
- Chuyện này trọng đại như vậy, ai ai cũng đều biết. Đó cũng là một trong những lí do mà bệ hạ đăng cơ không ai phản đối.
Nghe Tuệ Tĩnh quý phi nói xong, Tiểu Điệp chỉ biết cười trừ. Cái chuyện ảo ma này ở đâu chui ra vậy? Chẳng lẽ tác giả mới bịa thêm vào để nữ chính có nền tảng vững chắc hơn khi ngồi lên ngôi vị.
- Được rồi, quý phi có thể buông trẫm ra không?
- Bệ hạ hứa không đi nữa đi, phu tế sẽ buông người ra.
- Ta hứa, ta hứa!
Mộc Nan lúc này mới vui vẻ thả Tiểu Điệp ra. Không để cô kịp phản ứng gì nhiều, chỉ vừa mới quay người lại thôi, thì gã đã vội vã bế cô ngồi lên đùi mình, còn mình thì ngồi lên giường.
Đúng là trong hậu cung này, chỉ có mỗi Tuệ Tĩnh quý phi là cả gan dám làm thế với hoàng thượng. Gã bế bệ hạ như bế một nữ tử bình thường. Điều này đang làm mất sự uy nghiêm của một bậc đế vương.
- Quý phi nên nhớ rằng trẫm đang mang thai!
Mộc Nan cười nhẹ rồi hôn lên môi người đối diện, mặc kệ thái độ cùng lời nói vừa nãy của cô. Điên thật rồi! Gã mút môi cô như mút thứ kẹo gì đó rất ngon lành. Đôi bàn tay to lớn ấy sờ soạn lung tung khắp lưng người ta, phối hợp cùng với cơ thể linh hoạt, mà di chuyển đỡ cô nằm xuống giường. Tiểu Điệp có cố đẩy thế nào cũng không thành.
Hôn môi chán chê rồi, gã vội vã chuyển đến cổ, ngực. Hành động dù có hơi cuồng nhiệt nhưng nhẹ nhàng. Có lẽ vì đứa bé trong bụng cô, nên gã mới thế. Tiểu Điệp dù không làm gì được, nhưng cô cũng không cam tâm nằm dưới thân gã thế này, tự bình tĩnh lại rồi gằn giọng:
- Ngươi thiếu hơi gái đến thế à?
Câu này lập tức khiến Mộc Nan phải dừng ngay hành động của mình. Gã chống hai tay lên giường, mặt đối mặt nhìn cô. Cứ ngỡ gã sẽ vì câu này mà tự ái, ai ngờ tên đó còn cười được rất tươi để đáp lại:
- Phải. Ta nhung nhớ mùi hương của bệ hạ đến phát điên rồi! Ta yêu người! Ta muốn hoà làm một với người!
Ánh mắt ngập tràn sắc dục đó của một tên nam nhân cao to lực lưỡng khiến nữ nhân nào nhìn thấy cũng đều phải khiếp sợ. Tiểu Điệp bắt đầu lo lắng và sợ tên này rồi. Rốt cuộc là do mị lực của cô, hay do đây là thế giới truyện tranh mười tám cộng vậy.
- Mộc Nan, buông ta ra!
Gã không thèm nghe, cứ như con sói đã bắt được cừu non, bất luận thế nào cũng phải ăn. Nghĩ đến trước đây, gã cũng từng như vậy với mình, Tiểu Điệp lại mếu máo muốn khóc. Nhưng lần này khác rồi, giờ cô là hoàng đế, là vua một nước. Sao có thể vì tên nam nhân vô lễ mà khóc lóc được. Cô nằm yên, không đẩy gã ra nữa, nhẹ giọng cất lời:
- Chu Mộc Nan. Gia Hinh, Gia Kỳ, và Gia Mộc vừa mới mất đây thôi. Vẫn chưa đủ trăm ngày.
- Bệ hạ, chuyện đã qua rồi mà. - Gã dừng mân mê cơ thể cô lại. - Dù trước hay sau một trăm ngày, người vẫn phải sủng hạnh phi tần trong hậu cung. - Vừa nói vừa hôn nhẹ lên má cô một cái.
- Ngươi muốn lên giường với trẫm đến vậy sao?
- Phải. Rất muốn là đằng khác.
- Tiện nhân!
- Bệ hạ có mắng, phu tế cũng sẽ không dừng lại.
Tiểu Điệp không nói gì nữa, nhắm mắt, mặc kệ sự đời. Một đêm của cả hai cứ trôi qua như vậy. Thật tẻ nhạt. Có mặn nồng, cũng là mặn nồng với ai chứ không phải cô.
Chu Mộc Nan chẳng phải tuýp người dễ bảo ban. Nếu đổi lại là Bình Ngọc, hắn sẽ ngoan ngoãn dịu dàng, tuyệt nhiên không có chống đối cô. Nếu bệ hạ đã không muốn, thì cũng không ai ép buộc được.
Chỉ có gã, Tuệ Tĩnh quý phi, dám vượt ranh, thách thức giới hạn chịu đựng của hoàng đế. Đừng tưởng làm thế sẽ trở thành ngoại lệ, chỉ khiến cô thêm chán ghét gã mà thôi.
- Bệ hạ ghét ta đến vậy sao?
- Hôn sự giữa ngươi và trẫm là thái thượng hoàng ban cho. Dù trẫm có thích ngươi hay không đâu còn quan trọng nữa?
- Thế người chắc cũng rõ lí do vì sao thái thượng hoàng làm như vậy rồi.
- Là để ngươi bảo vệ trẫm. Dựa vào gia thế của ngươi, giúp trẫm củng cố địa vị chẳng kém gì hoàng hậu. Đều là vì mục đích chính trị cả thôi.
- Phải, ban đầu ta cũng không thích bệ hạ. Nhưng không hiểu sao, chỉ cần nghĩ một mỹ nhân xinh đẹp như người lại là thê tử của mình ta lại bất giác cảm thấy vui. Ánh mắt ấy, mái tóc ấy, gương mặt ấy, tất cả đều khiến ta phải khắc cốt ghi tâm.
Hơi thở ấm nóng của gã phả vào tai, vào cổ, làm cô bất giác rung lên vì nhạy cảm. Tiểu Điệp cố gỡ tay gã ra, nhưng bất thành.
- Ngươi thích trẫm nhanh như vậy, cũng dễ hiểu thôi. Giống như khoảng thời gian mà trẫm thành thân rồi lên ngôi, chỉ mới hơn một tháng.
- Dù vậy nhưng đóng góp của bệ hạ trước đây không hề nhỏ. Lấy được lòng dân đâu phải chuyện dễ. Hơn nữa, người quên rồi sao?
- Quên cái gì?
- Năm bệ hạ mới tròn mười tuổi đã thi đỗ trạng nguyên. Nhưng vì xét tuổi còn quá nhỏ, người lại không thích chốn quan trường nên vẫn giữ thân phận tiểu thư Hồ phủ, con gái Hồ thừa tướng.
- Sao ngươi lại biết chuyện này? - Tiểu Điệp tò mò.
- Chuyện này trọng đại như vậy, ai ai cũng đều biết. Đó cũng là một trong những lí do mà bệ hạ đăng cơ không ai phản đối.
Nghe Tuệ Tĩnh quý phi nói xong, Tiểu Điệp chỉ biết cười trừ. Cái chuyện ảo ma này ở đâu chui ra vậy? Chẳng lẽ tác giả mới bịa thêm vào để nữ chính có nền tảng vững chắc hơn khi ngồi lên ngôi vị.
- Được rồi, quý phi có thể buông trẫm ra không?
- Bệ hạ hứa không đi nữa đi, phu tế sẽ buông người ra.
- Ta hứa, ta hứa!
Mộc Nan lúc này mới vui vẻ thả Tiểu Điệp ra. Không để cô kịp phản ứng gì nhiều, chỉ vừa mới quay người lại thôi, thì gã đã vội vã bế cô ngồi lên đùi mình, còn mình thì ngồi lên giường.
Đúng là trong hậu cung này, chỉ có mỗi Tuệ Tĩnh quý phi là cả gan dám làm thế với hoàng thượng. Gã bế bệ hạ như bế một nữ tử bình thường. Điều này đang làm mất sự uy nghiêm của một bậc đế vương.
- Quý phi nên nhớ rằng trẫm đang mang thai!
Mộc Nan cười nhẹ rồi hôn lên môi người đối diện, mặc kệ thái độ cùng lời nói vừa nãy của cô. Điên thật rồi! Gã mút môi cô như mút thứ kẹo gì đó rất ngon lành. Đôi bàn tay to lớn ấy sờ soạn lung tung khắp lưng người ta, phối hợp cùng với cơ thể linh hoạt, mà di chuyển đỡ cô nằm xuống giường. Tiểu Điệp có cố đẩy thế nào cũng không thành.
Hôn môi chán chê rồi, gã vội vã chuyển đến cổ, ngực. Hành động dù có hơi cuồng nhiệt nhưng nhẹ nhàng. Có lẽ vì đứa bé trong bụng cô, nên gã mới thế. Tiểu Điệp dù không làm gì được, nhưng cô cũng không cam tâm nằm dưới thân gã thế này, tự bình tĩnh lại rồi gằn giọng:
- Ngươi thiếu hơi gái đến thế à?
Câu này lập tức khiến Mộc Nan phải dừng ngay hành động của mình. Gã chống hai tay lên giường, mặt đối mặt nhìn cô. Cứ ngỡ gã sẽ vì câu này mà tự ái, ai ngờ tên đó còn cười được rất tươi để đáp lại:
- Phải. Ta nhung nhớ mùi hương của bệ hạ đến phát điên rồi! Ta yêu người! Ta muốn hoà làm một với người!
Ánh mắt ngập tràn sắc dục đó của một tên nam nhân cao to lực lưỡng khiến nữ nhân nào nhìn thấy cũng đều phải khiếp sợ. Tiểu Điệp bắt đầu lo lắng và sợ tên này rồi. Rốt cuộc là do mị lực của cô, hay do đây là thế giới truyện tranh mười tám cộng vậy.
- Mộc Nan, buông ta ra!
Gã không thèm nghe, cứ như con sói đã bắt được cừu non, bất luận thế nào cũng phải ăn. Nghĩ đến trước đây, gã cũng từng như vậy với mình, Tiểu Điệp lại mếu máo muốn khóc. Nhưng lần này khác rồi, giờ cô là hoàng đế, là vua một nước. Sao có thể vì tên nam nhân vô lễ mà khóc lóc được. Cô nằm yên, không đẩy gã ra nữa, nhẹ giọng cất lời:
- Chu Mộc Nan. Gia Hinh, Gia Kỳ, và Gia Mộc vừa mới mất đây thôi. Vẫn chưa đủ trăm ngày.
- Bệ hạ, chuyện đã qua rồi mà. - Gã dừng mân mê cơ thể cô lại. - Dù trước hay sau một trăm ngày, người vẫn phải sủng hạnh phi tần trong hậu cung. - Vừa nói vừa hôn nhẹ lên má cô một cái.
- Ngươi muốn lên giường với trẫm đến vậy sao?
- Phải. Rất muốn là đằng khác.
- Tiện nhân!
- Bệ hạ có mắng, phu tế cũng sẽ không dừng lại.
Tiểu Điệp không nói gì nữa, nhắm mắt, mặc kệ sự đời. Một đêm của cả hai cứ trôi qua như vậy. Thật tẻ nhạt. Có mặn nồng, cũng là mặn nồng với ai chứ không phải cô.
Chu Mộc Nan chẳng phải tuýp người dễ bảo ban. Nếu đổi lại là Bình Ngọc, hắn sẽ ngoan ngoãn dịu dàng, tuyệt nhiên không có chống đối cô. Nếu bệ hạ đã không muốn, thì cũng không ai ép buộc được.
Chỉ có gã, Tuệ Tĩnh quý phi, dám vượt ranh, thách thức giới hạn chịu đựng của hoàng đế. Đừng tưởng làm thế sẽ trở thành ngoại lệ, chỉ khiến cô thêm chán ghét gã mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.