Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Chương 25: Cuộc Họp Mặt Của Thế Hệ Thứ Hai Trong Xã Hội Thượng Lưu (1)
Trường Không Vạn Lý
06/11/2024
Ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ kính sát sàn khổng lồ.
Trong căn phòng sáng sủa và sạch sẽ, người phản ứng đầu tiên là một cô gái xinh đẹp có mái tóc đen dài thẳng mượt.
Cô ta vốn đang ngồi ở chiếc ghế sô pha xa nhất, nhưng lại là người đứng dậy đầu tiên, những bước chân đầu tiên có vẻ hơi gấp gáp, nhưng cô ta đã nhanh chóng bình tĩnh lại, vừa đưa tay ra định đỡ anh vừa hỏi với giọng lo lắng: "Chân không sao chứ?"
Nhưng ngay khi tay cô ta sắp chạm vào xe lăn của Ôn Xán thì chiếc xe lăn của Ôn Xán đột nhiên bị kéo lùi lại, tay cô ta nắm vào hư không.
Cô gái đó ngây ra rồi quay đầu lại để lộ khuôn mặt trông hơi ốm yếu nhưng lại có ngũ quan thanh tú.
Diệp Không và cô ta nhìn nhau một giây, sau đó tiếp tục kéo xe lăn về phía sau, đồng thời cúi đầu thấp giọng nói với Ôn Xán: "Tôi muốn bày tỏ sự vinh hạnh của mình, anh không có ý kiến gì chứ?"
Ôn Xán:......
Ôn Xán nhẹ nhàng cảm thán, "Em đúng là gai góc đầy mình, khi đâm người khác thì không biết phân biệt đâu là bạn đâu là thù."
Diệp Không ngẩng đầu nhìn mọi người đang ngây ra nhìn mình, cô nở nụ cười chiếu lệ: "Tôi chỉ không thích những người làm màu."
Giây tiếp theo cô cao giọng, nhìn cô gái có mái tóc đen dài thẳng mượt, mỉm cười nói: "Cảm ơn sự quan tâm của chị, nhưng có tôi ở đây không cần chị giúp đỡ."
Cô gái đứng ngược nắng nên không nhìn rõ ánh mắt của cô ta.
Nhưng ngay sau đó cô ta đã bật cười, nói không rõ ý nghĩa: "Diệp tiểu thư đúng là có tính chiếm hữu rất mạnh."
"Chị nói đúng."
Diệp Không thẳng thắn thừa nhận điều này: "Cũng may là tôi nghe nói chưa từng có người phụ nữ nào ở thành phố Ngọc Châu thích vị hôn phu của tôi. Điều này khiến tôi rất hài lòng."
Ôn Xán:......
Mọi người:.....
Ngay khi bầu không khí tự dưng rơi vào sự im lặng chết chóc thì đột nhiên một tiếng "phụt" phá vỡ bầu không khí.
"Xem ra Diệp tiểu thư mới đến này thú vị hơn Bảo Châu nhiều."
Diệp Bảo Châu từ lúc bước vào đến giờ không được ai để ý tới, cô ta siết chặt ngón tay, ngẩng đầu cười nói: "Tâm Châu lại đem tôi ra trêu chọc rồi, chị Nhiễm Thu này..."
Cô ta bước tới, khoác vào cánh tay cô gái có mái tóc đen thẳng mượt, trìu mến nói: "Em nhớ chị quá, tối qua chị không đến dự tiệc của gia đình em, sao hôm nay chị được chú Tần cho ra ngoài rồi à?"
"Hôm qua chị Nhiễm Thu còn ở trong bệnh viện đấy, bữa tiệc tối qua cũng không phải là quan trọng gì, cần gì phải đi chứ."
Đỗ Nhược Vi từ đầu đến giờ vẫn tối sầm mặt, lúc này cũng đã lên tiếng.
Vẻ mặt của cô ta lại trở nên hống hách và khinh thường, cộng thêm rất nhiều ý xấu: "Cô còn dám nhắc đến bữa tiệc tối qua à?"
Bị ánh mắt ác ý liếc nhìn, Diệp Không ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Đỗ Nhược Vi.
"Cô nói đi, đồ nhà quê, người như cô không phải là tiểu thư thật của nhà họ Diệp chứ?"
"Thôi nào, Nhược Vi nói bớt lại đi, lần đầu tiên Ôn Xán đến tham gia buổi họp mặt do cô tổ chức. Cô là chủ tiệc sao không chào hỏi tiếng nào mà ngược lại còn bắt lỗi Bảo Châu chứ?"
"Đúng vậy, chị Nhiễm Thu, chị hãy nói Nhược Vi đi, người ngoài không biết còn tưởng người chơi chung với em từ nhỏ đến lớn không phải là cô ấy đấy!"
Diệp Bảo Châu khoác tay của Tần Nhiễm Thu ngồi xuống ghế sô pha.
Đỗ Nhược Vi hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lướt nhìn về phía Ôn Xán, một lúc sau mới nói móc nói khóe: "Ôn thiếu gia là một người bận rộn mà lại hạ cố đến tham dự buổi họp mặt của tôi, đúng là lần đầu tiên được thấy, thật vinh hạnh cho xưởng rượu của tôi."
"Nhược Vi!"
Nghe được giọng điệu mang vẻ trách móc của Tần Nhiễm Thu, Đỗ Nhược Vi hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi.
Trong căn phòng sáng sủa và sạch sẽ, người phản ứng đầu tiên là một cô gái xinh đẹp có mái tóc đen dài thẳng mượt.
Cô ta vốn đang ngồi ở chiếc ghế sô pha xa nhất, nhưng lại là người đứng dậy đầu tiên, những bước chân đầu tiên có vẻ hơi gấp gáp, nhưng cô ta đã nhanh chóng bình tĩnh lại, vừa đưa tay ra định đỡ anh vừa hỏi với giọng lo lắng: "Chân không sao chứ?"
Nhưng ngay khi tay cô ta sắp chạm vào xe lăn của Ôn Xán thì chiếc xe lăn của Ôn Xán đột nhiên bị kéo lùi lại, tay cô ta nắm vào hư không.
Cô gái đó ngây ra rồi quay đầu lại để lộ khuôn mặt trông hơi ốm yếu nhưng lại có ngũ quan thanh tú.
Diệp Không và cô ta nhìn nhau một giây, sau đó tiếp tục kéo xe lăn về phía sau, đồng thời cúi đầu thấp giọng nói với Ôn Xán: "Tôi muốn bày tỏ sự vinh hạnh của mình, anh không có ý kiến gì chứ?"
Ôn Xán:......
Ôn Xán nhẹ nhàng cảm thán, "Em đúng là gai góc đầy mình, khi đâm người khác thì không biết phân biệt đâu là bạn đâu là thù."
Diệp Không ngẩng đầu nhìn mọi người đang ngây ra nhìn mình, cô nở nụ cười chiếu lệ: "Tôi chỉ không thích những người làm màu."
Giây tiếp theo cô cao giọng, nhìn cô gái có mái tóc đen dài thẳng mượt, mỉm cười nói: "Cảm ơn sự quan tâm của chị, nhưng có tôi ở đây không cần chị giúp đỡ."
Cô gái đứng ngược nắng nên không nhìn rõ ánh mắt của cô ta.
Nhưng ngay sau đó cô ta đã bật cười, nói không rõ ý nghĩa: "Diệp tiểu thư đúng là có tính chiếm hữu rất mạnh."
"Chị nói đúng."
Diệp Không thẳng thắn thừa nhận điều này: "Cũng may là tôi nghe nói chưa từng có người phụ nữ nào ở thành phố Ngọc Châu thích vị hôn phu của tôi. Điều này khiến tôi rất hài lòng."
Ôn Xán:......
Mọi người:.....
Ngay khi bầu không khí tự dưng rơi vào sự im lặng chết chóc thì đột nhiên một tiếng "phụt" phá vỡ bầu không khí.
"Xem ra Diệp tiểu thư mới đến này thú vị hơn Bảo Châu nhiều."
Diệp Bảo Châu từ lúc bước vào đến giờ không được ai để ý tới, cô ta siết chặt ngón tay, ngẩng đầu cười nói: "Tâm Châu lại đem tôi ra trêu chọc rồi, chị Nhiễm Thu này..."
Cô ta bước tới, khoác vào cánh tay cô gái có mái tóc đen thẳng mượt, trìu mến nói: "Em nhớ chị quá, tối qua chị không đến dự tiệc của gia đình em, sao hôm nay chị được chú Tần cho ra ngoài rồi à?"
"Hôm qua chị Nhiễm Thu còn ở trong bệnh viện đấy, bữa tiệc tối qua cũng không phải là quan trọng gì, cần gì phải đi chứ."
Đỗ Nhược Vi từ đầu đến giờ vẫn tối sầm mặt, lúc này cũng đã lên tiếng.
Vẻ mặt của cô ta lại trở nên hống hách và khinh thường, cộng thêm rất nhiều ý xấu: "Cô còn dám nhắc đến bữa tiệc tối qua à?"
Bị ánh mắt ác ý liếc nhìn, Diệp Không ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Đỗ Nhược Vi.
"Cô nói đi, đồ nhà quê, người như cô không phải là tiểu thư thật của nhà họ Diệp chứ?"
"Thôi nào, Nhược Vi nói bớt lại đi, lần đầu tiên Ôn Xán đến tham gia buổi họp mặt do cô tổ chức. Cô là chủ tiệc sao không chào hỏi tiếng nào mà ngược lại còn bắt lỗi Bảo Châu chứ?"
"Đúng vậy, chị Nhiễm Thu, chị hãy nói Nhược Vi đi, người ngoài không biết còn tưởng người chơi chung với em từ nhỏ đến lớn không phải là cô ấy đấy!"
Diệp Bảo Châu khoác tay của Tần Nhiễm Thu ngồi xuống ghế sô pha.
Đỗ Nhược Vi hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lướt nhìn về phía Ôn Xán, một lúc sau mới nói móc nói khóe: "Ôn thiếu gia là một người bận rộn mà lại hạ cố đến tham dự buổi họp mặt của tôi, đúng là lần đầu tiên được thấy, thật vinh hạnh cho xưởng rượu của tôi."
"Nhược Vi!"
Nghe được giọng điệu mang vẻ trách móc của Tần Nhiễm Thu, Đỗ Nhược Vi hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.