Thiên Kim Thật Dựa Vào Phát Điên Tung Hoành Hào Môn
Chương 2:
Phó Y Lăng
27/08/2024
Vừa nói, An Duyệt vừa vung vẩy nắm đấm của mình, An Hân sợ hãi gật đầu lia lịa.
Dù gì An Hân cũng là được cưng chiều mà lớn lên, nhiều nhất cũng chỉ là chơi chút mánh khóe với bạn bè, cô ta gây chuyện cũng là vì sợ sự cưng chiều bị chia bớt thôi.
Ra tay đánh người thì cô ta mới thấy lần đầu, mà còn một cú đấm có thể làm một người đàn ông trưởng thành ngất xỉu. Cú đấm này mà đánh vào người cô ta thì thật không dám tưởng tượng!
"Chị, à không, em gái, em yên tâm, vừa rồi chị không nhìn thấy gì cả, là anh trai tự ngất đi, tự anh trai bị tụt huyết áp!"
An Hân suýt nữa giơ ba ngón tay lên thề thốt.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đạo lý này cô ta vẫn hiểu. Đi mách lẻo là không thể nào, đều sống dưới cùng một mái nhà, nếu cô gái mạnh bạo này túm lấy cô ta đánh một trận thì sao?
Thấy An Hân thức thời như vậy, cuối cùng An Duyệt cũng nở một nụ cười hài lòng.
"Cô sớm nghe lời như vậy không phải tốt hơn sao? Đừng diễn trò trước mặt tôi. Tôi là người thích thẳng thắn, tôi cũng biết cô sợ sự yêu thương bị tôi chia bớt, yên tâm, tôi không màng tới những tình cảm đó đâu."
Hơn hai mươi năm qua đã sống như vậy rồi, khi cô cần tình yêu thương nhất thì những người này đều không có ở đây. Bây giờ cô đã độc lập rồi, vì thế những tình cảm này đối với cô thực sự chỉ là thứ vô thưởng vô phạt.
Kéo An Tầm trên mặt đất qua một bên, An Duyệt bèn trở về phòng của mình.
Hôm nay là ngày đầu tiên trở về, bây giờ cha mẹ ruột của cô vẫn đang làm việc ở công ty, nghe nói hai người này nổi tiếng là những con người chăm chỉ, đến ngày lễ cũng đi làm.
Cô cũng chỉ gặp cặp vợ chồng này một lần, khi hai người họ nhìn thấy cô, trong mắt có chút kích động không che giấu được, nhưng vẫn rất lý trí, bởi vì sau khi gặp cô thì họ đã quay lại làm việc ngay.
Thấy An Duyệt trở về phòng, rõ ràng An Hân thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhìn anh trai ngất trên mặt đất và đôi mắt gấu trúc thâm quầng do bị đánh mà ra, An Hân nuốt nước bọt.
Chẳng lẽ cô ta nên thực sự nước giếng không phạm nước sông với cô ả mạnh bạo kia? Nhưng nếu thực sự chọc giận cô thì bây giờ cô ta cũng không dám nữa.
Lúc nãy đóng kịch cũng vì không biết thực lực của cô gái mạnh bạo này ra sao, mọi kỹ thuật và diễn xuất trước sức mạnh tuyệt đối đều không đáng kể. Nếu chọc giận cô gái mạnh bạo đó, liệu cô ta có gặp nguy hiểm đến tính mạng không?
Chủ yếu là người này trông không giống người tuân thủ pháp luật chút nào! Khí chất trên người như một kẻ phạm tội ngoài vòng pháp luật, từ lúc vào cửa thì toàn thân đã toát ra một loại khí chất bất cần rồi.
"Đừng sợ, đừng sợ, đợi cha mẹ về là ổn thôi, xem trước mặt cha mẹ thì cô ta còn dám như vậy nữa không."
"Còn chẳng phải là nước giếng không phạm nước sông thôi sao, mình không chọc cô ta nhưng có thể nhỏ thuốc vào mắt cha mẹ mà."
An Hân vừa kéo An Tầm đi vừa không ngừng tự an ủi mình, sớm biết vậy đã không đuổi đám người giúp việc đi rồi. Ban đầu đuổi đám người giúp việc đi là để tiện bắt nạt An Duyệt hơn, thế mà không ngờ lại gây khó dễ cho chính mình.
"Sao mà nặng thế này! Còn hai cầu thang nữa chứ! Mình phải làm sao đây?"
An Hân dùng hết sức cõng An Tầm lên, dùng đôi chân run rẩy cứng rắn đưa anh ta trở lại phòng.
Thực ra An Hân có xấu xa thì cũng không xấu đến mức nào, chỉ là những tâm tư đố kỵ của một cô gái nhỏ thôi.
Nhưng cuộc sống giàu sang bao năm qua của cô ta thật sự do trộm mà có được, dù thế nào cô ta cũng là người nhận được lợi ích, cô ta vốn dĩ không sai nhưng vì bản thân là kẻ được lợi nên bản thân cô ta vốn đã mang theo sai lầm rồi.
Dù gì An Hân cũng là được cưng chiều mà lớn lên, nhiều nhất cũng chỉ là chơi chút mánh khóe với bạn bè, cô ta gây chuyện cũng là vì sợ sự cưng chiều bị chia bớt thôi.
Ra tay đánh người thì cô ta mới thấy lần đầu, mà còn một cú đấm có thể làm một người đàn ông trưởng thành ngất xỉu. Cú đấm này mà đánh vào người cô ta thì thật không dám tưởng tượng!
"Chị, à không, em gái, em yên tâm, vừa rồi chị không nhìn thấy gì cả, là anh trai tự ngất đi, tự anh trai bị tụt huyết áp!"
An Hân suýt nữa giơ ba ngón tay lên thề thốt.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đạo lý này cô ta vẫn hiểu. Đi mách lẻo là không thể nào, đều sống dưới cùng một mái nhà, nếu cô gái mạnh bạo này túm lấy cô ta đánh một trận thì sao?
Thấy An Hân thức thời như vậy, cuối cùng An Duyệt cũng nở một nụ cười hài lòng.
"Cô sớm nghe lời như vậy không phải tốt hơn sao? Đừng diễn trò trước mặt tôi. Tôi là người thích thẳng thắn, tôi cũng biết cô sợ sự yêu thương bị tôi chia bớt, yên tâm, tôi không màng tới những tình cảm đó đâu."
Hơn hai mươi năm qua đã sống như vậy rồi, khi cô cần tình yêu thương nhất thì những người này đều không có ở đây. Bây giờ cô đã độc lập rồi, vì thế những tình cảm này đối với cô thực sự chỉ là thứ vô thưởng vô phạt.
Kéo An Tầm trên mặt đất qua một bên, An Duyệt bèn trở về phòng của mình.
Hôm nay là ngày đầu tiên trở về, bây giờ cha mẹ ruột của cô vẫn đang làm việc ở công ty, nghe nói hai người này nổi tiếng là những con người chăm chỉ, đến ngày lễ cũng đi làm.
Cô cũng chỉ gặp cặp vợ chồng này một lần, khi hai người họ nhìn thấy cô, trong mắt có chút kích động không che giấu được, nhưng vẫn rất lý trí, bởi vì sau khi gặp cô thì họ đã quay lại làm việc ngay.
Thấy An Duyệt trở về phòng, rõ ràng An Hân thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhìn anh trai ngất trên mặt đất và đôi mắt gấu trúc thâm quầng do bị đánh mà ra, An Hân nuốt nước bọt.
Chẳng lẽ cô ta nên thực sự nước giếng không phạm nước sông với cô ả mạnh bạo kia? Nhưng nếu thực sự chọc giận cô thì bây giờ cô ta cũng không dám nữa.
Lúc nãy đóng kịch cũng vì không biết thực lực của cô gái mạnh bạo này ra sao, mọi kỹ thuật và diễn xuất trước sức mạnh tuyệt đối đều không đáng kể. Nếu chọc giận cô gái mạnh bạo đó, liệu cô ta có gặp nguy hiểm đến tính mạng không?
Chủ yếu là người này trông không giống người tuân thủ pháp luật chút nào! Khí chất trên người như một kẻ phạm tội ngoài vòng pháp luật, từ lúc vào cửa thì toàn thân đã toát ra một loại khí chất bất cần rồi.
"Đừng sợ, đừng sợ, đợi cha mẹ về là ổn thôi, xem trước mặt cha mẹ thì cô ta còn dám như vậy nữa không."
"Còn chẳng phải là nước giếng không phạm nước sông thôi sao, mình không chọc cô ta nhưng có thể nhỏ thuốc vào mắt cha mẹ mà."
An Hân vừa kéo An Tầm đi vừa không ngừng tự an ủi mình, sớm biết vậy đã không đuổi đám người giúp việc đi rồi. Ban đầu đuổi đám người giúp việc đi là để tiện bắt nạt An Duyệt hơn, thế mà không ngờ lại gây khó dễ cho chính mình.
"Sao mà nặng thế này! Còn hai cầu thang nữa chứ! Mình phải làm sao đây?"
An Hân dùng hết sức cõng An Tầm lên, dùng đôi chân run rẩy cứng rắn đưa anh ta trở lại phòng.
Thực ra An Hân có xấu xa thì cũng không xấu đến mức nào, chỉ là những tâm tư đố kỵ của một cô gái nhỏ thôi.
Nhưng cuộc sống giàu sang bao năm qua của cô ta thật sự do trộm mà có được, dù thế nào cô ta cũng là người nhận được lợi ích, cô ta vốn dĩ không sai nhưng vì bản thân là kẻ được lợi nên bản thân cô ta vốn đã mang theo sai lầm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.