Thiên Kim Thật Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 19:
Trạch Miêu
19/06/2023
“Cho các người năm phút tút tát lại bản thân, sau đó bắt đầu kiểm tra.”
Không giống với Đậu Đậu và Tiểu Ảnh Tử, Cố Dương không chỉ là người lớn, mà còn có vẻ ngoài nho nhã, khí chất ôn hòa.
Đám người Tưởng Đông vốn cho rằng vị này sẽ dễ nói chuyện hơn chút, đợi tới khi nghe thấy hai chữ kiểm tra, ai nấy đều như cha chết mẹ chết.
Mặc dù mấy người bọn họ đều từng đi học, chưa đến mức yếu kém, nhưng cũng không khá hơn chút nào. Là học sinh, gần như không một người nào thích kiểm tra.
Đợi đã, rốt cuộc vì sao bọn họ lại rơi xuống bước đường này! Rõ ràng mấy người bọn họ tới để tìm hiểu tình huống núi Hòe mà, sao hết học thể dục rồi lại kiểm tra?
Không được, bọn họ nhất định phải lật đổ chính sách tàn bạo này!
Tưởng Đông ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Cố Dương, đôi mắt đen nhánh của ông ta lấp lóe ánh sáng màu đỏ - đây là một lệ quỷ hàng thật giá thật, đã ở lại trong nhân thế ít nhất ba trăm năm.
Một mình ông ta xử bốn người bọn họ hoàn toàn không thành vấn đề. Thế là anh ta lập tức tỉnh táo lại, ngọn lửa phản kháng mới nhen nhóm cứ vậy mà bị dập tắt.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, bọn họ nhịn! Không phải chỉ là kiểm tra thôi sao?
Tưởng Đông hỏi ra tiếng lòng của các sư đệ: “Nếu như kiểm tra không đạt yêu cầu thì sẽ ra sao?”
Cố Dương thản nhiên nói: “Vậy chứng tỏ các cậu học hành không đến nơi đến chốn, phải dạy bù cho các cậu. Lúc nào đạt yêu cầu rồi sẽ thả các cậu về nhà.”
Đám người Tưởng Đông đen mặt. Đám quỷ trên núi Hòe này, con sau còn khó chơi hơn con trước, mặc dù không nguy hại đến tính mạng của bọn họ, nhưng tâm hồn của bọn họ đã chịu tổn thương nghiêm trọng rồi!
Nếu quả thật cứ luôn thi trượt, há chẳng phải bọn họ sẽ luôn bị nhốt ở nơi quỷ quái này sao?
Ngô Duyên khẽ cười: “Các anh không phải lo lắng quá, chúng tôi còn có môn thực tế xã hội, có thể thêm điểm.”
Cái gọi là môn thực tế xã hội, đương nhiên chính là làm cu li cho cô, ngoan ngoãn khai khẩn ruộng đất cho cô!
Sắc mặt đám người Tưởng Đông chẳng hề khá hơn chút nào, vừa rồi môn thể dục trong miệng cô gái này đã khiến bọn họ mệt mỏi như mất nửa cái mạng, ai biết môn thực tế xã hội có còn đáng sợ hơn không.
Núi Hòe này có độc mà! Thật sự coi mình là trường học hay sao?
Mặc dù trong lòng liên tục mắng chửi, nhưng mấy người Tưởng Đông vẫn ngoan ngoãn ngồi trước bàn học.
Các đề thi bay đến trước mặt bọn họ, trên bàn học cũng có thêm mấy chiếc bút máy.
Khi bọn họ mở bài thi ra xem xét, mắt ai nấy đều biến thành nhang muỗi. Rõ ràng biết mặt chữ, nhưng khi ghép lại với nhau lại chẳng hiểu gì cả?
Đối với bọn họ, hai tiếng sau đó quả thật là sự tra tấn thầm lặng.
Một bài thi, số câu hỏi bọn họ trả lời được chưa tới mười phần trăm.
Đáng giận nhất chính là, những đề bài này hoặc là điền vào chỗ trống hoặc là trả lời câu hỏi, hoàn toàn không có lựa chọn đáp án đúng. Nếu như lựa chọn, tốt xấu gì cũng có thể đoán được phần nào. Nhưng điền vào chỗ trống và trả lời câu hỏi, không biết chính là không biết, không cách nào qua cửa dựa vào may mắn.
Bốn tiểu đạo sĩ thi đến sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, mái tóc bị mồ hôi thấm ướt, hệt như mới được vớt ra từ trong nước.
Đợi chấm bài xong, đừng nói là đạt tiêu chuẩn, điểm tối đa là một trăm mà người điểm cao nhất trong bốn người mới chỉ mười ba, ba người còn lại đều dưới mười điểm. Trên bài thi, con số màu đỏ vô cùng bắt mắt, lộ ra vẻ giễu cợt khôn cùng.
“Sư huynh, hay là chúng ta lén gọi điện thoại cầu cứu mấy người chưởng môn.” Một vị sư đệ nhỏ giọng nói ra. Chẳng lẽ bọn họ thật sự phải ở lại đây học bài sao?
Tưởng Đông nghiến răng nói: “Nếu mấy người chưởng môn biết, e rằng trở về rồi sẽ cho chúng ta thêm bài tập.”
Nếu đám quỷ này làm hại đến tính mạng bọn họ, vậy chắc chắn sư môn sẽ lấy lại danh dự cho bọn họ. Nhưng người ta không ngược đãi bọn họ, mà chỉ dạy học, e rằng trưởng bối trong môn phái cũng ngại ra mặt giúp bọn họ, nói không chừng còn thẹn quá hóa giận, đến lúc đó vẫn là bọn họ xui xẻo, hơn nữa còn để lại ấn tượng xấu.
Anh ta nói rõ đạo lý này cho các sư đệ nghe, các sư đệ cúi thấp đầu, buồn rầu không thôi.
Không giống với Đậu Đậu và Tiểu Ảnh Tử, Cố Dương không chỉ là người lớn, mà còn có vẻ ngoài nho nhã, khí chất ôn hòa.
Đám người Tưởng Đông vốn cho rằng vị này sẽ dễ nói chuyện hơn chút, đợi tới khi nghe thấy hai chữ kiểm tra, ai nấy đều như cha chết mẹ chết.
Mặc dù mấy người bọn họ đều từng đi học, chưa đến mức yếu kém, nhưng cũng không khá hơn chút nào. Là học sinh, gần như không một người nào thích kiểm tra.
Đợi đã, rốt cuộc vì sao bọn họ lại rơi xuống bước đường này! Rõ ràng mấy người bọn họ tới để tìm hiểu tình huống núi Hòe mà, sao hết học thể dục rồi lại kiểm tra?
Không được, bọn họ nhất định phải lật đổ chính sách tàn bạo này!
Tưởng Đông ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Cố Dương, đôi mắt đen nhánh của ông ta lấp lóe ánh sáng màu đỏ - đây là một lệ quỷ hàng thật giá thật, đã ở lại trong nhân thế ít nhất ba trăm năm.
Một mình ông ta xử bốn người bọn họ hoàn toàn không thành vấn đề. Thế là anh ta lập tức tỉnh táo lại, ngọn lửa phản kháng mới nhen nhóm cứ vậy mà bị dập tắt.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, bọn họ nhịn! Không phải chỉ là kiểm tra thôi sao?
Tưởng Đông hỏi ra tiếng lòng của các sư đệ: “Nếu như kiểm tra không đạt yêu cầu thì sẽ ra sao?”
Cố Dương thản nhiên nói: “Vậy chứng tỏ các cậu học hành không đến nơi đến chốn, phải dạy bù cho các cậu. Lúc nào đạt yêu cầu rồi sẽ thả các cậu về nhà.”
Đám người Tưởng Đông đen mặt. Đám quỷ trên núi Hòe này, con sau còn khó chơi hơn con trước, mặc dù không nguy hại đến tính mạng của bọn họ, nhưng tâm hồn của bọn họ đã chịu tổn thương nghiêm trọng rồi!
Nếu quả thật cứ luôn thi trượt, há chẳng phải bọn họ sẽ luôn bị nhốt ở nơi quỷ quái này sao?
Ngô Duyên khẽ cười: “Các anh không phải lo lắng quá, chúng tôi còn có môn thực tế xã hội, có thể thêm điểm.”
Cái gọi là môn thực tế xã hội, đương nhiên chính là làm cu li cho cô, ngoan ngoãn khai khẩn ruộng đất cho cô!
Sắc mặt đám người Tưởng Đông chẳng hề khá hơn chút nào, vừa rồi môn thể dục trong miệng cô gái này đã khiến bọn họ mệt mỏi như mất nửa cái mạng, ai biết môn thực tế xã hội có còn đáng sợ hơn không.
Núi Hòe này có độc mà! Thật sự coi mình là trường học hay sao?
Mặc dù trong lòng liên tục mắng chửi, nhưng mấy người Tưởng Đông vẫn ngoan ngoãn ngồi trước bàn học.
Các đề thi bay đến trước mặt bọn họ, trên bàn học cũng có thêm mấy chiếc bút máy.
Khi bọn họ mở bài thi ra xem xét, mắt ai nấy đều biến thành nhang muỗi. Rõ ràng biết mặt chữ, nhưng khi ghép lại với nhau lại chẳng hiểu gì cả?
Đối với bọn họ, hai tiếng sau đó quả thật là sự tra tấn thầm lặng.
Một bài thi, số câu hỏi bọn họ trả lời được chưa tới mười phần trăm.
Đáng giận nhất chính là, những đề bài này hoặc là điền vào chỗ trống hoặc là trả lời câu hỏi, hoàn toàn không có lựa chọn đáp án đúng. Nếu như lựa chọn, tốt xấu gì cũng có thể đoán được phần nào. Nhưng điền vào chỗ trống và trả lời câu hỏi, không biết chính là không biết, không cách nào qua cửa dựa vào may mắn.
Bốn tiểu đạo sĩ thi đến sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, mái tóc bị mồ hôi thấm ướt, hệt như mới được vớt ra từ trong nước.
Đợi chấm bài xong, đừng nói là đạt tiêu chuẩn, điểm tối đa là một trăm mà người điểm cao nhất trong bốn người mới chỉ mười ba, ba người còn lại đều dưới mười điểm. Trên bài thi, con số màu đỏ vô cùng bắt mắt, lộ ra vẻ giễu cợt khôn cùng.
“Sư huynh, hay là chúng ta lén gọi điện thoại cầu cứu mấy người chưởng môn.” Một vị sư đệ nhỏ giọng nói ra. Chẳng lẽ bọn họ thật sự phải ở lại đây học bài sao?
Tưởng Đông nghiến răng nói: “Nếu mấy người chưởng môn biết, e rằng trở về rồi sẽ cho chúng ta thêm bài tập.”
Nếu đám quỷ này làm hại đến tính mạng bọn họ, vậy chắc chắn sư môn sẽ lấy lại danh dự cho bọn họ. Nhưng người ta không ngược đãi bọn họ, mà chỉ dạy học, e rằng trưởng bối trong môn phái cũng ngại ra mặt giúp bọn họ, nói không chừng còn thẹn quá hóa giận, đến lúc đó vẫn là bọn họ xui xẻo, hơn nữa còn để lại ấn tượng xấu.
Anh ta nói rõ đạo lý này cho các sư đệ nghe, các sư đệ cúi thấp đầu, buồn rầu không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.