Thiên Kim Thật Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 25:
Trạch Miêu
21/06/2023
“Đợi đã, bùa này của cô khác với bùa vừa rồi sao?”
Trơ mắt nhìn Ngô Duyên lưu loát vẽ một lá bùa Ngủ Ngon mới, ông chủ Vương không nhịn được hỏi ra, ông ta sắp không nén được sức mạnh hồng hoang muốn trút hết băn khoăn trong lòng ra rồi.
Ngô Duyên suy nghĩ chốc lát, tỏ vẻ tán thành: “Ông nói đúng, vậy thì đổi giấy vàng và chu sa chất lượng tốt hơn đi.”
Chỗ của ông chủ Vương là không bao giờ thiếu mấy thứ này, ông ta tỏ vẻ câm nín cầm giấy vàng chất lượng tốt hơn ra. Nói là như vậy, nhưng cũng chỉ là từ một tệ một xấp đổi thành mười tệ một xấp mà thôi.
Ngô Duyên chẳng thèm quan tâm trong lòng ông ta đang suy nghĩ cái gì, vui vẻ vẽ bùa, đối với cô thì việc vẽ bùa này đơn giản giống như ăn cơm uống nước, không tốn chút sức nào.
Cô nhanh chóng vẽ xong hai mươi lá, đưa cho ông chủ Vương, tỏ vẻ quang minh lẫm liệt: “Phiên bản Vip này, dù thế nào cũng phải bán một lá một trăm nghìn tệ, như vậy mới xứng với giá trị của nó.”
Ai bảo cô đang kẹt tiền chứ, đành phải cướp của nhà giàu thôi.
Ông chủ Vương trợn mắt ngoác miệng: Chi phí cho một lá bùa này chưa đến một tệ! Đây là ăn cướp trắng trợn.
“Ngoài việc giấy cao cấp hơn, chẳng phải cái khác đều giống nhau sao?”
“Không giống, bùa này đã được tôi điều chỉnh, sau khi dùng có thể mơ những giấc mơ đẹp.”
Ông chủ Vương nửa tin nửa ngờ nhìn cô, cuối cùng vẫn nhận lấy xấp bùa này, tỉ mỉ quan sát, thật sự phát hiện hoa văn có sự khác biệt đầy tinh tế: “Tôi thử chào hàng xem có thể bán đi hay không.”
Ông ta dừng lại chốc lát: “Trước tiên cứ trả cô một lá mười nghìn, nếu thật sự bán đi được, tôi sẽ trả số còn lại cho cô. Cô yên tâm, cửa hàng này của chúng tôi vẫn rất uy tín, tôi cũng không dám lừa cô.”
Đặc biệt là đại sư trẻ tuổi giống như Ngô Duyên, bọn họ cung phụng còn không kịp. Đương nhiên, ông ta cũng không thể thật sự bán một lá một trăm nghìn, vậy chẳng phải không kiếm được xíu xiu gì. Khụ, đến lúc đó bán một lá một trăm năm mươi nghìn là được rồi.
Sở dĩ lúc trước Ngô Duyên chọn cửa hàng này, cũng bởi vì danh tiếng của bọn họ không tệ. Cô gật đầu rồi nói tiếp: “Đợi sau khi bán được rồi, nhớ phải nói tốt giúp tôi.”
Cô cười mà như không cười: “Cứ nói trong tay Ngô Duyên còn nhiều loại bùa chú, hỏi xem hắn có hứng thú hay không.”
Dù sao chỉ cần để Trình Thiên Hành biết những bùa chú này là do cô vẽ, vậy là được rồi.
Ông chủ Vương cũng là người tinh tường: “Các người có thù?”
Ngô Duyên mỉm cười: “Tôi cũng không phải kiểu người sẽ lấy việc công trả thù riêng như hắn, sẽ không động tay động chân lên bùa chú, tôi vẫn còn đạo đức nghề nghiệp.” Cô không có ý giấu giếm, dù sao cũng không dễ lừa ông chủ Vương.
Ông chủ Vương thầm cân nhắc, cảm thấy đại sư tiền đồ vô lượng như Ngô Duyên quan trọng hơn. Hơn nữa, ông ta chỉ là người trung gian, cho dù có phiền toái cũng không đến trên đầu ông ta.
Đến lúc đó ông ta cứ vờ như không biết ân oán giữa hai người bọn họ là được rồi. Thế là ông ta sảng khoái đồng ý, trước tiên trả hai trăm nghìn cho Ngô Duyên, sau đó lại ký một bản hợp đồng.
Ngô Duyên còn chưa cầm tiền nóng tay mà đã phải tiêu ra ngoài, một phần để mua cái tài liệu có thể dùng trong tu luyện giống như ngọc thạch, một phần mang ra mua giống cây ăn quả.
Sau khi tiễn Ngô Duyên rời đi, ông chủ Vương lập tức gọi điện thoại cho Trình Thiên Hành.
Sau khi biết chuyện, Trình Thiên Hành lập tức buông xuống công việc trong tay, đích thân đi đến.
Sau khi Thẩm Thu chết, hắn sợ Thầm Thu sẽ hóa thành lệ quỷ quấn lấy hắn giống như Lăng Hiểu Tiêu trước đó, thế là nhờ cậy Tôn chân nhân giải quyết Thẩm Thu, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Nhưng mặc dù như vậy, hắn vẫn thường xuyên mơ thấy ác mộng, vừa nhắm mắt đã nhớ lại cảnh tượng Thẩm Thu bỏ mạng.
Hắn đã thử hầu hết thuốc hỗ trợ giấc ngủ trên thị trường, chỉ là hiệu quả cực kỳ nhỏ bé. Mãi đến khi mua được bùa Ngủ Ngon từ chỗ ông chủ Vương, hắn mới có thể yên ổn chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là bùa Ngủ Ngon phiên bản Vip này đắt một cách bất ngờ, một lá bán giá một trăm năm mươi nghìn. Trình Thiên Hành rất muốn phủi tay áo rời đi, nhưng nghĩ tới những đêm khuya không cách nào chìm vào giấc ngủ kia, cuối cùng vẫn lạnh mặt mua hết.
Không phải chỉ là một trăm năm mươi nghìn thôi sao? Một bộ âu phục của hắn cũng không chỉ giá đó.
Trơ mắt nhìn Ngô Duyên lưu loát vẽ một lá bùa Ngủ Ngon mới, ông chủ Vương không nhịn được hỏi ra, ông ta sắp không nén được sức mạnh hồng hoang muốn trút hết băn khoăn trong lòng ra rồi.
Ngô Duyên suy nghĩ chốc lát, tỏ vẻ tán thành: “Ông nói đúng, vậy thì đổi giấy vàng và chu sa chất lượng tốt hơn đi.”
Chỗ của ông chủ Vương là không bao giờ thiếu mấy thứ này, ông ta tỏ vẻ câm nín cầm giấy vàng chất lượng tốt hơn ra. Nói là như vậy, nhưng cũng chỉ là từ một tệ một xấp đổi thành mười tệ một xấp mà thôi.
Ngô Duyên chẳng thèm quan tâm trong lòng ông ta đang suy nghĩ cái gì, vui vẻ vẽ bùa, đối với cô thì việc vẽ bùa này đơn giản giống như ăn cơm uống nước, không tốn chút sức nào.
Cô nhanh chóng vẽ xong hai mươi lá, đưa cho ông chủ Vương, tỏ vẻ quang minh lẫm liệt: “Phiên bản Vip này, dù thế nào cũng phải bán một lá một trăm nghìn tệ, như vậy mới xứng với giá trị của nó.”
Ai bảo cô đang kẹt tiền chứ, đành phải cướp của nhà giàu thôi.
Ông chủ Vương trợn mắt ngoác miệng: Chi phí cho một lá bùa này chưa đến một tệ! Đây là ăn cướp trắng trợn.
“Ngoài việc giấy cao cấp hơn, chẳng phải cái khác đều giống nhau sao?”
“Không giống, bùa này đã được tôi điều chỉnh, sau khi dùng có thể mơ những giấc mơ đẹp.”
Ông chủ Vương nửa tin nửa ngờ nhìn cô, cuối cùng vẫn nhận lấy xấp bùa này, tỉ mỉ quan sát, thật sự phát hiện hoa văn có sự khác biệt đầy tinh tế: “Tôi thử chào hàng xem có thể bán đi hay không.”
Ông ta dừng lại chốc lát: “Trước tiên cứ trả cô một lá mười nghìn, nếu thật sự bán đi được, tôi sẽ trả số còn lại cho cô. Cô yên tâm, cửa hàng này của chúng tôi vẫn rất uy tín, tôi cũng không dám lừa cô.”
Đặc biệt là đại sư trẻ tuổi giống như Ngô Duyên, bọn họ cung phụng còn không kịp. Đương nhiên, ông ta cũng không thể thật sự bán một lá một trăm nghìn, vậy chẳng phải không kiếm được xíu xiu gì. Khụ, đến lúc đó bán một lá một trăm năm mươi nghìn là được rồi.
Sở dĩ lúc trước Ngô Duyên chọn cửa hàng này, cũng bởi vì danh tiếng của bọn họ không tệ. Cô gật đầu rồi nói tiếp: “Đợi sau khi bán được rồi, nhớ phải nói tốt giúp tôi.”
Cô cười mà như không cười: “Cứ nói trong tay Ngô Duyên còn nhiều loại bùa chú, hỏi xem hắn có hứng thú hay không.”
Dù sao chỉ cần để Trình Thiên Hành biết những bùa chú này là do cô vẽ, vậy là được rồi.
Ông chủ Vương cũng là người tinh tường: “Các người có thù?”
Ngô Duyên mỉm cười: “Tôi cũng không phải kiểu người sẽ lấy việc công trả thù riêng như hắn, sẽ không động tay động chân lên bùa chú, tôi vẫn còn đạo đức nghề nghiệp.” Cô không có ý giấu giếm, dù sao cũng không dễ lừa ông chủ Vương.
Ông chủ Vương thầm cân nhắc, cảm thấy đại sư tiền đồ vô lượng như Ngô Duyên quan trọng hơn. Hơn nữa, ông ta chỉ là người trung gian, cho dù có phiền toái cũng không đến trên đầu ông ta.
Đến lúc đó ông ta cứ vờ như không biết ân oán giữa hai người bọn họ là được rồi. Thế là ông ta sảng khoái đồng ý, trước tiên trả hai trăm nghìn cho Ngô Duyên, sau đó lại ký một bản hợp đồng.
Ngô Duyên còn chưa cầm tiền nóng tay mà đã phải tiêu ra ngoài, một phần để mua cái tài liệu có thể dùng trong tu luyện giống như ngọc thạch, một phần mang ra mua giống cây ăn quả.
Sau khi tiễn Ngô Duyên rời đi, ông chủ Vương lập tức gọi điện thoại cho Trình Thiên Hành.
Sau khi biết chuyện, Trình Thiên Hành lập tức buông xuống công việc trong tay, đích thân đi đến.
Sau khi Thẩm Thu chết, hắn sợ Thầm Thu sẽ hóa thành lệ quỷ quấn lấy hắn giống như Lăng Hiểu Tiêu trước đó, thế là nhờ cậy Tôn chân nhân giải quyết Thẩm Thu, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Nhưng mặc dù như vậy, hắn vẫn thường xuyên mơ thấy ác mộng, vừa nhắm mắt đã nhớ lại cảnh tượng Thẩm Thu bỏ mạng.
Hắn đã thử hầu hết thuốc hỗ trợ giấc ngủ trên thị trường, chỉ là hiệu quả cực kỳ nhỏ bé. Mãi đến khi mua được bùa Ngủ Ngon từ chỗ ông chủ Vương, hắn mới có thể yên ổn chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là bùa Ngủ Ngon phiên bản Vip này đắt một cách bất ngờ, một lá bán giá một trăm năm mươi nghìn. Trình Thiên Hành rất muốn phủi tay áo rời đi, nhưng nghĩ tới những đêm khuya không cách nào chìm vào giấc ngủ kia, cuối cùng vẫn lạnh mặt mua hết.
Không phải chỉ là một trăm năm mươi nghìn thôi sao? Một bộ âu phục của hắn cũng không chỉ giá đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.