Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Chương 37: Nếu Tôi Biết Ghen Tị Thì Tốt Rồi (1)
Trường Không Vạn Lý
08/11/2024
Sau khi ăn xong, họ không ở lại trên núi lâu, Ôn Xán đã đưa Diệp Không về nhà.
Sau khi vẫy tay tạm biệt không chút cảm xúc, Diệp Không bước qua khu vườn đi vào nhà chính, ngẩng đầu nhìn thấy một cảnh vô cùng quen thuộc.
Y hệt như lần đầu tiên cô bước vào.
Hầu như tất cả các thành viên trong nhà họ Diệp đều có mặt, còn có Diệp Hải Xuyên và hai chị em Diệp Đình Sơ.
Khi Diệp Không bước vào, cô còn có thể nghe thấy giọng nói lạnh lùng của bà cụ, cho đến khi nhìn thấy cô thì bà cụ vẫn không dừng lại.
Đối diện với ánh mắt đục ngầu và chán ghét của và cụ, Diệp Không nghe thấy bà cụ tiếp tục nói: "... Nếu các con không nghe theo mẹ nữa vậy người làm mẹ này, người làm bà nội này tiếp tục ở lại nhà họ Diệp còn ý nghĩa gì nữa. Diệp Hải Xuyên, con tìm cho mẹ một căn nhà khác, để mẹ đưa Bảo Châu sang đó ở, còn hơn là ở lại đây bị con gái yêu quý của con chọc cho tức chết."
"..."
À, vậy là nói cho mình nghe.
Diệp Không xác nhận điều này rồi dừng lại ở giữa tầm mắt bà cụ.
"Mẹ," Phương Tư Uyển thấy đau đầu, nhưng không biết phải nói gì, chỉ vẫy tay ra hiệu cho Diệp Không ngồi sang một bên.
Cô chớp chớp mắt, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Diệp Trăn.
Diệp Trăn đang cúi đầu chơi game, anh ta nhìn cô một cái rồi quay đi, nhỏ giọng phàn nàn: "Là tại mày gây chuyện khắp nơi đấy, tao vừa đến công ty thì lại bị gọi về họp."
"Họp? Họp gì?"
"Nhìn vẫn chưa hiểu à? Cuộc họp gia đình để bàn về chuyện đi hay ở của mày đấy."
"..."
Diệp Không im lặng lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gửi tin nhắn đầu tiên cho Ôn Xán vừa mới rời đi.
Bên kia, Diệp Bảo Châu vẫn ngồi ôm đùi bà cụ, tỏ vẻ rất hiểu chuyện nhỏ giọng nói: "Bà nội, bà là trụ cột của nhà họ Diệp, sao bà có thể bỏ đi được? Chị không thích cháu thì để cháu đi là được rồi."
Cô ta ngẩng mặt lên, nở nụ cười rạng rỡ với bà cụ: "Dù sao cháu cũng đã trưởng thành rồi, cũng đến lúc tự lập ra ngoài sống rồi! Bà nội không cần phải lo cho cháu đâu!"
"Sao có thể được?" Bà cụ thương xót vuốt lên mặt cô ta, "Bảo Châu của chúng ta từ nhỏ đến lớn được cưng như ngọc như ngà, cả đời này đều phải làm cháu gái của bà nội. Bọn họ không quan tâm đến cháu, bọn họ thiên vị, không sao cả, bà nội sẽ càng yêu thương cháu hơn."
"Chúng con nào có bỏ mặc Bảo Châu..."
Phương Tư Uyển chưa kịp nói hết lời thì đã bị bà cụ lạnh lùng ngắt lời: "Đúng vậy, mấy người quan tâm quá, mấy người để mặc cho Diệp Không bắt nạt Bảo Châu cả trong nhà và cả bên ngoài, còn bắt con bé phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Các người quan tâm như vậy đấy à!"
"Cháu không bị chị ấy bắt nạt đâu ạ!" Diệp Bảo Châu vội vàng nói: "Bà nội, bà đừng trách mẹ, mẹ đã đối xử với cháu rất tốt, cháu biết mà, chỉ là ở bên ngoài chị cháu đã chịu rất nhiều gian khổ, khó khăn lắm mới được về nhà, chắc chắn là mẹ muốn bù đắp lại thôi. Nếu bà nội trách cha mẹ cháu thì là đang trách cháu, cũng tại cháu không nỡ xa bà nội, không nỡ xa cha mẹ anh chị nên mới chai mặt tiếp tục ở lại trong căn nhà này..."
Cô ta đang nói thì nước mắt bắt đầu rơi.
Bà cụ thương xót khóc thút thít.
Phương Tư Uyển cũng nhanh chóng bảo người lấy khăn giấy đến.
Diệp Đình Sơ rút tờ khăn giấy đưa sang, tiện tay xoa đầu Diệp Bảo Châu: "Em ở lại nhà họ Diệp không cần phải chai mặt, em mãi mãi là con gái của mẹ, cũng mãi mãi là cháu gái của bà nội, không ai đuổi em đi cả."
"Đúng đấy, đúng đấy," Phương Tư Uyển thấy xót xa lau nước mắt cho cô ta.
Diệp Bảo Châu sụt sùi, ngước đầu lên nhìn Diệp Đình Sơ với vẻ vừa mừng vừa lo: "Chị ơi, vậy em có mãi mãi là em gái của chị không?"
Người phụ nữ có mái tóc dài buông xõa, cô ấy không cười, ánh mắt nhàn nhạt nhưng không chút do dự nói: "Đương nhiên."
Sau khi vẫy tay tạm biệt không chút cảm xúc, Diệp Không bước qua khu vườn đi vào nhà chính, ngẩng đầu nhìn thấy một cảnh vô cùng quen thuộc.
Y hệt như lần đầu tiên cô bước vào.
Hầu như tất cả các thành viên trong nhà họ Diệp đều có mặt, còn có Diệp Hải Xuyên và hai chị em Diệp Đình Sơ.
Khi Diệp Không bước vào, cô còn có thể nghe thấy giọng nói lạnh lùng của bà cụ, cho đến khi nhìn thấy cô thì bà cụ vẫn không dừng lại.
Đối diện với ánh mắt đục ngầu và chán ghét của và cụ, Diệp Không nghe thấy bà cụ tiếp tục nói: "... Nếu các con không nghe theo mẹ nữa vậy người làm mẹ này, người làm bà nội này tiếp tục ở lại nhà họ Diệp còn ý nghĩa gì nữa. Diệp Hải Xuyên, con tìm cho mẹ một căn nhà khác, để mẹ đưa Bảo Châu sang đó ở, còn hơn là ở lại đây bị con gái yêu quý của con chọc cho tức chết."
"..."
À, vậy là nói cho mình nghe.
Diệp Không xác nhận điều này rồi dừng lại ở giữa tầm mắt bà cụ.
"Mẹ," Phương Tư Uyển thấy đau đầu, nhưng không biết phải nói gì, chỉ vẫy tay ra hiệu cho Diệp Không ngồi sang một bên.
Cô chớp chớp mắt, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Diệp Trăn.
Diệp Trăn đang cúi đầu chơi game, anh ta nhìn cô một cái rồi quay đi, nhỏ giọng phàn nàn: "Là tại mày gây chuyện khắp nơi đấy, tao vừa đến công ty thì lại bị gọi về họp."
"Họp? Họp gì?"
"Nhìn vẫn chưa hiểu à? Cuộc họp gia đình để bàn về chuyện đi hay ở của mày đấy."
"..."
Diệp Không im lặng lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gửi tin nhắn đầu tiên cho Ôn Xán vừa mới rời đi.
Bên kia, Diệp Bảo Châu vẫn ngồi ôm đùi bà cụ, tỏ vẻ rất hiểu chuyện nhỏ giọng nói: "Bà nội, bà là trụ cột của nhà họ Diệp, sao bà có thể bỏ đi được? Chị không thích cháu thì để cháu đi là được rồi."
Cô ta ngẩng mặt lên, nở nụ cười rạng rỡ với bà cụ: "Dù sao cháu cũng đã trưởng thành rồi, cũng đến lúc tự lập ra ngoài sống rồi! Bà nội không cần phải lo cho cháu đâu!"
"Sao có thể được?" Bà cụ thương xót vuốt lên mặt cô ta, "Bảo Châu của chúng ta từ nhỏ đến lớn được cưng như ngọc như ngà, cả đời này đều phải làm cháu gái của bà nội. Bọn họ không quan tâm đến cháu, bọn họ thiên vị, không sao cả, bà nội sẽ càng yêu thương cháu hơn."
"Chúng con nào có bỏ mặc Bảo Châu..."
Phương Tư Uyển chưa kịp nói hết lời thì đã bị bà cụ lạnh lùng ngắt lời: "Đúng vậy, mấy người quan tâm quá, mấy người để mặc cho Diệp Không bắt nạt Bảo Châu cả trong nhà và cả bên ngoài, còn bắt con bé phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Các người quan tâm như vậy đấy à!"
"Cháu không bị chị ấy bắt nạt đâu ạ!" Diệp Bảo Châu vội vàng nói: "Bà nội, bà đừng trách mẹ, mẹ đã đối xử với cháu rất tốt, cháu biết mà, chỉ là ở bên ngoài chị cháu đã chịu rất nhiều gian khổ, khó khăn lắm mới được về nhà, chắc chắn là mẹ muốn bù đắp lại thôi. Nếu bà nội trách cha mẹ cháu thì là đang trách cháu, cũng tại cháu không nỡ xa bà nội, không nỡ xa cha mẹ anh chị nên mới chai mặt tiếp tục ở lại trong căn nhà này..."
Cô ta đang nói thì nước mắt bắt đầu rơi.
Bà cụ thương xót khóc thút thít.
Phương Tư Uyển cũng nhanh chóng bảo người lấy khăn giấy đến.
Diệp Đình Sơ rút tờ khăn giấy đưa sang, tiện tay xoa đầu Diệp Bảo Châu: "Em ở lại nhà họ Diệp không cần phải chai mặt, em mãi mãi là con gái của mẹ, cũng mãi mãi là cháu gái của bà nội, không ai đuổi em đi cả."
"Đúng đấy, đúng đấy," Phương Tư Uyển thấy xót xa lau nước mắt cho cô ta.
Diệp Bảo Châu sụt sùi, ngước đầu lên nhìn Diệp Đình Sơ với vẻ vừa mừng vừa lo: "Chị ơi, vậy em có mãi mãi là em gái của chị không?"
Người phụ nữ có mái tóc dài buông xõa, cô ấy không cười, ánh mắt nhàn nhạt nhưng không chút do dự nói: "Đương nhiên."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.