Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Chương 48: Hai Anh Em Ghét Lẫn Nhau (2)
Trường Không Vạn Lý
09/11/2024
Anh ta quay lại trừng mắt nhìn Diệp Không: "Ai cho phép mày chơi với tao? Công việc của tao rất bận! Không có thời gian chăm sóc một đứa con nít!"
"Diệp Trăn!"
Phương Tư Uyển vỗ vào gáy anh ta, trong mắt bà ấy hiện lên vẻ trách móc như thường lệ.
Nhưng Diệp Trăn vừa nhìn vào đã nhìn thấu, bên dưới ẩn chứa sự van nài.
Diệp Trăn nhất thời không nói nên lời, sau một lúc anh ta tức giận trợn mắt, sau đó ném một ánh mắt cực kỳ lạnh lùng về phía Diệp Không.
Diệp Không nhận ra nhưng lại làm ngơ.
Sau bữa tối, Diệp Trăn nhân lúc Phương Tư Uyển không có mặt, hỏi Diệp Không: "Tại sao phải đi theo tao?"
Không có người ngoài cuộc, người đàn ông tóc vàng với vẻ mặt ngổ ngáo mới thực sự bộc lộ bộ mặt thật lạnh lùng của mình.
Trên mặt anh ta không có chút biểu cảm nào, vẫn nhìn Diệp Không với ánh mắt xa lạ: "Rõ ràng là mày thích ở cùng với mẹ, hơn nữa ở trong căn nhà này, người mày ghét nhất là tao đúng không? "
"Anh cũng tự biết thân biết phận đấy."
Diệp Không quay đầu nhìn ra màn đêm xanh thẫm ngoài cửa: "Nhưng cứ ở mãi với mẹ thì tôi cũng không biết nói gì, trông sẽ rất ngu ngốc."
"Không ngờ mày lại có nhiều gánh nặng quá đấy."
Diệp Trăn nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại không hề dao động: "Nếu mày bận tâm đến hình ảnh của mình như vậy, sao không làm một cô gái ngoan ngoãn nghe lời đi?"
"Bận tâm đến hình ảnh không có nghĩa là tôi phải giả tạo, tôi không giống như anh," Diệp Không nhìn anh ta thật sâu, "Tôi không phải là diễn viên."
"... Chẳng lẽ mày còn kỳ thị nghề nghiệp nữa sao?"
"... Anh hiểu lầm rồi."
"Vậy tại sao mày lại ghét tao?"
"Anh không ghét tôi sao?"
"Vừa về nhà mày đã gây thêm nhiều rắc rối cho Diệp Đình Sơ. Tao ghét mày cũng là chuyện bình thường."
"Cuồng chị gái đến mức độ này đã là biến thái rồi, còn dám hỏi tôi tại sao lại ghét anh?"
Trên trán Diệp Trăn giật giật: "Đã ghét tao như vậy tại sao còn bám đít tao làm gì?"
Diệp Không nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc: "Dù sao cũng không có gì để làm, chọc tức người mình ghét chẳng phải rất thú vị sao?"
"..."
Khi giữa anh em sắp bùng nổ những tia lửa, Phương Tư Uyển cũng đã đến kịp lúc: "Diệp Trăn, sao con vẫn chưa về? Chẳng phải ngày mai con phải dậy sớm sao? Mau về nhà ngủ đi, đừng có ngày nào cũng thức khuya! Con nhìn hai quầng thâm của con đi kìa! Con..."
"..."
Những tia lửa đã bị dập tắt.
Diệp Trăn ủ rũ bị Phương Tư Uyển tụng kinh tiễn ra khỏi cửa, Diệp Không thì ngồi lại xuống ghế sô pha.
Cô ngồi ngây ra vài giây, đột nhiên lấy giấy bút ra và bắt đầu vẽ lại màn đêm ngoài cửa.
Khi Phương Tư Uyển quay lại, cô vừa phác thảo xong nét vẽ cuối cùng.
Đó là một ánh trăng hình lưỡi liềm chiếu xuống hình bóng của hai mẹ con đang dắt tay nhau đi.
"Tiểu Khổng."
Phương Tư Uyển bước tới chỗ cô với một nụ cười.
Diệp Không ngẩng đầu lên, nghe thấy mẹ cô dịu dàng trang nhã hỏi: "Tiểu Không, bình thường mấy giờ con đi ngủ?"
Giống như hầu hết giới trẻ thời nay, Diệp Không đã hình thành thói quen thức khuya từ lâu:...
Cô im lặng cúi đầu viết ngày tháng lên bức vẽ.
Một cái bóng đổ xuống trước mặt cô, là Phương Tư Uyển đã khom người xuống gần cô: "Tiểu Không, mẹ đã nhận ra, khi con gặp những câu hỏi không muốn trả lời thì con sẽ giả vờ như không nghe thấy, nhưng như vậy có nghĩa là con cũng thích thức khuya phải không?"
"..."
"Như vậy là không được đâu, từ nay mẹ sẽ giám sát việc con ngủ sớm và dậy sớm."
"..."
Diệp Không nằm phịch xuống ghế sô pha, vùi đầu vào đệm.
Phương Tư Uyển lắc đầu và rời khỏi.
Diệp Không vốn tưởng mình đã thoát nạn, nhưng sáng sớm hôm sau cô đã bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa lớn.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt, lấy điện thoại ra xem.
Tám giờ rưỡi.
Đôi mắt của Diệp Không tối sầm rồi bịt tai lại với vẻ đau khổ.
"Diệp Trăn!"
Phương Tư Uyển vỗ vào gáy anh ta, trong mắt bà ấy hiện lên vẻ trách móc như thường lệ.
Nhưng Diệp Trăn vừa nhìn vào đã nhìn thấu, bên dưới ẩn chứa sự van nài.
Diệp Trăn nhất thời không nói nên lời, sau một lúc anh ta tức giận trợn mắt, sau đó ném một ánh mắt cực kỳ lạnh lùng về phía Diệp Không.
Diệp Không nhận ra nhưng lại làm ngơ.
Sau bữa tối, Diệp Trăn nhân lúc Phương Tư Uyển không có mặt, hỏi Diệp Không: "Tại sao phải đi theo tao?"
Không có người ngoài cuộc, người đàn ông tóc vàng với vẻ mặt ngổ ngáo mới thực sự bộc lộ bộ mặt thật lạnh lùng của mình.
Trên mặt anh ta không có chút biểu cảm nào, vẫn nhìn Diệp Không với ánh mắt xa lạ: "Rõ ràng là mày thích ở cùng với mẹ, hơn nữa ở trong căn nhà này, người mày ghét nhất là tao đúng không? "
"Anh cũng tự biết thân biết phận đấy."
Diệp Không quay đầu nhìn ra màn đêm xanh thẫm ngoài cửa: "Nhưng cứ ở mãi với mẹ thì tôi cũng không biết nói gì, trông sẽ rất ngu ngốc."
"Không ngờ mày lại có nhiều gánh nặng quá đấy."
Diệp Trăn nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại không hề dao động: "Nếu mày bận tâm đến hình ảnh của mình như vậy, sao không làm một cô gái ngoan ngoãn nghe lời đi?"
"Bận tâm đến hình ảnh không có nghĩa là tôi phải giả tạo, tôi không giống như anh," Diệp Không nhìn anh ta thật sâu, "Tôi không phải là diễn viên."
"... Chẳng lẽ mày còn kỳ thị nghề nghiệp nữa sao?"
"... Anh hiểu lầm rồi."
"Vậy tại sao mày lại ghét tao?"
"Anh không ghét tôi sao?"
"Vừa về nhà mày đã gây thêm nhiều rắc rối cho Diệp Đình Sơ. Tao ghét mày cũng là chuyện bình thường."
"Cuồng chị gái đến mức độ này đã là biến thái rồi, còn dám hỏi tôi tại sao lại ghét anh?"
Trên trán Diệp Trăn giật giật: "Đã ghét tao như vậy tại sao còn bám đít tao làm gì?"
Diệp Không nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc: "Dù sao cũng không có gì để làm, chọc tức người mình ghét chẳng phải rất thú vị sao?"
"..."
Khi giữa anh em sắp bùng nổ những tia lửa, Phương Tư Uyển cũng đã đến kịp lúc: "Diệp Trăn, sao con vẫn chưa về? Chẳng phải ngày mai con phải dậy sớm sao? Mau về nhà ngủ đi, đừng có ngày nào cũng thức khuya! Con nhìn hai quầng thâm của con đi kìa! Con..."
"..."
Những tia lửa đã bị dập tắt.
Diệp Trăn ủ rũ bị Phương Tư Uyển tụng kinh tiễn ra khỏi cửa, Diệp Không thì ngồi lại xuống ghế sô pha.
Cô ngồi ngây ra vài giây, đột nhiên lấy giấy bút ra và bắt đầu vẽ lại màn đêm ngoài cửa.
Khi Phương Tư Uyển quay lại, cô vừa phác thảo xong nét vẽ cuối cùng.
Đó là một ánh trăng hình lưỡi liềm chiếu xuống hình bóng của hai mẹ con đang dắt tay nhau đi.
"Tiểu Khổng."
Phương Tư Uyển bước tới chỗ cô với một nụ cười.
Diệp Không ngẩng đầu lên, nghe thấy mẹ cô dịu dàng trang nhã hỏi: "Tiểu Không, bình thường mấy giờ con đi ngủ?"
Giống như hầu hết giới trẻ thời nay, Diệp Không đã hình thành thói quen thức khuya từ lâu:...
Cô im lặng cúi đầu viết ngày tháng lên bức vẽ.
Một cái bóng đổ xuống trước mặt cô, là Phương Tư Uyển đã khom người xuống gần cô: "Tiểu Không, mẹ đã nhận ra, khi con gặp những câu hỏi không muốn trả lời thì con sẽ giả vờ như không nghe thấy, nhưng như vậy có nghĩa là con cũng thích thức khuya phải không?"
"..."
"Như vậy là không được đâu, từ nay mẹ sẽ giám sát việc con ngủ sớm và dậy sớm."
"..."
Diệp Không nằm phịch xuống ghế sô pha, vùi đầu vào đệm.
Phương Tư Uyển lắc đầu và rời khỏi.
Diệp Không vốn tưởng mình đã thoát nạn, nhưng sáng sớm hôm sau cô đã bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa lớn.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt, lấy điện thoại ra xem.
Tám giờ rưỡi.
Đôi mắt của Diệp Không tối sầm rồi bịt tai lại với vẻ đau khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.