Thiên Kim Thật Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 3:
Trạch Miêu
14/06/2023
Dựa theo trong sách, Trình Sương Sương có bốn người cậu, cậu cả là ảnh đế quốc tế, fan hâm mộ trải rộng cả nước, giành được vô số giải thưởng. Cậu hai chính là Trình Thiên Hành, nhà giàu nhất mới của thành phố K, tương lai sẽ còn trở thành nhà giàu nhất Hoa quốc. Cậu ba là quý tộc nước ngoài, còn là ông trùm truyền thông, khống chế dư luận. Cậu tư được thế gia y dược nhận nuôi, bồi dưỡng để trở thành người thừa kế, y thuật cao siêu, mối quan hệ rộng rãi.
Sau khi nhận nhau với Trình Sương Sương, bọn họ cưng chiều cô ta lên tận trời, muốn sao có sao, muốn trăng có trăng.
Sở dĩ nhà họ Ngô bị ép thành như vậy, cũng chính là tác phẩm của người cậu hai kia, chỉ bởi vì sau khi rời khỏi nhà họ Ngô, Trình Sương Sương gia nhập làng giải trí đã phải chịu không ít ấm ức.
Ở trong mắt Trình Thiên Hành, đó đều bởi vì nhà họ Ngô trở mặt vô tình, đuổi Trình Sương Sương đi.
Trình Thiên Hành muốn xả giận cho cháu gái ngoại của mình, nể mặt những năm này nhà họ Ngô nuôi nâng Trình Sương Sương, anh ta tự thấy mình đã vô cùng khoan dung nhân từ, không đuổi tận giết tuyệt, chỉ làm cho công ty nhà họ Ngô phá sản, khiến hai cha con bọn họ đành phải chán nản về quê làm ruộng.
Trong sách, Trình Sương Sương có bốn người cậu tai to mặt lớn làm chỗ dựa, có thể nói là nữ chính đoàn sủng. Mà Ngô Duyên, ngoài đất diễn lúc ban đầu ra thì có được đề cập trong phiên ngoại, bên trong miêu tả cô bởi vì làm ruộng mà làn da xám xịt thô ráp, không còn vẻ đẹp tươi mới của tuổi trẻ, sau đó nhìn Trình Sương Sương trẻ tuổi xinh đẹp trên tivi mà chán nản không thôi.
Ngồi trên xe nghĩ lại một lượt cuốn sách mình từng xem, Ngô Duyên ấm ức suýt thì nội thương.
Trong chuyện này, rõ ràng cô và cha là người bị hại lớn nhất, chỉ vì mấy giọt nước mắt của Trình Sương Sương mà trở thành bia đỡ đạn, vô cùng thê thảm.
Chỉ là, với tình huống hiện giờ của nhà họ Ngô, tu vi của cô cũng vẫn chưa khôi phục, muốn phản kích trở lại, không thể nghi ngờ chính là lấy trứng chọi đá. Cho nên quyết định trở lại nghề cũ khi ở giới tu chân của mình, bắt đầu từ làm ruộng.
Suy nghĩ vẩn vơ suốt dọc đường, một giờ trôi qua, cô xuống xe, đi bộ gần hai mươi phút mới trở về nhà.
Biệt thự nhà cô đã treo biển bán đấu giá, cũng không ở được bao nhiêu ngày nữa, tất cả người giúp việc trong biệt thự đều đã nghỉ.
Từ nhỏ Ngô Duyên chịu khổ đã quen, đối với cô thì những điều này chẳng tính là gì.
Cô chỉ đau lòng cha mình, mặc dù nhận nhau chưa được mấy tháng, nhưng cha Ngô Tông Bình thật sự yêu thương cô, trong khoảng thời gian này nổi lên không ít lời đồn đại, thân thích trong nhà đều né tránh bọn họ, còn có người nói rằng bát tự của Ngô Duyên tương khắc với nhà họ Ngô, hại nhà họ Ngô. Tuy vậy, từ đầu đến cuối, cha vẫn luôn đứng về phía cô, che chở cho cô.
Ánh mắt cô rơi xuống chiếc xe sang trước cửa chính, học tập gấp gáp trong mấy tháng này khiến cô ít nhiều cũng biết vài nhãn hiệu xe sang, đây là Rolls-Royce mới ra mắt cuối năm, nghe nói là bản giới hạn, toàn cầu chỉ có mười chiếc.
Có khách đến hả?
Ngô Duyên quẹt thẻ đi vào, còn chưa tới cửa nhà đã nghe thấy tiếng nói kiêu căng ngạo mạn.
“Đây là chi phí ông nuôi dưỡng Sương Sương những năm này. Tôi hi vọng ông thấy được rồi thì thu tay, tốt xấu gì chị gái tôi cũng nuôi dưỡng con gái ông, ông làm hỏng thanh danh của chị ấy, không sợ người khác nói con gái ông là kẻ vong ân phụ nghĩa sao?”
Bước chân Ngô Duyên khựng lại, nhận ra đây là tiếng nói của cậu hai Trình Thiên Hành của Trình Sương Sương, không còn gì để nghi ngờ, chị gái trong miệng anh ta chính là mẹ nuôi Trình Nguyệt Cầm của cô, cũng là người năm đó thay đổi cuộc đời cô. Cô giận quá hóa cười, đã đến lúc này rồi mà Trình Thiên Hành còn có mặt mũi nói ra lời này.
Cô bước vào trong cửa, lạnh lùng nói ra: “Dựa theo lời này của chú, tôi còn phải cảm ơn chị gái của chú đã đánh tráo tôi và con gái ruột thịt của bà ta, cảm ơn bà ta cho tôi sống khổ cực ở nông thôn nhiều năm như vậy?”
Trong giọng nói của Ngô Tông Bình cũng chất chứa lửa giận: “Con gái tôi sống cực khổ nhiều năm như vậy, tôi không thể đòi lại công bằng cho con bé sao?”
Ông nhìn về phía Ngô Duyên, ánh mắt toát ra đau lòng, lo lắng và tức giận, mà tức giận là nhằm vào Trình Nguyệt Cầm.
Ngô Duyên khẽ cười một tiếng: “Đúng vậy, bà ta đúng là người tốt, chỉ là lén lút đánh tráo, để con gái ruột của mình hưởng thụ hai mươi năm vinh hoa phú quý. Bà ta không ném tôi vào thùng rác để tôi tự sinh tự diệt, tôi nên thỏa mãn rồi nhỉ?”
Trong giọng điệu lạnh lẽo của cô lộ ra châm chọc nhàn nhạt.
Sau khi nhận nhau với Trình Sương Sương, bọn họ cưng chiều cô ta lên tận trời, muốn sao có sao, muốn trăng có trăng.
Sở dĩ nhà họ Ngô bị ép thành như vậy, cũng chính là tác phẩm của người cậu hai kia, chỉ bởi vì sau khi rời khỏi nhà họ Ngô, Trình Sương Sương gia nhập làng giải trí đã phải chịu không ít ấm ức.
Ở trong mắt Trình Thiên Hành, đó đều bởi vì nhà họ Ngô trở mặt vô tình, đuổi Trình Sương Sương đi.
Trình Thiên Hành muốn xả giận cho cháu gái ngoại của mình, nể mặt những năm này nhà họ Ngô nuôi nâng Trình Sương Sương, anh ta tự thấy mình đã vô cùng khoan dung nhân từ, không đuổi tận giết tuyệt, chỉ làm cho công ty nhà họ Ngô phá sản, khiến hai cha con bọn họ đành phải chán nản về quê làm ruộng.
Trong sách, Trình Sương Sương có bốn người cậu tai to mặt lớn làm chỗ dựa, có thể nói là nữ chính đoàn sủng. Mà Ngô Duyên, ngoài đất diễn lúc ban đầu ra thì có được đề cập trong phiên ngoại, bên trong miêu tả cô bởi vì làm ruộng mà làn da xám xịt thô ráp, không còn vẻ đẹp tươi mới của tuổi trẻ, sau đó nhìn Trình Sương Sương trẻ tuổi xinh đẹp trên tivi mà chán nản không thôi.
Ngồi trên xe nghĩ lại một lượt cuốn sách mình từng xem, Ngô Duyên ấm ức suýt thì nội thương.
Trong chuyện này, rõ ràng cô và cha là người bị hại lớn nhất, chỉ vì mấy giọt nước mắt của Trình Sương Sương mà trở thành bia đỡ đạn, vô cùng thê thảm.
Chỉ là, với tình huống hiện giờ của nhà họ Ngô, tu vi của cô cũng vẫn chưa khôi phục, muốn phản kích trở lại, không thể nghi ngờ chính là lấy trứng chọi đá. Cho nên quyết định trở lại nghề cũ khi ở giới tu chân của mình, bắt đầu từ làm ruộng.
Suy nghĩ vẩn vơ suốt dọc đường, một giờ trôi qua, cô xuống xe, đi bộ gần hai mươi phút mới trở về nhà.
Biệt thự nhà cô đã treo biển bán đấu giá, cũng không ở được bao nhiêu ngày nữa, tất cả người giúp việc trong biệt thự đều đã nghỉ.
Từ nhỏ Ngô Duyên chịu khổ đã quen, đối với cô thì những điều này chẳng tính là gì.
Cô chỉ đau lòng cha mình, mặc dù nhận nhau chưa được mấy tháng, nhưng cha Ngô Tông Bình thật sự yêu thương cô, trong khoảng thời gian này nổi lên không ít lời đồn đại, thân thích trong nhà đều né tránh bọn họ, còn có người nói rằng bát tự của Ngô Duyên tương khắc với nhà họ Ngô, hại nhà họ Ngô. Tuy vậy, từ đầu đến cuối, cha vẫn luôn đứng về phía cô, che chở cho cô.
Ánh mắt cô rơi xuống chiếc xe sang trước cửa chính, học tập gấp gáp trong mấy tháng này khiến cô ít nhiều cũng biết vài nhãn hiệu xe sang, đây là Rolls-Royce mới ra mắt cuối năm, nghe nói là bản giới hạn, toàn cầu chỉ có mười chiếc.
Có khách đến hả?
Ngô Duyên quẹt thẻ đi vào, còn chưa tới cửa nhà đã nghe thấy tiếng nói kiêu căng ngạo mạn.
“Đây là chi phí ông nuôi dưỡng Sương Sương những năm này. Tôi hi vọng ông thấy được rồi thì thu tay, tốt xấu gì chị gái tôi cũng nuôi dưỡng con gái ông, ông làm hỏng thanh danh của chị ấy, không sợ người khác nói con gái ông là kẻ vong ân phụ nghĩa sao?”
Bước chân Ngô Duyên khựng lại, nhận ra đây là tiếng nói của cậu hai Trình Thiên Hành của Trình Sương Sương, không còn gì để nghi ngờ, chị gái trong miệng anh ta chính là mẹ nuôi Trình Nguyệt Cầm của cô, cũng là người năm đó thay đổi cuộc đời cô. Cô giận quá hóa cười, đã đến lúc này rồi mà Trình Thiên Hành còn có mặt mũi nói ra lời này.
Cô bước vào trong cửa, lạnh lùng nói ra: “Dựa theo lời này của chú, tôi còn phải cảm ơn chị gái của chú đã đánh tráo tôi và con gái ruột thịt của bà ta, cảm ơn bà ta cho tôi sống khổ cực ở nông thôn nhiều năm như vậy?”
Trong giọng nói của Ngô Tông Bình cũng chất chứa lửa giận: “Con gái tôi sống cực khổ nhiều năm như vậy, tôi không thể đòi lại công bằng cho con bé sao?”
Ông nhìn về phía Ngô Duyên, ánh mắt toát ra đau lòng, lo lắng và tức giận, mà tức giận là nhằm vào Trình Nguyệt Cầm.
Ngô Duyên khẽ cười một tiếng: “Đúng vậy, bà ta đúng là người tốt, chỉ là lén lút đánh tráo, để con gái ruột của mình hưởng thụ hai mươi năm vinh hoa phú quý. Bà ta không ném tôi vào thùng rác để tôi tự sinh tự diệt, tôi nên thỏa mãn rồi nhỉ?”
Trong giọng điệu lạnh lẽo của cô lộ ra châm chọc nhàn nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.