Thiên Kim Thật Cùng Thiên Kim Giả Ở Bên Nhau
Chương 35
Lai Bôi Hồng Trà
14/06/2024
Chưa nói đến chuyện năm đó cô chỉ bắt được một nắm bùn, ở ký túc xá cũng không có phòng bếp để Giản Ánh An nấu ăn.
Cuối cùng hai người vẫn đi đến nhà hàng ăn tôm hùm lớn, là cái loại tôm hùm mà lớn hơn bàn tay.
Thấy hai cô bé học sinh trung học ngồi ở một nhà hàng xa hoa, sang trọng khiến người phục vụ có hơi giật mình.
Giản Ánh An lắc lắc tấm thẻ trên tay, chứng minh bản thân có thể thanh toán để anh ta không cần phải lo lắng nữa.
Còn Tần Miên Miên thì đang xé chân tôm hùm ra như muốn trút giận, cũng không biết sao lại phát cáu nữa.
Giản Ánh An dành chút thời gian để tính lại số dư của mình, nhà họ Tần cho cô tiền tiêu vặt, nhưng số tiền đó với cô như củ khoai lang nóng bỏng tay vậy. Cô cứ để mặc tiền trong thẻ, không dùng một cắc nào, định sau này sẽ ném vào mặt nhà họ Tần.
Bây giờ tiền cô dẫn Miên Miên đi tiêu xài đều đến từ công ty quản gia của dì Trương.
Nhưng mà dựa theo chi tiêu hiện tại thì tiền hoa hồng từ công ty quản gia vẫn còn chưa đủ...
Giản Ánh An đã chuẩn bị tâm lý đến chỗ của
Diệp Chu làm công rồi.
Nếu thật sự không được nữa...Vậy đi hỏi Tề Ẩn một chút xem có phim điện ảnh nào cho cô đầu tư kiếm chút đỉnh tiền hay không.
Cô suy nghĩ quá mức chú tâm nên có hơi mất tập trung, mãi đến khi Tần Miên Miên gọi thì mời lấy lại tinh thần.
Trước mặt Tần Miên Miên là một đống xác tôm hùm, nàng nhấp môi, có chút xấu hổ: "Chị ơi, thật ra em cũng không ăn nhiều như vậy đâu."
Giản Ánh An: "Em có muốn ăn bánh kem không?"
Tần Miên Miên: "Muốn ạ."
Giản Ánh An lại gọi thêm một phần bánh kem. Cô nghĩ thầm: Chị nhìn em ăn cơm sáu năm rồi, chẳng lẽ còn không rõ em ăn được bao nhiêu sao?
Nhìn Tần Miên Miên gầy gò như vậy không hiểu sao lại có thể ăn được rất nhiều, cơ mà lúc bế lên thì thấy cũng hơi nặng đó...Cô nhìn từ trên xuống dưới, từ trước ra sau vẫn không tìm ra được thịt trên người Tần Miên Miên mọc ra từ đâu.
Câu đố này đã nhiều năm rồi cô vẫn chưa giải quyết được.
Ăn xong Giản Ánh An đi thanh toán. Người phục vụ thấy cô không nói lời nào bèn tìm chuyện để nói: "Đó là em gái của em sao, đáng yêu thật đó."
Giản Ánh An lười nhác ừm một tiếng.
Người phục vụ vẫn chưa nhận ra cô không được vui cho lắm: "Nhưng mà hai người nhìn không giống nhau gì cả."
Giản Ánh An giương mắt, người phục vụ đang đưa thẻ cho cô thấy cô không trả lời, anh ta nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt của Giản Ánh An.
Trong ánh mắt là sự lạnh lùng và nguy hiểm không thể giải thích được.
Hoàn toàn không giống ánh mắt mà một cô bé vị thành niên nên có.
Người phục vụ rùng mình: "Trông em rất đẹp, hẳn là một người giống mẹ, một người giống cha đi."
Giản Ánh An vẫn nhìn chằm chằm vào anh ta, cho dù cô sống lại, giả làm một đứa trẻ được sáu năm rồi thì cảm giác áp bức trên người vẫn chưa tiêu tan chút nào, khiến người phục vụ nhìn mà đổ mồ hôi lạnh.
Bình thường cô cố ý ngụy trang là vì tương lai về sau.
Còn hiện tại thì cô giận lên rồi.
Giản Ánh An lạnh lùng nói: "Đều không phải."
Người phục vụ run rẩy: "A?"
"Tôi không giống ai hết."
"..."
"Sau này nói ít một chút."
Giản Ánh An lấy lại thẻ rồi rời đi.
Người phục vụ thấy cô đi xa rồi mới dám thở mạnh, lẩm bẩm: "Mẹ nó, con nhà ai mà khủng bố vậy trời."
Nhớ tới cô bé thoạt nhìn vô cùng dễ thương kia, anh ta run cầm cập, quyết định nghe theo lời khuyên của cô.
Nói ít thôi, đừng đi quản chuyện người khác.
Tâm trạng Giản Ánh An không tốt lắm.
Cô nhìn Tần Miên Miên. Tần Miên Miên đang chống cằm, chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ đợi cô quay lại.
Tóc Miên Miên đã được cắt ngắn, mái tóc thẳng chỉ dài đến vai khiến nàng thoạt trông rất trầm ổn ngoan ngoãn, là kiểu dáng rất được lòng người lớn tuổi.
Bất kể là ai thì cũng đều sẽ cảm thấy đây là đứa trẻ ngoan.
Đứa trẻ ngoan này hiện tại càng ngày càng tùy hứng.
Mới chờ chưa được bao lâu mà nàng đã bắt đầu sốt ruột, nhìn đông nhìn tây để xem bao lâu nữa Giản Ánh An mới trở lại.
Nếu còn kéo dài thêm nữa không chừng nàng sẽ đại náo thiên cung luôn.
Tâm tình của Giản Ánh An lại tốt lên trông thấy. Giản Ánh An đi tới, Tần Miên Miên nhìn thấy cô thì lo lắng trong mắt dần dần tiêu tan, sau đó lại than thở như không có gì: "Chị, chị chậm quá đi!"
Nhưng sau khi nói xong, cô bé lại cười tinh nghịch.
"Chị là tuyệt nhất, còn đãi em tôm hùm lớn—"
Giản Ánh An: "Lần sau lại đến nhé?"
Tần Miên Miên hoan hô: "Cho nên mới nói tỷ tỷ là tốt nhất!"
Hai người rời khỏi nhà hàng.
Tần Miên Miên không chịu đi đường đàng hoàng, cứ khăng khăng vừa đi vừa nhảy, hỏi ra thì nói đang nhảy lò cò.
Thôi thì cứ kệ em ấy đi.
Vì nhà hàng khá gần trường nên cả hai chọn cách đi bộ về trường.
Tần Miên Miên nhảy mãi đến cuối cùng không thể đi nổi nữa mới bắt đầu nài nỉ Giản Ánh An cõng: "Tỷ tỷ lợi hại nhất, có thể cõng em một hơi lên đến lầu ba luôn, vậy nên con đường này chỉ là chuyện nhỏ thôi chị nhỉ!"
Giản Ánh An bị quấn lấy đến hết cách, chỉ có thể cõng Miên Miên về thôi.
Tần Miên Miên bò lên lưng Giản Ánh An.
Cảm thấy thực yên tâm.
Nàng nắm lấy áo Giản Ánh An: "Chị ơi, mong là chúng ta vẫn được học chung một lớp."
Giản Ánh An: "Lớp được chia theo thành tích, hay là em nghĩ mình thi không được?"
Tần Miên Miên cười thầm, nàng cười thành tiếng còn đỡ, nhịn cười như vậy làm cho thân thể cứ run run, suýt chút nữa hất văng Giản Ánh An. Giản Ánh An chịu không nổi nữa nên dứt khoát đứng tại chỗ chờ nàng cười cho xong.
Cười đùa một hồi thì cả hai bỗng nghe thấy tiếng kêu cứu.
Sau đó là một khoảng lặng...
Tần Miên Miên nghe thấy tiếng nữ sinh cầu cứu bèn nói: "Bây giờ chúng ta đang ở gần trường, gọi điện thoại cho bảo vệ đến đây là được rồi chị nhỉ."
Ngụ ý là không muốn để Giản Ánh An đi đến đó, kẻo bị vướng vào rắc rối thì nguy to.
Giản Ánh An cũng nghĩ như vậy, cô còn cảm thấy bản thân đã dạy Miên Miên rất tốt là đằng khác.
Chỉ là sau khi gọi điện cho bảo vệ xong, Giản Ánh An mới quay sang nhìn cô gái đang bị tên côn đồ đeo bám.
Hình như có chút quen mắt.
Giản Ánh An tin tưởng bản thân trước đây chưa bao giờ gặp cô gái này, tất cả thời gian của mình cô đều dành hết cho Miên Miên, nếu thực sự đã từng gặp, Miên Miên chắc chắn sẽ nhớ ra trước cô.
Nhưng Tần Miên Miên không nói gì hết thì có nghĩa là em ấy chưa từng gặp người này.
Rất nhanh sau đó Giản Ánh An đã nhận ra được người này là ai.
Cô gái kia hẳn là Tô Nam.
Khó trách lâu như vậy không nhớ ra, kiếp trước bản thân đã từng gặp cô ấy, khi đó Tô Nam đã trưởng thành, trở thành chủ nhân Tô gia, nhưng Tô gia lúc ấy đã xuống dốc không phanh.
Cũng vì vậy mà Giản Ánh An cùng với Tô Nam đã có một khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi.
Tiếp xúc vì tương quan lợi ích.
Hai người hợp tác với nhau kiếm lời một khoản tiền sau đó đường ai nấy đi, Tô gia bắt đầu phất lên trở lại còn Tần gia thì bắt đầu sa sút dần.
Nên cứu không? Giản Ánh An suy nghĩ.
Tần Miên Miên giữ chặt cô, nói: "Chị, chị đi cứu cậu ấy đi."
Giản Ánh An quay đầu nhìn Tần Miên Miên.
Tần Miên Miên thì đang nhìn Tô Nam, đầu tiên là cau mày, nghĩ thầm không lẽ chị ấy đang theo dõi xem người này làm cái gì. Người này không đáng yêu bằng nàng, cũng không đẹp bằng chị, chắc chị ấy sẽ không thích đâu. Lúc này nàng mới nhẹ nhõm hẳn, nàng nghĩ chị vẫn luôn nhìn người kia chắc là vì muốn cứu người đi.
Vậy miễn cưỡng đồng ý để chị ấy đi cứu người là được rồi.
Hoạt động tâm lý của Tần Miên Miên diễn ra vòng vèo phức tạp như thế nhưng cô nàng tuyệt nhiên không hề hé răng, chỉ nhẹ nhàng nói: "Chị đi cứu cậu ấy đi."
Giản Ánh An thoáng nhếch môi: "Miên Miên thật tốt."
Như vậy là tốt lắm sao? Cả người Tần Miên Miên hơi thả lỏng, nhưng lại cảm thấy có chút mất mát.
Nàng gật đầu, lộ ra biểu cảm kiêu ngạo quen thuộc: "Đương nhiên rồi ạ!"
"Nhưng chị này, tuy là chị rất lợi hại nhưng cũng phải cẩn thận đừng để bị thương nhé."
"Bởi vì với em mà nói chị mới là người quan trọng nhất."
"Tỷ tỷ, hứa với em nha."
"Được."
Trước mặt Tô Nam là mấy tên côn đồ.
Ôm cặp sách trong tay, đầu tiên cô bình tĩnh suy nghĩ xem có phải đối phương đang đòi tiền không? Nếu là đòi tiền thì trước đó cô đã đưa hai lần, lần này cô sẽ giả bộ như chính mình thật sự không còn tiền, lần trước đã đưa hết tiền rồi.
Nếu là vì chuyện khác thì chỉ có thể kéo dài thời gian thôi.
Ở đây rất gần trường học, chỉ cần kéo dài thời gian, đến lúc có người nào đó tốt bụng thấy được gọi bảo vệ đến thì sẽ không sao nữa.
Tô Nam không ngờ rằng sẽ có người trực tiếp xông vào hỗ trợ luôn.
Đó là một cô gái có mái tóc dài, cột cao kiểu đuôi ngựa, mặt mày cương nghị, vô cùng xinh đẹp. Vẻ mặt người này có chút lạnh lùng, có vẻ không dễ trêu chọc.
Không những ngầu mà lại còn xinh đẹp nữa.
Cô gái đó vừa xông tới đã lao thẳng lên, đấm một tên trong đám côn đồ một cú đau điếng.
Mọi chuyện cứ thế mở màn mà không được báo trước.
Trận này thoạt nhìn là phải đánh rồi, không những vậy mà còn phải đánh cho một trận ra trò.
Có gái tóc dài kia có quyền cước khá tốt, nhưng rõ ràng là không đủ để đối mặt với mấy tên côn đồ, Tô Nam nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ người này đã vì mình mà xông lên, vậy thì mình cũng phải đánh!
Kết quả cô gái tóc dài kia đã đánh cho họ một trận trước khi bọn họ kịp phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra.
Chờ bọn họ lấy lại tinh thần để ra tay thì cô gái tóc dài đã trực tiếp dẫn Tô Nam chạy đi mất rồi.
Tô Nam ngơ ngác.
Cô còn tưởng tiếp theo sẽ là một trận quyết đấu nảy lửa chứ, cơ mà hai nữ sinh đối mặt với mấy tên côn đồ thì rõ ràng là thua thiệt hơn nhiều.
Cô bình tĩnh lại, bắt đầu nghĩ phải trốn như thế nào đây.
Đúng lúc ấy thì nghe thấy giọng một bạn nữ nào đó lên tiếng.
Giọng của cô gái này lanh lảnh và rất vang, rất dễ nghe: "Bên này, bên này!"
Tần Miên Miên nhảy lên vẫy vẫy tay để bảo vệ thấy được mình, sau đó chỉ vào một đám côn đồ: "Mấy chú xem nè! Bọn họ muốn đánh người đó!"
Đám côn đồ nhìn thấy mấy chú bảo vệ cao to liền xoay người chạy một mạch đi mất.
Bảo vệ cũng đuổi theo bọn họ.
Giản Ánh An buông tay ra, lắc lắc tay trái: "Cứ vậy đi."
Bây giờ cô muốn nói chuyện với Tô Nam hơn.
"Chuyện tôi cứu cậu, cậu không cần khách sáo đâu, muốn báo đáp thì cho tôi mấy trăm vạn tệ là được."
Tô Nam: "..."
Tần Miên Miên nhào tới: "Chị ơi, lúc nãy em thấy chị đẹp quá chừng luôn! Một đấm kia của chị đã đánh trúng tim em rồi, chị đúng là tuyệt nhất ạ!"
Giản Ánh An ho nhẹ: "Cũng tạm thôi."
Cái gì mà cũng tạm, thích ra mặt là đằng khác.
Giản Ánh An còn ngại bản thân bỏ chạy nhanh quá, nói thật, nếu không phải sợ Miên Miên lo lắng cô còn có thể đánh trả lại hai đấm nữa kìa.
Nghe Tần Miên Miên khen ngợi một hồi khiến Giản Ánh An cũng một phen nở mày nở mặt, cô sờ sờ đầu, tay vẫn còn có chút tê dại vì cú đấm vừa rồi.
Nghĩ đến đây, Giản Ánh An nhìn về phía Tô Nam: "Một trăm vạn, đừng quên nhé."
Tô Nam: "...Tôi không có nhiều tiền như vậy."
Giản Ánh An khịt mũi, lúc này không phải nhà họ Tô khá giả lắm sao, có mấy trăm vạn cũng không trả nổi.
Tần Miên Miên ngẩng đầu lên từ trong ngực Giản Ánh An.
Ánh mắt nàng hơi run rẩy, đột nhiên nhận ra tại sao chị lại muốn chạy đi cứu cô bạn này, hóa ra là đã yết giá rõ ràng.
Tỷ tỷ vẫn là tỷ tỷ của nàng.
Tần Miên Miên gắt gao mà ôm lấy Giản Ánh An, sau đó nhìn Tô Nam: "Đừng quên, một trăm vạn."
Tô Nam chỉ biết đứng đó nhìn bọn họ tình nàng ý thiếp.
Đại tiểu thư này từ đâu chui ra vậy! Cô chỉ là học sinh trung học! Đào đâu ra mấy trăm vạn để đưa cho họ chứ!
Cô hít sâu một hơi: "Xin hỏi, cậu là Tần Miên Miên đúng không?"
Tần Miên Miên vẻ mặt dò hỏi: "Phải, cậu muốn giảm giá sao?"
Tô Nam: "...Tôi có nghe nói về cậu rồi, chị của cậu rất chiều cậu, cũng nghe nói quan hệ của hai người rất tốt đẹp. Tất nhiên, nếu có thể thì hãy giảm giá cho tôi."
Tô Nam chưa từng tham dự tiệc sinh nhật của Tần Miên Miên.
Không phải do Tô gia không đủ tư cách, mà vì cha mẹ chỉ đưa anh trai cô đi thôi.
Tô Nam đã từng nghe người khác nói rằng rất hâm mộ Tần Miên Miên vì nàng có một người chị đối xử với nàng cực kỳ tốt. Tuy rằng là con nuôi nhà họ Tần nhưng hai người lại thân thiết như chị em ruột vậy.
Thật ra Tô Nam biết được nhiều thông tin hơn những người khác.
Cô biết được rằng, vị tiểu thư chân chính nhà họ Tần thực chất chính là Giản Ánh An.
Tần Miên Miên mới là người được nhà họ Tần nhận nuôi –
Tô Nam nhìn Tần Miên Miên đang nép trong lòng Giản Ánh An, trong mắt cô bỗng sáng lên, không còn chật vật giống như vừa rồi bị đám côn đồ bám theo nữa.
Giản Ánh An có biết thân phận của mình không nhỉ?
Nếu biết rồi thì cậu ta vẫn sẽ đối tốt với Tần Miên Miên như vậy sao?
Cảm tình tốt gì chứ.
Cũng giống như cha mẹ lựa chọn anh trai, lạnh nhạt cô thôi.
Tô Nam không tin, có người chiếm lấy mọi thứ thuộc về mình mà Giản Ánh An vẫn thờ ơ như không! Tất cả những thứ đó vốn dĩ thuộc về cô! Chẳng lẽ cô không muốn giành lại sao!
Vậy chỉ có một nguyên nhân, đó là Giản Ánh An còn chưa biết thân phận của mình.
So với mấy trăm vạn thì Tô Nam cảm thấy tin tức này đối với Giản Ánh An hẳn là quan trọng hơn nhiều.
Cuối cùng hai người vẫn đi đến nhà hàng ăn tôm hùm lớn, là cái loại tôm hùm mà lớn hơn bàn tay.
Thấy hai cô bé học sinh trung học ngồi ở một nhà hàng xa hoa, sang trọng khiến người phục vụ có hơi giật mình.
Giản Ánh An lắc lắc tấm thẻ trên tay, chứng minh bản thân có thể thanh toán để anh ta không cần phải lo lắng nữa.
Còn Tần Miên Miên thì đang xé chân tôm hùm ra như muốn trút giận, cũng không biết sao lại phát cáu nữa.
Giản Ánh An dành chút thời gian để tính lại số dư của mình, nhà họ Tần cho cô tiền tiêu vặt, nhưng số tiền đó với cô như củ khoai lang nóng bỏng tay vậy. Cô cứ để mặc tiền trong thẻ, không dùng một cắc nào, định sau này sẽ ném vào mặt nhà họ Tần.
Bây giờ tiền cô dẫn Miên Miên đi tiêu xài đều đến từ công ty quản gia của dì Trương.
Nhưng mà dựa theo chi tiêu hiện tại thì tiền hoa hồng từ công ty quản gia vẫn còn chưa đủ...
Giản Ánh An đã chuẩn bị tâm lý đến chỗ của
Diệp Chu làm công rồi.
Nếu thật sự không được nữa...Vậy đi hỏi Tề Ẩn một chút xem có phim điện ảnh nào cho cô đầu tư kiếm chút đỉnh tiền hay không.
Cô suy nghĩ quá mức chú tâm nên có hơi mất tập trung, mãi đến khi Tần Miên Miên gọi thì mời lấy lại tinh thần.
Trước mặt Tần Miên Miên là một đống xác tôm hùm, nàng nhấp môi, có chút xấu hổ: "Chị ơi, thật ra em cũng không ăn nhiều như vậy đâu."
Giản Ánh An: "Em có muốn ăn bánh kem không?"
Tần Miên Miên: "Muốn ạ."
Giản Ánh An lại gọi thêm một phần bánh kem. Cô nghĩ thầm: Chị nhìn em ăn cơm sáu năm rồi, chẳng lẽ còn không rõ em ăn được bao nhiêu sao?
Nhìn Tần Miên Miên gầy gò như vậy không hiểu sao lại có thể ăn được rất nhiều, cơ mà lúc bế lên thì thấy cũng hơi nặng đó...Cô nhìn từ trên xuống dưới, từ trước ra sau vẫn không tìm ra được thịt trên người Tần Miên Miên mọc ra từ đâu.
Câu đố này đã nhiều năm rồi cô vẫn chưa giải quyết được.
Ăn xong Giản Ánh An đi thanh toán. Người phục vụ thấy cô không nói lời nào bèn tìm chuyện để nói: "Đó là em gái của em sao, đáng yêu thật đó."
Giản Ánh An lười nhác ừm một tiếng.
Người phục vụ vẫn chưa nhận ra cô không được vui cho lắm: "Nhưng mà hai người nhìn không giống nhau gì cả."
Giản Ánh An giương mắt, người phục vụ đang đưa thẻ cho cô thấy cô không trả lời, anh ta nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt của Giản Ánh An.
Trong ánh mắt là sự lạnh lùng và nguy hiểm không thể giải thích được.
Hoàn toàn không giống ánh mắt mà một cô bé vị thành niên nên có.
Người phục vụ rùng mình: "Trông em rất đẹp, hẳn là một người giống mẹ, một người giống cha đi."
Giản Ánh An vẫn nhìn chằm chằm vào anh ta, cho dù cô sống lại, giả làm một đứa trẻ được sáu năm rồi thì cảm giác áp bức trên người vẫn chưa tiêu tan chút nào, khiến người phục vụ nhìn mà đổ mồ hôi lạnh.
Bình thường cô cố ý ngụy trang là vì tương lai về sau.
Còn hiện tại thì cô giận lên rồi.
Giản Ánh An lạnh lùng nói: "Đều không phải."
Người phục vụ run rẩy: "A?"
"Tôi không giống ai hết."
"..."
"Sau này nói ít một chút."
Giản Ánh An lấy lại thẻ rồi rời đi.
Người phục vụ thấy cô đi xa rồi mới dám thở mạnh, lẩm bẩm: "Mẹ nó, con nhà ai mà khủng bố vậy trời."
Nhớ tới cô bé thoạt nhìn vô cùng dễ thương kia, anh ta run cầm cập, quyết định nghe theo lời khuyên của cô.
Nói ít thôi, đừng đi quản chuyện người khác.
Tâm trạng Giản Ánh An không tốt lắm.
Cô nhìn Tần Miên Miên. Tần Miên Miên đang chống cằm, chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ đợi cô quay lại.
Tóc Miên Miên đã được cắt ngắn, mái tóc thẳng chỉ dài đến vai khiến nàng thoạt trông rất trầm ổn ngoan ngoãn, là kiểu dáng rất được lòng người lớn tuổi.
Bất kể là ai thì cũng đều sẽ cảm thấy đây là đứa trẻ ngoan.
Đứa trẻ ngoan này hiện tại càng ngày càng tùy hứng.
Mới chờ chưa được bao lâu mà nàng đã bắt đầu sốt ruột, nhìn đông nhìn tây để xem bao lâu nữa Giản Ánh An mới trở lại.
Nếu còn kéo dài thêm nữa không chừng nàng sẽ đại náo thiên cung luôn.
Tâm tình của Giản Ánh An lại tốt lên trông thấy. Giản Ánh An đi tới, Tần Miên Miên nhìn thấy cô thì lo lắng trong mắt dần dần tiêu tan, sau đó lại than thở như không có gì: "Chị, chị chậm quá đi!"
Nhưng sau khi nói xong, cô bé lại cười tinh nghịch.
"Chị là tuyệt nhất, còn đãi em tôm hùm lớn—"
Giản Ánh An: "Lần sau lại đến nhé?"
Tần Miên Miên hoan hô: "Cho nên mới nói tỷ tỷ là tốt nhất!"
Hai người rời khỏi nhà hàng.
Tần Miên Miên không chịu đi đường đàng hoàng, cứ khăng khăng vừa đi vừa nhảy, hỏi ra thì nói đang nhảy lò cò.
Thôi thì cứ kệ em ấy đi.
Vì nhà hàng khá gần trường nên cả hai chọn cách đi bộ về trường.
Tần Miên Miên nhảy mãi đến cuối cùng không thể đi nổi nữa mới bắt đầu nài nỉ Giản Ánh An cõng: "Tỷ tỷ lợi hại nhất, có thể cõng em một hơi lên đến lầu ba luôn, vậy nên con đường này chỉ là chuyện nhỏ thôi chị nhỉ!"
Giản Ánh An bị quấn lấy đến hết cách, chỉ có thể cõng Miên Miên về thôi.
Tần Miên Miên bò lên lưng Giản Ánh An.
Cảm thấy thực yên tâm.
Nàng nắm lấy áo Giản Ánh An: "Chị ơi, mong là chúng ta vẫn được học chung một lớp."
Giản Ánh An: "Lớp được chia theo thành tích, hay là em nghĩ mình thi không được?"
Tần Miên Miên cười thầm, nàng cười thành tiếng còn đỡ, nhịn cười như vậy làm cho thân thể cứ run run, suýt chút nữa hất văng Giản Ánh An. Giản Ánh An chịu không nổi nữa nên dứt khoát đứng tại chỗ chờ nàng cười cho xong.
Cười đùa một hồi thì cả hai bỗng nghe thấy tiếng kêu cứu.
Sau đó là một khoảng lặng...
Tần Miên Miên nghe thấy tiếng nữ sinh cầu cứu bèn nói: "Bây giờ chúng ta đang ở gần trường, gọi điện thoại cho bảo vệ đến đây là được rồi chị nhỉ."
Ngụ ý là không muốn để Giản Ánh An đi đến đó, kẻo bị vướng vào rắc rối thì nguy to.
Giản Ánh An cũng nghĩ như vậy, cô còn cảm thấy bản thân đã dạy Miên Miên rất tốt là đằng khác.
Chỉ là sau khi gọi điện cho bảo vệ xong, Giản Ánh An mới quay sang nhìn cô gái đang bị tên côn đồ đeo bám.
Hình như có chút quen mắt.
Giản Ánh An tin tưởng bản thân trước đây chưa bao giờ gặp cô gái này, tất cả thời gian của mình cô đều dành hết cho Miên Miên, nếu thực sự đã từng gặp, Miên Miên chắc chắn sẽ nhớ ra trước cô.
Nhưng Tần Miên Miên không nói gì hết thì có nghĩa là em ấy chưa từng gặp người này.
Rất nhanh sau đó Giản Ánh An đã nhận ra được người này là ai.
Cô gái kia hẳn là Tô Nam.
Khó trách lâu như vậy không nhớ ra, kiếp trước bản thân đã từng gặp cô ấy, khi đó Tô Nam đã trưởng thành, trở thành chủ nhân Tô gia, nhưng Tô gia lúc ấy đã xuống dốc không phanh.
Cũng vì vậy mà Giản Ánh An cùng với Tô Nam đã có một khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi.
Tiếp xúc vì tương quan lợi ích.
Hai người hợp tác với nhau kiếm lời một khoản tiền sau đó đường ai nấy đi, Tô gia bắt đầu phất lên trở lại còn Tần gia thì bắt đầu sa sút dần.
Nên cứu không? Giản Ánh An suy nghĩ.
Tần Miên Miên giữ chặt cô, nói: "Chị, chị đi cứu cậu ấy đi."
Giản Ánh An quay đầu nhìn Tần Miên Miên.
Tần Miên Miên thì đang nhìn Tô Nam, đầu tiên là cau mày, nghĩ thầm không lẽ chị ấy đang theo dõi xem người này làm cái gì. Người này không đáng yêu bằng nàng, cũng không đẹp bằng chị, chắc chị ấy sẽ không thích đâu. Lúc này nàng mới nhẹ nhõm hẳn, nàng nghĩ chị vẫn luôn nhìn người kia chắc là vì muốn cứu người đi.
Vậy miễn cưỡng đồng ý để chị ấy đi cứu người là được rồi.
Hoạt động tâm lý của Tần Miên Miên diễn ra vòng vèo phức tạp như thế nhưng cô nàng tuyệt nhiên không hề hé răng, chỉ nhẹ nhàng nói: "Chị đi cứu cậu ấy đi."
Giản Ánh An thoáng nhếch môi: "Miên Miên thật tốt."
Như vậy là tốt lắm sao? Cả người Tần Miên Miên hơi thả lỏng, nhưng lại cảm thấy có chút mất mát.
Nàng gật đầu, lộ ra biểu cảm kiêu ngạo quen thuộc: "Đương nhiên rồi ạ!"
"Nhưng chị này, tuy là chị rất lợi hại nhưng cũng phải cẩn thận đừng để bị thương nhé."
"Bởi vì với em mà nói chị mới là người quan trọng nhất."
"Tỷ tỷ, hứa với em nha."
"Được."
Trước mặt Tô Nam là mấy tên côn đồ.
Ôm cặp sách trong tay, đầu tiên cô bình tĩnh suy nghĩ xem có phải đối phương đang đòi tiền không? Nếu là đòi tiền thì trước đó cô đã đưa hai lần, lần này cô sẽ giả bộ như chính mình thật sự không còn tiền, lần trước đã đưa hết tiền rồi.
Nếu là vì chuyện khác thì chỉ có thể kéo dài thời gian thôi.
Ở đây rất gần trường học, chỉ cần kéo dài thời gian, đến lúc có người nào đó tốt bụng thấy được gọi bảo vệ đến thì sẽ không sao nữa.
Tô Nam không ngờ rằng sẽ có người trực tiếp xông vào hỗ trợ luôn.
Đó là một cô gái có mái tóc dài, cột cao kiểu đuôi ngựa, mặt mày cương nghị, vô cùng xinh đẹp. Vẻ mặt người này có chút lạnh lùng, có vẻ không dễ trêu chọc.
Không những ngầu mà lại còn xinh đẹp nữa.
Cô gái đó vừa xông tới đã lao thẳng lên, đấm một tên trong đám côn đồ một cú đau điếng.
Mọi chuyện cứ thế mở màn mà không được báo trước.
Trận này thoạt nhìn là phải đánh rồi, không những vậy mà còn phải đánh cho một trận ra trò.
Có gái tóc dài kia có quyền cước khá tốt, nhưng rõ ràng là không đủ để đối mặt với mấy tên côn đồ, Tô Nam nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ người này đã vì mình mà xông lên, vậy thì mình cũng phải đánh!
Kết quả cô gái tóc dài kia đã đánh cho họ một trận trước khi bọn họ kịp phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra.
Chờ bọn họ lấy lại tinh thần để ra tay thì cô gái tóc dài đã trực tiếp dẫn Tô Nam chạy đi mất rồi.
Tô Nam ngơ ngác.
Cô còn tưởng tiếp theo sẽ là một trận quyết đấu nảy lửa chứ, cơ mà hai nữ sinh đối mặt với mấy tên côn đồ thì rõ ràng là thua thiệt hơn nhiều.
Cô bình tĩnh lại, bắt đầu nghĩ phải trốn như thế nào đây.
Đúng lúc ấy thì nghe thấy giọng một bạn nữ nào đó lên tiếng.
Giọng của cô gái này lanh lảnh và rất vang, rất dễ nghe: "Bên này, bên này!"
Tần Miên Miên nhảy lên vẫy vẫy tay để bảo vệ thấy được mình, sau đó chỉ vào một đám côn đồ: "Mấy chú xem nè! Bọn họ muốn đánh người đó!"
Đám côn đồ nhìn thấy mấy chú bảo vệ cao to liền xoay người chạy một mạch đi mất.
Bảo vệ cũng đuổi theo bọn họ.
Giản Ánh An buông tay ra, lắc lắc tay trái: "Cứ vậy đi."
Bây giờ cô muốn nói chuyện với Tô Nam hơn.
"Chuyện tôi cứu cậu, cậu không cần khách sáo đâu, muốn báo đáp thì cho tôi mấy trăm vạn tệ là được."
Tô Nam: "..."
Tần Miên Miên nhào tới: "Chị ơi, lúc nãy em thấy chị đẹp quá chừng luôn! Một đấm kia của chị đã đánh trúng tim em rồi, chị đúng là tuyệt nhất ạ!"
Giản Ánh An ho nhẹ: "Cũng tạm thôi."
Cái gì mà cũng tạm, thích ra mặt là đằng khác.
Giản Ánh An còn ngại bản thân bỏ chạy nhanh quá, nói thật, nếu không phải sợ Miên Miên lo lắng cô còn có thể đánh trả lại hai đấm nữa kìa.
Nghe Tần Miên Miên khen ngợi một hồi khiến Giản Ánh An cũng một phen nở mày nở mặt, cô sờ sờ đầu, tay vẫn còn có chút tê dại vì cú đấm vừa rồi.
Nghĩ đến đây, Giản Ánh An nhìn về phía Tô Nam: "Một trăm vạn, đừng quên nhé."
Tô Nam: "...Tôi không có nhiều tiền như vậy."
Giản Ánh An khịt mũi, lúc này không phải nhà họ Tô khá giả lắm sao, có mấy trăm vạn cũng không trả nổi.
Tần Miên Miên ngẩng đầu lên từ trong ngực Giản Ánh An.
Ánh mắt nàng hơi run rẩy, đột nhiên nhận ra tại sao chị lại muốn chạy đi cứu cô bạn này, hóa ra là đã yết giá rõ ràng.
Tỷ tỷ vẫn là tỷ tỷ của nàng.
Tần Miên Miên gắt gao mà ôm lấy Giản Ánh An, sau đó nhìn Tô Nam: "Đừng quên, một trăm vạn."
Tô Nam chỉ biết đứng đó nhìn bọn họ tình nàng ý thiếp.
Đại tiểu thư này từ đâu chui ra vậy! Cô chỉ là học sinh trung học! Đào đâu ra mấy trăm vạn để đưa cho họ chứ!
Cô hít sâu một hơi: "Xin hỏi, cậu là Tần Miên Miên đúng không?"
Tần Miên Miên vẻ mặt dò hỏi: "Phải, cậu muốn giảm giá sao?"
Tô Nam: "...Tôi có nghe nói về cậu rồi, chị của cậu rất chiều cậu, cũng nghe nói quan hệ của hai người rất tốt đẹp. Tất nhiên, nếu có thể thì hãy giảm giá cho tôi."
Tô Nam chưa từng tham dự tiệc sinh nhật của Tần Miên Miên.
Không phải do Tô gia không đủ tư cách, mà vì cha mẹ chỉ đưa anh trai cô đi thôi.
Tô Nam đã từng nghe người khác nói rằng rất hâm mộ Tần Miên Miên vì nàng có một người chị đối xử với nàng cực kỳ tốt. Tuy rằng là con nuôi nhà họ Tần nhưng hai người lại thân thiết như chị em ruột vậy.
Thật ra Tô Nam biết được nhiều thông tin hơn những người khác.
Cô biết được rằng, vị tiểu thư chân chính nhà họ Tần thực chất chính là Giản Ánh An.
Tần Miên Miên mới là người được nhà họ Tần nhận nuôi –
Tô Nam nhìn Tần Miên Miên đang nép trong lòng Giản Ánh An, trong mắt cô bỗng sáng lên, không còn chật vật giống như vừa rồi bị đám côn đồ bám theo nữa.
Giản Ánh An có biết thân phận của mình không nhỉ?
Nếu biết rồi thì cậu ta vẫn sẽ đối tốt với Tần Miên Miên như vậy sao?
Cảm tình tốt gì chứ.
Cũng giống như cha mẹ lựa chọn anh trai, lạnh nhạt cô thôi.
Tô Nam không tin, có người chiếm lấy mọi thứ thuộc về mình mà Giản Ánh An vẫn thờ ơ như không! Tất cả những thứ đó vốn dĩ thuộc về cô! Chẳng lẽ cô không muốn giành lại sao!
Vậy chỉ có một nguyên nhân, đó là Giản Ánh An còn chưa biết thân phận của mình.
So với mấy trăm vạn thì Tô Nam cảm thấy tin tức này đối với Giản Ánh An hẳn là quan trọng hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.