Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Chương 10: Thiên Kim Thật Là Một Kẻ Điên! (2)
Trường Không Vạn Lý
29/09/2024
Sảnh tiệc nguy nga lộng lẫy bỗng trở nên hỗn loạn, khách mời liền nhường đường cho bác sĩ gia đình, đồng thời cũng tụm năm tụm ba xì xào bàn tán.
"Có nằm mơ cũng không nghĩ là tối nay lại được xem một buổi biểu diễn lớn như vậy."
"Tam tiểu thư này của nhà họ Diệp không phải là một kẻ điên chứ?"
"Cái miệng và cái đầu đúng thật đáng sợ. Nghĩ thế nào mà nói được những lời đó trong một dịp như vậy chứ? Sau này tôi phải né xa cô ấy ra."
"Cô ấy có thể ở lại nhà họ Diệp mà không bị đuổi đi sao?"
"Nhưng cô ấy vẫn luôn khăng khăng Diệp Bảo Châu không phải con gái ruột của nhà họ Diệp..."
"Không biết tại sao, nhìn vẻ mặt của cô ấy, tôi cảm thấy những gì cô ấy nói rất đáng tin cậy."
"Có phải nhà họ Diệp sắp thay đổi không?"
"Không phải nhà họ Diệp sắp thay đổi, mà là Ngọc Châu sắp thay đổi? Sức công phá của người này thật đáng sợ, tôi cứ cảm thấy cô ấy sẽ đảo lộn cả cái Hoài Xuyên này."
...
"A Xán, A Xán, vị hôn thê của cháu thật đáng sợ, hay là chúng ta hủy bỏ hôn ước này đi?"
Trong góc, Ôn lão phu nhân nhìn Diệp lão phu nhân được khiêng đi thì đã không khỏi rùng mình.
Hồi lâu không nhận được phản hồi, bà cụ không khỏi quay đầu nhìn sang, chỉ thấy người cháu trai vốn u sầu đã lâu của mình hiếm hoi nở một nụ cười.
Bà cụ nhìn theo ánh mắt của anh, người được anh nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ chính là cháu gái mới đáng sợ của nhà họ Diệp, Diệp Không.
"A Xán?"
Ôn Xán vẫn đang suy nghĩ về cuộc điện thoại vừa rồi.
...
"Diệp Không? Ý cháu là Thập Nhất à? Sao cháu lại muốn hỏi đến con bé ấy?"
"Thập Nhất, là tên thân mật của cô ấy sao? Tại sao lại là chữ số?"
"Con bé là đứa trẻ thứ mười một được lão Tôn nhận nuôi ở cô nhi viện, cho nên gọi là Thập Nhất."
"Hãy kể cháu nghe về cô ấy."
Ông giáo già bên kia hít một hơi, có vẻ rất khó xử, "Thật ra ông cũng không biết nhiều về con bé. À mà cháu vẫn chưa nói tại sao lại tự dưng hỏi đến con bé vậy? Trước đây ông nhắc với cháu vài lần mà cháu chẳng có hứng thú gì cả."
"Tình cờ gặp được, cháu chợt thấy tò mò thôi."
"Thảo nào," ông cụ thở dài "Mặc dù những điều ông biết được đều đến từ lão Tôn, nhưng chỉ vài câu đôi lời cũng đủ để người ta biết được con bé là một đứa trẻ rất đặc biệt."
"Nói thế nào?"
"Con bé có tính cách đặc biệt và cũng có tài năng rất đặc biệt, ông cũng không rõ cho lắm, nhưng từng nghe lão Tôn nói con bé học gì cũng giỏi, tính tình cũng cực kỳ bướng bỉnh, từ nhỏ đã là một đứa gai góc, rất dễ xoáy vào một chỗ, chính vì vậy mà lão Tôn không dám cho con bé học một thứ gì đó quá lâu, nói là dễ trở nên trái tính trái nết, rất đáng sợ, mỗi lần ông ấy nghĩ đến Thập Nhất thì đều nói 'Hăng quá hóa dở' —— Ồ" ông cụ như nhớ ra một điều quan trọng liền vội nói, "Còn một điều nữa, miệng lưỡi của con bé rất cay độc, hơn nữa nói chuyện không phân biệt trường hợp, không quan tâm sẽ đắc tội với ai, nghe nói mới 8 tuổi con bé đã dựa vào cái miệng của mình mắng cho người lớn phải khóc."
"Tuy nhiên, lão Tôn rất thích con bé, có thể thấy trong cả cô nhi viện người ông ấy lo lắng nhất chính là Thập Nhất, cho nên ông cảm thấy tuy là lão Tôn nói rất nhiều khuyết điểm về con bé nhưng đứa trẻ này chắc chắn là người rất dễ mến."
——
Dễ mến?
Ôn Xán từ xa nhìn cô gái đang đứng hiên ngang giữa đám đông.
Ánh mắt của những người xung quanh rất kỳ lạ, vừa chán ghét, vừa ghê tởm, vừa khinh thường, còn có người tò mò hóng chuyện, chờ xem kịch hay.
Nhìn chung không ai có ý tốt cả.
Trông cô có vẻ như không dễ mến mà còn gây khó chịu cho cả thế giới.
Tuy nhiên, với một người có đặc điểm như vậy, đến làm vợ sắp cưới của anh trong thời điểm đặc biệt như vậy, chẳng khác nào trời hạn gặp mưa rào, không còn gì thích hợp hơn thế.
Có người đang nhanh chân sải bước đi vào sảnh tiệc, Ôn Xán đảo mắt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, anh nhếch khóe miệng, di chuyển xe lăn về phía trước.
Đồng thời, anh còn nói với bà nội Ôn đang hóng chuyện: "Bà nội, cháu cảm thấy vị hôn thê này rất tốt. Cháu rất thích."
"Có nằm mơ cũng không nghĩ là tối nay lại được xem một buổi biểu diễn lớn như vậy."
"Tam tiểu thư này của nhà họ Diệp không phải là một kẻ điên chứ?"
"Cái miệng và cái đầu đúng thật đáng sợ. Nghĩ thế nào mà nói được những lời đó trong một dịp như vậy chứ? Sau này tôi phải né xa cô ấy ra."
"Cô ấy có thể ở lại nhà họ Diệp mà không bị đuổi đi sao?"
"Nhưng cô ấy vẫn luôn khăng khăng Diệp Bảo Châu không phải con gái ruột của nhà họ Diệp..."
"Không biết tại sao, nhìn vẻ mặt của cô ấy, tôi cảm thấy những gì cô ấy nói rất đáng tin cậy."
"Có phải nhà họ Diệp sắp thay đổi không?"
"Không phải nhà họ Diệp sắp thay đổi, mà là Ngọc Châu sắp thay đổi? Sức công phá của người này thật đáng sợ, tôi cứ cảm thấy cô ấy sẽ đảo lộn cả cái Hoài Xuyên này."
...
"A Xán, A Xán, vị hôn thê của cháu thật đáng sợ, hay là chúng ta hủy bỏ hôn ước này đi?"
Trong góc, Ôn lão phu nhân nhìn Diệp lão phu nhân được khiêng đi thì đã không khỏi rùng mình.
Hồi lâu không nhận được phản hồi, bà cụ không khỏi quay đầu nhìn sang, chỉ thấy người cháu trai vốn u sầu đã lâu của mình hiếm hoi nở một nụ cười.
Bà cụ nhìn theo ánh mắt của anh, người được anh nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ chính là cháu gái mới đáng sợ của nhà họ Diệp, Diệp Không.
"A Xán?"
Ôn Xán vẫn đang suy nghĩ về cuộc điện thoại vừa rồi.
...
"Diệp Không? Ý cháu là Thập Nhất à? Sao cháu lại muốn hỏi đến con bé ấy?"
"Thập Nhất, là tên thân mật của cô ấy sao? Tại sao lại là chữ số?"
"Con bé là đứa trẻ thứ mười một được lão Tôn nhận nuôi ở cô nhi viện, cho nên gọi là Thập Nhất."
"Hãy kể cháu nghe về cô ấy."
Ông giáo già bên kia hít một hơi, có vẻ rất khó xử, "Thật ra ông cũng không biết nhiều về con bé. À mà cháu vẫn chưa nói tại sao lại tự dưng hỏi đến con bé vậy? Trước đây ông nhắc với cháu vài lần mà cháu chẳng có hứng thú gì cả."
"Tình cờ gặp được, cháu chợt thấy tò mò thôi."
"Thảo nào," ông cụ thở dài "Mặc dù những điều ông biết được đều đến từ lão Tôn, nhưng chỉ vài câu đôi lời cũng đủ để người ta biết được con bé là một đứa trẻ rất đặc biệt."
"Nói thế nào?"
"Con bé có tính cách đặc biệt và cũng có tài năng rất đặc biệt, ông cũng không rõ cho lắm, nhưng từng nghe lão Tôn nói con bé học gì cũng giỏi, tính tình cũng cực kỳ bướng bỉnh, từ nhỏ đã là một đứa gai góc, rất dễ xoáy vào một chỗ, chính vì vậy mà lão Tôn không dám cho con bé học một thứ gì đó quá lâu, nói là dễ trở nên trái tính trái nết, rất đáng sợ, mỗi lần ông ấy nghĩ đến Thập Nhất thì đều nói 'Hăng quá hóa dở' —— Ồ" ông cụ như nhớ ra một điều quan trọng liền vội nói, "Còn một điều nữa, miệng lưỡi của con bé rất cay độc, hơn nữa nói chuyện không phân biệt trường hợp, không quan tâm sẽ đắc tội với ai, nghe nói mới 8 tuổi con bé đã dựa vào cái miệng của mình mắng cho người lớn phải khóc."
"Tuy nhiên, lão Tôn rất thích con bé, có thể thấy trong cả cô nhi viện người ông ấy lo lắng nhất chính là Thập Nhất, cho nên ông cảm thấy tuy là lão Tôn nói rất nhiều khuyết điểm về con bé nhưng đứa trẻ này chắc chắn là người rất dễ mến."
——
Dễ mến?
Ôn Xán từ xa nhìn cô gái đang đứng hiên ngang giữa đám đông.
Ánh mắt của những người xung quanh rất kỳ lạ, vừa chán ghét, vừa ghê tởm, vừa khinh thường, còn có người tò mò hóng chuyện, chờ xem kịch hay.
Nhìn chung không ai có ý tốt cả.
Trông cô có vẻ như không dễ mến mà còn gây khó chịu cho cả thế giới.
Tuy nhiên, với một người có đặc điểm như vậy, đến làm vợ sắp cưới của anh trong thời điểm đặc biệt như vậy, chẳng khác nào trời hạn gặp mưa rào, không còn gì thích hợp hơn thế.
Có người đang nhanh chân sải bước đi vào sảnh tiệc, Ôn Xán đảo mắt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, anh nhếch khóe miệng, di chuyển xe lăn về phía trước.
Đồng thời, anh còn nói với bà nội Ôn đang hóng chuyện: "Bà nội, cháu cảm thấy vị hôn thê này rất tốt. Cháu rất thích."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.