Thiên Kim Thật Dựa Vào Phát Điên Tung Hoành Hào Môn
Chương 15: Cha An: Cô Con Gái Xinh Đẹp Của Tôi Sao Lại Biến Thành Một Cậu Trai Thế Này?
Phó Y Lăng
26/10/2024
Nghe tiếng động, những người trong nhà vội vã kéo nhau đến phòng để quần áo của An Tầm.
Trước mắt họ là những bộ vest bị cắt thành từng mảnh, sắc mặt mọi người cũng có phần kỳ quái.
An Tầm giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, tay run rẩy. Anh ta sống chừng ấy năm rồi mà chưa từng gặp ai có tính cách ngang ngạnh như vậy, con bé này lăn lộn bên ngoài bao nhiêu năm, với cái tính đó của nó mà sao sống được đến tận giờ hay vậy?
An Hân nhìn anh hai bị chọc tức đến độ sắp thăng thiên, không nhịn được mà thở dài: "Anh à, em đã nói đừng động vào cô ấy rồi, mà anh cứ không nghe."
Cha mẹ An thì lại có vẻ hả hê, rõ ràng, tính cách của con bé này đúng là có thù tất báo, nhưng thế cũng hay, ít ra sẽ không bị người khác bắt nạt.
Thậm chí cha An còn đứng về phía An Duyệt: "Tức giận làm gì, chẳng phải chỉ là mấy bộ quần áo thôi sao? Mua mới là được, đàn ông con trai gì mà nhỏ nhen thế."
Nghe cha mình nói vậy, An Tầm sắp tức quá hóa cười rồi.
Đây là chuyện của vài bộ quần áo sao? Đây là vấn đề thể diện của anh ta, là lòng tự tôn của một người anh trai! Rõ ràng con nhóc đó không coi anh ta ra gì.
Nhiều bộ vest như vậy, nói cô cắt một bộ thì còn hiểu được, đằng này cô cắt hết cả! Thế ngày mai anh ta mặc cái gì đây? Chẳng lẽ trần truồng đi à!
Mẹ An cũng phụ họa theo chồng: "Con có nhiều quần áo thế kia, thiếu một hai bộ thì có sao đâu, hơn nữa mỗi lần dự tiệc các con cũng toàn mặc vest, con có mặc lại đồ cũ cũng chẳng ai nhận ra đâu, yên tâm đi."
An Tầm trố mắt khó tin nhìn mẹ mình, không phải chứ, sao họ lại đổi phe nhanh đến vậy!
An Hân khẽ lắc đầu ra vẻ bất lực, từ lâu cô ta đã nhận ra cha mẹ có vẻ rất thích tính cách của An Duyệt.
Nhìn căn phòng để quần áo giờ đã thành một mớ hỗn độn của mình, An Tầm hít sâu một hơi, cố kìm nén cơn giận rồi nói: "Thôi, không bàn chuyện quần áo bị cắt nữa, nhưng em ấy lấy hết áo sơ mi của con rồi, còn cả bộ sưu tập đồng hồ của con nữa. Những thứ này ít nhất cũng phải trả lại chứ?"
Tất cả những chiếc sơ mi may riêng, kiểu dáng đẹp hơn một chút của anh ta đều bị cô lấy đi. Mỗi chiếc đồng hồ trong bộ sưu tập của anh ta đều là độc nhất vô nhị, vậy mà cũng bị cô lấy mất!
Cha An chỉ khẽ phẩy tay, hờ hững đáp: "Chỉ là vài bộ quần áo với mấy cái đồng hồ thôi mà, mua mới là xong."
"Đúng đúng, chỉ là vài cái đồng hồ, mua mới là được, con chấp nhặt với em gái làm gì?"
Nhìn cha mẹ thiên vị trắng trợn, An Tầm tức đến hoa mắt, sắp ngất đi.
Anh ta chỉ nói một câu có phần xéo xắt thôi, vậy mà con nhóc đó đã nghĩ ra cách trả thù như thế. Bỗng chốc, anh ta hoàn toàn hiểu được tâm trạng của những nữ chính trong sáng trong phim truyền hình khi bị đẩy vào cảnh oan khuất mà không biết thanh minh ra sao, cảm giác của anh ta bây giờ cũng y hệt vậy!
Trời đã về khuya, cha An liếc nhìn điện thoại rồi dẫn vợ xuống lầu: "Con dọn dẹp chút rồi nghỉ sớm đi, đừng để mai mắt sưng húp mà đi dự tiệc, cha mẹ về phòng đây, chuyện giữa anh em các con, các con tự giải quyết. Chúng ta làm cha mẹ, không xen vào."
"Con có bản lĩnh thì tự bảo em con trả quần áo và đồng hồ lại, không có bản lĩnh thì đừng đến đây mà than thở với cha, mất mặt."
An Tầm: … Mất mặt, là mặt của con hay của cha mẹ, hai người nói rõ ràng xem nào!
An Hân kêu người dọn dẹp đống quần áo hỗn độn, rồi quay sang nhìn anh trai đang gần như hóa đá: "Anh à, từ giờ về sau tốt nhất là anh ngoan ngoãn một chút, anh không phải đối thủ của em gái đâu."
Cô ta liếc nhìn xung quanh, cẩn thận đóng cửa lại rồi hạ thấp giọng: "Người xưa có câu, người không biết xấu hổ thì thiên hạ vô địch. Mà em gái chúng ta là một bậc thầy về khoản đó. Hơn nữa, em thấy tinh thần của cô ấy dường như không ổn lắm. Mà anh cũng biết, khi người mắc bệnh tâm thần phát điên thì không bị coi là phạm tội đâu. Tốt nhất là anh đừng chọc vào cô ấy, nhìn em bây giờ ngoan ngoãn biết bao đây này."
Nghe vậy, An Tầm tức đến mức bật cười: "Em thật giỏi hai mặt nhỉ, trước đây lúc cô ấy mới về nhà, không phải em là người phản đối nhiều nhất sao? Đã làm ầm ĩ với cha mẹ suốt một thời gian còn gì."
Nhắc đến chuyện cũ, An Hân có chút ngượng ngùng: "Chuyện đó là quá khứ rồi, giờ em đã sửa sai, hơn nữa chuyện này em cũng có một phần trách nhiệm, nếu dì em không làm thế, cô ấy cũng không đến mức phải lưu lạc bên ngoài bao nhiêu năm như vậy."
"Dù sao thì anh cũng nên nghĩ kỹ lại đi, kẻo lại bị cô ấy chơi thêm vố nữa."
Trước mắt họ là những bộ vest bị cắt thành từng mảnh, sắc mặt mọi người cũng có phần kỳ quái.
An Tầm giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, tay run rẩy. Anh ta sống chừng ấy năm rồi mà chưa từng gặp ai có tính cách ngang ngạnh như vậy, con bé này lăn lộn bên ngoài bao nhiêu năm, với cái tính đó của nó mà sao sống được đến tận giờ hay vậy?
An Hân nhìn anh hai bị chọc tức đến độ sắp thăng thiên, không nhịn được mà thở dài: "Anh à, em đã nói đừng động vào cô ấy rồi, mà anh cứ không nghe."
Cha mẹ An thì lại có vẻ hả hê, rõ ràng, tính cách của con bé này đúng là có thù tất báo, nhưng thế cũng hay, ít ra sẽ không bị người khác bắt nạt.
Thậm chí cha An còn đứng về phía An Duyệt: "Tức giận làm gì, chẳng phải chỉ là mấy bộ quần áo thôi sao? Mua mới là được, đàn ông con trai gì mà nhỏ nhen thế."
Nghe cha mình nói vậy, An Tầm sắp tức quá hóa cười rồi.
Đây là chuyện của vài bộ quần áo sao? Đây là vấn đề thể diện của anh ta, là lòng tự tôn của một người anh trai! Rõ ràng con nhóc đó không coi anh ta ra gì.
Nhiều bộ vest như vậy, nói cô cắt một bộ thì còn hiểu được, đằng này cô cắt hết cả! Thế ngày mai anh ta mặc cái gì đây? Chẳng lẽ trần truồng đi à!
Mẹ An cũng phụ họa theo chồng: "Con có nhiều quần áo thế kia, thiếu một hai bộ thì có sao đâu, hơn nữa mỗi lần dự tiệc các con cũng toàn mặc vest, con có mặc lại đồ cũ cũng chẳng ai nhận ra đâu, yên tâm đi."
An Tầm trố mắt khó tin nhìn mẹ mình, không phải chứ, sao họ lại đổi phe nhanh đến vậy!
An Hân khẽ lắc đầu ra vẻ bất lực, từ lâu cô ta đã nhận ra cha mẹ có vẻ rất thích tính cách của An Duyệt.
Nhìn căn phòng để quần áo giờ đã thành một mớ hỗn độn của mình, An Tầm hít sâu một hơi, cố kìm nén cơn giận rồi nói: "Thôi, không bàn chuyện quần áo bị cắt nữa, nhưng em ấy lấy hết áo sơ mi của con rồi, còn cả bộ sưu tập đồng hồ của con nữa. Những thứ này ít nhất cũng phải trả lại chứ?"
Tất cả những chiếc sơ mi may riêng, kiểu dáng đẹp hơn một chút của anh ta đều bị cô lấy đi. Mỗi chiếc đồng hồ trong bộ sưu tập của anh ta đều là độc nhất vô nhị, vậy mà cũng bị cô lấy mất!
Cha An chỉ khẽ phẩy tay, hờ hững đáp: "Chỉ là vài bộ quần áo với mấy cái đồng hồ thôi mà, mua mới là xong."
"Đúng đúng, chỉ là vài cái đồng hồ, mua mới là được, con chấp nhặt với em gái làm gì?"
Nhìn cha mẹ thiên vị trắng trợn, An Tầm tức đến hoa mắt, sắp ngất đi.
Anh ta chỉ nói một câu có phần xéo xắt thôi, vậy mà con nhóc đó đã nghĩ ra cách trả thù như thế. Bỗng chốc, anh ta hoàn toàn hiểu được tâm trạng của những nữ chính trong sáng trong phim truyền hình khi bị đẩy vào cảnh oan khuất mà không biết thanh minh ra sao, cảm giác của anh ta bây giờ cũng y hệt vậy!
Trời đã về khuya, cha An liếc nhìn điện thoại rồi dẫn vợ xuống lầu: "Con dọn dẹp chút rồi nghỉ sớm đi, đừng để mai mắt sưng húp mà đi dự tiệc, cha mẹ về phòng đây, chuyện giữa anh em các con, các con tự giải quyết. Chúng ta làm cha mẹ, không xen vào."
"Con có bản lĩnh thì tự bảo em con trả quần áo và đồng hồ lại, không có bản lĩnh thì đừng đến đây mà than thở với cha, mất mặt."
An Tầm: … Mất mặt, là mặt của con hay của cha mẹ, hai người nói rõ ràng xem nào!
An Hân kêu người dọn dẹp đống quần áo hỗn độn, rồi quay sang nhìn anh trai đang gần như hóa đá: "Anh à, từ giờ về sau tốt nhất là anh ngoan ngoãn một chút, anh không phải đối thủ của em gái đâu."
Cô ta liếc nhìn xung quanh, cẩn thận đóng cửa lại rồi hạ thấp giọng: "Người xưa có câu, người không biết xấu hổ thì thiên hạ vô địch. Mà em gái chúng ta là một bậc thầy về khoản đó. Hơn nữa, em thấy tinh thần của cô ấy dường như không ổn lắm. Mà anh cũng biết, khi người mắc bệnh tâm thần phát điên thì không bị coi là phạm tội đâu. Tốt nhất là anh đừng chọc vào cô ấy, nhìn em bây giờ ngoan ngoãn biết bao đây này."
Nghe vậy, An Tầm tức đến mức bật cười: "Em thật giỏi hai mặt nhỉ, trước đây lúc cô ấy mới về nhà, không phải em là người phản đối nhiều nhất sao? Đã làm ầm ĩ với cha mẹ suốt một thời gian còn gì."
Nhắc đến chuyện cũ, An Hân có chút ngượng ngùng: "Chuyện đó là quá khứ rồi, giờ em đã sửa sai, hơn nữa chuyện này em cũng có một phần trách nhiệm, nếu dì em không làm thế, cô ấy cũng không đến mức phải lưu lạc bên ngoài bao nhiêu năm như vậy."
"Dù sao thì anh cũng nên nghĩ kỹ lại đi, kẻo lại bị cô ấy chơi thêm vố nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.