Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Chương 31: Người Phụ Nữ Đó Mang Cái Họ Khiến Người Ta Chán Ghét (1)
Trường Không Vạn Lý
07/11/2024
Là Ôn Xán.
Không biết anh được đẩy sang đây từ lúc nào, đầu bên kia của cây ba toong được anh giữ chắc trong tay.
"Từ đầu bước vào đây tôi đã định nói rồi, các người mở miệng ra là gọi vị hôn thê của tôi là đồ nhà quê, là thứ quê mùa, có phải các người coi thường tôi quá không?"
Bầu không khí đang nóng lên vì cảnh bạo lực của Lý Nhân đột nhiên bị đông cứng lại.
Nếu trước đó có rất nhiều người mang tâm thái muốn xem náo nhiệt thì bây giờ mọi người đều không dám thở mạnh.
Cảm giác áp bức quen thuộc và thậm chí còn ngột ngạt hơn đến từ người đàn ông.
Ngay cả tay chân và khuôn mặt của Đỗ Nhược Vi đều cứng đờ, một lúc sau cô ta mới gượng gạo nói: "Cái gì? Ôn thiếu gia thật sự xem con nhỏ nhà quê này..."
Lời còn chưa dứt, cô ta đã im bặt trước ánh mắt của Ôn Xán.
Đó là một cái nhìn rất, rất lạnh lùng.
Cứ như nếu cô ta nói thêm một từ nào nữa, anh sẽ giết cô ta bằng sự lạnh lùng cực độ.
Ôn Xán dời mắt sang chỗ khác và thu ba toong lại.
Anh vừa chậm rãi thu ngắn cây ba toong nhét vào túi đựng đồ bên cạnh xe lăn, vừa từ tốn nói: "Cho dù nhà họ Diệp chưa cho cô ấy được thân phận riêng thì cô ấy vẫn là vị hôn thê duy nhất mà Ôn Xán tôi chấp nhận. Hay là mọi người cho rằng tiểu thư nhà họ Diệp không thể sánh được với danh phận cao quý chuẩn phu nhân nhà họ Ôn của tôi?"
Nói xong câu cuối cùng, anh nhướng mi lên nhìn mọi người.
Không ai dám nhìn anh.
Cuối cùng ánh mắt anh nhìn vào Đỗ Nhược Vi.
Đỗ Nhược Vi bị anh nhìn một cách lạnh lùng, không hiểu sao mắt cô ta dần dần đỏ lên, ném vỡ ly rượu rồi quay người bỏ chạy.
"Nhược Vi!"
Lý Nhân vội vàng đuổi theo ra ngoài.
Một bàn tay đưa ra trước mặt Diệp Không.
Cô cúi xuống chạm vào ánh mắt Ôn Xán thì thấy khóe miệng anh hơi cong lên, mỉm cười với cô.
"Đi thôi, sau này đừng đến những buổi tụ tập nhàm chán như vậy nữa."
Diệp Không suy nghĩ hai giây, đặt tay lên tay anh, khi xoay người cô đã khựng lại: "Anh nắm tay tôi thì sao tôi đẩy xe lăn cho anh được?"
"Em không đẩy bằng một tay được sao?"
"Tư thế sẽ rất vặn vẹo."
"Vậy thì đẩy bằng hai tay."
Ôn Xán đang muốn buông tay cô ra thì lại bị Diệp Không nắm chặt lại.
"Tôi không muốn."
Diệp Không nhìn về phía trước nói: "Anh dùng một tay lăn bánh xe thì hơn."
Cô bước về phía trước với tốc độ không chút chần chừ, Ôn Xán đành dùng tay phải lăn bánh xe: "Nếu biết trước thì tôi đã đổi thành xe lăn thông minh rồi."
Anh phàn nàn.
"Vậy tại sao không dùng xe lăn thông minh?"
"Xe lăn kiểu cũ cần người đẩy, trông oách hơn."
"..." Diệp Không ghét nhất kẻ làm màu, cô chọn sự im lặng.
Không ai có thể nghe rõ cuộc trò chuyện phía sau giữa hai người.
Nhưng điều này không thể cản trở mọi người nhìn rõ bầu không khí độc nhất vô nhị giữa hai người, không ai có thể xen vào được.
"Không thể nào?"
Mãi cho đến khi hai bóng hình xiêu vẹo hoàn toàn biến mất, mới có người lẩm bẩm như mê sản: "Ôn Xán thật sự thích đồ nhà... Diệp Không sao?"
Tất cả mọi người đều đắm chìm trong trạng thái không dám tin.
Chỉ có Lâm Tâm Châu gục xuống ghế sô pha, chán trường lẩm bẩm: "Tại sao? Tại sao không tham gia vào nhóm nhạc của tôi? Tôi có thể làm nô lệ cho cô mà..."
Khi đến thì ba người, khi về thì chỉ còn lại hai người.
Suốt đường đi trở nên yên tĩnh hơn, chỉ có tiếng lách cách của Ôn Xán gõ bàn phím.
Một lúc lâu sau, Ôn Xán xử lý xong công việc và đóng máy tính lại.
Anh quay sang nhìn Diệp Không đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, hỏi: "Em có năng khiếu âm nhạc à?"
Không biết anh được đẩy sang đây từ lúc nào, đầu bên kia của cây ba toong được anh giữ chắc trong tay.
"Từ đầu bước vào đây tôi đã định nói rồi, các người mở miệng ra là gọi vị hôn thê của tôi là đồ nhà quê, là thứ quê mùa, có phải các người coi thường tôi quá không?"
Bầu không khí đang nóng lên vì cảnh bạo lực của Lý Nhân đột nhiên bị đông cứng lại.
Nếu trước đó có rất nhiều người mang tâm thái muốn xem náo nhiệt thì bây giờ mọi người đều không dám thở mạnh.
Cảm giác áp bức quen thuộc và thậm chí còn ngột ngạt hơn đến từ người đàn ông.
Ngay cả tay chân và khuôn mặt của Đỗ Nhược Vi đều cứng đờ, một lúc sau cô ta mới gượng gạo nói: "Cái gì? Ôn thiếu gia thật sự xem con nhỏ nhà quê này..."
Lời còn chưa dứt, cô ta đã im bặt trước ánh mắt của Ôn Xán.
Đó là một cái nhìn rất, rất lạnh lùng.
Cứ như nếu cô ta nói thêm một từ nào nữa, anh sẽ giết cô ta bằng sự lạnh lùng cực độ.
Ôn Xán dời mắt sang chỗ khác và thu ba toong lại.
Anh vừa chậm rãi thu ngắn cây ba toong nhét vào túi đựng đồ bên cạnh xe lăn, vừa từ tốn nói: "Cho dù nhà họ Diệp chưa cho cô ấy được thân phận riêng thì cô ấy vẫn là vị hôn thê duy nhất mà Ôn Xán tôi chấp nhận. Hay là mọi người cho rằng tiểu thư nhà họ Diệp không thể sánh được với danh phận cao quý chuẩn phu nhân nhà họ Ôn của tôi?"
Nói xong câu cuối cùng, anh nhướng mi lên nhìn mọi người.
Không ai dám nhìn anh.
Cuối cùng ánh mắt anh nhìn vào Đỗ Nhược Vi.
Đỗ Nhược Vi bị anh nhìn một cách lạnh lùng, không hiểu sao mắt cô ta dần dần đỏ lên, ném vỡ ly rượu rồi quay người bỏ chạy.
"Nhược Vi!"
Lý Nhân vội vàng đuổi theo ra ngoài.
Một bàn tay đưa ra trước mặt Diệp Không.
Cô cúi xuống chạm vào ánh mắt Ôn Xán thì thấy khóe miệng anh hơi cong lên, mỉm cười với cô.
"Đi thôi, sau này đừng đến những buổi tụ tập nhàm chán như vậy nữa."
Diệp Không suy nghĩ hai giây, đặt tay lên tay anh, khi xoay người cô đã khựng lại: "Anh nắm tay tôi thì sao tôi đẩy xe lăn cho anh được?"
"Em không đẩy bằng một tay được sao?"
"Tư thế sẽ rất vặn vẹo."
"Vậy thì đẩy bằng hai tay."
Ôn Xán đang muốn buông tay cô ra thì lại bị Diệp Không nắm chặt lại.
"Tôi không muốn."
Diệp Không nhìn về phía trước nói: "Anh dùng một tay lăn bánh xe thì hơn."
Cô bước về phía trước với tốc độ không chút chần chừ, Ôn Xán đành dùng tay phải lăn bánh xe: "Nếu biết trước thì tôi đã đổi thành xe lăn thông minh rồi."
Anh phàn nàn.
"Vậy tại sao không dùng xe lăn thông minh?"
"Xe lăn kiểu cũ cần người đẩy, trông oách hơn."
"..." Diệp Không ghét nhất kẻ làm màu, cô chọn sự im lặng.
Không ai có thể nghe rõ cuộc trò chuyện phía sau giữa hai người.
Nhưng điều này không thể cản trở mọi người nhìn rõ bầu không khí độc nhất vô nhị giữa hai người, không ai có thể xen vào được.
"Không thể nào?"
Mãi cho đến khi hai bóng hình xiêu vẹo hoàn toàn biến mất, mới có người lẩm bẩm như mê sản: "Ôn Xán thật sự thích đồ nhà... Diệp Không sao?"
Tất cả mọi người đều đắm chìm trong trạng thái không dám tin.
Chỉ có Lâm Tâm Châu gục xuống ghế sô pha, chán trường lẩm bẩm: "Tại sao? Tại sao không tham gia vào nhóm nhạc của tôi? Tôi có thể làm nô lệ cho cô mà..."
Khi đến thì ba người, khi về thì chỉ còn lại hai người.
Suốt đường đi trở nên yên tĩnh hơn, chỉ có tiếng lách cách của Ôn Xán gõ bàn phím.
Một lúc lâu sau, Ôn Xán xử lý xong công việc và đóng máy tính lại.
Anh quay sang nhìn Diệp Không đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, hỏi: "Em có năng khiếu âm nhạc à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.