Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Chương 6: Thiên Kim Thật Không Được Nói Chuyện Ngày Thứ Ba! (2)
Trường Không Vạn Lý
28/09/2024
"Tôi đoán, dù là cái nào đi chăng nữa, cô cũng cần phải ở lại nhà họ Diệp," anh như trở thành một người hoàn toàn khác, mỉm cười nói "Đã vậy thì có lẽ chúng ta không cần phải đối đầu gay gắt như vậy."
Anh đưa tay về phía Diệp Không: "Cô Diệp Không, cô giúp tôi giữ bí mật, tôi sẽ giúp cô ở lại nhà họ Diệp, cô thấy thế nào?"
Diệp Không liếc nhìn bàn tay anh đang đưa ra: "Anh muốn giúp tôi thế nào?"
"Rất đơn giản, thực hiện hôn ước đó."
"Tôi không muốn gả cho anh."
"Tôi cũng không muốn cưới cô." Ôn Xán nhàn nhạt nói, "Cho nên chúng ta chỉ cần phối hợp với nhau, ngoài mặt cứ giả vờ như một cặp vợ chồng sắp cưới là được."
"Thời hạn?"
"Một năm."
"Đồng ý."
Hai bàn tay một lớn một nhỏ bắt tay nhau.
Ôn Xán nhạy cảm nhận ra những vết chai mỏng trên bàn tay và đầu ngón tay cô, anh có chút sửng sốt, nhưng Diệp Không đã nhanh chóng rút tay lại.
Cô gái mặc chiếc váy đơn giản xoay người lại, nhìn những bóng dáng lộng lẫy, đèn hoa rực rỡ trong phòng tiệc qua cửa kính sát sàn, cô hỏi mà không quay đầu lại: "Anh có chắc là chỉ cần thực hiện hôn ước, tôi sẽ có thể ở lại nhà họ Diệp không?"
"Đương nhiên."
Cuối cùng Diệp Không cũng mỉm cười.
Nước da cô trắng lạnh, đôi mắt đen láy. Khi cô không cười không nói có cảm giác trong sáng và mong manh như ánh trăng rơi. Lúc này khi cô cười, lại giống như một đóa hồng nở rộ dưới ánh trăng, có một vẻ đẹp càn rỡ và lạnh lùng.
Ôn Xán sững người nhìn khuôn mặt nghiêng của cô, nhưng Diệp Không đã mở cửa bước vào.
Cánh cửa kính sát sàn đóng lại, người đàn ông nheo mắt nhìn bóng người đang đi xa dần, anh không vội trở vào mà lấy điện thoại ra thực hiện cuộc gọi.
"Alo, ông ngoại à? Ông có thể kể cho cháu biết về đứa trẻ tên Diệp Không được viện trưởng Tôn cạnh nhà chúng ta nhận nuôi là một người như thế nào không?"
...
Diệp Không cầm ly rượu, cô đang ở khu vực buffet tìm món tráng miệng mình muốn ăn.
Cô vừa mới bỏ một miếng bánh nhỏ vào miệng, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng cười chế giễu.
"Bảo Châu, đây là chị gái được nuôi ở dưới quê của cô sao? Nhìn cốt cách kém rất xa so với nhà họ Diệp của cô đấy."
"Đừng nói thế, chị tôi mới về nhà nên chưa quen thôi, mấy người dám bắt nạt chị ấy, tôi sẽ tính sổ với mấy người."
"Chúng tôi là loại người như vậy sao?"
"Này, chúng ta nói nãy giờ mà cô ấy cũng không quay lại chào hỏi tiếng nào, sao mất lịch sự thế?"
"Người ta lần đầu bước vào tầng lớp thượng lưu, chưa xem 'Bà cụ Lưu vào đại quan viên' sao? Cũng giống như vậy đó, các người thông cảm đi."
"Mặc dù Ôn Xán bị tàn phế, nhưng tôi thực sự không ngờ rằng anh ấy lại đính hôn với một người như vậy..."
...
Diệp Không đã nhắm được một miếng bánh nước cốt dừa, vừa định đưa tay ra lấy thì đã bị một bàn tay da mỏng thịt mềm giành đi trước.
"Diệp tam tiểu thư, chúng tôi đang nói chuyện với cô mà cô cũng không thèm quay lại, như vậy thật vô văn hóa."
Một giọng nói kiêu kỳ, hống hách vang lên bên cạnh, Diệp Không dừng động tác lại một chút rồi chậm rãi gắp một miếng bánh nước cốt dừa khác, đặt vào đĩa của mình rồi quay người lại.
Trước mặt có mấy người đang đứng, có cả nam lẫn nữ, người đứng ở chính giữa tất nhiên là Diệp Bảo Châu.
Cô ta đang nhìn Diệp Không bằng ánh mắt lo lắng và nói: "Chị ơi, chị đói lắm à? Hay em bảo quản gia dọn thêm vài món nóng cho chị nhé?"
"Cô ở dưới quê không được ăn no sao?" Người đứng bên cạnh Diệp Không không biết là đại tiểu thư gia đình nào, cô ta nghiêng đầu nhìn cô, "Trước đây cô sống cuộc sống như thế nào? Có thấy qua ngọc ngà châu báu chưa? Có ăn qua bò bít tết chưa?"
Câu hỏi nghe có vẻ ngây thơ lại khiến cho mọi người phá lên cười, Diệp Bảo Châu cũng không nhịn được cười, nhưng lên tiếng ngăn cản: "Nhược Vi! Không được chế nhạo chị gái tôi! Đây là chị gái ruột của tôi đấy!"
"Đúng vậy," một người đàn ông đang xem đồng hồ ngẩng đầu lên, chán nản liếc nhìn Diệp Không, cau mày nói: "Diệp Không phải không? Tôi là anh họ của cô... vừa nghe mẹ cô nói từ khi cô về nhà đến giờ vẫn chưa nói câu nào? Có phải là bị bệnh gì không? Hay là..."
Anh ta dừng một chút, ánh mắt trở nên kỳ lạ: "Không phải là cô không biết nói chuyện chứ?"
Anh đưa tay về phía Diệp Không: "Cô Diệp Không, cô giúp tôi giữ bí mật, tôi sẽ giúp cô ở lại nhà họ Diệp, cô thấy thế nào?"
Diệp Không liếc nhìn bàn tay anh đang đưa ra: "Anh muốn giúp tôi thế nào?"
"Rất đơn giản, thực hiện hôn ước đó."
"Tôi không muốn gả cho anh."
"Tôi cũng không muốn cưới cô." Ôn Xán nhàn nhạt nói, "Cho nên chúng ta chỉ cần phối hợp với nhau, ngoài mặt cứ giả vờ như một cặp vợ chồng sắp cưới là được."
"Thời hạn?"
"Một năm."
"Đồng ý."
Hai bàn tay một lớn một nhỏ bắt tay nhau.
Ôn Xán nhạy cảm nhận ra những vết chai mỏng trên bàn tay và đầu ngón tay cô, anh có chút sửng sốt, nhưng Diệp Không đã nhanh chóng rút tay lại.
Cô gái mặc chiếc váy đơn giản xoay người lại, nhìn những bóng dáng lộng lẫy, đèn hoa rực rỡ trong phòng tiệc qua cửa kính sát sàn, cô hỏi mà không quay đầu lại: "Anh có chắc là chỉ cần thực hiện hôn ước, tôi sẽ có thể ở lại nhà họ Diệp không?"
"Đương nhiên."
Cuối cùng Diệp Không cũng mỉm cười.
Nước da cô trắng lạnh, đôi mắt đen láy. Khi cô không cười không nói có cảm giác trong sáng và mong manh như ánh trăng rơi. Lúc này khi cô cười, lại giống như một đóa hồng nở rộ dưới ánh trăng, có một vẻ đẹp càn rỡ và lạnh lùng.
Ôn Xán sững người nhìn khuôn mặt nghiêng của cô, nhưng Diệp Không đã mở cửa bước vào.
Cánh cửa kính sát sàn đóng lại, người đàn ông nheo mắt nhìn bóng người đang đi xa dần, anh không vội trở vào mà lấy điện thoại ra thực hiện cuộc gọi.
"Alo, ông ngoại à? Ông có thể kể cho cháu biết về đứa trẻ tên Diệp Không được viện trưởng Tôn cạnh nhà chúng ta nhận nuôi là một người như thế nào không?"
...
Diệp Không cầm ly rượu, cô đang ở khu vực buffet tìm món tráng miệng mình muốn ăn.
Cô vừa mới bỏ một miếng bánh nhỏ vào miệng, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng cười chế giễu.
"Bảo Châu, đây là chị gái được nuôi ở dưới quê của cô sao? Nhìn cốt cách kém rất xa so với nhà họ Diệp của cô đấy."
"Đừng nói thế, chị tôi mới về nhà nên chưa quen thôi, mấy người dám bắt nạt chị ấy, tôi sẽ tính sổ với mấy người."
"Chúng tôi là loại người như vậy sao?"
"Này, chúng ta nói nãy giờ mà cô ấy cũng không quay lại chào hỏi tiếng nào, sao mất lịch sự thế?"
"Người ta lần đầu bước vào tầng lớp thượng lưu, chưa xem 'Bà cụ Lưu vào đại quan viên' sao? Cũng giống như vậy đó, các người thông cảm đi."
"Mặc dù Ôn Xán bị tàn phế, nhưng tôi thực sự không ngờ rằng anh ấy lại đính hôn với một người như vậy..."
...
Diệp Không đã nhắm được một miếng bánh nước cốt dừa, vừa định đưa tay ra lấy thì đã bị một bàn tay da mỏng thịt mềm giành đi trước.
"Diệp tam tiểu thư, chúng tôi đang nói chuyện với cô mà cô cũng không thèm quay lại, như vậy thật vô văn hóa."
Một giọng nói kiêu kỳ, hống hách vang lên bên cạnh, Diệp Không dừng động tác lại một chút rồi chậm rãi gắp một miếng bánh nước cốt dừa khác, đặt vào đĩa của mình rồi quay người lại.
Trước mặt có mấy người đang đứng, có cả nam lẫn nữ, người đứng ở chính giữa tất nhiên là Diệp Bảo Châu.
Cô ta đang nhìn Diệp Không bằng ánh mắt lo lắng và nói: "Chị ơi, chị đói lắm à? Hay em bảo quản gia dọn thêm vài món nóng cho chị nhé?"
"Cô ở dưới quê không được ăn no sao?" Người đứng bên cạnh Diệp Không không biết là đại tiểu thư gia đình nào, cô ta nghiêng đầu nhìn cô, "Trước đây cô sống cuộc sống như thế nào? Có thấy qua ngọc ngà châu báu chưa? Có ăn qua bò bít tết chưa?"
Câu hỏi nghe có vẻ ngây thơ lại khiến cho mọi người phá lên cười, Diệp Bảo Châu cũng không nhịn được cười, nhưng lên tiếng ngăn cản: "Nhược Vi! Không được chế nhạo chị gái tôi! Đây là chị gái ruột của tôi đấy!"
"Đúng vậy," một người đàn ông đang xem đồng hồ ngẩng đầu lên, chán nản liếc nhìn Diệp Không, cau mày nói: "Diệp Không phải không? Tôi là anh họ của cô... vừa nghe mẹ cô nói từ khi cô về nhà đến giờ vẫn chưa nói câu nào? Có phải là bị bệnh gì không? Hay là..."
Anh ta dừng một chút, ánh mắt trở nên kỳ lạ: "Không phải là cô không biết nói chuyện chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.