Thiên Kim Thật Cùng Thiên Kim Giả Ở Bên Nhau
Chương 46
Lai Bôi Hồng Trà
14/06/2024
Miên Miên đứa trẻ này, quả nhiên là phá gia chi tử.
Toàn bộ một trăm nghìn tệ trong bao lì xì đều được em ấy dùng để mua váy.
Là mua cho Giản Ánh An.
Tần gia thường hay đặt may lễ phục theo yêu cầu, một năm qua tổ chức tiệc lớn tiệc nhỏ, thay vì đến cửa hàng sang trọng mua lễ phục đặt may thì tốt nhất là nên liên hệ với nhà thiết kế chuyên nghiệp.
Nhưng lần này là để diễn kịch, vậy nên Tần Miên Miên đã quấn lấy Giản Ánh An đi đến cửa hàng. Nàng đã hứa với chị rồi, phải mua lễ phục đắt nhất, tốt nhất cho chị ấy. Mấy bộ đắt nhất trong cửa hàng có giá lên tới một trăm nghìn tệ, chỉ một bộ thôi là đủ tiêu hết tiền trong bao lì xì.
Đương nhiên Tần Miên Miên nguyện ý chi tiền, nhưng lễ phục này...là dành cho người lớn.
Nếu đã không thể mua được cái đắt nhất thì phải lấy cái tốt nhất! Tần Miên Miên hào sảng nói: "Các chị lấy hết mấy bộ lễ phục đẹp nhất ra cho em xem đi!"
Nhân viên cửa hàng đương nhiên nhận ra đây là đại tiểu thư nhà họ Tần, không dám chậm trễ. Bọn họ liên tục đề cử mấy bộ lễ phục. Bởi vì lễ phục lần này dùng cho diễn xuất, đặc biệt là cho mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết nên không có quá nhiều bộ thích hợp.
Giản Ánh An lấy một bộ đi vào phòng thay đồ, vừa cởi quần áo ra thì Tần Miên Miên liền bước vào: "Chị, tự mình mặc khó lắm, để em giúp chị."
Giản Ánh An: "..."
Hai người sống cùng một phòng ký túc xá, không phải là chưa từng nhìn người kia thay quần áo. Nhưng cô lại cảm thấy Tần Miên Miên hình như có hơi háo sắc.
Một người mặc đúng là rất khó, Giản Ánh An duỗi tay ra nhờ Tần Miên Miên giúp đỡ, Tần Miên Miên vừa mặc cho chị vừa kinh ngạc cảm thán: "Chị, ngực của chị còn lớn hơn của em nữa."
Giản Anh An: "..."
Cô vô thức nhìn xuống.
Kiếp trước cơ thể không được chăm sóc tốt, dẫn đến việc sau này cô khá cao nhưng ngực lại không lớn lắm.
Giản Ánh An cũng không quá bận tâm chuyện ngực mình lớn hay nhỏ, ngực phẳng mặc quần áo dễ hơn, nhưng cô vẫn đặt tay lên đó thử xem sao.
Đời này cô ăn ngon uống khỏe, thân thể phát triển sớm nên ngực hơi phồng lên, nếu mọi chuyện suôn sẻ thì sau này mỗi bên đều to bằng một nắm tay. Giản Ánh An ngẩng đầu nhìn gương, trong gương cô đang dùng tay che ngực, Tần Miên Miên ở sau lưng cũng làm theo cô.
Tần Miên Miên cũng đặt hai tay lên ngực mình, hoảng sợ: "Chị ơi, em không có ngực!"
Giản Ánh An cuộn ngón chân trên mặt đất.
Tại sao một linh hồn trưởng thành như cô lại phải đi so ngực lớn ngực nhỏ với một cô nhóc chứ!
Tần Miên Miên cũng đưa tay ra, đặt tay mình lên tay của chị, hơi nắm lại.
Ui.
Giản Ánh An buông tay, lúc này chưa chạm vào được, có hơi đau.
Tần Miên Miên để cằm lên vai chị: "Chị, sao vậy?"
Cô cảm thấy cả người chỗ nào cũng không ổn.
Đây đúng là độ tuổi xấu hổ nhất mà!
Nhất là khi hai tay của Tần Miên Miên vẫn còn đang vòng quanh eo cô, giống như đang cố mặc váy cho cô, lại như là đang làm chuyện không đứng đắn.
Đến lúc mặc váy xong rồi, Giản Ánh An bắt đầu cau mày.
Cô nhìn Tần Miên Miên vẫn còn đang lo lắng về ngực của mình, lần nữa ý thức được rằng Miên Miên đã trưởng thành.
Thân thể Tần Miên Miên đã bắt đầu đến tuổi dậy thì, em ấy đã dần trưởng thành hơn, quả táo xanh non kia đang dần dần chín muồi, bắt đầu tỏa ra hương thơm ngọt ngào.
Tần Miên Miên nhìn Giản Ánh An: "Chị ơi, chị có đến cái kia chưa?"
Giản Ánh An sửng sốt, cái kia là cái gì? Nhìn thấy mặt Tần Miên Miên đỏ bừng mới ngộ ra, ồ, là cái kia à.
Chính là cái kia kia đó...
Tần gia có một giáo viên chuyên môn dạy cho các vị tiểu thư những kiến thức đó, Giản Ánh An không có hứng thú nên luôn tìm cớ cúp học.
Tần Miên Miên chắc là có nghe giảng bài rồi, còn nghe rất thành thật là đằng khác.
Nàng cũng cảm thấy chị chắc chắn là biết, cho nên nương theo lần thay đồ này, nàng ngượng ngùng hỏi, là về...cái đó đó!
Giản Ánh An nhớ lại, đời trước cô có hơi trễ, trước mắt vẫn chưa thấy dấu hiệu gì. Chắc không phải là Miên Miên tới rồi đấy chứ!
Ở Tần gia, chắc chắn là đã có người hầu chuẩn bị sẵn băng vệ sinh nên Giản Ánh An chưa bao giờ nhọc lòng về vấn đề này. Nhưng Miên Miên vừa hỏi, cô đã bắt đầu thấy lo lắng: "Nếu không thì đợi lát nữa đi siêu thị mua cho em một ít nha?"
Tần Miên Miên: "Chị tới rồi ạ?"
Giản Ánh An: "Chưa có..."
Tần Miên Miên: "Nghe nói là đau lắm ạ..."
Giản Ánh An rất không muốn thảo luận vấn đề này với Tần Miên Miên ở trong một căn phòng thay đồ nhỏ hẹp như vậy. Nhưng Tần Miên Miên cứ khăng khăng bắt Giản Ánh An phải trả lời, mang theo khí thế không hỏi được thề không bỏ qua, khiến cho Giản Ánh An cực kỳ muốn mời giáo viên đến chỉ dạy cho cô nữ sinh không chịu nghiêm túc nghe giảng bài này một lần nữa.
Giản Ánh An chỉ có thể bất đắc dĩ mà hứa hẹn: "Không làm em đau đâu mà."
Tần Miên Miên không chịu buông tha: "Lỡ như đau lắm thì sao ạ?"
Giản Ánh An: "Vậy chị đau chung với em."
Tần Miên Miên đột nhiên nhớ ra, đúng rồi nha, chị cũng là con gái, lại bằng tuổi với nàng, nếu có tới thì cũng sẽ đau chung với nhau thôi.
Nhân viên cửa hàng làm sao cũng không ngờ được, hai nữ sinh ở trong phòng thay đồ lâu như vậy là để thảo luận chuyện dậy thì. Cô còn tưởng là váy rất khó mặc nên chuẩn bị đi vào.
"Hai vị tiểu thư đã thay xong chưa ạ?"
Vừa dứt lời, Giản Ánh An đã từ trong phòng thay đồ bước ra.
Trong phòng thay đồ có một cái gương, nhưng ánh đèn bên ngoài sáng hơn nên có thể nhìn rõ hiệu quả trang phục hơn, Giản Ánh An cảm thấy màu sắc không đủ tối, không phù hợp với khí chất của người mẹ kế độc ác.
Nhưng mà Tần Miên Miên cứ không ngừng khen đẹp như đang nhập bọn với mấy cô nhân viên cửa hàng thích nịnh hót vậy.
Thôi kệ.
Ánh đèn trên sân khấu chắc chắn không đủ sáng, nếu trang phục tối quá cũng sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả xem của khán giả.
Tần Miên Miên mua tổng cộng ba bộ váy cho Giản Ánh An, nhân viên bán hàng hỏi cô bé có muốn mua cho mình một bộ không. Tần Miên Miên kiêu ngạo nói: "Không cần ạ!"
"Chị của em đã tự tay may cho em rồi. Trông rất đẹp!"
Giản Ánh An: "Lấy cho em ấy một bộ đi."
Nhân viên: "Không phải em tự tay may cho em ấy rồi sao?"
Giản Ánh An: "Em ấy trông còn đẹp hơn em, sao có thể mặc đồ rẻ tiền được?"
Tần Miên Miên: "Không rẻ, em thích lắm!"
Giản Ánh An: "Cứ mua một bộ đi..."
Tần Miên Miên muốn cãi với chị đến cùng, nhưng cứ muốn nói là lại nói không nên lời, gấp đến độ dậm chân.
Cuối cùng vẫn nghe lời cầm váy đi thử.
Sau khi thử xong đi ra lại vui vẻ nói: "Bây giờ em có hai cái váy rồi, một cái chị may cho em, một cái chị mua cho em."
Niềm vui của cô bé chỉ đơn giản như vậy thôi.
Trang phục diễn đã chuẩn bị xong, buổi diễn tập cũng diễn ra rất suôn sẻ.
Lý Đông ôm bộ lễ phục đơn giản của Quốc vương trên tay, nhìn vẻ sang trọng của hai tiểu mỹ nhân kia, nói: "Hai người đang diễn kịch hay là đi catwalk?"
Giản Ánh An: "Đừng hỏi, hỏi chính là nhân vật chính."
Lý Đông: "Vương hậu của trẫm, ngươi cũng là vai phụ."
Giản Ánh An: "Nhưng tôi có rất nhiều cảnh diễn."
Đúng vậy, trong cả vở kịch, Vương hậu và công chúa có nhiều cảnh diễn nhất.
Hai bộ trang phục này trông rất đẹp, cũng xem như là bộ mặt của lớp.
Ít nhất cũng khá hơn lớp bên cạnh, không ai trong số họ sẵn sàng bỏ ra mấy chục nghìn tệ để đi mua lễ phục được định chế.
Cảm thấy khá hơn chút rồi.
***
Ngày biểu diễn chính thức đã đến.
Khuôn viên trường rất náo nhiệt, phụ huynh và nhiều người quan trọng khác được nhà trường mời đều đến đây để chuẩn bị xem kịch thiếu nhi.
Tổng cộng có mười ba vở kịch, trước đó Giản Ánh An đã rút thăm, xếp thứ bảy.
Các lớp đều đang chờ ở hậu trường, lớp của bọn họ có số lượng người tham dự đông nhất, quý tộc trong bữa tiệc, bảy chú lùn và người vận chuyển đạo cụ, gần như tất cả mọi người trong lớp đều ở sau hậu trường.
Lớp bọn họ chỉ có phụ huynh làm khán giả thôi. Cha mẹ Lý Đông học khiêu vũ, khí chất vô cùng nổi bật, chỉ cần ngồi đó thôi cũng đã rất bắt mắt.
Nhưng khi Giang An Ngôn tới, so với bọn họ thì cô càng thu hút ánh nhìn hơn.
Nhà trường phát hiện ra cô bèn sắp xếp người tới: "Giang tiểu thư, cô có muốn ngồi ở hàng ghế đầu không?"
Giang An Ngôn mỉm cười: "Không cần, tôi đến xem em gái biểu diễn thôi."
Ngôi trường này rất nổi tiếng, quen biết rất nhiều người có thế lực.
Vì vậy có một phóng viên đã cố gắng lẻn vào chụp vài bức ảnh, lại không ngờ ảnh hậu cũng có mặt ở đó, nghe ý tứ của cô thì chính là đặc biệt đến xem em gái diễn kịch.
Phóng viên chuyên nghiệp có khứu giác rất nhạy bén, cho nên máy quay đều tập trung vào Giang An Ngôn, chưa từng dời đi. Đồng thời ngồi suy đoán xem em gái của ảnh hậu là ai.
Điều bất ngờ nhất là Tề Ẩn và Diệp Chu cũng ở đây.
Một người là ảnh đế đã lùi về sau hậu trường, một người là đạo diễn rất nổi tiếng, Giang An Ngôn còn là ảnh hậu, phóng viên bắt đầu thở gấp.
Giản Ánh An chú ý tới động tĩnh của khán giả, cô liếc nhìn xung quanh thì thấy Tần gia không có mặt.
Vậy sắp tới phải phụ thuộc vào biểu hiện của cô rồi!
Tần Miên Miên đang mặc chiếc váy mà chị đã may cho nàng.
Mấy ngày trước, Giản Ánh An đã sửa lại một số chi tiết, thêm vào vài món đồ trang trí lấp lánh để đảm bảo Tần Miên Miên có thể nổi bật trên sân khấu.
Cô bé đi theo Giản Ánh An, nhìn về phía khán giả: "Chị ơi, chị muốn làm như vậy thật sao?"
Giản Ánh An: "Miên Miên không ủng hộ chị à?"
Tần Miên Miên lắc đầu, chị ấy quyết định như thế nào nàng cũng sẽ ủng hộ.
Đúng lúc vở kịch "Romeo và Juliet" của lớp tiếp theo lại xếp sau lớp của họ. Nhưng họ không vội, hiển nhiên không cho rằng một vở diễn cổ tích có thể chiếm spotlight của họ.
Lý Đông: "Mình thấy hơi khẩn trương."
Giản Ánh An: "Nếu cậu dám phạm sai lầm, tôi sẽ nói Lý Đông là con heo ngay trên sân khấu."
Lý Đông: Sao mà lắm trò thế.
Diệp Chu và Tề Ẩn ngồi bên cạnh Giang An Ngôn.
Trước mặt bao nhiêu người, bọn họ không quan tâm người khác nghĩ gì, Diệp Chu hỏi: "Ý cô là Giản Ánh An dự định vào giới giải trí sao?"
Giang An Ngôn liếc nhìn Tề Ẩn: "Chuyện đó tôi cũng biết rồi."
Đầu Tề Ẩn đầy sương mù.
Diệp Chu gật đầu, không khó đoán ra dự định của Giản Ánh An: "Có đôi lúc tôi thật sự cảm thấy Giản Ánh An quá thông minh, không giống trẻ con chút nào."
Làm gì có đứa nhỏ mười hai tuổi nào có thể lên kế hoạch cho từng đường đi nước bước trong tương lai?
Không đúng, cô đã bắt đầu lên kế hoạch từ năm sáu tuổi rồi.
Diệp Chu cũng hy vọng Giản Ánh An có thể thành công, là một đạo diễn, nếu Giản Ánh An thật sự dự định tiến vào giới giải trí, ông cũng có thể giúp đỡ kha khá. Hiện tại Giang An Ngôn cũng biết, còn có thể cung cấp cho Giản Ánh An rất nhiều tài nguyên.
Danh tiếng, là một thứ rất tốt.
Giang An Ngôn: "Chúng ta chờ xem con bé có thể gây tiếng vang lớn hay không."
Diệp Chu biết được tên vở kịch có sự tham gia của Giản Ánh An bèn im lặng một lúc. "Công chúa Bạch Tuyết" thì phải làm thế nào mới có thể trở thành bom tấn đây?
Sáu vở kịch trước đó lần lượt kết thúc, có thể thấy nhóm học sinh cấp hai này đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, kể cả có tệ nhất thì cũng không kém bao nhiêu.
Diệp Chu rất lo lắng.
Chẳng mấy chốc, sân khấu đã được bố trí lại và lời tường thuật vang lên.
Một nhóm người trong trang phục hoa lệ, lộng lẫy khiêu vũ trên sân khấu, bầu không khí lúc ban đầu rất thu hút.
Bởi vì cảnh đầu tiên lúc mở màn là một bữa tiệc nên Lý Đông đã nhờ cha mẹ phụ trách phần khiêu vũ.
Trong bữa tiệc, Quốc vương đã tuyên bố với mọi người rằng nữ chủ nhân tương lai của đất nước này...chính là Vương hậu! Giản Ánh An mặc một bộ váy cổ điển theo phong cách châu Âu, phần ngực rất cao, mỗi bước đi đều ưu nhã thong dong.
Cô đứng trên sân khấu với vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt chứa đầy vẻ chán nản cùng vừa lòng.
Cô sắp trở thành người đứng đầu của vương quốc này rồi.
Đây là cảnh quay mà một cô bé mười hai tuổi rất khó có thể diễn tốt, nhưng cô bé đã diễn rất khá, vừa xinh đẹp lại vừa sang chảnh. Bộ lễ phục này rất phù hợp với địa vị của cô.
Không ngờ đây lại là một vở kịch do học sinh cấp hai chuẩn bị, tinh xảo thật.
Nhưng đây vẫn chưa đủ.
Tần Miên Miên bước lên sân khấu, hình tượng xinh đẹp lương thiện rất giống với cô bé này khiến cho khán giả dần đắm chìm vào vở diễn.
Không cần biết đó có phải là truyện cổ tích hay không, quan trọng là nó kinh điển và vượt thời gian.
Vương hậu ghen tị với vẻ đẹp của Bạch Tuyết, muốn đuổi tận giết tuyệt nàng nên đã gọi thợ săn, yêu cầu hắn ta bắt công chúa. Sau đó...nhốt nàng lại.
Khán giả hoang mang.
Trên sân khấu, Giản Ánh An đi về phía chiếc lồng được chế tạo tỉ mỉ, Tần Miên Miên đang bị nhốt bên trong giống như một chú chim hoàng yến mỏng manh.
Mỗi khung cảnh đều lộng lẫy như một bức tranh, so với phim điện ảnh còn tinh xảo hơn.
Giản Ánh An dừng lại trước lồng sắt và nói: "Ta sẽ không để bất cứ ai được nhìn thấy vẻ đẹp của ngươi."
Tần Miên Miên đang ở trong lồng sắt, ánh sáng không chiếu vào trên người nàng nên nàng cũng không muốn khống chế biểu cảm trên khuôn mặt mình. Tần Miên Miên mỉm cười nhìn chị, dùng khẩu hình miệng nói.
Chị ơi, chị thật tốt bụng.
Tốt bụng sao? Không phải, chỉ là không nỡ thôi.
Giản Ánh An không nỡ để Tần Miên Miên chịu bất kỳ tổn thương nào, kể cả khi đang diễn Vương hậu cũng không được.
Nhưng cốt truyện không thể cứ dừng lại như thế này, nên tiếp tục thì vẫn phải tiếp tục.
Bạch Tuyết được bảy chú lùn cứu, bọn họ lên án Vương hậu đáng kinh tởm, công chúa Bạch Tuyết chỉ giữ im lặng cho đến khi Vương hậu đến, đưa cho nàng một quả táo đỏ tươi.
Giản Ánh An: "Ăn đi."
Tần Miên Miên cầm lấy quả táo, cắn một miếng rồi ngã xuống đất.
Không có âm mưu tính toán gì cả, chỉ cần là chị đưa cho em thì em sẽ ăn.
Truyện cổ tích này đã được sửa đổi để khiến người ta suy nghĩ sâu xa hơn, vẫn giữ được nét hồn nhiên, khiến người ta tin tưởng vào một câu chuyện cổ tích trong sáng, lại nhiều thêm một chút...tình cảm.
Vương hậu không nỡ làm tổn thương công chúa, còn công chúa thì cực kỳ tín nhiệm Vương hậu.
Tình cảm chân thành tha thiết như vậy sẽ dẫn đến kết cục gì?
Diệp Chu nghe thấy có người nói: "Hai cô bé này diễn tốt thật."
"Tình cảm giữa hai đứa cũng rất tốt."
"Đúng vậy."
Không phải sao, từ giây phút đầu tiên nhìn thấy hai người này, ông đã cảm thấy như vậy.
Ngay cả người lớn cũng phải ngưỡng mộ.
Khán giả dĩ nhiên sẽ mong mỏi được thấy nam nữ chính yêu nhau, sẽ kỳ vọng họ có một cái kết có hậu. Nhưng trước mắt thì thấy Vương tử không có đất diễn rồi.
Giờ họ chỉ mong Vương hậu và công chúa có thể hạnh phúc bên nhau thôi, cũng không nhất thiết là tình yêu.
Giản Ánh An cũng nghĩ như vậy. Vở kịch này hoàn toàn không có phần diễn của nhân vật Vương tử, tình tiết tiếp theo là công chúa Bạch Tuyết giả chết, sau đó Vương hậu sẽ đưa nàng về.
Còn sau khi đưa về, kết cục là HE hay là SE thì tùy ý khán giả lựa chọn.
Nhưng ngay lúc Giản Ánh An chuẩn bị ôm Tần Miên Miên ra khỏi quan tài pha lê, cô bé cảm thấy như vậy là chưa đủ.
Nàng không muốn cứ quay về như thế này.
Nàng muốn HE!
Cho nên Giản Ánh An không kịp ôm lấy cô nương mũm mĩm này bởi vì Tần Miên Miên đã ôm cổ cô kéo xuống, sau đó trên môi cô có hơi ấm.
Tần Miên Miên ôm đầu Giản Ánh An, hôn chị mình ngay trước mặt mọi người.
Khán giả im lặng hai giây: "Ồ?"
Kích thích quá vậy.
Tần Miên Miên buông Giản Ánh An ra, trong mắt mang theo ý cười giảo hoạt. Nàng nhìn vẻ mặt Giản Ánh An sửng sốt, sau đó bước ra khỏi quan tài, ôm lấy mẫu hậu của mình rồi nói: "Con bằng lòng theo người hồi cung!"
Đây là HE của bọn họ.
Toàn bộ một trăm nghìn tệ trong bao lì xì đều được em ấy dùng để mua váy.
Là mua cho Giản Ánh An.
Tần gia thường hay đặt may lễ phục theo yêu cầu, một năm qua tổ chức tiệc lớn tiệc nhỏ, thay vì đến cửa hàng sang trọng mua lễ phục đặt may thì tốt nhất là nên liên hệ với nhà thiết kế chuyên nghiệp.
Nhưng lần này là để diễn kịch, vậy nên Tần Miên Miên đã quấn lấy Giản Ánh An đi đến cửa hàng. Nàng đã hứa với chị rồi, phải mua lễ phục đắt nhất, tốt nhất cho chị ấy. Mấy bộ đắt nhất trong cửa hàng có giá lên tới một trăm nghìn tệ, chỉ một bộ thôi là đủ tiêu hết tiền trong bao lì xì.
Đương nhiên Tần Miên Miên nguyện ý chi tiền, nhưng lễ phục này...là dành cho người lớn.
Nếu đã không thể mua được cái đắt nhất thì phải lấy cái tốt nhất! Tần Miên Miên hào sảng nói: "Các chị lấy hết mấy bộ lễ phục đẹp nhất ra cho em xem đi!"
Nhân viên cửa hàng đương nhiên nhận ra đây là đại tiểu thư nhà họ Tần, không dám chậm trễ. Bọn họ liên tục đề cử mấy bộ lễ phục. Bởi vì lễ phục lần này dùng cho diễn xuất, đặc biệt là cho mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết nên không có quá nhiều bộ thích hợp.
Giản Ánh An lấy một bộ đi vào phòng thay đồ, vừa cởi quần áo ra thì Tần Miên Miên liền bước vào: "Chị, tự mình mặc khó lắm, để em giúp chị."
Giản Ánh An: "..."
Hai người sống cùng một phòng ký túc xá, không phải là chưa từng nhìn người kia thay quần áo. Nhưng cô lại cảm thấy Tần Miên Miên hình như có hơi háo sắc.
Một người mặc đúng là rất khó, Giản Ánh An duỗi tay ra nhờ Tần Miên Miên giúp đỡ, Tần Miên Miên vừa mặc cho chị vừa kinh ngạc cảm thán: "Chị, ngực của chị còn lớn hơn của em nữa."
Giản Anh An: "..."
Cô vô thức nhìn xuống.
Kiếp trước cơ thể không được chăm sóc tốt, dẫn đến việc sau này cô khá cao nhưng ngực lại không lớn lắm.
Giản Ánh An cũng không quá bận tâm chuyện ngực mình lớn hay nhỏ, ngực phẳng mặc quần áo dễ hơn, nhưng cô vẫn đặt tay lên đó thử xem sao.
Đời này cô ăn ngon uống khỏe, thân thể phát triển sớm nên ngực hơi phồng lên, nếu mọi chuyện suôn sẻ thì sau này mỗi bên đều to bằng một nắm tay. Giản Ánh An ngẩng đầu nhìn gương, trong gương cô đang dùng tay che ngực, Tần Miên Miên ở sau lưng cũng làm theo cô.
Tần Miên Miên cũng đặt hai tay lên ngực mình, hoảng sợ: "Chị ơi, em không có ngực!"
Giản Ánh An cuộn ngón chân trên mặt đất.
Tại sao một linh hồn trưởng thành như cô lại phải đi so ngực lớn ngực nhỏ với một cô nhóc chứ!
Tần Miên Miên cũng đưa tay ra, đặt tay mình lên tay của chị, hơi nắm lại.
Ui.
Giản Ánh An buông tay, lúc này chưa chạm vào được, có hơi đau.
Tần Miên Miên để cằm lên vai chị: "Chị, sao vậy?"
Cô cảm thấy cả người chỗ nào cũng không ổn.
Đây đúng là độ tuổi xấu hổ nhất mà!
Nhất là khi hai tay của Tần Miên Miên vẫn còn đang vòng quanh eo cô, giống như đang cố mặc váy cho cô, lại như là đang làm chuyện không đứng đắn.
Đến lúc mặc váy xong rồi, Giản Ánh An bắt đầu cau mày.
Cô nhìn Tần Miên Miên vẫn còn đang lo lắng về ngực của mình, lần nữa ý thức được rằng Miên Miên đã trưởng thành.
Thân thể Tần Miên Miên đã bắt đầu đến tuổi dậy thì, em ấy đã dần trưởng thành hơn, quả táo xanh non kia đang dần dần chín muồi, bắt đầu tỏa ra hương thơm ngọt ngào.
Tần Miên Miên nhìn Giản Ánh An: "Chị ơi, chị có đến cái kia chưa?"
Giản Ánh An sửng sốt, cái kia là cái gì? Nhìn thấy mặt Tần Miên Miên đỏ bừng mới ngộ ra, ồ, là cái kia à.
Chính là cái kia kia đó...
Tần gia có một giáo viên chuyên môn dạy cho các vị tiểu thư những kiến thức đó, Giản Ánh An không có hứng thú nên luôn tìm cớ cúp học.
Tần Miên Miên chắc là có nghe giảng bài rồi, còn nghe rất thành thật là đằng khác.
Nàng cũng cảm thấy chị chắc chắn là biết, cho nên nương theo lần thay đồ này, nàng ngượng ngùng hỏi, là về...cái đó đó!
Giản Ánh An nhớ lại, đời trước cô có hơi trễ, trước mắt vẫn chưa thấy dấu hiệu gì. Chắc không phải là Miên Miên tới rồi đấy chứ!
Ở Tần gia, chắc chắn là đã có người hầu chuẩn bị sẵn băng vệ sinh nên Giản Ánh An chưa bao giờ nhọc lòng về vấn đề này. Nhưng Miên Miên vừa hỏi, cô đã bắt đầu thấy lo lắng: "Nếu không thì đợi lát nữa đi siêu thị mua cho em một ít nha?"
Tần Miên Miên: "Chị tới rồi ạ?"
Giản Ánh An: "Chưa có..."
Tần Miên Miên: "Nghe nói là đau lắm ạ..."
Giản Ánh An rất không muốn thảo luận vấn đề này với Tần Miên Miên ở trong một căn phòng thay đồ nhỏ hẹp như vậy. Nhưng Tần Miên Miên cứ khăng khăng bắt Giản Ánh An phải trả lời, mang theo khí thế không hỏi được thề không bỏ qua, khiến cho Giản Ánh An cực kỳ muốn mời giáo viên đến chỉ dạy cho cô nữ sinh không chịu nghiêm túc nghe giảng bài này một lần nữa.
Giản Ánh An chỉ có thể bất đắc dĩ mà hứa hẹn: "Không làm em đau đâu mà."
Tần Miên Miên không chịu buông tha: "Lỡ như đau lắm thì sao ạ?"
Giản Ánh An: "Vậy chị đau chung với em."
Tần Miên Miên đột nhiên nhớ ra, đúng rồi nha, chị cũng là con gái, lại bằng tuổi với nàng, nếu có tới thì cũng sẽ đau chung với nhau thôi.
Nhân viên cửa hàng làm sao cũng không ngờ được, hai nữ sinh ở trong phòng thay đồ lâu như vậy là để thảo luận chuyện dậy thì. Cô còn tưởng là váy rất khó mặc nên chuẩn bị đi vào.
"Hai vị tiểu thư đã thay xong chưa ạ?"
Vừa dứt lời, Giản Ánh An đã từ trong phòng thay đồ bước ra.
Trong phòng thay đồ có một cái gương, nhưng ánh đèn bên ngoài sáng hơn nên có thể nhìn rõ hiệu quả trang phục hơn, Giản Ánh An cảm thấy màu sắc không đủ tối, không phù hợp với khí chất của người mẹ kế độc ác.
Nhưng mà Tần Miên Miên cứ không ngừng khen đẹp như đang nhập bọn với mấy cô nhân viên cửa hàng thích nịnh hót vậy.
Thôi kệ.
Ánh đèn trên sân khấu chắc chắn không đủ sáng, nếu trang phục tối quá cũng sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả xem của khán giả.
Tần Miên Miên mua tổng cộng ba bộ váy cho Giản Ánh An, nhân viên bán hàng hỏi cô bé có muốn mua cho mình một bộ không. Tần Miên Miên kiêu ngạo nói: "Không cần ạ!"
"Chị của em đã tự tay may cho em rồi. Trông rất đẹp!"
Giản Ánh An: "Lấy cho em ấy một bộ đi."
Nhân viên: "Không phải em tự tay may cho em ấy rồi sao?"
Giản Ánh An: "Em ấy trông còn đẹp hơn em, sao có thể mặc đồ rẻ tiền được?"
Tần Miên Miên: "Không rẻ, em thích lắm!"
Giản Ánh An: "Cứ mua một bộ đi..."
Tần Miên Miên muốn cãi với chị đến cùng, nhưng cứ muốn nói là lại nói không nên lời, gấp đến độ dậm chân.
Cuối cùng vẫn nghe lời cầm váy đi thử.
Sau khi thử xong đi ra lại vui vẻ nói: "Bây giờ em có hai cái váy rồi, một cái chị may cho em, một cái chị mua cho em."
Niềm vui của cô bé chỉ đơn giản như vậy thôi.
Trang phục diễn đã chuẩn bị xong, buổi diễn tập cũng diễn ra rất suôn sẻ.
Lý Đông ôm bộ lễ phục đơn giản của Quốc vương trên tay, nhìn vẻ sang trọng của hai tiểu mỹ nhân kia, nói: "Hai người đang diễn kịch hay là đi catwalk?"
Giản Ánh An: "Đừng hỏi, hỏi chính là nhân vật chính."
Lý Đông: "Vương hậu của trẫm, ngươi cũng là vai phụ."
Giản Ánh An: "Nhưng tôi có rất nhiều cảnh diễn."
Đúng vậy, trong cả vở kịch, Vương hậu và công chúa có nhiều cảnh diễn nhất.
Hai bộ trang phục này trông rất đẹp, cũng xem như là bộ mặt của lớp.
Ít nhất cũng khá hơn lớp bên cạnh, không ai trong số họ sẵn sàng bỏ ra mấy chục nghìn tệ để đi mua lễ phục được định chế.
Cảm thấy khá hơn chút rồi.
***
Ngày biểu diễn chính thức đã đến.
Khuôn viên trường rất náo nhiệt, phụ huynh và nhiều người quan trọng khác được nhà trường mời đều đến đây để chuẩn bị xem kịch thiếu nhi.
Tổng cộng có mười ba vở kịch, trước đó Giản Ánh An đã rút thăm, xếp thứ bảy.
Các lớp đều đang chờ ở hậu trường, lớp của bọn họ có số lượng người tham dự đông nhất, quý tộc trong bữa tiệc, bảy chú lùn và người vận chuyển đạo cụ, gần như tất cả mọi người trong lớp đều ở sau hậu trường.
Lớp bọn họ chỉ có phụ huynh làm khán giả thôi. Cha mẹ Lý Đông học khiêu vũ, khí chất vô cùng nổi bật, chỉ cần ngồi đó thôi cũng đã rất bắt mắt.
Nhưng khi Giang An Ngôn tới, so với bọn họ thì cô càng thu hút ánh nhìn hơn.
Nhà trường phát hiện ra cô bèn sắp xếp người tới: "Giang tiểu thư, cô có muốn ngồi ở hàng ghế đầu không?"
Giang An Ngôn mỉm cười: "Không cần, tôi đến xem em gái biểu diễn thôi."
Ngôi trường này rất nổi tiếng, quen biết rất nhiều người có thế lực.
Vì vậy có một phóng viên đã cố gắng lẻn vào chụp vài bức ảnh, lại không ngờ ảnh hậu cũng có mặt ở đó, nghe ý tứ của cô thì chính là đặc biệt đến xem em gái diễn kịch.
Phóng viên chuyên nghiệp có khứu giác rất nhạy bén, cho nên máy quay đều tập trung vào Giang An Ngôn, chưa từng dời đi. Đồng thời ngồi suy đoán xem em gái của ảnh hậu là ai.
Điều bất ngờ nhất là Tề Ẩn và Diệp Chu cũng ở đây.
Một người là ảnh đế đã lùi về sau hậu trường, một người là đạo diễn rất nổi tiếng, Giang An Ngôn còn là ảnh hậu, phóng viên bắt đầu thở gấp.
Giản Ánh An chú ý tới động tĩnh của khán giả, cô liếc nhìn xung quanh thì thấy Tần gia không có mặt.
Vậy sắp tới phải phụ thuộc vào biểu hiện của cô rồi!
Tần Miên Miên đang mặc chiếc váy mà chị đã may cho nàng.
Mấy ngày trước, Giản Ánh An đã sửa lại một số chi tiết, thêm vào vài món đồ trang trí lấp lánh để đảm bảo Tần Miên Miên có thể nổi bật trên sân khấu.
Cô bé đi theo Giản Ánh An, nhìn về phía khán giả: "Chị ơi, chị muốn làm như vậy thật sao?"
Giản Ánh An: "Miên Miên không ủng hộ chị à?"
Tần Miên Miên lắc đầu, chị ấy quyết định như thế nào nàng cũng sẽ ủng hộ.
Đúng lúc vở kịch "Romeo và Juliet" của lớp tiếp theo lại xếp sau lớp của họ. Nhưng họ không vội, hiển nhiên không cho rằng một vở diễn cổ tích có thể chiếm spotlight của họ.
Lý Đông: "Mình thấy hơi khẩn trương."
Giản Ánh An: "Nếu cậu dám phạm sai lầm, tôi sẽ nói Lý Đông là con heo ngay trên sân khấu."
Lý Đông: Sao mà lắm trò thế.
Diệp Chu và Tề Ẩn ngồi bên cạnh Giang An Ngôn.
Trước mặt bao nhiêu người, bọn họ không quan tâm người khác nghĩ gì, Diệp Chu hỏi: "Ý cô là Giản Ánh An dự định vào giới giải trí sao?"
Giang An Ngôn liếc nhìn Tề Ẩn: "Chuyện đó tôi cũng biết rồi."
Đầu Tề Ẩn đầy sương mù.
Diệp Chu gật đầu, không khó đoán ra dự định của Giản Ánh An: "Có đôi lúc tôi thật sự cảm thấy Giản Ánh An quá thông minh, không giống trẻ con chút nào."
Làm gì có đứa nhỏ mười hai tuổi nào có thể lên kế hoạch cho từng đường đi nước bước trong tương lai?
Không đúng, cô đã bắt đầu lên kế hoạch từ năm sáu tuổi rồi.
Diệp Chu cũng hy vọng Giản Ánh An có thể thành công, là một đạo diễn, nếu Giản Ánh An thật sự dự định tiến vào giới giải trí, ông cũng có thể giúp đỡ kha khá. Hiện tại Giang An Ngôn cũng biết, còn có thể cung cấp cho Giản Ánh An rất nhiều tài nguyên.
Danh tiếng, là một thứ rất tốt.
Giang An Ngôn: "Chúng ta chờ xem con bé có thể gây tiếng vang lớn hay không."
Diệp Chu biết được tên vở kịch có sự tham gia của Giản Ánh An bèn im lặng một lúc. "Công chúa Bạch Tuyết" thì phải làm thế nào mới có thể trở thành bom tấn đây?
Sáu vở kịch trước đó lần lượt kết thúc, có thể thấy nhóm học sinh cấp hai này đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, kể cả có tệ nhất thì cũng không kém bao nhiêu.
Diệp Chu rất lo lắng.
Chẳng mấy chốc, sân khấu đã được bố trí lại và lời tường thuật vang lên.
Một nhóm người trong trang phục hoa lệ, lộng lẫy khiêu vũ trên sân khấu, bầu không khí lúc ban đầu rất thu hút.
Bởi vì cảnh đầu tiên lúc mở màn là một bữa tiệc nên Lý Đông đã nhờ cha mẹ phụ trách phần khiêu vũ.
Trong bữa tiệc, Quốc vương đã tuyên bố với mọi người rằng nữ chủ nhân tương lai của đất nước này...chính là Vương hậu! Giản Ánh An mặc một bộ váy cổ điển theo phong cách châu Âu, phần ngực rất cao, mỗi bước đi đều ưu nhã thong dong.
Cô đứng trên sân khấu với vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt chứa đầy vẻ chán nản cùng vừa lòng.
Cô sắp trở thành người đứng đầu của vương quốc này rồi.
Đây là cảnh quay mà một cô bé mười hai tuổi rất khó có thể diễn tốt, nhưng cô bé đã diễn rất khá, vừa xinh đẹp lại vừa sang chảnh. Bộ lễ phục này rất phù hợp với địa vị của cô.
Không ngờ đây lại là một vở kịch do học sinh cấp hai chuẩn bị, tinh xảo thật.
Nhưng đây vẫn chưa đủ.
Tần Miên Miên bước lên sân khấu, hình tượng xinh đẹp lương thiện rất giống với cô bé này khiến cho khán giả dần đắm chìm vào vở diễn.
Không cần biết đó có phải là truyện cổ tích hay không, quan trọng là nó kinh điển và vượt thời gian.
Vương hậu ghen tị với vẻ đẹp của Bạch Tuyết, muốn đuổi tận giết tuyệt nàng nên đã gọi thợ săn, yêu cầu hắn ta bắt công chúa. Sau đó...nhốt nàng lại.
Khán giả hoang mang.
Trên sân khấu, Giản Ánh An đi về phía chiếc lồng được chế tạo tỉ mỉ, Tần Miên Miên đang bị nhốt bên trong giống như một chú chim hoàng yến mỏng manh.
Mỗi khung cảnh đều lộng lẫy như một bức tranh, so với phim điện ảnh còn tinh xảo hơn.
Giản Ánh An dừng lại trước lồng sắt và nói: "Ta sẽ không để bất cứ ai được nhìn thấy vẻ đẹp của ngươi."
Tần Miên Miên đang ở trong lồng sắt, ánh sáng không chiếu vào trên người nàng nên nàng cũng không muốn khống chế biểu cảm trên khuôn mặt mình. Tần Miên Miên mỉm cười nhìn chị, dùng khẩu hình miệng nói.
Chị ơi, chị thật tốt bụng.
Tốt bụng sao? Không phải, chỉ là không nỡ thôi.
Giản Ánh An không nỡ để Tần Miên Miên chịu bất kỳ tổn thương nào, kể cả khi đang diễn Vương hậu cũng không được.
Nhưng cốt truyện không thể cứ dừng lại như thế này, nên tiếp tục thì vẫn phải tiếp tục.
Bạch Tuyết được bảy chú lùn cứu, bọn họ lên án Vương hậu đáng kinh tởm, công chúa Bạch Tuyết chỉ giữ im lặng cho đến khi Vương hậu đến, đưa cho nàng một quả táo đỏ tươi.
Giản Ánh An: "Ăn đi."
Tần Miên Miên cầm lấy quả táo, cắn một miếng rồi ngã xuống đất.
Không có âm mưu tính toán gì cả, chỉ cần là chị đưa cho em thì em sẽ ăn.
Truyện cổ tích này đã được sửa đổi để khiến người ta suy nghĩ sâu xa hơn, vẫn giữ được nét hồn nhiên, khiến người ta tin tưởng vào một câu chuyện cổ tích trong sáng, lại nhiều thêm một chút...tình cảm.
Vương hậu không nỡ làm tổn thương công chúa, còn công chúa thì cực kỳ tín nhiệm Vương hậu.
Tình cảm chân thành tha thiết như vậy sẽ dẫn đến kết cục gì?
Diệp Chu nghe thấy có người nói: "Hai cô bé này diễn tốt thật."
"Tình cảm giữa hai đứa cũng rất tốt."
"Đúng vậy."
Không phải sao, từ giây phút đầu tiên nhìn thấy hai người này, ông đã cảm thấy như vậy.
Ngay cả người lớn cũng phải ngưỡng mộ.
Khán giả dĩ nhiên sẽ mong mỏi được thấy nam nữ chính yêu nhau, sẽ kỳ vọng họ có một cái kết có hậu. Nhưng trước mắt thì thấy Vương tử không có đất diễn rồi.
Giờ họ chỉ mong Vương hậu và công chúa có thể hạnh phúc bên nhau thôi, cũng không nhất thiết là tình yêu.
Giản Ánh An cũng nghĩ như vậy. Vở kịch này hoàn toàn không có phần diễn của nhân vật Vương tử, tình tiết tiếp theo là công chúa Bạch Tuyết giả chết, sau đó Vương hậu sẽ đưa nàng về.
Còn sau khi đưa về, kết cục là HE hay là SE thì tùy ý khán giả lựa chọn.
Nhưng ngay lúc Giản Ánh An chuẩn bị ôm Tần Miên Miên ra khỏi quan tài pha lê, cô bé cảm thấy như vậy là chưa đủ.
Nàng không muốn cứ quay về như thế này.
Nàng muốn HE!
Cho nên Giản Ánh An không kịp ôm lấy cô nương mũm mĩm này bởi vì Tần Miên Miên đã ôm cổ cô kéo xuống, sau đó trên môi cô có hơi ấm.
Tần Miên Miên ôm đầu Giản Ánh An, hôn chị mình ngay trước mặt mọi người.
Khán giả im lặng hai giây: "Ồ?"
Kích thích quá vậy.
Tần Miên Miên buông Giản Ánh An ra, trong mắt mang theo ý cười giảo hoạt. Nàng nhìn vẻ mặt Giản Ánh An sửng sốt, sau đó bước ra khỏi quan tài, ôm lấy mẫu hậu của mình rồi nói: "Con bằng lòng theo người hồi cung!"
Đây là HE của bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.