Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Chương 28: Diệp Không Làm Sao Có Thể Ngậm Bồ Hòn Làm Ngọt? (2)
Trường Không Vạn Lý
06/11/2024
Đỗ Nhược Vi chờ hồi lâu không thấy cô nói tiếp, cô ta ngạc nhiên nói, "Ủa? Chỉ vậy thôi sao?"
"Không vậy thì sao?"
"Cô thật hời hợt, cô không hài lòng với tôi sao? Hay là cảm thấy bản nhạc của Tâm Châu tầm thường?"
"Không."
Đỗ Nhược Vi chợt nhận ra, "Ồ, vậy là cô không biết cho nhận xét à? Trước đây có phải cô chưa từng nghe biểu diễn trực tiếp không? Cô từng đến phòng hòa nhạc chưa? Không đúng, tôi nghe nói cô lớn lên trong cô nhi viện, hơn nữa còn là ở dưới quê, vậy có phải tôi nên hỏi cô là cô có biết những nhạc cụ đó không? Biết được mấy thứ? Có lẽ cô cũng biết về đàn piano chứ? Là cái mà em gái Bảo Châu của cô đàn đấy."
Cô ta mỉm cười nói: "Bảo Châu chơi piano rất giỏi, tuổi còn rất nhỏ đã đạt cấp mười, sau đó làm học trò của nghệ sĩ piano đẳng cấp thế giới và đi lưu diễn khắp thế giới. Thế nào hả? Có phải lợi hại lắm không?" "
"..."
"Sao cô không nói gì thế? Cảm thấy khó chịu trong lòng à? Nghe nói cô mới thật sự là tiểu thư của nhà họ Diệp? Nhưng sao hôm qua bà nội Diệp hình như không muốn thừa nhận? Chẳng lẽ bà nội Diệp không thích đứa cháu gái ruột này?"
"..."
"Haizz, cô cũng thật đáng thương, bà nội Diệp có địa vị rất cao trong nhà họ Diệp, nếu ngay cả bà cụ cũng ghét cô thì e là cô sẽ sớm bị đuổi đi thôi. Tôi nói này, hay là cô tham gia vào nhóm diễn tấu của chúng tôi đi? Không biết về nhạc cụ cũng không sao, có thể cầm kẻng tam giác, cô biết kẻng tam giác chứ? Không biết thì lát nữa tôi sẽ giải thích cho cô."
Đỗ Nhược Vi tựa như rất hưng phấn, ngồi thẳng người dậy, nói với Diệp Không: "Đỗ Nhược Vi tôi ở trong cái giới này cũng có một chút địa vị, bất kể là tham gia buổi họp mặt của tôi hay tham gia vào nhóm diễn tấu của Tâm Châu, đều sẽ trở thành điều kiện để cô được ở lại nhà họ Diệp. Có phải vậy không, Lý Nhân?"
Lý Nhân đi theo Đỗ Nhược Vi và di chuyển đến chỗ ngồi đối diện Diệp Không, anh ta thờ ơ ngước mắt lên, nhìn Diệp Không như thể nhìn vào bụi cát, nói với giọng điệu ngây dại: "Đúng đúng đúng, Đỗ đại tiểu thư là công chúa, cho dù trở thành người hầu của công chúa cũng sẽ là người có địa vị cao nhất trong cái giới này."
"Lý Nhân!" Đỗ Nhược Vi trừng mắt nhìn anh ta, nhưng hiển nhiên cô ta không hề tức giận.
Trong mắt cô ta tràn đầy cảm giác ưu việt, nụ cười có rạng rỡ đến đâu cũng không giấu được vẻ trịch thượng.
"Anh ấy nói hơi quá rồi, nhưng đó cũng là sự thật, cô có thể cân nhắc."
Diệp Không im lặng xiên một miếng trái cây cho vào miệng, tiếp tục nhìn vào hư vô, không nói một lời.
"..."
Trong sự im lặng, vẻ mặt của mọi người trở nên hơi kỳ lạ.
Sắc mặt Đỗ Nhược Vi dần dần cứng đờ.
Lý Nhân khẽ cau mày, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn Diệp Không, ánh mắt anh ta tỏ vẻ lạnh lùng và không vui: "Lần đầu tiên cô đến tham gia buổi họp mặt của người khác, sao ngay cả câu hỏi của chủ tiệc cũng không trả lời? Bất lịch sự vậy sao?"
"..."
Diệp Không nuốt miếng trái cây xuống, lấy làm lạ nhìn Lý Nhân: "Chẳng phải công chúa của anh nài nỉ tôi đến sao? Thiểm cẩu tiên sinh."
"..."
"..."
"..."
Tất cả đều đứng hình, Diệp Không tiếp tục nhìn sang Diệp Bảo Châu: "Nào, cô hãy lặp lại nội dung cuộc điện thoại mà cô đã nhận được xem. Có phải công chúa của họ đe dọa cô, buộc tôi phải đến đây không? Tại sao sau khi tôi đến thì các người lại không chịu nhận? Vây ra đây là tầng lớp thượng lưu của Ngọc Châu sao?"
Diệp Không đặt đĩa trái cây trống trơn xuống rồi phủi tay: "Nói sớm đây là buổi họp mặt thiểm cẩu đi, như vậy cho dù các người có đá Diệp Bảo Châu ra khỏi Ngọc Châu thì tôi cũng chẳng thèm tham dự."
"Cô nói ai thiểm cẩu?!"
Lý Nhân vỗ bàn đứng dậy, trên trán nổi cả gân xanh.
Diệp Không thản nhiên nhìn anh ta: "Đương nhiên là anh đấy, con chó trung thành của công chúa điện hạ."
"Cô..."
"Ồ, còn nữa, bảo tôi cầm kẻng tam giác à?"
Diệp Không mỉm cười, quay người sải bước về phía cây đàn piano.
"Không vậy thì sao?"
"Cô thật hời hợt, cô không hài lòng với tôi sao? Hay là cảm thấy bản nhạc của Tâm Châu tầm thường?"
"Không."
Đỗ Nhược Vi chợt nhận ra, "Ồ, vậy là cô không biết cho nhận xét à? Trước đây có phải cô chưa từng nghe biểu diễn trực tiếp không? Cô từng đến phòng hòa nhạc chưa? Không đúng, tôi nghe nói cô lớn lên trong cô nhi viện, hơn nữa còn là ở dưới quê, vậy có phải tôi nên hỏi cô là cô có biết những nhạc cụ đó không? Biết được mấy thứ? Có lẽ cô cũng biết về đàn piano chứ? Là cái mà em gái Bảo Châu của cô đàn đấy."
Cô ta mỉm cười nói: "Bảo Châu chơi piano rất giỏi, tuổi còn rất nhỏ đã đạt cấp mười, sau đó làm học trò của nghệ sĩ piano đẳng cấp thế giới và đi lưu diễn khắp thế giới. Thế nào hả? Có phải lợi hại lắm không?" "
"..."
"Sao cô không nói gì thế? Cảm thấy khó chịu trong lòng à? Nghe nói cô mới thật sự là tiểu thư của nhà họ Diệp? Nhưng sao hôm qua bà nội Diệp hình như không muốn thừa nhận? Chẳng lẽ bà nội Diệp không thích đứa cháu gái ruột này?"
"..."
"Haizz, cô cũng thật đáng thương, bà nội Diệp có địa vị rất cao trong nhà họ Diệp, nếu ngay cả bà cụ cũng ghét cô thì e là cô sẽ sớm bị đuổi đi thôi. Tôi nói này, hay là cô tham gia vào nhóm diễn tấu của chúng tôi đi? Không biết về nhạc cụ cũng không sao, có thể cầm kẻng tam giác, cô biết kẻng tam giác chứ? Không biết thì lát nữa tôi sẽ giải thích cho cô."
Đỗ Nhược Vi tựa như rất hưng phấn, ngồi thẳng người dậy, nói với Diệp Không: "Đỗ Nhược Vi tôi ở trong cái giới này cũng có một chút địa vị, bất kể là tham gia buổi họp mặt của tôi hay tham gia vào nhóm diễn tấu của Tâm Châu, đều sẽ trở thành điều kiện để cô được ở lại nhà họ Diệp. Có phải vậy không, Lý Nhân?"
Lý Nhân đi theo Đỗ Nhược Vi và di chuyển đến chỗ ngồi đối diện Diệp Không, anh ta thờ ơ ngước mắt lên, nhìn Diệp Không như thể nhìn vào bụi cát, nói với giọng điệu ngây dại: "Đúng đúng đúng, Đỗ đại tiểu thư là công chúa, cho dù trở thành người hầu của công chúa cũng sẽ là người có địa vị cao nhất trong cái giới này."
"Lý Nhân!" Đỗ Nhược Vi trừng mắt nhìn anh ta, nhưng hiển nhiên cô ta không hề tức giận.
Trong mắt cô ta tràn đầy cảm giác ưu việt, nụ cười có rạng rỡ đến đâu cũng không giấu được vẻ trịch thượng.
"Anh ấy nói hơi quá rồi, nhưng đó cũng là sự thật, cô có thể cân nhắc."
Diệp Không im lặng xiên một miếng trái cây cho vào miệng, tiếp tục nhìn vào hư vô, không nói một lời.
"..."
Trong sự im lặng, vẻ mặt của mọi người trở nên hơi kỳ lạ.
Sắc mặt Đỗ Nhược Vi dần dần cứng đờ.
Lý Nhân khẽ cau mày, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn Diệp Không, ánh mắt anh ta tỏ vẻ lạnh lùng và không vui: "Lần đầu tiên cô đến tham gia buổi họp mặt của người khác, sao ngay cả câu hỏi của chủ tiệc cũng không trả lời? Bất lịch sự vậy sao?"
"..."
Diệp Không nuốt miếng trái cây xuống, lấy làm lạ nhìn Lý Nhân: "Chẳng phải công chúa của anh nài nỉ tôi đến sao? Thiểm cẩu tiên sinh."
"..."
"..."
"..."
Tất cả đều đứng hình, Diệp Không tiếp tục nhìn sang Diệp Bảo Châu: "Nào, cô hãy lặp lại nội dung cuộc điện thoại mà cô đã nhận được xem. Có phải công chúa của họ đe dọa cô, buộc tôi phải đến đây không? Tại sao sau khi tôi đến thì các người lại không chịu nhận? Vây ra đây là tầng lớp thượng lưu của Ngọc Châu sao?"
Diệp Không đặt đĩa trái cây trống trơn xuống rồi phủi tay: "Nói sớm đây là buổi họp mặt thiểm cẩu đi, như vậy cho dù các người có đá Diệp Bảo Châu ra khỏi Ngọc Châu thì tôi cũng chẳng thèm tham dự."
"Cô nói ai thiểm cẩu?!"
Lý Nhân vỗ bàn đứng dậy, trên trán nổi cả gân xanh.
Diệp Không thản nhiên nhìn anh ta: "Đương nhiên là anh đấy, con chó trung thành của công chúa điện hạ."
"Cô..."
"Ồ, còn nữa, bảo tôi cầm kẻng tam giác à?"
Diệp Không mỉm cười, quay người sải bước về phía cây đàn piano.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.