Thiên Kim Thật Là Đại Sư Huyền Học
Chương 1: Tân Sinh
Tuế Tuế Vinh
20/05/2024
Giang Nhất Niệm chống cằm ngồi ở phía trước cửa sổ, nhìn chằm chằm giữa không trung đã phát ngốc một hồi lâu, mới làm rõ ràng hiện trạng: cô đây là thức tỉnh ký ức kiếp trước.
Một ngàn năm trước, cô vốn là đại đệ tử của người đứng đầu phái Huyền Nhất, khoảnh khắc khắp thiên hạ đại loạn, cô phụng mệnh của sư phụ rời núi, dẫn một đám sư huynh muội đi bôn tẩu khắp nơi, tróc nã quỷ quái tác loạn, sau được vị đế vương trẻ tuổi triều Đại Kỳ phong làm quốc sư, được vạn dân kính ngưỡng.
Nhưng sau này, cô gặp phải một tên tà tu thập phần lợi hại, sư huynh đệ đều bị hắn giết chết hết, Giang Nhất Niệm không đánh lại, vì bảo hộ Hoàng Thượng, cô cuối cùng lựa chọn cùng tà tu đồng quy vu tận.
Lúc sau đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không rõ.
"Rầm rầm rầm."
Một trận tiếng đập cửa vang lên, đánh gãy suy nghĩ của cô, Giang Nhất Niệm thu liễm tâm thần, đứng dậy đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, một nam nhân anh tuấn ánh vào mi mắt.
"Chuẩn bị xong chưa? Nên đi dùng cơm."
Âm thanh trầm thấp của nam nhân vang lên ở bên tai, nghĩ đến quan hệ giữa chính mình và người này, Giang Nhất Niệm ngẩn ra.
Đây là đối tượng cô ngày hôm qua vừa mới thành hôn, Bùi Hằng Tu.
Bùi gia là thế gia hàng đầu trong tứ đại thế gia đế đô, nội tình thâm hậu, hành sự điệu thấp, lại không dung khinh thường. Bùi Hằng Tu là người nhỏ tuổi nhất trong đám con cháu đồng lứa.
Hắn tuổi còn trẻ đã thừa kế tập đoàn Hằng Nguyệt khổng lồ, nhưng tự thân lại là một tên ma ốm, đại bộ phận thời gian đều chỉ có thể ở nhà nghỉ ngơi, công ty bên ngoài cũng giao cho chị xử lý.
Mà hết thảy điều này, là do năm đó, mẹ hắn Tống Thục Viện khi đang mang thai hắn, lọt vào công kích của đám người không rõ thân phận, suýt nữa bỏ mạng, sinh non ra hắn.
Bùi Hằng Tu bẩm sinh thiếu hụt, từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, dùng không ít dược liệu trân quý, lại một chút không thấy chuyển biến tốt đẹp.
Mấy năm nay ngược lại càng thêm nghiêm trọng, thân thể hàng năm lạnh như băng, giữa mùa hè còn phải bọc áo bông.
Vì thế, Bùi gia mời không ít chuyên gia tới xem bệnh cho hắn, được đến lại đều là đối phương rung đùi đắc ý tiếc hận, thậm chí còn có bác sĩ nói với trạng huống của thân thể hắn, rất khó sống qua 30 tuổi.
Ngần ấy năm tới, Bùi gia vì hắn mà rầu thúi ruột.
Thẳng đến ba tháng trước, một người bạn tốt của ông nội Bùi thời trẻ am hiểu bói toán tìm tới cửa, sau khi suy tính xong, nói thể chất của hắn đặc thù, nửa chân đã bước vào âm phủ, cần phải tìm được một người thể chất tương hợp cùng hắn để thành hôn, mới có khả năng nghịch chuyển âm dương, nếu không đừng nói 30 tuổi, chỉ sợ ngay cả 25 tuổi cũng không vượt qua được.
Mà người có thể chất tương hợp này, chính là Giang Nhất Niệm.
Nghĩ đến đây, Giang Nhất Niệm ngẩng đầu đánh giá hắn, diện mạo của Bùi Hằng Tu thập phần xuất chúng, ngũ quan lập thể tinh xảo, góc cạnh rõ ràng, chỉ là sắc mặt không thấy một tia máu kia, lại mang đến cho hắn thêm một loại bệnh trạng và nhu nhược, nhưng nhìn vẫn thập phần cảnh đẹp ý vui.
Lúc này đã đến giữa hè, hắn vẫn còn mặc một chiếc áo lông cổ đứng, chân đeo giầy lông, đứng thẳng tắp ở nơi đó, không nói một lời, giống như một gốc cây tùng bách đĩnh bạt.
Nhưng đều không quan trọng, điều khiến cô kỳ quái chính là, cô thế nhưng không chút nào nhìn thấu mệnh đồ của hắn.
Một ngàn năm trước, cô vốn là đại đệ tử của người đứng đầu phái Huyền Nhất, khoảnh khắc khắp thiên hạ đại loạn, cô phụng mệnh của sư phụ rời núi, dẫn một đám sư huynh muội đi bôn tẩu khắp nơi, tróc nã quỷ quái tác loạn, sau được vị đế vương trẻ tuổi triều Đại Kỳ phong làm quốc sư, được vạn dân kính ngưỡng.
Nhưng sau này, cô gặp phải một tên tà tu thập phần lợi hại, sư huynh đệ đều bị hắn giết chết hết, Giang Nhất Niệm không đánh lại, vì bảo hộ Hoàng Thượng, cô cuối cùng lựa chọn cùng tà tu đồng quy vu tận.
Lúc sau đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không rõ.
"Rầm rầm rầm."
Một trận tiếng đập cửa vang lên, đánh gãy suy nghĩ của cô, Giang Nhất Niệm thu liễm tâm thần, đứng dậy đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, một nam nhân anh tuấn ánh vào mi mắt.
"Chuẩn bị xong chưa? Nên đi dùng cơm."
Âm thanh trầm thấp của nam nhân vang lên ở bên tai, nghĩ đến quan hệ giữa chính mình và người này, Giang Nhất Niệm ngẩn ra.
Đây là đối tượng cô ngày hôm qua vừa mới thành hôn, Bùi Hằng Tu.
Bùi gia là thế gia hàng đầu trong tứ đại thế gia đế đô, nội tình thâm hậu, hành sự điệu thấp, lại không dung khinh thường. Bùi Hằng Tu là người nhỏ tuổi nhất trong đám con cháu đồng lứa.
Hắn tuổi còn trẻ đã thừa kế tập đoàn Hằng Nguyệt khổng lồ, nhưng tự thân lại là một tên ma ốm, đại bộ phận thời gian đều chỉ có thể ở nhà nghỉ ngơi, công ty bên ngoài cũng giao cho chị xử lý.
Mà hết thảy điều này, là do năm đó, mẹ hắn Tống Thục Viện khi đang mang thai hắn, lọt vào công kích của đám người không rõ thân phận, suýt nữa bỏ mạng, sinh non ra hắn.
Bùi Hằng Tu bẩm sinh thiếu hụt, từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, dùng không ít dược liệu trân quý, lại một chút không thấy chuyển biến tốt đẹp.
Mấy năm nay ngược lại càng thêm nghiêm trọng, thân thể hàng năm lạnh như băng, giữa mùa hè còn phải bọc áo bông.
Vì thế, Bùi gia mời không ít chuyên gia tới xem bệnh cho hắn, được đến lại đều là đối phương rung đùi đắc ý tiếc hận, thậm chí còn có bác sĩ nói với trạng huống của thân thể hắn, rất khó sống qua 30 tuổi.
Ngần ấy năm tới, Bùi gia vì hắn mà rầu thúi ruột.
Thẳng đến ba tháng trước, một người bạn tốt của ông nội Bùi thời trẻ am hiểu bói toán tìm tới cửa, sau khi suy tính xong, nói thể chất của hắn đặc thù, nửa chân đã bước vào âm phủ, cần phải tìm được một người thể chất tương hợp cùng hắn để thành hôn, mới có khả năng nghịch chuyển âm dương, nếu không đừng nói 30 tuổi, chỉ sợ ngay cả 25 tuổi cũng không vượt qua được.
Mà người có thể chất tương hợp này, chính là Giang Nhất Niệm.
Nghĩ đến đây, Giang Nhất Niệm ngẩng đầu đánh giá hắn, diện mạo của Bùi Hằng Tu thập phần xuất chúng, ngũ quan lập thể tinh xảo, góc cạnh rõ ràng, chỉ là sắc mặt không thấy một tia máu kia, lại mang đến cho hắn thêm một loại bệnh trạng và nhu nhược, nhưng nhìn vẫn thập phần cảnh đẹp ý vui.
Lúc này đã đến giữa hè, hắn vẫn còn mặc một chiếc áo lông cổ đứng, chân đeo giầy lông, đứng thẳng tắp ở nơi đó, không nói một lời, giống như một gốc cây tùng bách đĩnh bạt.
Nhưng đều không quan trọng, điều khiến cô kỳ quái chính là, cô thế nhưng không chút nào nhìn thấu mệnh đồ của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.