Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Chương 4: Thiên Kim Thật Không Được Nói Chuyện Ngày Thứ Hai! (2)
Trường Không Vạn Lý
28/09/2024
Diệp Không có thể nghe thấy sự đố kỵ trong giọng điệu của cô ta.
Cô lướt mắt nhìn sang thì thấy ngoài cửa sảnh tiệc đang có vài người đi vào.
Người dẫn đầu là một bà cụ trạc tuổi bà nội Diệp, bà cụ chống gậy nhưng có tinh thần khỏe mạnh, thái độ cao ngạo, ngoài cái đó ra thì thứ gây chú ý nhất là người đàn ông ngồi trên xe lăn.
Lúc này trong sảnh tiệc được chiếu đèn sáng rực, ai ai cũng quần là áo lượt, có rất nhiều nhân vật nổi tiếng, quý tộc đang nâng ly chạm cốc trò chuyện cười đùa.
Ngay khi xe lăn di chuyển vào vùng có ánh sáng, cả sảnh tiệc bỗng chốc trở nên yên ắng, mọi người đều bất giác nhìn ra ngoài phía cửa, vô thức buông nhẹ hơi thở.
Khác với sự im lặng lúc chiều khi Diệp Không bước vào nhà họ Diệp, lúc đó cô nhận được những ánh mắt bàn tán, dò xét rất kỳ lạ và rất xúc phạm, nhưng bây giờ ánh mắt những người này nhìn vào người ngồi trên xe lăn đó lại đầy vẻ cảnh giác và kiêng dè, cũng không dám thể hiện sự căng thẳng ra ngoài.
Như thể họ vừa sợ vừa kính trọng anh, vừa khao khát lại đồng cảm với anh, nhưng họ lại không dám thể hiện sự đồng cảm này.
Chiếc xe lăn từ từ tiến vào, Diệp Không cuối cùng cũng nhìn rõ.
Đó là một người đàn ông còn rất trẻ.
Anh mặc một bộ vest đen đơn giản, không thắt cà vạt, nhưng nút áo sơ mi được cài kín lên tận phía trên một cách tỉ mỉ, nhưng chiếc cổ dài tuyệt đẹp, chỉ riêng từ cổ áo đến vùng cằm, đã rất lịch lãm, quý phái đến mức khiến người ta phải điên đảo, càng không cần phải nói đến vẻ quyến rũ và cấm dục của trái táo a-đam đó.
Còn về gương mặt thì...
Diệp Không đưa mắt nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông, cô đã hơi sững người.
Có lẽ chỉ những họa sĩ tài giỏi nhất trên thế giới mới có thể tưởng tượng và phác họa ra những đường nét duyên dáng và ngũ quan chói lóa như vậy. Bản năng nghề nghiệp khiến Diệp Không gần như lập tức muốn lấy bút ra vẽ lại khuôn mặt này, nhưng trước lúc đó, cô đã chạm phải ánh mắt của người đàn ông.
Đôi mắt phong lưu và dịu dàng chứa một đôi đồng tử sâu và đen láy, vừa nhìn vào thì cảm thấy có một luồng khí u ám ập đến.
Nhưng ngoài điều đó ra, điều thật sự khiến Diệp Không sững sờ là một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.
"Tiểu Không, mau qua đây nào, gọi bà nội Ôn đi, còn đây là gọi Ôn Xán, con có thể gọi là anh trai."
Diệp phu nhân nắm lấy tay Diệp Không.
Bà nội Ôn có vẻ không hài lòng cho lắm, sau khi ngồi xuống cùng Diệp phu nhân thì bắt đầu dò xét Diệp Không: "Đây là cô con gái mà nhà họ Diệp đã nuôi ở bên ngoài 20 năm sao? Sao tôi chưa từng nghe nói đến?"
"Con bé từ nhỏ đã ốm yếu, thầy nói là không thể nuôi trong nhà, nên mới cố tình đưa đến phía Nam gửi người khác nuôi." Diệp phu nhân nắm chặt tay Diệp Không, quay sang nhìn cô bằng ánh mắt an ủi rồi mới đẩy cô về phía trước một chút, "Nhìn xem này, có phải nó rất giống với lão Diệp không?"
Lúc này bà cụ Ôn mới nhìn kỹ gương mặt của Diệp Không, vẻ mặt vốn xoi mói cũng dịu xuống: "Đúng là đứa con gái chỉ có hai người mới sinh ra được, trông xinh hơn Bảo Châu nhiều, cũng tốt đấy."
Diệp Bảo Châu ở một bên đã tái mặt, chỉ cúi đầu không nói gì.
Diệp phu nhân liền thấy đau lòng, nói với bà nội Ôn: "Bà đừng nói vậy, Bảo Châu cũng là đứa trẻ bà dõi theo từ nhỏ đến lớn, hằng năm đến sinh nhật bà đều tặng quà cho con bé mà."
"Đó là bởi vì tôi tưởng cô ấy sẽ là cháu dâu yêu quý của tôi!" Bà nội Ôn bực dọc nói, "Ai mà biết đối xử tốt với cô ấy 20 năm, bây giờ A Xán vừa xảy ra chuyện thì cô ấy không muốn kết hôn nữa!"
"Bà ăn nói kiểu gì vậy? Cái gì mà Bảo Châu không muốn kết hôn?!"
Ngoài cửa vang lên một tiếng quát mạnh mẽ, bà cụ Diệp được người hầu dìu vào, vừa trừng mắt vừa nói: "Chuyện này là do hai lão già của hai gia đình hứa hẹn với nhau. Nói là phải đặt trước cháu gái thứ ba của gia đình chúng tôi, bà muốn trách thì cứ trách hai lão già đó, không thể đổ trách nhiệm lên đầu đứa cháu thứ tư của chúng tôi."
Bà nội Ôn khịt mũi, lướt mắt nhìn Diệp Không nói: "Nói thì nói vậy, nhưng cô nhóc này ở bên ngoài 20 năm, các người cũng đâu biết được tính cách của con bé."
"Con cháu nhà chúng tôi không có gì là không tốt cả."
"Huênh hoang..."
Hai bà cụ mỗi người một câu, bầu không khí nhanh chóng trở nên hòa thuận.
Mãi cho đến khi Diệp phu nhân nhận ra có điều gì đó không ổn, bà ấy quay lại nhìn Diệp Không rồi nói: "Con cứ nhìn chằm chằm vào người khác làm gì vậy?"
Cô lướt mắt nhìn sang thì thấy ngoài cửa sảnh tiệc đang có vài người đi vào.
Người dẫn đầu là một bà cụ trạc tuổi bà nội Diệp, bà cụ chống gậy nhưng có tinh thần khỏe mạnh, thái độ cao ngạo, ngoài cái đó ra thì thứ gây chú ý nhất là người đàn ông ngồi trên xe lăn.
Lúc này trong sảnh tiệc được chiếu đèn sáng rực, ai ai cũng quần là áo lượt, có rất nhiều nhân vật nổi tiếng, quý tộc đang nâng ly chạm cốc trò chuyện cười đùa.
Ngay khi xe lăn di chuyển vào vùng có ánh sáng, cả sảnh tiệc bỗng chốc trở nên yên ắng, mọi người đều bất giác nhìn ra ngoài phía cửa, vô thức buông nhẹ hơi thở.
Khác với sự im lặng lúc chiều khi Diệp Không bước vào nhà họ Diệp, lúc đó cô nhận được những ánh mắt bàn tán, dò xét rất kỳ lạ và rất xúc phạm, nhưng bây giờ ánh mắt những người này nhìn vào người ngồi trên xe lăn đó lại đầy vẻ cảnh giác và kiêng dè, cũng không dám thể hiện sự căng thẳng ra ngoài.
Như thể họ vừa sợ vừa kính trọng anh, vừa khao khát lại đồng cảm với anh, nhưng họ lại không dám thể hiện sự đồng cảm này.
Chiếc xe lăn từ từ tiến vào, Diệp Không cuối cùng cũng nhìn rõ.
Đó là một người đàn ông còn rất trẻ.
Anh mặc một bộ vest đen đơn giản, không thắt cà vạt, nhưng nút áo sơ mi được cài kín lên tận phía trên một cách tỉ mỉ, nhưng chiếc cổ dài tuyệt đẹp, chỉ riêng từ cổ áo đến vùng cằm, đã rất lịch lãm, quý phái đến mức khiến người ta phải điên đảo, càng không cần phải nói đến vẻ quyến rũ và cấm dục của trái táo a-đam đó.
Còn về gương mặt thì...
Diệp Không đưa mắt nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông, cô đã hơi sững người.
Có lẽ chỉ những họa sĩ tài giỏi nhất trên thế giới mới có thể tưởng tượng và phác họa ra những đường nét duyên dáng và ngũ quan chói lóa như vậy. Bản năng nghề nghiệp khiến Diệp Không gần như lập tức muốn lấy bút ra vẽ lại khuôn mặt này, nhưng trước lúc đó, cô đã chạm phải ánh mắt của người đàn ông.
Đôi mắt phong lưu và dịu dàng chứa một đôi đồng tử sâu và đen láy, vừa nhìn vào thì cảm thấy có một luồng khí u ám ập đến.
Nhưng ngoài điều đó ra, điều thật sự khiến Diệp Không sững sờ là một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.
"Tiểu Không, mau qua đây nào, gọi bà nội Ôn đi, còn đây là gọi Ôn Xán, con có thể gọi là anh trai."
Diệp phu nhân nắm lấy tay Diệp Không.
Bà nội Ôn có vẻ không hài lòng cho lắm, sau khi ngồi xuống cùng Diệp phu nhân thì bắt đầu dò xét Diệp Không: "Đây là cô con gái mà nhà họ Diệp đã nuôi ở bên ngoài 20 năm sao? Sao tôi chưa từng nghe nói đến?"
"Con bé từ nhỏ đã ốm yếu, thầy nói là không thể nuôi trong nhà, nên mới cố tình đưa đến phía Nam gửi người khác nuôi." Diệp phu nhân nắm chặt tay Diệp Không, quay sang nhìn cô bằng ánh mắt an ủi rồi mới đẩy cô về phía trước một chút, "Nhìn xem này, có phải nó rất giống với lão Diệp không?"
Lúc này bà cụ Ôn mới nhìn kỹ gương mặt của Diệp Không, vẻ mặt vốn xoi mói cũng dịu xuống: "Đúng là đứa con gái chỉ có hai người mới sinh ra được, trông xinh hơn Bảo Châu nhiều, cũng tốt đấy."
Diệp Bảo Châu ở một bên đã tái mặt, chỉ cúi đầu không nói gì.
Diệp phu nhân liền thấy đau lòng, nói với bà nội Ôn: "Bà đừng nói vậy, Bảo Châu cũng là đứa trẻ bà dõi theo từ nhỏ đến lớn, hằng năm đến sinh nhật bà đều tặng quà cho con bé mà."
"Đó là bởi vì tôi tưởng cô ấy sẽ là cháu dâu yêu quý của tôi!" Bà nội Ôn bực dọc nói, "Ai mà biết đối xử tốt với cô ấy 20 năm, bây giờ A Xán vừa xảy ra chuyện thì cô ấy không muốn kết hôn nữa!"
"Bà ăn nói kiểu gì vậy? Cái gì mà Bảo Châu không muốn kết hôn?!"
Ngoài cửa vang lên một tiếng quát mạnh mẽ, bà cụ Diệp được người hầu dìu vào, vừa trừng mắt vừa nói: "Chuyện này là do hai lão già của hai gia đình hứa hẹn với nhau. Nói là phải đặt trước cháu gái thứ ba của gia đình chúng tôi, bà muốn trách thì cứ trách hai lão già đó, không thể đổ trách nhiệm lên đầu đứa cháu thứ tư của chúng tôi."
Bà nội Ôn khịt mũi, lướt mắt nhìn Diệp Không nói: "Nói thì nói vậy, nhưng cô nhóc này ở bên ngoài 20 năm, các người cũng đâu biết được tính cách của con bé."
"Con cháu nhà chúng tôi không có gì là không tốt cả."
"Huênh hoang..."
Hai bà cụ mỗi người một câu, bầu không khí nhanh chóng trở nên hòa thuận.
Mãi cho đến khi Diệp phu nhân nhận ra có điều gì đó không ổn, bà ấy quay lại nhìn Diệp Không rồi nói: "Con cứ nhìn chằm chằm vào người khác làm gì vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.