Thiên Kim Thật Cùng Thiên Kim Giả Ở Bên Nhau
Chương 24
Lai Bôi Hồng Trà
14/06/2024
Giang An Ngôn nói rất lớn tiếng.
Vậy nên Tần Miên Miên đang chơi với mèo ở trong sân cũng nghe thấy nên nhìn sang, tò mò không biết họ đang nói gì.
Giản Ánh An ra hiệu cho cô nhỏ tiếng chút: "Em không hy vọng Miên Miên sẽ biết những chuyện này, em ấy thường hay đau buồn vì chuyện của người khác, em chỉ mong em ấy sẽ khỏe mạnh, vui vẻ mà trưởng thành."
Nói xong thì quay đầu lại cười với Miên Miên một cái, nói cho cô bé biết là không có chuyện gì hết.
Tần Miên Miên chớp mắt, nửa tin nửa ngờ.
Chú mèo cam ở dưới chân nàng không muốn bị bỏ rơi bèn dùng chân trước lay lay tay của Tần Miên Miên, ý đồ thu hút sự chú ý của nàng. Tần Miên Miên ngứa không chịu được lại tiếp tục trêu đùa bé mèo, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười trong trẻo.
Bầu không khí ở bên kia rất vui vẻ, có loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng.
Bên này, cảm xúc của Giang An Ngôn vẫn còn rất kích động, mãi mới bình tĩnh lại.
Cô không nghe thấy hai câu nói vừa rồi của Giản Ánh An, đầu óc vẫn còn dừng lại ở đoạn cha mẹ Giản Ánh An vứt cô bé cho bảo mẫu, bảo mẫu nuôi dưỡng cô bé ở nông thôn, không một ai quan tâm đến sống chết của cô bé...
Hốc mắt Giang An Ngôn đỏ bừng.
Cô cảm thấy thời điểm mình còn là thực tập sinh rất cực khổ, 13 tuổi đã vào công ty, luyện tập không biết ngày đêm, đến chuyện ăn uống cũng bị người đại diện quản lý.
Nhưng cô còn có cha mẹ yêu thương mình, hơn nữa ra mắt làm thần tượng vốn dĩ là quyết định của chính cô.
Nhưng Giản Ánh An lại không có sự lựa chọn! Cô bé sinh ra ở một gia đình như vậy, không có ai quan tâm đến em ấy!
Cha mẹ, còn có bảo mẫu kia, đúng là không phải người mà!
Nhiếp ảnh gia cũng đồng tình.
Ông còn nghe nói "mẹ" của Giản Ánh An lúc đưa cô bé đến phỏng vấn chỉ quan tâm đến thù lao quay chương trình. Đây không phải loại người chỉ cần lợi ích, không cần con cái sao!
Quá ích kỷ, quá vô tình!
Giản Ánh An rũ mắt, ngón trỏ tay phải gõ gõ mu bàn tay trái, trong lòng đang tính kế.
Nhưng trong máy quay chỉ quay được dáng vẻ một đứa bé 6 tuổi mờ mịt vô thố.
Cô bé chỉ đang thành thật kể lại chuyện quá khứ, hoàn toàn không ý thức được có gì đó không đúng!
Giang An Ngôn vội vã hỏi: "Bảo mẫu kia thì sao? Bảo mẫu thế nào?"
Nếu cha mẹ Giản Ánh An đã đón cô bé trở về thì chắc chắn họ đã trừng phạt bảo mẫu, nói không chừng đã cho bà ta ăn cơm tù rồi!
Nếu như vậy thì cũng tính là có chút thân tình...
"Em cũng không rõ lắm."
Giản Ánh An nhẹ giọng nói.
Cô hiểu rõ suy nghĩ của Giang An Ngôn, nhưng cô không thể nói quá nhiều, tránh mang đến cho người ta ấn tượng – tâm tư của đứa bé này quá mức thâm trầm, sâu không thấy đáy.
Người xem sẽ tin tưởng lời nói của trẻ con, nhưng sẽ không tin một đứa bé có biểu hiện quá thành thục.
Như vậy chẳng khác gì là âm mưu.
Nước mắt của Giản Ánh An chực rơi xuống, cô bé tựa như đang mơ màng nhớ lại chuyện lúc đó: "Hình như là cho bà ấy một số tiền để bà ấy tìm công việc mới."
Bảo mẫu kia đã đem cô đổi thành Tần Miên Miên.
Nhưng nhà họ Tần lại xem Miên Miên như con gái ruột mà nuôi dưỡng nhiều năm như vậy rồi, chuyện khiến người ta gièm pha thế này Tần gia chỉ có thể áp xuống.
Cho nên bảo mẫu sẽ không có việc gì.
Con gái của bảo mẫu cũng được hưởng thụ tất cả những thứ tốt đẹp nhất.
Còn bảo mẫu thì sao? Bị Tần gia cảnh cáo mấy câu, chuyện này không được để nhiều người biết, sau đó vui vẻ ôm mấy chục vạn tệ bỏ chạy.
A, cuộc sống của con gái tốt đẹp, bà cũng có tiền thì cớ gì mà không làm!
Kiếp trước, cho dù chỉ là một chút Giản Ánh An cũng muốn nói cho bằng hết, hoàn toàn không quan tâm đến cái nhìn của người sao, dù sao cô ghê tởm nhà họ Tần, cũng muốn để tất cả mọi người ghê tởm bọn họ.
Kiếp này thì không được, Giản Ánh An phải giấu đi một số chuyện để còn trải đường cho tương lai.
Nhưng cô vẫn muốn kéo bảo mẫu xuống nước!
Giản Ánh An đã suy tính rất kĩ càng.
Giang An Ngôn cũng mắng người đúng như mong muốn của cô: "Bảo mẫu kia quả là không phải người! Thế mà còn cho tiền bà ta!"
Giản Ánh An chỉ trả lời Giang An Ngôn bằng một ánh mắt nghi hoặc, tựa hồ không hiểu làm như vậy là sai ở đâu.
Nhiếp ảnh gia giận không chịu nổi: "Cha mẹ cháu có phải là..." Đầu óc có bệnh hay không.
Đang lúc Giản Ánh An muốn thêm dầu vào lửa thì một vị khách không mời xuất hiện.
Giản Ánh An nhíu mày không vui vì kế hoạch bị phá đám, nhìn thấy cậu ta thì tâm trạng càng thêm phiền chán.
Thẩm Cẩn Vu.
Cậu ta đi theo sau Quý Hàn, vẫn luôn do dự đứng ở cửa sân, nhìn thấy Tần Miên Miên ở bên trong thì hạ quyết tâm đi vào.
Giống như ở đây có gì đó muốn ăn thịt cậu ta vậy.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì đến xương cốt Thẩm Cẩn Vu cũng không còn!
Giản Ánh An tặc lưỡi, không nói tiếp nữa, cô cũng không muốn để Giang An Ngôn tiếp tục hỏi, chỉ có thể chủ động mở miệng cắt ngang sự chú ý của mọi người: "Đến rồi sao, đã ăn cơm trưa chưa?"
Thẩm Cẩn Vu thấy cô như thấy quỷ.
Giản Ánh An mỉm cười: "Chắc là vẫn còn chưa ăn gì nhỉ, trời nắng nóng như vậy mà còn đi lại bên ngoài, đúng là vất vả."
Quả nhiên là đầu óc có bệnh.
Đã mấy tiếng trôi qua rồi mà còn chạy tới chạy lui dưới cái nắng như đổ lửa thế này, chắc chắn là do không tìm thấy đồ ăn.
Nhìn vẻ mặt ghét bỏ cái sân này của cậu ta thì phỏng chừng là ngại dơ nên mới đói đến tận bây giờ, âu cũng là xứng đáng!
Tâm trạng của Giản Ánh An đang không được vui cho lắm.
Cơ hội hố vợ chồng nhà họ Tần không dễ có, đều bị Thẩm Cẩn Vu phá hư hết cả!
Tâm tình của Giang An Ngôn cũng không tốt.
Một khi cô đã sinh lòng thương cảm thì rất khó để thoát ra, hiện tại trong đầu cô toàn là cha mẹ Giản Ánh An không phải người, một đám não tàn, bảo mẫu cũng không phải người, đã làm chuyện như thế mà còn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật!
Chờ quay xong chương trình cô phải lén đi tìm Giản Ánh An mới được! Đi giúp cô bé giải quyết mấy chuyện này!
Cô bé chỉ mới là một đứa trẻ thôi, như vậy đáng thương quá rồi.
Khóe mắt Giang An Ngôn có hơi hồng.
Thể xác và tinh thần của Quý Hàn đều kiệt sức nên không phát hiện xung quanh có biến hóa, anh ta hỏi Giang An Ngôn: "Mọi người đã ăn xong chưa?"
Giang An Ngôn: "Ai cần anh lo!"
Quý Hàn: "..."
Giang An Ngôn vừa mới mất bình tĩnh xong liền cảm thấy không đúng, nói sao đi nữa Quý Hàn cũng xem như là đàn anh của cô, phải lễ phép mới được.
Nhưng hiện tại cô đang rất tức giận nên khó mà lễ phép.
Giang An Ngôn lãnh đạm nói: "Thật ngại quá, đã ăn rồi."
Quý Hàn cười gượng hai tiếng, bây giờ chỉ còn có hai người chưa ăn cơm chính là anh ta và Thẩm Cẩn Vu.
Nói tới Thẩm Cẩn Vu thì người này vùa đến đã đi tìm Tần Miên Miên.
Cậu vội đi về phía Tần Miên Miên, không để ý đến chú mèo cam kia nên vừa nhấc chân đã dẫm ngay vào đuôi con mèo.
Chú mèo kêu một tiếng thảm thiết, không hề khách sáo mà cào vào chân cậu một cái.
Chân của Thẩm Cẩn Vu nhói lên, cúi đầu nhìn xuống thì thấy chân mình bị con mèo cào đến chảy máu!
Tần Miên Miên vội ôm lấy chú mèo, vuốt lông cho nó.
Mèo cam nép vào trong lòng Miên Miên, nhìn chằm chằm Thẩm Cẩn Vu bằng ánh mắt hung tợn.
Tần Miên Miên dỗ dành: "Đừng sợ, đừng sợ nha."
Quý Hàn và nhân viên công tác bị kinh hoảng bởi tiếng kêu thê thảm của tiểu thiếu gia bèn vội vàng chạy đến vây quanh Thẩm Cẩn Vu: "Không có chuyện gì chứ?"
Bị mèo cào phải đi tiêm vắc xin phòng bệnh mới được.
Khổ nỗi đang ở nông thôn, biết kiếm vắc xin ở đâu bây giờ!
Giản Ánh An không thèm kiêng nể mà bật cười thành tiếng, cảm thấy trong lòng vô cùng sảng khoái, đáng đời!
Cái tên này, ngay cả mèo cũng không ưa cậu ta!
Cô đi đến bên cạnh Tần Miên Miên: "Miên Miên, chúng ta đi ra ngoài thôi."
Tần Miên Miên còn đang trấn an con mèo: "Chị ơi, nó còn đang sợ lắm."
Con mèo cuộn lông lại, vốn dĩ đã tròn vo bây giờ chỉ lớn bằng một nửa Miên Miên.
Giản Ánh An: "Ở đây nhiều người, chúng ta ra ngoài trước."
Tần Miên Miên: "Dạ."
Sau đó bọn họ mặc kệ Thẩm Cẩn Vu vừa mới tìm đến, rời khỏi nhà người phụ nữ trung niên.
Giang An Ngôn sửng sốt vì bị bỏ lại trong sân, cô nhìn sang hai bên, phát hiện nhiếp ảnh gia đi theo sau cũng đã chạy ra ngoài.
Giang An Ngôn bèn đi theo bên cạnh hai đứa bé.
Cô nhìn Giản Ánh An đang chăm sóc cho Tần Miên Miên tựa như một người chị lớn, nhớ lại thân thế của Giản Ánh An trong lòng càng thêm hụt hẫng.
Cô bắt đầu suy nghĩ, không biết Giản Ánh An và Tần Miên Miên có quan hệ như thế nào?
Giản Ánh An đối tốt với Tần Miên Miên quá đi.
Giang An Ngôn còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì ngoài đầu phố đã xuất hiện một khách mời trong chương trình.
Vị khách mời đang đứng ở phía trước chính là Tề Ẩn.
Anh ta thân là khách mời duy nhất bị bỏ rơi, vô cùng bình tĩnh mà đi đến trước mặt bọn họ, đồng thời còn duy trì khoảng cách giữa họ từ 3-5m.
Giang An Ngôn thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự không muốn tiếp xúc nhiều với người khác.
Hai cô bé khách mời cũng không có ý định để ý đến anh ta.
Giang An Ngôn không thể không chủ động chào hỏi: "Xin chào...Anh, đã ăn gì chưa?"
Tề Ẩn: "...Còn chưa."
Cũng tại anh ta không ôm được đùi, mới lơ là một chút đã không thấy bóng dáng của ai, anh ta phải đi mãi mới tìm ra được người.
Giang An Ngôn: "Ồ, vậy à."
Chưa ăn thì chưa ăn, cô cũng không có cách nào.
Ngay cả bản thân cũng phải ôm đùi mới được ăn cơm, có thể làm sao bây giờ?
"Cái đùi" Giản Ánh An đặt tất cả mọi sự chú ý lên trên người Tần Miên Miên: "Em muốn nuôi mèo sao?"
Quan hệ giữa Tần Miên Miên với chú mèo vô cùng tốt, nàng ôm nó ra ngoài nó cũng không có phản ứng gì, thậm chí thấy nhiều người quá còn trốn trong ngực Miên Miên.
Là một bạn nhỏ sợ người lạ, Tần Miên Miên thấy nhiều người như vậy cũng chưa sợ hãi bằng mèo con.
Tần Miên Miên ôm con mèo có chút khó khăn.
Nghe thấy lời của Giản Ánh An cô bé cũng thuận thế mà nói: "Có thể sao? Em biết ngay mà, chị của em là tốt nhất!"
Giản Ánh An: "..."
Nuôi một con mèo cũng không có gì to tát, nhưng chú mèo này là thú nuôi của người ta, tự nhiên ôm đi như vậy thì không hay cho lắm.
Nhưng Giản Ánh An cũng không định thay đổi chủ ý.
Cô cẩn thận suy nghĩ lại, kệ đi, bây giờ mình cũng chỉ mới có 6 tuổi, tùy hứng chung với Tần Miên Miên cũng chả sao: "Được! Nuôi thì nuôi!"
Lúc này Giang An Ngôn mới phản ứng lại: "Sao mấy em lại ôm mèo của người ta đi chứ!"
Tần Miên Miên nhìn về phía Giang An Ngôn: "Không được nuôi ạ?"
Giản Ánh An mạnh miệng nói: "Được!"
Giang An Ngôn:...Rõ ràng là không được mà!
Cô phải quay lại xin lỗi chủ nhân con mèo này thôi. Giang An Ngôn chuẩn bị ôm con mèo cam quay trở về.
Tần Miên Miên luyến tiếc, nàng giả vờ như chỉ nghe thấy Giản Ánh An nói có thể nuôi nên cô bé nhìn về phía Giản Ánh An xin giúp đỡ, hoàn toàn xem Giang An Ngôn là người xấu.
Giản Ánh An: "Có thể nuôi!"
Tần Miên Miên cũng hưởng ứng theo bằng giọng trẻ con: "Đúng! Có thể nuôi!"
Nhìn xem, cô bé đã coi lời của Giản Ánh An nói ra như thánh chỉ.
Giang An Ngôn còn tưởng Giản Ánh An là một bà cụ non, không nghĩ tới còn có lúc bướng bỉnh như vậy.
Lại nhớ đến quá khứ của Giản Ánh An, chắc chắn là từ nhỏ cô bé đã thiếu thốn tình bạn nên mới thích mèo. Yêu cầu của đứa nhỏ này đơn giản như vậy, thôi thì đáp ứng con bé đi.
Vì vậy Giang An Ngôn gật đầu: "Cũng được! Nuôi thôi!"
Tề Ẩn: "..."
Anh ta lùi về sau một bước.
Tề Ẩn chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Đạo diễn yêu cầu chúng ta tập trung ở lối vào thôn để sắp xếp chỗ ở tối nay đấy."
Nói xong anh ta trực tiếp bỏ chạy.
Để tập trung đầy đủ ở lối vào thôn cũng không dễ dàng.
Vốn là có sáu nhóm, theo lý mà nói thì sẽ không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng có một nhóm tự dưng đi trêu chọc một con mèo vậy nên bị mèo cào, bây giờ đang phải đưa đi tiêm vắc xin.
Chỉ có thể đứng chờ thôi, sau đó bọn họ cứ đứng đợi như vậy suốt ba tiếng đồng hồ.
Trong ba tiếng này các nhóm khác vẫn luôn trông ngóng đầu sỏ gây tội đến.
Mèo con không thèm quan tâm đến họ, chỉ lo liếm lông của mình.
Mèo ở nông thôn trông có vẻ hung dữ, có một bé khách mời khác cũng muốn đến sờ nhưng lại không dám. Thấy vậy Tần Miên Miên nói: "Đừng sợ, sờ nó dễ lắm đúng không chị?"
Giản Anh An giơ tay sờ lên đầu Miên Miên: "Đúng vậy, sờ rất đã."
Giản Ánh An cô thích đến nỗi không nỡ buông tay.
Một bên sờ đầu, một bên liếc mèo nhà người ta, chú mèo cam khinh bỉ mà xoay người lại, dùng mông đối mặt với Giản Ánh An, thái độ rất chi là kiêu ngạo!
Giản Ánh An thu hồi tầm mắt, nhìn bé khách mời đang muốn sờ mèo kia.
Là một cô bé tên Lý Đông, nghe nói cha mẹ có học vũ đạo, còn là tuyển thủ chuyên nghiệp. Nhưng Lý Đông có hơi nhút nhát, lá gan rất nhỏ.
Người chăm sóc cho cô bé là một nữ diễn viên, tính cách rất tốt, tuổi đã ngoài ba mươi.
Nữ diễn viên yên tâm để cho Lý Đông đi lại chơi đùa xung quanh, đứng ở một bên cười nhìn bọn họ.
Lý Đông nuốt nước bọt hỏi: "Thật sự không cào người khác sao?"
Giản Ánh An: "Nó chỉ cào người xấu thôi."
Lý Đông nhìn về phía Giản Ánh An, hỏi: "Vậy cái người tên là Thẩm Cẩn Vu kia...là người xấu à?"
Vậy nên Tần Miên Miên đang chơi với mèo ở trong sân cũng nghe thấy nên nhìn sang, tò mò không biết họ đang nói gì.
Giản Ánh An ra hiệu cho cô nhỏ tiếng chút: "Em không hy vọng Miên Miên sẽ biết những chuyện này, em ấy thường hay đau buồn vì chuyện của người khác, em chỉ mong em ấy sẽ khỏe mạnh, vui vẻ mà trưởng thành."
Nói xong thì quay đầu lại cười với Miên Miên một cái, nói cho cô bé biết là không có chuyện gì hết.
Tần Miên Miên chớp mắt, nửa tin nửa ngờ.
Chú mèo cam ở dưới chân nàng không muốn bị bỏ rơi bèn dùng chân trước lay lay tay của Tần Miên Miên, ý đồ thu hút sự chú ý của nàng. Tần Miên Miên ngứa không chịu được lại tiếp tục trêu đùa bé mèo, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười trong trẻo.
Bầu không khí ở bên kia rất vui vẻ, có loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng.
Bên này, cảm xúc của Giang An Ngôn vẫn còn rất kích động, mãi mới bình tĩnh lại.
Cô không nghe thấy hai câu nói vừa rồi của Giản Ánh An, đầu óc vẫn còn dừng lại ở đoạn cha mẹ Giản Ánh An vứt cô bé cho bảo mẫu, bảo mẫu nuôi dưỡng cô bé ở nông thôn, không một ai quan tâm đến sống chết của cô bé...
Hốc mắt Giang An Ngôn đỏ bừng.
Cô cảm thấy thời điểm mình còn là thực tập sinh rất cực khổ, 13 tuổi đã vào công ty, luyện tập không biết ngày đêm, đến chuyện ăn uống cũng bị người đại diện quản lý.
Nhưng cô còn có cha mẹ yêu thương mình, hơn nữa ra mắt làm thần tượng vốn dĩ là quyết định của chính cô.
Nhưng Giản Ánh An lại không có sự lựa chọn! Cô bé sinh ra ở một gia đình như vậy, không có ai quan tâm đến em ấy!
Cha mẹ, còn có bảo mẫu kia, đúng là không phải người mà!
Nhiếp ảnh gia cũng đồng tình.
Ông còn nghe nói "mẹ" của Giản Ánh An lúc đưa cô bé đến phỏng vấn chỉ quan tâm đến thù lao quay chương trình. Đây không phải loại người chỉ cần lợi ích, không cần con cái sao!
Quá ích kỷ, quá vô tình!
Giản Ánh An rũ mắt, ngón trỏ tay phải gõ gõ mu bàn tay trái, trong lòng đang tính kế.
Nhưng trong máy quay chỉ quay được dáng vẻ một đứa bé 6 tuổi mờ mịt vô thố.
Cô bé chỉ đang thành thật kể lại chuyện quá khứ, hoàn toàn không ý thức được có gì đó không đúng!
Giang An Ngôn vội vã hỏi: "Bảo mẫu kia thì sao? Bảo mẫu thế nào?"
Nếu cha mẹ Giản Ánh An đã đón cô bé trở về thì chắc chắn họ đã trừng phạt bảo mẫu, nói không chừng đã cho bà ta ăn cơm tù rồi!
Nếu như vậy thì cũng tính là có chút thân tình...
"Em cũng không rõ lắm."
Giản Ánh An nhẹ giọng nói.
Cô hiểu rõ suy nghĩ của Giang An Ngôn, nhưng cô không thể nói quá nhiều, tránh mang đến cho người ta ấn tượng – tâm tư của đứa bé này quá mức thâm trầm, sâu không thấy đáy.
Người xem sẽ tin tưởng lời nói của trẻ con, nhưng sẽ không tin một đứa bé có biểu hiện quá thành thục.
Như vậy chẳng khác gì là âm mưu.
Nước mắt của Giản Ánh An chực rơi xuống, cô bé tựa như đang mơ màng nhớ lại chuyện lúc đó: "Hình như là cho bà ấy một số tiền để bà ấy tìm công việc mới."
Bảo mẫu kia đã đem cô đổi thành Tần Miên Miên.
Nhưng nhà họ Tần lại xem Miên Miên như con gái ruột mà nuôi dưỡng nhiều năm như vậy rồi, chuyện khiến người ta gièm pha thế này Tần gia chỉ có thể áp xuống.
Cho nên bảo mẫu sẽ không có việc gì.
Con gái của bảo mẫu cũng được hưởng thụ tất cả những thứ tốt đẹp nhất.
Còn bảo mẫu thì sao? Bị Tần gia cảnh cáo mấy câu, chuyện này không được để nhiều người biết, sau đó vui vẻ ôm mấy chục vạn tệ bỏ chạy.
A, cuộc sống của con gái tốt đẹp, bà cũng có tiền thì cớ gì mà không làm!
Kiếp trước, cho dù chỉ là một chút Giản Ánh An cũng muốn nói cho bằng hết, hoàn toàn không quan tâm đến cái nhìn của người sao, dù sao cô ghê tởm nhà họ Tần, cũng muốn để tất cả mọi người ghê tởm bọn họ.
Kiếp này thì không được, Giản Ánh An phải giấu đi một số chuyện để còn trải đường cho tương lai.
Nhưng cô vẫn muốn kéo bảo mẫu xuống nước!
Giản Ánh An đã suy tính rất kĩ càng.
Giang An Ngôn cũng mắng người đúng như mong muốn của cô: "Bảo mẫu kia quả là không phải người! Thế mà còn cho tiền bà ta!"
Giản Ánh An chỉ trả lời Giang An Ngôn bằng một ánh mắt nghi hoặc, tựa hồ không hiểu làm như vậy là sai ở đâu.
Nhiếp ảnh gia giận không chịu nổi: "Cha mẹ cháu có phải là..." Đầu óc có bệnh hay không.
Đang lúc Giản Ánh An muốn thêm dầu vào lửa thì một vị khách không mời xuất hiện.
Giản Ánh An nhíu mày không vui vì kế hoạch bị phá đám, nhìn thấy cậu ta thì tâm trạng càng thêm phiền chán.
Thẩm Cẩn Vu.
Cậu ta đi theo sau Quý Hàn, vẫn luôn do dự đứng ở cửa sân, nhìn thấy Tần Miên Miên ở bên trong thì hạ quyết tâm đi vào.
Giống như ở đây có gì đó muốn ăn thịt cậu ta vậy.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì đến xương cốt Thẩm Cẩn Vu cũng không còn!
Giản Ánh An tặc lưỡi, không nói tiếp nữa, cô cũng không muốn để Giang An Ngôn tiếp tục hỏi, chỉ có thể chủ động mở miệng cắt ngang sự chú ý của mọi người: "Đến rồi sao, đã ăn cơm trưa chưa?"
Thẩm Cẩn Vu thấy cô như thấy quỷ.
Giản Ánh An mỉm cười: "Chắc là vẫn còn chưa ăn gì nhỉ, trời nắng nóng như vậy mà còn đi lại bên ngoài, đúng là vất vả."
Quả nhiên là đầu óc có bệnh.
Đã mấy tiếng trôi qua rồi mà còn chạy tới chạy lui dưới cái nắng như đổ lửa thế này, chắc chắn là do không tìm thấy đồ ăn.
Nhìn vẻ mặt ghét bỏ cái sân này của cậu ta thì phỏng chừng là ngại dơ nên mới đói đến tận bây giờ, âu cũng là xứng đáng!
Tâm trạng của Giản Ánh An đang không được vui cho lắm.
Cơ hội hố vợ chồng nhà họ Tần không dễ có, đều bị Thẩm Cẩn Vu phá hư hết cả!
Tâm tình của Giang An Ngôn cũng không tốt.
Một khi cô đã sinh lòng thương cảm thì rất khó để thoát ra, hiện tại trong đầu cô toàn là cha mẹ Giản Ánh An không phải người, một đám não tàn, bảo mẫu cũng không phải người, đã làm chuyện như thế mà còn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật!
Chờ quay xong chương trình cô phải lén đi tìm Giản Ánh An mới được! Đi giúp cô bé giải quyết mấy chuyện này!
Cô bé chỉ mới là một đứa trẻ thôi, như vậy đáng thương quá rồi.
Khóe mắt Giang An Ngôn có hơi hồng.
Thể xác và tinh thần của Quý Hàn đều kiệt sức nên không phát hiện xung quanh có biến hóa, anh ta hỏi Giang An Ngôn: "Mọi người đã ăn xong chưa?"
Giang An Ngôn: "Ai cần anh lo!"
Quý Hàn: "..."
Giang An Ngôn vừa mới mất bình tĩnh xong liền cảm thấy không đúng, nói sao đi nữa Quý Hàn cũng xem như là đàn anh của cô, phải lễ phép mới được.
Nhưng hiện tại cô đang rất tức giận nên khó mà lễ phép.
Giang An Ngôn lãnh đạm nói: "Thật ngại quá, đã ăn rồi."
Quý Hàn cười gượng hai tiếng, bây giờ chỉ còn có hai người chưa ăn cơm chính là anh ta và Thẩm Cẩn Vu.
Nói tới Thẩm Cẩn Vu thì người này vùa đến đã đi tìm Tần Miên Miên.
Cậu vội đi về phía Tần Miên Miên, không để ý đến chú mèo cam kia nên vừa nhấc chân đã dẫm ngay vào đuôi con mèo.
Chú mèo kêu một tiếng thảm thiết, không hề khách sáo mà cào vào chân cậu một cái.
Chân của Thẩm Cẩn Vu nhói lên, cúi đầu nhìn xuống thì thấy chân mình bị con mèo cào đến chảy máu!
Tần Miên Miên vội ôm lấy chú mèo, vuốt lông cho nó.
Mèo cam nép vào trong lòng Miên Miên, nhìn chằm chằm Thẩm Cẩn Vu bằng ánh mắt hung tợn.
Tần Miên Miên dỗ dành: "Đừng sợ, đừng sợ nha."
Quý Hàn và nhân viên công tác bị kinh hoảng bởi tiếng kêu thê thảm của tiểu thiếu gia bèn vội vàng chạy đến vây quanh Thẩm Cẩn Vu: "Không có chuyện gì chứ?"
Bị mèo cào phải đi tiêm vắc xin phòng bệnh mới được.
Khổ nỗi đang ở nông thôn, biết kiếm vắc xin ở đâu bây giờ!
Giản Ánh An không thèm kiêng nể mà bật cười thành tiếng, cảm thấy trong lòng vô cùng sảng khoái, đáng đời!
Cái tên này, ngay cả mèo cũng không ưa cậu ta!
Cô đi đến bên cạnh Tần Miên Miên: "Miên Miên, chúng ta đi ra ngoài thôi."
Tần Miên Miên còn đang trấn an con mèo: "Chị ơi, nó còn đang sợ lắm."
Con mèo cuộn lông lại, vốn dĩ đã tròn vo bây giờ chỉ lớn bằng một nửa Miên Miên.
Giản Ánh An: "Ở đây nhiều người, chúng ta ra ngoài trước."
Tần Miên Miên: "Dạ."
Sau đó bọn họ mặc kệ Thẩm Cẩn Vu vừa mới tìm đến, rời khỏi nhà người phụ nữ trung niên.
Giang An Ngôn sửng sốt vì bị bỏ lại trong sân, cô nhìn sang hai bên, phát hiện nhiếp ảnh gia đi theo sau cũng đã chạy ra ngoài.
Giang An Ngôn bèn đi theo bên cạnh hai đứa bé.
Cô nhìn Giản Ánh An đang chăm sóc cho Tần Miên Miên tựa như một người chị lớn, nhớ lại thân thế của Giản Ánh An trong lòng càng thêm hụt hẫng.
Cô bắt đầu suy nghĩ, không biết Giản Ánh An và Tần Miên Miên có quan hệ như thế nào?
Giản Ánh An đối tốt với Tần Miên Miên quá đi.
Giang An Ngôn còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì ngoài đầu phố đã xuất hiện một khách mời trong chương trình.
Vị khách mời đang đứng ở phía trước chính là Tề Ẩn.
Anh ta thân là khách mời duy nhất bị bỏ rơi, vô cùng bình tĩnh mà đi đến trước mặt bọn họ, đồng thời còn duy trì khoảng cách giữa họ từ 3-5m.
Giang An Ngôn thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự không muốn tiếp xúc nhiều với người khác.
Hai cô bé khách mời cũng không có ý định để ý đến anh ta.
Giang An Ngôn không thể không chủ động chào hỏi: "Xin chào...Anh, đã ăn gì chưa?"
Tề Ẩn: "...Còn chưa."
Cũng tại anh ta không ôm được đùi, mới lơ là một chút đã không thấy bóng dáng của ai, anh ta phải đi mãi mới tìm ra được người.
Giang An Ngôn: "Ồ, vậy à."
Chưa ăn thì chưa ăn, cô cũng không có cách nào.
Ngay cả bản thân cũng phải ôm đùi mới được ăn cơm, có thể làm sao bây giờ?
"Cái đùi" Giản Ánh An đặt tất cả mọi sự chú ý lên trên người Tần Miên Miên: "Em muốn nuôi mèo sao?"
Quan hệ giữa Tần Miên Miên với chú mèo vô cùng tốt, nàng ôm nó ra ngoài nó cũng không có phản ứng gì, thậm chí thấy nhiều người quá còn trốn trong ngực Miên Miên.
Là một bạn nhỏ sợ người lạ, Tần Miên Miên thấy nhiều người như vậy cũng chưa sợ hãi bằng mèo con.
Tần Miên Miên ôm con mèo có chút khó khăn.
Nghe thấy lời của Giản Ánh An cô bé cũng thuận thế mà nói: "Có thể sao? Em biết ngay mà, chị của em là tốt nhất!"
Giản Ánh An: "..."
Nuôi một con mèo cũng không có gì to tát, nhưng chú mèo này là thú nuôi của người ta, tự nhiên ôm đi như vậy thì không hay cho lắm.
Nhưng Giản Ánh An cũng không định thay đổi chủ ý.
Cô cẩn thận suy nghĩ lại, kệ đi, bây giờ mình cũng chỉ mới có 6 tuổi, tùy hứng chung với Tần Miên Miên cũng chả sao: "Được! Nuôi thì nuôi!"
Lúc này Giang An Ngôn mới phản ứng lại: "Sao mấy em lại ôm mèo của người ta đi chứ!"
Tần Miên Miên nhìn về phía Giang An Ngôn: "Không được nuôi ạ?"
Giản Ánh An mạnh miệng nói: "Được!"
Giang An Ngôn:...Rõ ràng là không được mà!
Cô phải quay lại xin lỗi chủ nhân con mèo này thôi. Giang An Ngôn chuẩn bị ôm con mèo cam quay trở về.
Tần Miên Miên luyến tiếc, nàng giả vờ như chỉ nghe thấy Giản Ánh An nói có thể nuôi nên cô bé nhìn về phía Giản Ánh An xin giúp đỡ, hoàn toàn xem Giang An Ngôn là người xấu.
Giản Ánh An: "Có thể nuôi!"
Tần Miên Miên cũng hưởng ứng theo bằng giọng trẻ con: "Đúng! Có thể nuôi!"
Nhìn xem, cô bé đã coi lời của Giản Ánh An nói ra như thánh chỉ.
Giang An Ngôn còn tưởng Giản Ánh An là một bà cụ non, không nghĩ tới còn có lúc bướng bỉnh như vậy.
Lại nhớ đến quá khứ của Giản Ánh An, chắc chắn là từ nhỏ cô bé đã thiếu thốn tình bạn nên mới thích mèo. Yêu cầu của đứa nhỏ này đơn giản như vậy, thôi thì đáp ứng con bé đi.
Vì vậy Giang An Ngôn gật đầu: "Cũng được! Nuôi thôi!"
Tề Ẩn: "..."
Anh ta lùi về sau một bước.
Tề Ẩn chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Đạo diễn yêu cầu chúng ta tập trung ở lối vào thôn để sắp xếp chỗ ở tối nay đấy."
Nói xong anh ta trực tiếp bỏ chạy.
Để tập trung đầy đủ ở lối vào thôn cũng không dễ dàng.
Vốn là có sáu nhóm, theo lý mà nói thì sẽ không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng có một nhóm tự dưng đi trêu chọc một con mèo vậy nên bị mèo cào, bây giờ đang phải đưa đi tiêm vắc xin.
Chỉ có thể đứng chờ thôi, sau đó bọn họ cứ đứng đợi như vậy suốt ba tiếng đồng hồ.
Trong ba tiếng này các nhóm khác vẫn luôn trông ngóng đầu sỏ gây tội đến.
Mèo con không thèm quan tâm đến họ, chỉ lo liếm lông của mình.
Mèo ở nông thôn trông có vẻ hung dữ, có một bé khách mời khác cũng muốn đến sờ nhưng lại không dám. Thấy vậy Tần Miên Miên nói: "Đừng sợ, sờ nó dễ lắm đúng không chị?"
Giản Anh An giơ tay sờ lên đầu Miên Miên: "Đúng vậy, sờ rất đã."
Giản Ánh An cô thích đến nỗi không nỡ buông tay.
Một bên sờ đầu, một bên liếc mèo nhà người ta, chú mèo cam khinh bỉ mà xoay người lại, dùng mông đối mặt với Giản Ánh An, thái độ rất chi là kiêu ngạo!
Giản Ánh An thu hồi tầm mắt, nhìn bé khách mời đang muốn sờ mèo kia.
Là một cô bé tên Lý Đông, nghe nói cha mẹ có học vũ đạo, còn là tuyển thủ chuyên nghiệp. Nhưng Lý Đông có hơi nhút nhát, lá gan rất nhỏ.
Người chăm sóc cho cô bé là một nữ diễn viên, tính cách rất tốt, tuổi đã ngoài ba mươi.
Nữ diễn viên yên tâm để cho Lý Đông đi lại chơi đùa xung quanh, đứng ở một bên cười nhìn bọn họ.
Lý Đông nuốt nước bọt hỏi: "Thật sự không cào người khác sao?"
Giản Ánh An: "Nó chỉ cào người xấu thôi."
Lý Đông nhìn về phía Giản Ánh An, hỏi: "Vậy cái người tên là Thẩm Cẩn Vu kia...là người xấu à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.