Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Chương 23: Ngày Đầu Tiên Trở Thành Vợ Chồng Sắp Cưới (1)
Trường Không Vạn Lý
06/11/2024
Diệp Bảo Châu tái mặt lui ra, cười khổ nhìn Diệp Không: "Chị ngồi phía sau đi."
Cô ta đổi chỗ cho Diệp Không.
Phương Tư Uyển đi theo tiễn hai cô con gái, không khỏi tỏ ra bất mãn với Ôn Xán, ngược lại chú hai ở bên cạnh thì cười tít mắt giúp Diệp Không đóng cửa ghế sau còn quan tâm dặn dò cô vài câu.
Người ngoài không biết còn tưởng ông ta là người chú tốt của Diệp Không.
Khi chiếc Bentley lái ra khỏi trang viên, thím hai mới khẽ khịt mũi, nói một cách quái gở: "Đứa con gái ruột này của chị đúng là lớn lên ở nhà quê, cũng không biết nó học được những chiêu trò cao siêu này ở đâu mà dễ dàng làm được chuyện Bảo Châu của chúng ta mười năm cũng không làm được."
"Đúng là có sự khác biệt quá lớn giữa thiên kim được hào môn nuôi dưỡng và một con ranh vô liêm sỉ."
"Thím nói gì thế?!"
"Tôi nói sai câu nào sao?"
...
Cuộc tranh cãi vừa chuẩn bị bắt đầu thì chiếc Bentley phía trước đột nhiên lùi lại và dừng lại ở điểm ban đầu.
Khuôn mặt của Diệp Không hiện ra ở cửa sổ hàng ghế sau, cô quay đầu ra nhìn chằm chằm vào thím hai đột nhiên ngừng nói, ánh mắt lạnh lùng và khiêu khích của cô dò xét nhìn bà ta từ trên xuống dưới.
Ánh mắt giống như đang lựa chọn thịt ngoài chợ đó khiến cho thím hai vốn đang chột dạ thì liền nổi giận: "Nhìn gì đấy?"
"Nhìn chuyện lạ."
Diệp Không nhếch môi nói: "Thì ra con dâu được gia đình hào môn nuôi dưỡng còn không có nết bằng những bà thím lắm mồm ở dưới quê tôi từng gặp nữa, đúng là lạ đời."
Thím hai đỏ mặt: "Nói gì đấy?!"
Nhưng Diệp Không đã nhìn về phía chú hai đang cau mày: "Chú hai, khi chú cưới vợ, nhà họ Diệp quá nghèo không thể cưới cho chú một người vợ tốt nên đã tùy tiện cưới cho chú một người phụ nữ sao? So với vợ của cha tôi còn kém rất xa."
Sắc mặt của hai vợ chồng chú hai cùng lúc tái xanh.
Nhưng Diệp Không đã nâng cửa sổ lên, chỉ để lại một tiếng thở dài "Thật tội nghiệp".
Lần này chiếc Bentley đã thực sự rời đi.
Mãi cho đến khi đuôi xe biến mất ở cuối đường, Phương Tư Uyển cuối cùng cũng không khỏi phì cười.
Còn thím hai cuối cùng cũng tức giận hét lên: "Đồ ranh con! Tao nhất định..."
"Câm miệng!"
Chú hai nhìn vợ mình với vẻ mặt rất u ám, sau khi bà ta im miệng ông ta đã sải bước bỏ đi, nhìn bóng lưng rất tức giận.
Ngược lại Phương Tư Uyển thì có tâm trạng rất tốt.
Mặc dù tính cách của đứa con gái ruột thất lạc nhiều năm quả thực nằm ngoài dự đoán của bà ấy, nhưng ít ra chứng tỏ đứa con này ở bên ngoài sẽ không dễ gì bị người khác bắt nạt.
Vả lại xét từ thái độ của Diệp Không đối với bà ấy, mối quan hệ giữa hai mẹ con họ sau này có hy vọng trở nên thân thiết hơn!
Chỉ nghĩ đến điều này thôi cũng khiến Phương Tư Uyển tràn đầy hy vọng vào tương lai.
...
Khung cảnh bên ngoài lướt qua cửa sổ xe.
Diệp Bảo Châu ngồi ở ghế trước bồn chồn một lúc, cuối cùng vẫn không khỏi dè dặt hỏi: "Chị nói thím hai như vậy có phải là quá không kính trọng người lớn không?"
"..."
"Mặc dù tính tình của thím hai hơi hung dữ, nhưng con người thím ấy cũng rất tốt, chị chỉ cần tiếp xúc với thím ấy một thời gian thì sẽ thấy thím ấy là người chị đối xử tốt với thím ấy thì thím ấy sẽ đối xử tốt với chị."
"..."
"Chị mới về nhà, có thể không biết, giới quý tộc ở Ngọc Châu rất coi trọng lễ nghĩa và sự hiếu thảo, vừa rồi chị đối xử với thím hai như vậy tuyệt đối không được để người khác biết."
"..."
"Lát nữa tham gia buổi họp mặt chị cũng phải chú ý một chút, em sẽ giới thiệu chị với mọi người, nhưng chị đừng hung dữ giống như tối qua nữa, họ sẽ không nhẫn nhịn chị giống như em đâu."
"..."
"Chị?"
"Chị?"
Diệp Bảo Châu chớp mắt, giọng điệu trở nên bất đắc dĩ và tủi thân: "Chị, em biết chị không thích em, nhưng ở bên ngoài chúng ta dù sao cũng đại diện cho nhà họ Diệp, chị phải..."
Cô ta vừa nói vừa quay đầu lại.
Đôi mắt rơm rớm nước mắt đã lướt nhìn qua khuôn mặt Ôn Xán trước, rồi mới tỏ vẻ tội nghiệp nhìn sang Diệp Không.
"..."
Vẻ mặt cô ta lập tức cứng đờ.
Bởi vì Diệp Không đã ngủ thiếp đi.
Mặt cô nghiêng ra ngoài cửa sổ xe, đôi mắt nhắm nhẹ, hơi thở đều đặn, trông như đang ngủ say.
Cô ta đổi chỗ cho Diệp Không.
Phương Tư Uyển đi theo tiễn hai cô con gái, không khỏi tỏ ra bất mãn với Ôn Xán, ngược lại chú hai ở bên cạnh thì cười tít mắt giúp Diệp Không đóng cửa ghế sau còn quan tâm dặn dò cô vài câu.
Người ngoài không biết còn tưởng ông ta là người chú tốt của Diệp Không.
Khi chiếc Bentley lái ra khỏi trang viên, thím hai mới khẽ khịt mũi, nói một cách quái gở: "Đứa con gái ruột này của chị đúng là lớn lên ở nhà quê, cũng không biết nó học được những chiêu trò cao siêu này ở đâu mà dễ dàng làm được chuyện Bảo Châu của chúng ta mười năm cũng không làm được."
"Đúng là có sự khác biệt quá lớn giữa thiên kim được hào môn nuôi dưỡng và một con ranh vô liêm sỉ."
"Thím nói gì thế?!"
"Tôi nói sai câu nào sao?"
...
Cuộc tranh cãi vừa chuẩn bị bắt đầu thì chiếc Bentley phía trước đột nhiên lùi lại và dừng lại ở điểm ban đầu.
Khuôn mặt của Diệp Không hiện ra ở cửa sổ hàng ghế sau, cô quay đầu ra nhìn chằm chằm vào thím hai đột nhiên ngừng nói, ánh mắt lạnh lùng và khiêu khích của cô dò xét nhìn bà ta từ trên xuống dưới.
Ánh mắt giống như đang lựa chọn thịt ngoài chợ đó khiến cho thím hai vốn đang chột dạ thì liền nổi giận: "Nhìn gì đấy?"
"Nhìn chuyện lạ."
Diệp Không nhếch môi nói: "Thì ra con dâu được gia đình hào môn nuôi dưỡng còn không có nết bằng những bà thím lắm mồm ở dưới quê tôi từng gặp nữa, đúng là lạ đời."
Thím hai đỏ mặt: "Nói gì đấy?!"
Nhưng Diệp Không đã nhìn về phía chú hai đang cau mày: "Chú hai, khi chú cưới vợ, nhà họ Diệp quá nghèo không thể cưới cho chú một người vợ tốt nên đã tùy tiện cưới cho chú một người phụ nữ sao? So với vợ của cha tôi còn kém rất xa."
Sắc mặt của hai vợ chồng chú hai cùng lúc tái xanh.
Nhưng Diệp Không đã nâng cửa sổ lên, chỉ để lại một tiếng thở dài "Thật tội nghiệp".
Lần này chiếc Bentley đã thực sự rời đi.
Mãi cho đến khi đuôi xe biến mất ở cuối đường, Phương Tư Uyển cuối cùng cũng không khỏi phì cười.
Còn thím hai cuối cùng cũng tức giận hét lên: "Đồ ranh con! Tao nhất định..."
"Câm miệng!"
Chú hai nhìn vợ mình với vẻ mặt rất u ám, sau khi bà ta im miệng ông ta đã sải bước bỏ đi, nhìn bóng lưng rất tức giận.
Ngược lại Phương Tư Uyển thì có tâm trạng rất tốt.
Mặc dù tính cách của đứa con gái ruột thất lạc nhiều năm quả thực nằm ngoài dự đoán của bà ấy, nhưng ít ra chứng tỏ đứa con này ở bên ngoài sẽ không dễ gì bị người khác bắt nạt.
Vả lại xét từ thái độ của Diệp Không đối với bà ấy, mối quan hệ giữa hai mẹ con họ sau này có hy vọng trở nên thân thiết hơn!
Chỉ nghĩ đến điều này thôi cũng khiến Phương Tư Uyển tràn đầy hy vọng vào tương lai.
...
Khung cảnh bên ngoài lướt qua cửa sổ xe.
Diệp Bảo Châu ngồi ở ghế trước bồn chồn một lúc, cuối cùng vẫn không khỏi dè dặt hỏi: "Chị nói thím hai như vậy có phải là quá không kính trọng người lớn không?"
"..."
"Mặc dù tính tình của thím hai hơi hung dữ, nhưng con người thím ấy cũng rất tốt, chị chỉ cần tiếp xúc với thím ấy một thời gian thì sẽ thấy thím ấy là người chị đối xử tốt với thím ấy thì thím ấy sẽ đối xử tốt với chị."
"..."
"Chị mới về nhà, có thể không biết, giới quý tộc ở Ngọc Châu rất coi trọng lễ nghĩa và sự hiếu thảo, vừa rồi chị đối xử với thím hai như vậy tuyệt đối không được để người khác biết."
"..."
"Lát nữa tham gia buổi họp mặt chị cũng phải chú ý một chút, em sẽ giới thiệu chị với mọi người, nhưng chị đừng hung dữ giống như tối qua nữa, họ sẽ không nhẫn nhịn chị giống như em đâu."
"..."
"Chị?"
"Chị?"
Diệp Bảo Châu chớp mắt, giọng điệu trở nên bất đắc dĩ và tủi thân: "Chị, em biết chị không thích em, nhưng ở bên ngoài chúng ta dù sao cũng đại diện cho nhà họ Diệp, chị phải..."
Cô ta vừa nói vừa quay đầu lại.
Đôi mắt rơm rớm nước mắt đã lướt nhìn qua khuôn mặt Ôn Xán trước, rồi mới tỏ vẻ tội nghiệp nhìn sang Diệp Không.
"..."
Vẻ mặt cô ta lập tức cứng đờ.
Bởi vì Diệp Không đã ngủ thiếp đi.
Mặt cô nghiêng ra ngoài cửa sổ xe, đôi mắt nhắm nhẹ, hơi thở đều đặn, trông như đang ngủ say.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.