Chương 47: Phong Thủy Bị Phá Hư
Bảo Điển
07/11/2022
Không chỉ có Trương Quân phát ra cảm khái, Vô Giác và Lý Nguyên cũng có suy nghĩ giống như vậy. Nghĩ đến lúc trước đã khinh thường Hứa Chiêu, bọn họ đều cảm thấy hổ thẹn.
Bọn họ bắt quỷ đã nhiều năm, chỉ có một chút danh tiếng ở trong loài người, đâu giống như Hứa Chiêu, chỉ dựa vào danh hiệu “Ngọc Diện Bá Vương” đã làm chúng quỷ sợ tới mức chạy tán loạn khắp nơi.
Bọn họ thật sự kém cô quá nhiều, về sau không thể trông mặt mà bắt hình dong.
“Đúng là hậu sinh khả uý, Trường Giang sóng sau đè sóng trước a.”
Hứa Chiêu: “……”
Nhìn thấy Hứa Chiêu trầm mặt, quỷ bị tai nạn xe bị cô túm ở trong tay đã vô cùng sợ hãi, sợ Hứa Chiêu không vui sẽ trực tiếp đánh nó một trận, nó từng nghe một tin đồn.
Trong truyền thuyết, Ngọc Diện Bá Vương - Hứa Chiêu lớn lên xinh đẹp nhưng lại vô cùng hung ác, cho dù là quỷ hay là yêu, ở trong tay cô đều đánh không được một hiệp.
Vận khí tốt, chỉ bị Hứa Chiêu đánh một trận rồi thả chạy. Vận khí không tốt, sẽ bị Hứa Chiêu đưa đi lao động cải tạo. Càng xui xẻo, nói không chừng sẽ bị Hứa Chiêu đánh đến hồn phi phách tán.
Quỷ bị tai nạn xe càng nghĩ càng sợ hãi, nó chỉ muốn làm một con quỷ tự do, không muốn bị đánh, không muốn đi lao động cải tạo, càng không muốn hồn phi phách tán.
Bởi vì sợ hãi, quỷ bị tai nạn xe ở trong tay Hứa Chiêu đã muốn mềm nhũn thành một vũng bùn.
Nhìn nó thật đáng thương, Hứa Chiêu cũng không so đo nhiều với nó.
Quỷ bị tai nạn xe chỉ là người bị hại, bị chủ nhân sau lưng Trành quỷ lấy thủ đoạn đặc thù hấp dẫn đến nơi đây, dùng nó để đối phó Trần Quang Kiến. Nếu lần này quỷ bị tai nạn xe thật sự làm con người bị thương, nói không chừng sẽ sa đọa thành lệ quỷ.
Sau khi bị Hứa Chiêu buông ra, quỷ bị tai nạn xe cảm thấy không thể tin nổi, Ngọc Diện Bá Vương không đánh nó à?
Nó hoảng hốt một lát, thấy Hứa Chiêu không có ý muốn so đo với nó, quỷ bị tai nạn xe nhanh chóng bò lên từ trên mặt đất, nó vừa té ngã vừa lộn nhào mà rời đi nơi này. Nó rất sợ mình đi chậm, Hứa Chiêu hối hận, lại bắt nó đánh một trận.
Quỷ bị tai nạn xe có người bạn quỷ không tệ, sau khi quỷ bị tai nạn xe bị Hứa Chiêu bắt, nó vẫn luôn trốn ở một bên lặng lẽ quan sát, lo lắng cho an nguy của quỷ bị tai nạn xe, lại khiếp sợ trước uy danh của Hứa Chiêu, cho nên không dám tiến lên.
Nhìn thấy quỷ bị tai nạn xe được Hứa Chiêu thả đi, nó mới thở một hơi nhẹ nhõm, nó cùng quỷ bị tai nạn xe vai sát vai, cùng nhau chạy đi.
Một bên chạy, một bên cảm thấy may mắn mà nghị luận với nhau.
“Ngọc Diện Bá Vương đúng là danh bất hư truyền, chỉ nhìn từ xa, tôi đã cảm thấy sợ hãi. Cậu cũng thật lợi hại, có thể chạy thoát từ trong tay cô ta.”
“Đừng nói nữa, tôi cũng không biết vì sao cô ta lại thả tôi đi, tóm lại là do vận khí của tôi tốt. Cậu không thấy tôi đã bị dọa đến ngất xỉu à? Đến bây giờ tay chân của tôi vẫn còn đang mềm nhũn.”
“Chạy nhanh đi, nói không chừng cô ta đang hối hận, lại muốn chạy tới bắt chúng ta.”
Hai quỷ chạy nhanh như chớp, giống như phía sau bọn họ có lệ quỷ đang đuổi theo.
Hứa Chiêu: “???” Rõ ràng bọn nó là quỷ, cô mới là người, bọn nó có cần sợ cô như vậy không?
Hứa Chiêu cảm thấy lần sau mình nhìn thấy Vương Cương, phải tâm sự với nó về chuyện của Ngọc Diện Bá Vương.
Vương Cương đang chạy xe buýt thì đánh một cái hắt xì, quỷ hành khách ở ghế sau quan tâm nói: “Vương Cương, anh làm sao vậy?”
Vương Cương xoa xoa cái mũi, không thèm để ý nói: “Có thể là vợ của tôi lại nhớ tôi, đang đốt vàng mã cho tôi.”
Quỷ hành khách hâm mộ: “Có vợ thật tốt, tôi thật đáng thương trước khi chết là chó độc thân, sau khi chết cũng là chó độc thân.”
Vương Cương cổ vũ nó: “Nghe người trong Nguy Quản Cục nói bên chính phủ muốn tổ chức một hoạt động giúp quỷ giao lưu với nhau, cậu có thể đi tham gia, nói không chừng sẽ thoát ế.”
“Nguy Quản Cục còn tổ chức loại hoạt động này?” Quỷ độc thân hưng phấn, nói lên một đề tài khác, “Đúng rồi, Vương ca, anh có thể kể tiếp về chuyện xưa của Ngọc Diện Bá Vương chế phục Bạch Xà không, lần trước tôi chỉ nghe được một nửa chuyện xưa, hiện tại tôi còn đang nhớ thương đây nè.”
Vương Cương ha ha cười: “Vậy hiện tại tôi sẽ kể cho cậu đoạn chuyện xưa còn lại.”
Hứa Chiêu buông tha quỷ bị tai nạn xe, một lần nữa đi trở về bên cạnh xe của Trần Quang Kiến.
Thấy hai mắt của Trần Quang Kiến đang tỏa sáng nhìn cô, Hứa Chiêu có trực giác không ổn, quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của cô, Trần Quang Kiến nói: “Không ngờ Hứa đại sư lại xông ra danh hiệu vang dội như vậy ở Quỷ giới. Ngọc Diện Bá Vương, vừa nghe đã thấy uy vũ và khí phách.”
Hứa Chiêu chết lặng, cô là một thiên sư luôn nói đạo lý và hiền lành, tại sao lại bị chúng quỷ đặt tên như thế?
Trần Quang Kiến rất hối hận vì lúc trước không tin tưởng Hứa Chiêu, nhưng hiện tại muốn đền bù cũng không muộn: “Vì để xứng đôi với thân phận Ngọc Diện Bá Vương của đại sư, tôi nhất định cho đại sư một bao lì xí lớn.”
Hứa Chiêu nuốt xuống lời phản bác, danh hiệu Ngọc Diện Bá Vương cũng không phải không được, chỉ cần cho tiền đúng chỗ là được.
Hoàng Đại nương tử nhàm chán mà đè Bạch Cốt Tinh, Bạch Cốt Tinh đang khóc sướt mướt, thấy Hứa Chiêu trở về, lại cưỡng ép chính mình thu hồi tiếng khóc nức nở, bộ xương của nó vẫn còn sợ hãi nên đang run rẩy.
Trành quỷ cũng bị danh hiệu của Hứa Chiêu làm sợ tới mức run bần bật, làm một con quỷ nuôi trong nhà, ngày thường nó ít giao lưu với cô hồn dã quỷ, cho nên không biết đề tài đang lưu hành trong Quỷ giới.
Nhưng thấy Hứa Chiêu chỉ cần lộ mặt, đã làm chúng quỷ sợ tới mức chạy trốn khắp nơi, biết mình đã đá phải ván sắt, trong lòng nó càng khẩn trương, nỗ lực suy nghĩ lúc trước nó có chỗ nào đắc tội Hứa Chiêu không.
Hứa Chiêu nhìn Bạch Cốt Tinh và Trành quỷ trên mặt đất, suy nghĩ đóng gói bọn nó như thế nào để đưa cho Trần Quang Kiến.
Nhìn Bạch Cốt Tinh và Trành quỷ rụt người co thành một vòng tròn, Trần Quang Kiến cảm thấy ấn tượng về sự khủng bố của quỷ quái ở trong lòng ông ta đã bị Hứa Chiêu tiêu diệt, hiện giờ ông ta cũng không còn sợ chúng nó.
Nhưng đối với suy nghĩ muốn đóng gói đưa Bạch Cốt Tinh và Trành cho ông ta của Hứa Chiêu, ông ta vẫn không thể tiếp thu được.
Ông ta chỉ là một người bình thường, không có phúc để tiêu thụ món quà này của Hứa Chiêu.
May mắn ngoại trừ Hứa Chiêu, nơi này còn có ba người bình thường, có thể lý giải tâm tình của ông ta.
Trương Quân nhìn ra Trần Quang Kiến đang rối rắm, ông ta đi đến bên người Hứa Chiêu, đầu tiên là khom lưng trịnh trọng xin lỗi Hứa Chiêu: “Hứa đạo hữu, lúc trước thái độ của tôi không đúng, tôi xin lỗi cô.”
Trương Quân đang nói tới chuyện ông ta đã châm chọc Hứa Chiêu, ban đầu ông ta cho rằng Hứa Chiêu là kẻ lừa gạt, nhìn Hứa Chiêu rất chướng mắt, cho nên ở trên xe và ở công trường mới châm chọc mỉa mai Hứa Chiêu.
Nhưng sau khi trải qua chuyện của Bạch Cốt Tinh và Trành quỷ, Hứa Chiêu đã chứng minh được thực lực của mình.
Trương Quân rất kiêu ngạo, nhưng bản chất cũng không xấu, cũng không bởi vì Hứa Chiêu nhỏ tuổi hơn ông ta, mà không thừa nhận sai lầm của mình.
Bởi vì khi còn nhỏ đã từng trải qua, cho nên Hứa Chiêu đã có thói quen bị người khác nhìn thành kẻ lừa đảo, cô cũng không để thái độ của Trương Quân ở trong lòng.
Thấy Hứa Chiêu không để ý tới chuyện lúc trước, vẻ mặt của Trương Quân cũng tự nhiên hơn nhiều, cảm khái nói: “Hứa đạo hữu có lòng dạ rộng lớn, khó trách tuổi còn trẻ mà thanh danh đã truyền đến Quỷ giới.”
Hứa Chiêu: “……” Thanh danh này không đề cập tới cũng được.
Nói xin lỗi xong, Trương Quân đã nhanh chóng giải vây giúp Trần Quang Kiến: “Hứa đạo hữu bắt được Trành quỷ, chủ nhân của Trành quỷ sẽ bị phản phệ, e rằng giờ phút này người đó đang nắm chặt thời gian để tu dưỡng, nhấc không nổi tinh thần tới đối phó Trần tổng. Bạch Cốt Tinh cũng bị bắt lấy, hiện giờ chỉ cần giải quyết chuyện phần mộ tổ tiên, Trần tổng đã có thể hoàn toàn yên tâm.”
“Nhưng Trần tổng chỉ là một người bình thường, e rằng không tiếp nhận được món quà là Bạch Cốt Tinh và Trành quỷ.”
Trần Quang Kiến vội vàng gật đầu, làm cho Hứa Chiêu biết suy nghĩ của mình.
Hứa Chiêu đá đá Bạch Cốt Tinh và Tránh quỷ: “Vậy chúng ta xử lý bọn nó như thế nào?”
Trành quỷ đã nói rõ ràng lí do nó muốn đối phó Trần Quang Kiến, nhưng chưa nói ra chủ nhân của nó rốt cuộc là ai.
Nó và chủ nhân có khế ước, nếu phản bội chủ nhân, Trành quỷ sẽ bị hồn phi phách tán. Bởi vậy, cho dù nó sợ hãi Hứa Chiêu, nó cũng chỉ nói hàm hồ chuyện đã xảy ra, không dám lộ ra chuyện của chủ nhân nó.
Hứa Chiêu bắt quỷ bắt yêu không thành vấn đề, nhưng xử lý như thế nào, đúng là không có kinh nghiệm.
Tuy thực lực của Trương Quân kém hơn Hứa Chiêu, nhưng lại có kinh nghiệm nhiều hơn Hứa Chiêu: “Trong tình huống này thì báo nguy là biện pháp nhanh nhất và tiện nhất.”
“Cảnh sát cũng xử lý loại chuyện này?” Hứa Chiêu tò mò, cô tới Kinh Thị không lâu, đối với tình huống ở Kinh Thị cũng không hiểu biết bằng Trương Quân, chỉ có chút nghi hoặc, chuyện của quỷ quái mà cảnh sát cũng quản luôn sao?
Tần Thâm cũng là cảnh sát, nhưng anh ta hoàn toàn không biết gì về chuyện của quỷ quái, trong lúc vô tình đã lên nhầm xe buýt quỷ, mới mở ra cánh cửa của thế giới mới.
Trương Quân hơi mỉm cười: “Cảnh sát bình thường sẽ không quản những việc này, chúng ta muốn tìm chính là Cục Cảnh Sát của giới thiên sư—— Nguy Quản Cục.”
Lại là Nguy Quản Cục, Hứa Chiêu cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng lại cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên.
Nghĩ đến Nguy Quản Cục, cô sẽ nhớ tới kim chủ ba ba của Nguy Quản Cục là Diệp Cẩn Ngôn, cũng không biết hiện giờ tình huống của Diệp Cẩn Ngôn như thế nào. Cô để hạc giấy ở bên người Diệp Cẩn Ngôn cũng không thấy nó báo động, nói vậy Diệp Cẩn Ngôn hẳn là không gặp được chuyện nguy hiểm.
Biết Trần Quang Kiến không cần Bạch Cốt Tinh và Trành quỷ, Hứa Chiêu đã giao chúng nó cho ba người Trương Quân thay nhau bảo quản.
Trần Quang Kiến thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng ông ta cũng không cần nhận món quà sẽ mang đến áp lực quá lớn cho ông ta.
Chuyện của Trần Quang Kiến còn chưa giải quyết hoàn toàn, từ trong miệng Trành quỷ bọn họ biết được phong thuỷ của phần mộ tổ tiên nhà họ Trần đã bị phá hư.
Trung tâm thương mại Quang Kiến xảy ra chuyện ngoài ý muốn mọi người đều biết, đặc biệt là người ở Kinh Thị, bảng hiệu Trung tâm thương mại Quang Kiến vỡ ra càng bị người chú ý, hiện tại còn ở trên hot search Weibo.
Bởi vậy chuyện phong thuỷ của phần mộ tổ tiên cần phải nhanh chóng giải quyết.
Nói là phần mộ tổ tiên, kỳ thật chỉ là phần mộ của ông nội Trần Quang Kiến.
Ông nội Trần Quang Kiến năm đó lẻ loi một mình đi vào Kinh Thị dốc sức làm việc, xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Lúc đầu Trần Quang Kiến cũng dựa vào tiền của ông nội Trần cho, mới có thể sáng lập ra tập đoàn Quang Kiến, phát triển cho tới quy mô bây giờ.
Ông nội Trần Quang Kiến chết chưa quá 5 năm, thi thể được an táng trong nghĩa trang nổi tiếng ở Kinh Thị. Thời điểm hạ táng, cha của Trần Quang Kiến cũng mời đại sư tới xem qua phong thuỷ, cũng không có bất luận vấn đề gì.
Nhưng sau khi bọn họ đi đến trước mộ của ông nội Trần Quang Kiến, Trần Quang Kiến lại lắp bắp kinh hãi.
Thời điểm ông nội của Trần Quang Kiến qua đời, nhà họ Trần đã phát đạt, mộ bia của ông nội Trần Quang Kiến được làm bằng chất liệu tốt nhất.
Tới này thanh minh Trần Quang Kiến cũng đến nơi này tế bái ông nội, khi đó phần mộ không có vấn đề gì. Nhưng hiện tại trên mộ bia lại bị đổ đầy phân của các loại động vật, phía trên mộ bia ẩn ẩn có thể thấy được vết rách.
Nhìn thấy tình huống của mộ bia, Trần Quang Kiến và Trần Thu Miểu không hiểu phong thuỷ cũng biết phong thuỷ của ngôi mộ đã bị phá hư.
Trần Quang Kiến tức giận đến hai mắt đều đỏ, hủy ngôi mộ của ông nội Trần chính là khiêu khích nhà họ Trần bọn họ: “Chu Văn Hữu.”
Bọn họ bắt quỷ đã nhiều năm, chỉ có một chút danh tiếng ở trong loài người, đâu giống như Hứa Chiêu, chỉ dựa vào danh hiệu “Ngọc Diện Bá Vương” đã làm chúng quỷ sợ tới mức chạy tán loạn khắp nơi.
Bọn họ thật sự kém cô quá nhiều, về sau không thể trông mặt mà bắt hình dong.
“Đúng là hậu sinh khả uý, Trường Giang sóng sau đè sóng trước a.”
Hứa Chiêu: “……”
Nhìn thấy Hứa Chiêu trầm mặt, quỷ bị tai nạn xe bị cô túm ở trong tay đã vô cùng sợ hãi, sợ Hứa Chiêu không vui sẽ trực tiếp đánh nó một trận, nó từng nghe một tin đồn.
Trong truyền thuyết, Ngọc Diện Bá Vương - Hứa Chiêu lớn lên xinh đẹp nhưng lại vô cùng hung ác, cho dù là quỷ hay là yêu, ở trong tay cô đều đánh không được một hiệp.
Vận khí tốt, chỉ bị Hứa Chiêu đánh một trận rồi thả chạy. Vận khí không tốt, sẽ bị Hứa Chiêu đưa đi lao động cải tạo. Càng xui xẻo, nói không chừng sẽ bị Hứa Chiêu đánh đến hồn phi phách tán.
Quỷ bị tai nạn xe càng nghĩ càng sợ hãi, nó chỉ muốn làm một con quỷ tự do, không muốn bị đánh, không muốn đi lao động cải tạo, càng không muốn hồn phi phách tán.
Bởi vì sợ hãi, quỷ bị tai nạn xe ở trong tay Hứa Chiêu đã muốn mềm nhũn thành một vũng bùn.
Nhìn nó thật đáng thương, Hứa Chiêu cũng không so đo nhiều với nó.
Quỷ bị tai nạn xe chỉ là người bị hại, bị chủ nhân sau lưng Trành quỷ lấy thủ đoạn đặc thù hấp dẫn đến nơi đây, dùng nó để đối phó Trần Quang Kiến. Nếu lần này quỷ bị tai nạn xe thật sự làm con người bị thương, nói không chừng sẽ sa đọa thành lệ quỷ.
Sau khi bị Hứa Chiêu buông ra, quỷ bị tai nạn xe cảm thấy không thể tin nổi, Ngọc Diện Bá Vương không đánh nó à?
Nó hoảng hốt một lát, thấy Hứa Chiêu không có ý muốn so đo với nó, quỷ bị tai nạn xe nhanh chóng bò lên từ trên mặt đất, nó vừa té ngã vừa lộn nhào mà rời đi nơi này. Nó rất sợ mình đi chậm, Hứa Chiêu hối hận, lại bắt nó đánh một trận.
Quỷ bị tai nạn xe có người bạn quỷ không tệ, sau khi quỷ bị tai nạn xe bị Hứa Chiêu bắt, nó vẫn luôn trốn ở một bên lặng lẽ quan sát, lo lắng cho an nguy của quỷ bị tai nạn xe, lại khiếp sợ trước uy danh của Hứa Chiêu, cho nên không dám tiến lên.
Nhìn thấy quỷ bị tai nạn xe được Hứa Chiêu thả đi, nó mới thở một hơi nhẹ nhõm, nó cùng quỷ bị tai nạn xe vai sát vai, cùng nhau chạy đi.
Một bên chạy, một bên cảm thấy may mắn mà nghị luận với nhau.
“Ngọc Diện Bá Vương đúng là danh bất hư truyền, chỉ nhìn từ xa, tôi đã cảm thấy sợ hãi. Cậu cũng thật lợi hại, có thể chạy thoát từ trong tay cô ta.”
“Đừng nói nữa, tôi cũng không biết vì sao cô ta lại thả tôi đi, tóm lại là do vận khí của tôi tốt. Cậu không thấy tôi đã bị dọa đến ngất xỉu à? Đến bây giờ tay chân của tôi vẫn còn đang mềm nhũn.”
“Chạy nhanh đi, nói không chừng cô ta đang hối hận, lại muốn chạy tới bắt chúng ta.”
Hai quỷ chạy nhanh như chớp, giống như phía sau bọn họ có lệ quỷ đang đuổi theo.
Hứa Chiêu: “???” Rõ ràng bọn nó là quỷ, cô mới là người, bọn nó có cần sợ cô như vậy không?
Hứa Chiêu cảm thấy lần sau mình nhìn thấy Vương Cương, phải tâm sự với nó về chuyện của Ngọc Diện Bá Vương.
Vương Cương đang chạy xe buýt thì đánh một cái hắt xì, quỷ hành khách ở ghế sau quan tâm nói: “Vương Cương, anh làm sao vậy?”
Vương Cương xoa xoa cái mũi, không thèm để ý nói: “Có thể là vợ của tôi lại nhớ tôi, đang đốt vàng mã cho tôi.”
Quỷ hành khách hâm mộ: “Có vợ thật tốt, tôi thật đáng thương trước khi chết là chó độc thân, sau khi chết cũng là chó độc thân.”
Vương Cương cổ vũ nó: “Nghe người trong Nguy Quản Cục nói bên chính phủ muốn tổ chức một hoạt động giúp quỷ giao lưu với nhau, cậu có thể đi tham gia, nói không chừng sẽ thoát ế.”
“Nguy Quản Cục còn tổ chức loại hoạt động này?” Quỷ độc thân hưng phấn, nói lên một đề tài khác, “Đúng rồi, Vương ca, anh có thể kể tiếp về chuyện xưa của Ngọc Diện Bá Vương chế phục Bạch Xà không, lần trước tôi chỉ nghe được một nửa chuyện xưa, hiện tại tôi còn đang nhớ thương đây nè.”
Vương Cương ha ha cười: “Vậy hiện tại tôi sẽ kể cho cậu đoạn chuyện xưa còn lại.”
Hứa Chiêu buông tha quỷ bị tai nạn xe, một lần nữa đi trở về bên cạnh xe của Trần Quang Kiến.
Thấy hai mắt của Trần Quang Kiến đang tỏa sáng nhìn cô, Hứa Chiêu có trực giác không ổn, quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của cô, Trần Quang Kiến nói: “Không ngờ Hứa đại sư lại xông ra danh hiệu vang dội như vậy ở Quỷ giới. Ngọc Diện Bá Vương, vừa nghe đã thấy uy vũ và khí phách.”
Hứa Chiêu chết lặng, cô là một thiên sư luôn nói đạo lý và hiền lành, tại sao lại bị chúng quỷ đặt tên như thế?
Trần Quang Kiến rất hối hận vì lúc trước không tin tưởng Hứa Chiêu, nhưng hiện tại muốn đền bù cũng không muộn: “Vì để xứng đôi với thân phận Ngọc Diện Bá Vương của đại sư, tôi nhất định cho đại sư một bao lì xí lớn.”
Hứa Chiêu nuốt xuống lời phản bác, danh hiệu Ngọc Diện Bá Vương cũng không phải không được, chỉ cần cho tiền đúng chỗ là được.
Hoàng Đại nương tử nhàm chán mà đè Bạch Cốt Tinh, Bạch Cốt Tinh đang khóc sướt mướt, thấy Hứa Chiêu trở về, lại cưỡng ép chính mình thu hồi tiếng khóc nức nở, bộ xương của nó vẫn còn sợ hãi nên đang run rẩy.
Trành quỷ cũng bị danh hiệu của Hứa Chiêu làm sợ tới mức run bần bật, làm một con quỷ nuôi trong nhà, ngày thường nó ít giao lưu với cô hồn dã quỷ, cho nên không biết đề tài đang lưu hành trong Quỷ giới.
Nhưng thấy Hứa Chiêu chỉ cần lộ mặt, đã làm chúng quỷ sợ tới mức chạy trốn khắp nơi, biết mình đã đá phải ván sắt, trong lòng nó càng khẩn trương, nỗ lực suy nghĩ lúc trước nó có chỗ nào đắc tội Hứa Chiêu không.
Hứa Chiêu nhìn Bạch Cốt Tinh và Trành quỷ trên mặt đất, suy nghĩ đóng gói bọn nó như thế nào để đưa cho Trần Quang Kiến.
Nhìn Bạch Cốt Tinh và Trành quỷ rụt người co thành một vòng tròn, Trần Quang Kiến cảm thấy ấn tượng về sự khủng bố của quỷ quái ở trong lòng ông ta đã bị Hứa Chiêu tiêu diệt, hiện giờ ông ta cũng không còn sợ chúng nó.
Nhưng đối với suy nghĩ muốn đóng gói đưa Bạch Cốt Tinh và Trành cho ông ta của Hứa Chiêu, ông ta vẫn không thể tiếp thu được.
Ông ta chỉ là một người bình thường, không có phúc để tiêu thụ món quà này của Hứa Chiêu.
May mắn ngoại trừ Hứa Chiêu, nơi này còn có ba người bình thường, có thể lý giải tâm tình của ông ta.
Trương Quân nhìn ra Trần Quang Kiến đang rối rắm, ông ta đi đến bên người Hứa Chiêu, đầu tiên là khom lưng trịnh trọng xin lỗi Hứa Chiêu: “Hứa đạo hữu, lúc trước thái độ của tôi không đúng, tôi xin lỗi cô.”
Trương Quân đang nói tới chuyện ông ta đã châm chọc Hứa Chiêu, ban đầu ông ta cho rằng Hứa Chiêu là kẻ lừa gạt, nhìn Hứa Chiêu rất chướng mắt, cho nên ở trên xe và ở công trường mới châm chọc mỉa mai Hứa Chiêu.
Nhưng sau khi trải qua chuyện của Bạch Cốt Tinh và Trành quỷ, Hứa Chiêu đã chứng minh được thực lực của mình.
Trương Quân rất kiêu ngạo, nhưng bản chất cũng không xấu, cũng không bởi vì Hứa Chiêu nhỏ tuổi hơn ông ta, mà không thừa nhận sai lầm của mình.
Bởi vì khi còn nhỏ đã từng trải qua, cho nên Hứa Chiêu đã có thói quen bị người khác nhìn thành kẻ lừa đảo, cô cũng không để thái độ của Trương Quân ở trong lòng.
Thấy Hứa Chiêu không để ý tới chuyện lúc trước, vẻ mặt của Trương Quân cũng tự nhiên hơn nhiều, cảm khái nói: “Hứa đạo hữu có lòng dạ rộng lớn, khó trách tuổi còn trẻ mà thanh danh đã truyền đến Quỷ giới.”
Hứa Chiêu: “……” Thanh danh này không đề cập tới cũng được.
Nói xin lỗi xong, Trương Quân đã nhanh chóng giải vây giúp Trần Quang Kiến: “Hứa đạo hữu bắt được Trành quỷ, chủ nhân của Trành quỷ sẽ bị phản phệ, e rằng giờ phút này người đó đang nắm chặt thời gian để tu dưỡng, nhấc không nổi tinh thần tới đối phó Trần tổng. Bạch Cốt Tinh cũng bị bắt lấy, hiện giờ chỉ cần giải quyết chuyện phần mộ tổ tiên, Trần tổng đã có thể hoàn toàn yên tâm.”
“Nhưng Trần tổng chỉ là một người bình thường, e rằng không tiếp nhận được món quà là Bạch Cốt Tinh và Trành quỷ.”
Trần Quang Kiến vội vàng gật đầu, làm cho Hứa Chiêu biết suy nghĩ của mình.
Hứa Chiêu đá đá Bạch Cốt Tinh và Tránh quỷ: “Vậy chúng ta xử lý bọn nó như thế nào?”
Trành quỷ đã nói rõ ràng lí do nó muốn đối phó Trần Quang Kiến, nhưng chưa nói ra chủ nhân của nó rốt cuộc là ai.
Nó và chủ nhân có khế ước, nếu phản bội chủ nhân, Trành quỷ sẽ bị hồn phi phách tán. Bởi vậy, cho dù nó sợ hãi Hứa Chiêu, nó cũng chỉ nói hàm hồ chuyện đã xảy ra, không dám lộ ra chuyện của chủ nhân nó.
Hứa Chiêu bắt quỷ bắt yêu không thành vấn đề, nhưng xử lý như thế nào, đúng là không có kinh nghiệm.
Tuy thực lực của Trương Quân kém hơn Hứa Chiêu, nhưng lại có kinh nghiệm nhiều hơn Hứa Chiêu: “Trong tình huống này thì báo nguy là biện pháp nhanh nhất và tiện nhất.”
“Cảnh sát cũng xử lý loại chuyện này?” Hứa Chiêu tò mò, cô tới Kinh Thị không lâu, đối với tình huống ở Kinh Thị cũng không hiểu biết bằng Trương Quân, chỉ có chút nghi hoặc, chuyện của quỷ quái mà cảnh sát cũng quản luôn sao?
Tần Thâm cũng là cảnh sát, nhưng anh ta hoàn toàn không biết gì về chuyện của quỷ quái, trong lúc vô tình đã lên nhầm xe buýt quỷ, mới mở ra cánh cửa của thế giới mới.
Trương Quân hơi mỉm cười: “Cảnh sát bình thường sẽ không quản những việc này, chúng ta muốn tìm chính là Cục Cảnh Sát của giới thiên sư—— Nguy Quản Cục.”
Lại là Nguy Quản Cục, Hứa Chiêu cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng lại cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên.
Nghĩ đến Nguy Quản Cục, cô sẽ nhớ tới kim chủ ba ba của Nguy Quản Cục là Diệp Cẩn Ngôn, cũng không biết hiện giờ tình huống của Diệp Cẩn Ngôn như thế nào. Cô để hạc giấy ở bên người Diệp Cẩn Ngôn cũng không thấy nó báo động, nói vậy Diệp Cẩn Ngôn hẳn là không gặp được chuyện nguy hiểm.
Biết Trần Quang Kiến không cần Bạch Cốt Tinh và Trành quỷ, Hứa Chiêu đã giao chúng nó cho ba người Trương Quân thay nhau bảo quản.
Trần Quang Kiến thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng ông ta cũng không cần nhận món quà sẽ mang đến áp lực quá lớn cho ông ta.
Chuyện của Trần Quang Kiến còn chưa giải quyết hoàn toàn, từ trong miệng Trành quỷ bọn họ biết được phong thuỷ của phần mộ tổ tiên nhà họ Trần đã bị phá hư.
Trung tâm thương mại Quang Kiến xảy ra chuyện ngoài ý muốn mọi người đều biết, đặc biệt là người ở Kinh Thị, bảng hiệu Trung tâm thương mại Quang Kiến vỡ ra càng bị người chú ý, hiện tại còn ở trên hot search Weibo.
Bởi vậy chuyện phong thuỷ của phần mộ tổ tiên cần phải nhanh chóng giải quyết.
Nói là phần mộ tổ tiên, kỳ thật chỉ là phần mộ của ông nội Trần Quang Kiến.
Ông nội Trần Quang Kiến năm đó lẻ loi một mình đi vào Kinh Thị dốc sức làm việc, xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Lúc đầu Trần Quang Kiến cũng dựa vào tiền của ông nội Trần cho, mới có thể sáng lập ra tập đoàn Quang Kiến, phát triển cho tới quy mô bây giờ.
Ông nội Trần Quang Kiến chết chưa quá 5 năm, thi thể được an táng trong nghĩa trang nổi tiếng ở Kinh Thị. Thời điểm hạ táng, cha của Trần Quang Kiến cũng mời đại sư tới xem qua phong thuỷ, cũng không có bất luận vấn đề gì.
Nhưng sau khi bọn họ đi đến trước mộ của ông nội Trần Quang Kiến, Trần Quang Kiến lại lắp bắp kinh hãi.
Thời điểm ông nội của Trần Quang Kiến qua đời, nhà họ Trần đã phát đạt, mộ bia của ông nội Trần Quang Kiến được làm bằng chất liệu tốt nhất.
Tới này thanh minh Trần Quang Kiến cũng đến nơi này tế bái ông nội, khi đó phần mộ không có vấn đề gì. Nhưng hiện tại trên mộ bia lại bị đổ đầy phân của các loại động vật, phía trên mộ bia ẩn ẩn có thể thấy được vết rách.
Nhìn thấy tình huống của mộ bia, Trần Quang Kiến và Trần Thu Miểu không hiểu phong thuỷ cũng biết phong thuỷ của ngôi mộ đã bị phá hư.
Trần Quang Kiến tức giận đến hai mắt đều đỏ, hủy ngôi mộ của ông nội Trần chính là khiêu khích nhà họ Trần bọn họ: “Chu Văn Hữu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.