Thiên Kim Thật Là Một Đại Lão

Chương 39: Tôi Hát Nghe Có Hay Không ?

Bảo Điển

07/11/2022

Nhìn thấy đại sư được mời đến bắt đầu hát kinh kịch, phản ứng thứ nhất của Lư Vọng Giang không phải là sợ hãi, mà là yên lặng tính toán lượng công việc sẽ bị chậm trễ trong mấy ngày tiếp theo, lại muốn tốn bao nhiêu tiền.

Càng suy nghĩ Lư Vọng Giang càng thấy tuyệt vọng.

Gần đây Lư Vọng Giang quá xui xẻo, ông ta là đạo diễn rất có danh vọng, nhưng một đoạn thời gian trước vận khí không được tốt, ba bộ phim truyền hình được quay liên tục, không có một bộ nào có nhiệt độ, toàn nằm liệt giữa đường.

Cư dân mạng nghị luận sôi nổi về ông ta, cảm thấy ông ta đã hết thời, người châm chọc ông ta cũng nhiều.

Không chỉ khán giả và cư dân mạng cảm thấy Lư Vọng Giang hết thời, ngay cả người đầu tư cũng do dự có muốn tiếp tục đầu tư cho Lư Vọng Giang hay không.

Người đầu tư chỉ nhìn lợi ích, ba bộ phim truyền hình của Lư Vọng Giang đều không nổi bật, cho dù trước kia Lư Vọng Giang có danh tiếng, bọn họ cũng lo lắng Lư Vọng Giang đứng dậy không nổi, bọn họ lo lắng tiền đầu tư đưa ra ngoài như ném đá trên sông.

Lư Vọng Giang đương nhiên sẽ không nhận mệnh, ông ta cảm thấy ba bộ phim truyền hình lúc trước không có nhiệt độ là bởi vì vận khí của ông ta không tốt, không biết đón ý nói hùa trên thị trường phim ảnh.

Ông ta đã đặc biệt tìm tới biên kịch gần đây có chút danh tiếng, để biên kịch cho bộ phim truyền hình mới này. Đồng thời tốn chút tâm tư tìm bạn cũ trước kia, buông tha mặt già, cầu người ta đầu tư, còn ra giá cao mời Trang Thanh Mộng tham gia vào đoàn phim.

Tuy rằng Trang Thanh Mộng có rất nhiều tiểu sử đen, nhưng cô ta nổi tiếng, hiện tại thứ mà Lư Vọng Giang muốn chính là sự nổi tiếng.

Hết thảy đều chuẩn bị ổn thoả, Lư Vọng Giang cảm thấy lần này chính là cơ hội cho ông ta xoay người, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, đoàn phim của ông ta lại gặp quỷ.

Lư Vọng Giang rất bi phẫn, vị đại sư trước mặt đã bị quỷ bám vào người, hoàn toàn không nhận thấy được tâm lý của ông ta, còn đang vui vẻ mà ca hát, nó hát kinh kịch xong, nó lại bắt đầu hát mẫu đơn đình.

“Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên, thưởng tâm nhạc sự thùy gia viện.”

Đại sư còn cười hỏi ông ta: “Đạo diễn, tôi hát có hay không?”

Cũng đừng nói, nó hát còn hay hơn diễn viên đóng vai nữ ca sĩ.

Lư Vọng Giang sửng sốt một chút, rốt cuộc cũng ý thức được tình huống ở trước mắt ông ta, ông ta đối diện với quỷ, quỷ còn hỏi ông ta nó hát có hay không.

Lư Vọng Giang hậu tri hậu giác kêu lên: “A!”

Đúng vào lúc này, bên người ông ta đã vươn ra một bàn tay không quá cường tráng, bắt lấy Lư Vọng Giang, Lư Vọng Giang đã kêu gào lớn hơn.

“Lư đạo diễn, là tôi.” Giọng nói của Lục Thiếu Nham đã truyền tới bên tai Lư Vọng Giang, lúc này Lư Vọng Giang mới ý thức được bàn tay đang kéo lấy ông ta chính là biên kịch nhỏ được ông ta mời đến.

Lục Thiếu Nham vẫn luôn chú ý đến chuyện đoàn phim nháo quỷ, không nghĩ tới sau khi Lư Vọng Giang mang theo đại sư đi tới phòng đạo cụ, bên trong đã truyền ra tiếng hát tuồng.

Lục Thiếu Nham sao có thể không biết đã xảy ra chuyện gì, anh ta chính là người đã gặp qua nữ quỷ áo xanh.

Nhìn Lư Vọng Giang đã bị dọa đến choáng váng, Lục Thiếu Nham lập tức túm lấy ông ta xoay người chạy đi, vừa chạy vừa nói với Lư Vọng Giang: “Lư đạo diễn, tôi dẫn ông đi tìm đại sư.”

Trong lúc nguy hiểm, con người luôn có thể bộc phát ra sức mạnh rất lớn, tốc độ chạy của Lư Vọng Giang và Lục Thiếu Nham rất nhanh, gió đêm tiến vào trong miệng, Lư Vọng Giang cảm thấy rất khó chịu. Nhưng ông ta nghe thấy lời nói của Lục Thiếu Nham, tâm lý càng thêm khó chịu, giống như bị đâm mấy lổ.

Lư Vọng Giang nhịn không được mà thở dài: “Hiện tại đại sư đang bận đuổi theo chúng ta để hát tuồng kìa.”

Lục Thiếu Nham: “……”

Đại sư mặc váy đỏ, đang ở phía sau đuổi theo hai người họ, hát xong mẫu đơn đình, đã bắt đầu hát lên Bá Vương biệt Cơ.

Đại sư rõ ràng là một người đàn ông cao to, nhưng lúc hát âm thanh lại uyển chuyển tinh tế.



Lục Thiếu Nham và Lư Vọng Giang chạy trốn càng nhanh, chậm một bước sẽ chết.

Đại sư còn không ngừng hỏi: “Đạo diễn, tôi hát có hay không?”

Lục Thiếu Nham lớn tiếng hét lên: “Lư đạo diễn, vị đại sư mà tôi muốn dẫn ông đi tìm không phải là vị đại sư đang hát tuồng, mà là đại sư biết bắt quỷ.”

Trần Thu Miểu đang nghe Mâu Tĩnh Nguyệt nói về tin đồn của giới giải trí, bên tai truyền đến một âm thanh khác, cô ấy dừng lại bước chân, hỏi một câu kỳ lạ: “Các cậu có nghe được tiếng hát tuồng không?”

Ba người trong ký túc xá không ai trả lời, nhưng lại có một người đàn ông xa lạ hỏi ở bên tai cô ấy: “Cô cảm thấy tôi hát thế nào?”

Trần Thu Miểu ý thức được có chuyện không ổn, ngẩng đầu nhìn lại thì nhìn thấy một người đàn ông mặc váy đỏ đang đứng ở trước mặt, tạo dáng õng ẹo mà nhìn mình.

Trần Thu Miểu sợ tới mức lui ra phía sau một bước: “Nhìn cũng quá cay đôi mắt rồi?”

“Cay đôi mắt, cô dám nói nhìn tôi cay đôi mắt?”

Người đàn ông tạo dáng õng ẹo vung tay lên, váy đỏ liền dán ở trên mặt Trần Thu Miểu, Trần Thu Miểu cảm giác được trên mặt mình ướt dầm dề, cảm xúc này giống như máu?

Lư Vọng Giang và Lục Thiếu Nham cũng phát hiện ra khoảng cách giữa bọn họ và nữ quỷ có một nữ sinh viên trẻ tuổi, lập tức hét lớn: “Bạn học, có quỷ, chạy mau.”

Trần Thu Miểu cảm thấy hoa mắt, suýt chút nữa ngất xỉu, trên thế giới này sao lại có quỷ?

Người đàn ông mặc váy đỏ không thuận theo cũng không buông tha: “Tôi hát dễ nghe như vậy, sao lại nói tôi làm cay đôi mắt?”

Mắt thấy ống tay áo đỏ sắp cuốn lên cổ của Trần Thu Miểu, có một bàn tay từ phía sau Trần Thu Miểu đã bắt được ống tay áo đỏ, một lần túm lấy đã túm ra một nam quỷ mặc váy đỏ từ trên người của đại sư ra ngoài.

“Làm gì vậy? Quấy rầy nữ sinh viên à?” Hứa Chiêu chán ghét nhìn nam quỷ mặc váy đỏ, không nhịn được mà dùng ống tay áo của nam quỷ siết chặt cổ của nó.

Nam quỷ là quỷ thắt cổ, trên cổ có dấu ấn đỏ bừng, hiện giờ bị Hứa Chiêu siết chặt cổ, đầu lưỡi từ trong miệng đã rớt ra ngoài, lăn dài trên đất.

Lúc còn sống quỷ thắt cổ đã bị siết chết, giờ phút này bị Hứa Chiêu siết chặt cổ lại nhớ tới ký ức thống khổ trước khi chết. Rõ ràng đã là ma quỷ, nhưng từ cổ đến mặt của nó bắt đầu chậm rãi đổi thành màu đỏ, thở hồng hộc nói: “Đại sư tha mạng, tôi thật sự không có quấy rầy nữ sinh viên.”

Nhìn thấy Hứa Chiêu đi tới đây, hai mắt của Lục Thiếu Nham đã sáng ngời, anh ta lôi kéo Lư Vọng Giang chạy tới.

Nghe thấy quỷ thắt cổ phản bác, Lư Vọng Giang bi phẫn không thôi mà gào thét: “Anh không có quấy rầy nữ sinh viên, nhưng anh quấy rầy nam đạo diễn.”

Một đường bị quỷ thắt cổ truy đuổi, nghe quỷ thắt cổ hát tuồng, còn bị ép hỏi nó hát có hay không, Lư Vọng Giang đều sắp hỏng mất, thời điểm ông ta quay phim đều không có áp bức diễn viên như vậy.

Lư Vọng Giang cho rằng hôm nay mình sẽ chết ở chỗ này, không nghĩ tới đại sư trong miệng Lục Thiếu Nham lại đột nhiên xuất hiện, còn chế phục quỷ thắt cổ.

Lư Vọng Giang nhìn thoáng qua vị đại sư vốn dĩ đã tốn một số tiền lớn mời đến đang nằm té xỉu trên mặt đất, đại sư đáng tin cậy chắc chắn có, chỉ là ông ta không gặp được.

Trần Thu Miểu không có lá gan lớn như Lư Vọng Giang, cũng không giống như Lục Thiếu Nham từng gặp qua quỷ, đây là lần đầu tiên cô ấy gặp được tình huống này, cả người đều ngơ ngác.

Nhìn thấy Hứa Chiêu siết cổ của quỷ thắt cổ, rốt cuộc cũng có phản ứng, cô ấy ôm chặt eo Hứa Chiêu, khóc lớn : “Có quỷ.”

Sống chết trước mắt, Trần Thu Miểu hoàn toàn quên mất mâu thuẫn giữa mình và Hứa Chiêu, chỉ cảm thấy hình tượng Hứa Chiêu đánh bại quỷ thắt cổ đã trở nên cao lớn.

Không kịp đề phòng việc đột nhiên bị Trần Thu Miểu ôm, Hứa Chiêu phải lui ra phía sau một bước, bắt lấy ống tay áo đỏ càng chặt, cổ của quỷ thắt cổ cũng bị siết đến càng chặt.

Quỷ thắt cổ không có cách nào khác, chỉ có thể kéo dài đầu lưỡi, xoay người mặt đối mặt mà nhìn Hứa Chiêu: “Đại sư tha mạng, tôi thật sự không có quấy rầy bọn họ, tôi chỉ muốn tìm một sân khấu, làm cho mọi người đều có thể nhìn thấy tôi hát tuồng.”

“Thì ra là một con quỷ có lý tưởng …… Tôi không quan tâm anh có lý tưởng hay không, anh mau lấy đầu lưỡi ra xa một chút.”



Sau khi quỷ thắt cổ xoay người, chính diện đối mặt với Hứa Chiêu, nó rũ xuống đầu lưỡi dán ở bên chân Hứa Chiêu.

Hoàng Đại nương tử đang đứng ở trên người Hứa Chiêu ghét bỏ mà nhìn quỷ thắt cổ, nó biến về nguyên hình, đuôi to lông xù xù quét qua quỷ thắt cổ, đánh quỷ thắt cổ vài lần.

Trần Thu Miểu trợn to hai mắt: “Cậu thật sự đang nuôi dưỡng yêu quái?”

Hứa Chiêu gật gật đầu.

Trần Thu Miểu như suy nghĩ tới điều gì, nuốt nước miếng: “Vậy cậu nói, chuyện ký túc xá của chúng ta có quỷ?”

“Đương nhiên là thật, nó vẫn luôn ngồi ở trên giường cô.” Hoàng Đại nương tử lắc lắc cái đuôi, thong thả ung dung nói.

Trần Thu Miểu nghe được lời này, suýt chút nữa bị dọa cho ngất xỉu.

Vị đại sư trước đó ngất xỉu hiện tại đã tỉnh lại.

Vị đại sư này là một người đàn ông, tuy rằng bị quỷ thắt cổ bám vào người, nhưng cũng thanh tỉnh rất nhanh. Nhưng sau khi tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy quỷ thắt cổ có đầu lưỡi dài ước chừng 1 mét, cùng với một con Chồn Yêu có hình thể khổng lồ.

Đại sư lại hôn mê.

Lư Vọng Giang đá vị đại sư này một cước, trên mặt ghét bỏ: “Người này vậy mà là kẻ lừa đảo muốn lừa tiền của mình, chờ ông ta tỉnh lại phải bắt ông ta trả lại tiền cho mình.”

Bởi vì ba bộ phim truyền hình liên tục không có nhiệt độ, hiện tại Lư Vọng Giang đều tính toán tỉ mỉ mỗi một đồng tiền. Vị đại sư này lấy tiền thù lao cũng không rẻ, tiền đưa trước cho vị đại sư này cũng không phải là số tiền nhỏ.

Hiện giờ biết vị đại sư này là một kẻ lừa đảo, Lư Vọng Giang sẽ không cam chịu tiền mất tật mang, không chỉ muốn lấy tiền về, còn muốn đem chuyện của kẻ lừa đảo này nói cho bạn bè trong giới giải trí.

Vị đại sư đã thanh tỉnh trong giây lát cũng không khiến người bên ngoài chú ý ngoại trừ Lư Vọng Giang, quỷ thắt cổ còn đang khóc sướt mướt.

“Lúc tôi còn sống chính là con hát ở Lê Viên, ước mơ của tôi chính là có thể bước lên sân khấu biểu diễn cho mọi người một bài hí khúc. Nhưng tôi khổ luyện nhiều năm, còn chưa lên được sân khấu thì đã chết.”

“Tôi không cam lòng, tôi muốn bước lên sân khấu.”

“Anh muốn bước lên sân khấu thì quấy rầy đoàn phim của chúng tôi để làm gì?” Lư Vọng Giang còn ủy khuất hơn nó, “Đại sư, ngài phải làm chủ cho tôi, quỷ thắt cổ này đã gây sóng gió cho đoàn phim của chúng tôi, làm chậm trễ tiến độ của đoàn phim chúng tôi, làm chúng tôi lãng phí không ít tiền.”

Nghe được lãng phí tiền, Hứa Chiêu đồng cảm giống như bản thân mình cũng bị, cô đấm đấm đầu của quỷ thắt cổ.

Quỷ thắt cổ vội vàng giải thích: “Khởi bẩm đại sư, đoàn phim của bọn họ quay cảnh thời dân quốc, diễn viên được mời tới đều không chuyên nghiệp, lúc hát ngữ điệu cũng không đúng. Tôi thật sự nhìn không được nữa, lại muốn bước lên sân khấu, nên mới bám vào người nữ diễn viên kia, muốn dạy cho bọn họ.”

“Không nghĩ tới, bọn họ không ai nguyện ý nghe, giới hí kịch thật sự xuống dốc rồi.” Quỷ thắt cổ vừa oán giận vừa khổ sở.

Mọi người không ngờ chân tướng sau lưng chuyện đoàn phim nháo quỷ lại là như vậy, trong lúc nhất thời, mọi người đều có chút trầm mặc.

Ngay cả Hứa Chiêu cũng yên lặng buông lỏng ống tay áo đang siết cổ của quỷ thắt cổ.

Trần Thu Miểu cảm khái: “Con quỷ này có chút đáng thương……”

Không đợi cô ấy nói xong đã thấy quỷ thắt cổ bay tới trước mặt Lư Vọng Giang, vẻ mặt chờ mong nói: “Giới hí kịch đã xuống dốc, tôi đã trở thành quỷ tài năng chân chính nắm giữ nhiều loại giọng hát, Lư đạo diễn, ông cảm thấy tôi hát thế nào? Có tư cách lên sân khấu không?”

Mọi người: “……”

Cảm khái cũng vô ít, một phen lời nói kia của quỷ thắt cổ chính là muốn nói ra hai câu cuối cùng này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Kim Thật Là Một Đại Lão

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook