Chương 11: Tôi Nguyện Ý
Bảo Điển
07/11/2022
Tần Thiển nổi giận, lúc còn sống nó cũng từng bị trộm đồ, nó hận nhất là mấy người ăn trộm, nó không chút nghĩ ngợi mà bay nhanh tới bên người của người đàn ông cường tráng.
Người đàn ông này đã đưa tay sờ đến túi tiền của ông cụ, bỗng nhiên cảm giác được có một trận gió lạnh thổi qua, ông ta không tự giác mà run run.
Động tĩnh quá lớn, làm cho ông cụ nhận ra mình đang bị trộm đồ: “Bắt ăn trộm!” Ông cụ tức giận đến dậm chân, đây chính là tiền cứu mạng của vợ ông, nếu bị trộm mất, bệnh của vợ ông phải làm sao bây giờ?
Trên xe buýt trở nên hỗn loạn, Hứa Chiêu mang theo Tần Thiển đi xuống xe buýt, Tần Thiển đắc ý dào dạt: “Nếu trong Quỷ giới có bình chọn quỷ tiên tiến, trong đó tuyệt đối có tôi.”
Hứa Chiêu cũng bị nó chọc cười.
Tần Thiển cũng nở nụ cười.
Không biết có phải ảo giác hay không, tựa hồ Tần Thiển đã đẹp hơn lúc trước, cái đầu bị đè dẹp lép của nó tựa hồ đã tròn hơn.
Hứa Chiêu suy tư, không đợi cô nghĩ nhiều, giọng nói ồn ào cách đó không xa đã đánh gãy suy nghĩ của Hứa Chiêu. Bọn họ đã đi tới gần tiểu khu mà Tần Thâm ở, xung quanh tiểu khu rất ầm ĩ, còi cảnh sát, xe cứu thương còn có tiếng người ầm ĩ ở chung quanh, tất cả đều biểu hiện nơi này đã xảy ra chuyện không bình thường.
Hứa Chiêu nhìn về hướng tiểu khu, sắc mặt của cô đã trở nên ngưng trọng, nơi đó huyết khí tận trời, âm khí vờn quanh, tràn ngập hơi thở của sự không may mắn.
Bên cạnh có người đang đi đường, trên mặt lộ vẻ không đành lòng mà nghị luận: “Trong tháng này đây là lần thứ tư có người muốn nhảy lầu?”
“Đúng là lần thứ tư, ba người trước đó đều đã chết, tạo nghiệt mà.” Có một bà cô dáng người hơi béo đang nói chuyện phiếm cùng người khác, trên mặt của bà cô này lộ vẻ không đành lòng.
“Vì sao người này lại muốn nhảy lầu?”
“Nghe nói là bởi vì không lo nổi tiền lễ hỏi nên mới nhảy lầu.”
“Làm bậy mà, hiện tại người trẻ tuổi, chỉ một chút việc nhỏ đã luẩn quẩn ở trong lòng?”
……
Bước chân của Hứa Chiêu càng nhanh hơn, cô biết người kia muốn nhảy lầu tuyệt đối không phải vì chuyện lễ hỏi. Một tháng có bốn người nhảy lầu, hơn nữa nơi này có huyết khí và âm khí đầy trời, chuyện này không đơn giản.
Âm khí ngập trời ở nơi này không giống với nhà họ Hứa, nữ quỷ áo đỏ có nhân quả cùng nhà họ Hứa, Hứa Chiêu sẽ không dễ dàng nhúng tay. Nhưng âm khí ở nơi này rõ ràng là bị người ta khống chế, cũng đã ảnh hưởng tới tánh mạng của người bình thường.
Dù không ai cho cô tiền, Hứa Chiêu cũng sẽ không ngồi yên xem như không nhìn thấy.
Trang đầu tiên của quyển bút ký mà Hứa Quan Nguyệt đưa cho cô không có nội dung của đạo pháp, chỉ có ngắn ngủn mấy câu nói: Không có thiên phú yêu nghiệt không được gia nhập vào môn phái của tôi, người trong môn phái của tôi dù đi trên trời hay dưới đất, chỉ tuân theo chính đạo, quản chuyện bất bình.
Đây cũng là nguyên nhân mà nhiều năm qua Hứa Quan Nguyệt và Hứa Chiêu vẫn luôn nghèo.
Nơi Tần Thâm ở chính là một khu chung cư cũ, ngày thường rất náo nhiệt, hiện tại càng thêm ồn ào. Có một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng trên mái nhà khóc lóc thảm thiết, giống như tùy thời liền sẽ nhảy từ trên xuống.
Ở bên người anh ta có cảnh sát, có nhân viên phòng cháy, nhưng dưới loại tình huống này thì không ai dám tiến lên, chỉ có thể ở phía sau anh ta khuyên bảo.
“Lưu Tử Thi, anh vẫn còn trẻ, không có chuyện gì mà không giải quyết được, chuyện lễ hỏi rất dễ giải quyết, chỉ cần anh nguyện ý đi xuống dưới.”
“Tôi quá vô dụng, ngay cả tiền lễ hỏi cũng lấy không ra, tôi không muốn sống nữa.” Lưu Tử Thi ủ rũ, càng nói càng không có ý chí muốn sống, lại tiến sát về phía trước, làm cho cảnh sát và nhân viên phòng cháy ở bên người anh ta đều trở nên khẩn trương.
Cách đám người, Hứa Chiêu có thể nhìn thấy trên đỉnh đầu của người đàn ông trẻ tuổi này đang bị âm khí bao phủ, còn có một sợi chỉ đỏ mà mắt người thường không nhìn thấy đang vươn ra từ sau đầu của anh ta, kéo dài về một phía khác.
Sợi chỉ đỏ kia quá dài, Hứa Chiêu cũng không nhìn thấy rõ đầu bên kia của sợi chỉ rốt cuộc nằm ở chỗ nào.
Nhưng Hứa Chiêu nhìn thấy rõ ràng, sợi chỉ đỏ này đã làm ảnh hưởng đến cảm xúc của người đàn ông trẻ tuổi, phóng lớn sự “Bi” trong lòng anh ta, đồng thời không ngừng hấp thu sinh mệnh lực của anh ta, bổ sung cho sợi chỉ đỏ ở chỗ khác. Theo sợi chỉ đỏ không ngừng hấp thu sinh mệnh lực của người đàn ông trẻ tuổi này, anh ta càng ngày càng tiều tụy, tinh thần cũng càng ngày càng uể oải, cảm xúc “Bi” càng chiếm cứ vị trí chủ đạo.
Đây là một vòng tuần hoàn ác tính, cũng là nguyên nhân mà anh ta muốn nhảy xuống từ tầng cao nhất. Nếu không có sợi chỉ đỏ, có lẽ người đàn ông trẻ tuổi này chỉ phát sầu về tiền lễ hỏi, cũng không sinh ra cảm xúc cực đoan muốn nhảy lầu.
Chuyện ngoài ý muốn của tiểu khu này quả nhiên là do có người đang điều khiển.
Không chỉ Lưu Tử Thi, bên trong tiểu khu, sau đầu rất nhiều người đều có liên kết với sợi chỉ đỏ, cùng với đầu kia của sợi chỉ đỏ đang ở chỗ khác. Bất quá sợi chỉ đỏ của những người khác không có đậm như Lưu Tử Thi, đa số là màu đỏ nhạt, như ẩn như hiện.
Sợi chỉ đỏ của những người này không có dài như Lưu Tử Thi, cảm xúc “Bi” cũng không nồng đậm bằng anh ta, sinh mệnh lực bị hấp thu cũng ít hơn anh ta.
Chỉ có một người là ngoài ý muốn, ở đối diện Lưu Tử Thi, sợi chỉ đỏ sau đầu của một người đàn ông mặc đồ cảnh sát có màu sắc còn đậm hơn cả Lưu Tử Thi.
Anh ta mới hai mươi mấy tuổi, biểu tình trên mặt rất nghiêm túc, anh ta đang cau mày, đánh giá hoàn cảnh trên mái nhà, một bên trấn an Lưu Tử Thi, một bên suy nghĩ biện pháp muốn kéo anh ta lại. Cảm xúc “Bi” trong lòng người này còn đậm hơn Lưu Tử Thi, sinh mệnh lực bị hấp thu cũng nhiều hơn Lưu Tử Thi, nhưng chỉ nhìn bộ dáng đơn thuần của anh ta, căn bản nhìn không ra. Lưu Tử Thi muốn nhảy lầu, còn anh ta thì muốn cứu Lưu Tử Thi.
Nhìn thấy người kia, biểu tình của Tần Thiển đã sinh động hơn rất nhiều: “Là Tần Thâm.”
Không ngờ người kia chính là Tần Thâm. Anh ta có một thân chính khí, trên người còn mang theo ánh sáng vàng của công đức, liên tưởng đến chức nghiệp cảnh sát của anh ta, thì cũng có thể lý giải, anh ta đúng thật là người sẽ đem quỷ trở thành ảo giác.
Nhưng giờ phút này cũng không phải là thời cơ tốt để thảo luận về chuyện của Tần Thâm, tình huống của Lưu Tử Thi rất nguy hiểm, nếu không ngăn chặn, rất nhanh anh ta sẽ nhảy xuống từ tầng cao nhất.
Nếu anh ta chết, đầu kia của sợi chỉ đỏ lại có thể hấp thu sinh mệnh lực của một người khác, năng lực của nó sẽ càng ngày càng mạnh. Âm khí và oán khí bao phủ xung quanh tiểu khu sẽ càng ngày càng nhiều, tình huống của toàn bộ tiểu khu sẽ càng ngày càng ác liệt, nói không chừng nơi này sẽ trở thành một lĩnh vực tử vong.
Hứa Chiêu chưa từng gặp qua loại tình huống này, từ trong bút ký của Hứa Quan Nguyệt cô chỉ học được thủ đoạn một anh khỏe chấp mười anh khôn, phương pháp này rất nhanh và tiện lợi, khẳng định có thể bắt được độc thủ phía sau màn, cô bắt đầu cân nhắc tính khả thi khi chặt đứt sợi chỉ đỏ ở sau đầu Lưu Tử Thi.
Cô cách Lưu Tử Thi có chút xa, nếu muốn chặt đứt sợi chỉ đỏ, thì phải đi đến bên người Lưu Tử Thi. Tầm mắt của Hứa Chiêu đảo qua xung quanh tòa nhà cùng với trên người cảnh sát, nhất thời cô có chút do dự có nên mạnh mẽ xông lên lầu hay không.
Cô chính là một công dân tốt luôn tuân thủ pháp luật.
Quan trọng nhất chính là, cô còn nhớ rõ mấy năm trước, Hứa Quan Nguyệt mang cô đi bắt quỷ, vừa vặn gặp được cảnh sát đang phá án. Cảnh sát đưa hai thầy trò về cục cảnh sát, Hứa Chiêu tuổi còn nhỏ bị mang đến một bên ăn điểm tâm, nhưng Hứa Quan Nguyệt lại bị cảnh sát dạy dỗ rất lâu, cảnh sát không cho Hứa Quan Nguyệt tiếp tục làm nghề lừa đảo, cho dù là người mù cũng không thể thông qua thủ đoạn này để sinh tồn, nếu cuộc sống thật sự khó khăn, có thể xin chính phủ trợ cấp.
Hứa Chiêu còn nhỏ tuổi chỉ lo ăn bánh mì, nhìn Hứa Quan Nguyệt ngày thường luôn có bộ dáng vô lại đang cúi đầu ở trước mặt cảnh sát, tới tới lui lui chỉ biết nói một lời: “Vâng, cảnh sát …… Đã biết, cảnh sát.”
Thậm chí lần đó tiền mà bọn họ kiếm được còn bị cảnh sát tịch thu, bọn họ rõ ràng đã bắt được quỷ, nhưng không ai tin tưởng.
Từ đó về sau, trong lòng Hứa Chiêu liền sinh ra sự kính sợ đối với cảnh sát, đây chính là người sẽ tịch thu tiền của bọn họ.
Nhìn thoáng qua người đàn ông trên mái nhà, Hứa Chiêu do dự, nhưng cô vẫn đi về phía tòa nhà.
Không đợi cô đến gần, tình huống của Lưu Tử Thi lại xảy ra biến hóa.
Cảnh sát mang theo một cô gái tóc quăn mặc váy dài màu trắng đi đến đối diện Lưu Tử Thi, cô ấy nhìn sân thượng bên cạnh Lưu Tử Thi, sốt ruột kêu gọi: “Tử Thi, em không cần lễ hỏi, em chỉ muốn sống cùng với anh.”
Cô ấy là bạn gái của Lưu Tử Thi, cũng là nguyên nhân trực tiếp khiến Lưu Tử Thi muốn nhảy lầu. Trong lòng cô ấy rất hối hận, không nên nói ra chuyện lễ hỏi. Tuy tiền lễ hỏi là do cha mẹ của cô ấy đề ra, kỳ thật bọn họ cũng là vì suy xét cho vợ chồng son, hai người bọn họ không có nhà ở Kinh Thị. Ý tưởng của cha mẹ là muốn Lưu Tử Thi lấy ra một phần lễ hỏi, nhà bọn họ lại lấy ra một phần của hồi môn, dùng tiền lễ hỏi cùng của hồi môn để mua nhà.
Không ngờ Lưu Tử Thi lấy không ra tiền lễ hỏi, còn muốn nhảy lầu.
Nghe được lời nói của bạn gái, thần sắc của Lưu Tử Thi có chút buông lỏng, Tần Thâm cũng thả lỏng, vừa định nhân cơ hội này tiến lên kéo Lưu Tử Thi trở về, liền nhìn thấy Lưu Tử Thi lần thứ hai cứng đờ người, thần sắc thống khổ ở trên mặt ngày càng tăng.
“Đều do anh vô dụng, bởi vì tiền lễ hỏi mà làm chậm trễ việc kết hôn của chúng ta, anh vô dụng như vậy, tiền lương cũng không cao, vẫn nên đi chết thôi.”
Không ngờ vấn đề lễ hỏi vừa mới được giải quyết, Lưu Tử Thi vẫn còn muốn chết, ban đầu quần chúng đang nghị luận về hành vi của cô gái tóc quăn muốn tiền lễ hỏi thì lại sôi nổi bắt đầu nghị luận về Lưu Tử Thi, bọn họ cảm thấy tâm lý của Lưu Tử Thi quá yếu ớt, không giống đàn ông.
Chỉ có Hứa Chiêu biết, tâm tình của Lưu Tử Thi đã hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi sợi chỉ đỏ ở sau đầu anh ta. Sau khi bạn gái anh ta nói không cần tiền lễ hỏi, màu sắc của sợi chỉ đỏ ở sau đầu Lưu Tử Thi đã phai nhạt trong vài giây, nhưng ngay sau đó sợi chỉ đỏ ở một chỗ khác đã nhận thấy được bên này có biến hóa, tốc độ hấp thu sinh mệnh lực của nó càng nhanh hơn, tâm tình của Lưu Tử Thi càng thêm uể oải.
Mắt thấy Lưu Tử Thi muốn nhảy xuống, ở nơi xa đã truyền đến một giọng nói rất lớn: “Lưu Tử Thi, có nghe thấy không?”
Giọng nói này tới quá đột ngột, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, bọn họ nhìn qua phương hướng mà giọng nói truyền đến, thì nhìn thấy một chiếc ô tô đang đậu ở trước cửa của tiểu khu. Có một người đàn ông mặc tây trang đang đứng ở trước ô tô, trên tay cầm loa lớn rất không phù hợp với phong cách ăn mặc của anh ta.
Thấy mình đã hấp dẫn được lực chú ý của Lưu Tử Thi cùng tất cả mọi người ở bên trong. Người đàn ông trẻ tuổi không chút hoang mang, đem loa hướng về phía của Lưu Tử Thi: “Lưu Tử Thi, nam, sinh năm 92, có bằng cấp nghiên cứu sinh của đại học Dung Thành, nhân viên của công ty Đông Húc, đúng không?”
Nghe được nội dung của loa lớn, Lưu Tử Thi không tự giác được mà đứng thẳng người, anh ta gật gật đầu, người mà người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang đang nói đến chính là anh ta.
Người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang đã chỉnh giọng nói của loa đến mức lớn nhất: “Là anh thì tốt rồi, ông chủ kêu tôi tới đây để thông báo cho anh, ông chủ cảm thấy bản thiết kế trò chơi mà ngày hôm qua anh trình lên rất không tệ, ông chủ quyết định tăng thêm tiền đầu tư cho trò chơi của anh, còn cho anh tiền thưởng sau khi trò chơi được đưa ra thị trường, anh có nguyện ý không?”
Trong tiểu khu, âm thanh của loa lớm rất vang dội, một câu cuối cùng “anh có nguyện ý không” càng có tác dụng kinh sợ đến tâm hồn của người khác.
Hai tròng mắt của Lưu Tử Thi đều phát sáng, mấy chữ đầu tư, tiền thưởng quanh quẩn ở bên tai anh ta, đây đều là tiền nha.
Hứa Chiêu nhìn thấy sợi chỉ đỏ ở phía sau đầu của Lưu Tử Thi trong khoảnh khắc này đã hoàn toàn ảm đạm, ban đầu Lưu Tử Thi đang uể oải ỉu xìu muốn nhảy xuống từ trên lầu hiện giờ cả người đều tràn ngập sức mạnh, cao giọng hét to: “Tôi nguyện ý, tôi nguyện ý.”
Người đàn ông này đã đưa tay sờ đến túi tiền của ông cụ, bỗng nhiên cảm giác được có một trận gió lạnh thổi qua, ông ta không tự giác mà run run.
Động tĩnh quá lớn, làm cho ông cụ nhận ra mình đang bị trộm đồ: “Bắt ăn trộm!” Ông cụ tức giận đến dậm chân, đây chính là tiền cứu mạng của vợ ông, nếu bị trộm mất, bệnh của vợ ông phải làm sao bây giờ?
Trên xe buýt trở nên hỗn loạn, Hứa Chiêu mang theo Tần Thiển đi xuống xe buýt, Tần Thiển đắc ý dào dạt: “Nếu trong Quỷ giới có bình chọn quỷ tiên tiến, trong đó tuyệt đối có tôi.”
Hứa Chiêu cũng bị nó chọc cười.
Tần Thiển cũng nở nụ cười.
Không biết có phải ảo giác hay không, tựa hồ Tần Thiển đã đẹp hơn lúc trước, cái đầu bị đè dẹp lép của nó tựa hồ đã tròn hơn.
Hứa Chiêu suy tư, không đợi cô nghĩ nhiều, giọng nói ồn ào cách đó không xa đã đánh gãy suy nghĩ của Hứa Chiêu. Bọn họ đã đi tới gần tiểu khu mà Tần Thâm ở, xung quanh tiểu khu rất ầm ĩ, còi cảnh sát, xe cứu thương còn có tiếng người ầm ĩ ở chung quanh, tất cả đều biểu hiện nơi này đã xảy ra chuyện không bình thường.
Hứa Chiêu nhìn về hướng tiểu khu, sắc mặt của cô đã trở nên ngưng trọng, nơi đó huyết khí tận trời, âm khí vờn quanh, tràn ngập hơi thở của sự không may mắn.
Bên cạnh có người đang đi đường, trên mặt lộ vẻ không đành lòng mà nghị luận: “Trong tháng này đây là lần thứ tư có người muốn nhảy lầu?”
“Đúng là lần thứ tư, ba người trước đó đều đã chết, tạo nghiệt mà.” Có một bà cô dáng người hơi béo đang nói chuyện phiếm cùng người khác, trên mặt của bà cô này lộ vẻ không đành lòng.
“Vì sao người này lại muốn nhảy lầu?”
“Nghe nói là bởi vì không lo nổi tiền lễ hỏi nên mới nhảy lầu.”
“Làm bậy mà, hiện tại người trẻ tuổi, chỉ một chút việc nhỏ đã luẩn quẩn ở trong lòng?”
……
Bước chân của Hứa Chiêu càng nhanh hơn, cô biết người kia muốn nhảy lầu tuyệt đối không phải vì chuyện lễ hỏi. Một tháng có bốn người nhảy lầu, hơn nữa nơi này có huyết khí và âm khí đầy trời, chuyện này không đơn giản.
Âm khí ngập trời ở nơi này không giống với nhà họ Hứa, nữ quỷ áo đỏ có nhân quả cùng nhà họ Hứa, Hứa Chiêu sẽ không dễ dàng nhúng tay. Nhưng âm khí ở nơi này rõ ràng là bị người ta khống chế, cũng đã ảnh hưởng tới tánh mạng của người bình thường.
Dù không ai cho cô tiền, Hứa Chiêu cũng sẽ không ngồi yên xem như không nhìn thấy.
Trang đầu tiên của quyển bút ký mà Hứa Quan Nguyệt đưa cho cô không có nội dung của đạo pháp, chỉ có ngắn ngủn mấy câu nói: Không có thiên phú yêu nghiệt không được gia nhập vào môn phái của tôi, người trong môn phái của tôi dù đi trên trời hay dưới đất, chỉ tuân theo chính đạo, quản chuyện bất bình.
Đây cũng là nguyên nhân mà nhiều năm qua Hứa Quan Nguyệt và Hứa Chiêu vẫn luôn nghèo.
Nơi Tần Thâm ở chính là một khu chung cư cũ, ngày thường rất náo nhiệt, hiện tại càng thêm ồn ào. Có một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng trên mái nhà khóc lóc thảm thiết, giống như tùy thời liền sẽ nhảy từ trên xuống.
Ở bên người anh ta có cảnh sát, có nhân viên phòng cháy, nhưng dưới loại tình huống này thì không ai dám tiến lên, chỉ có thể ở phía sau anh ta khuyên bảo.
“Lưu Tử Thi, anh vẫn còn trẻ, không có chuyện gì mà không giải quyết được, chuyện lễ hỏi rất dễ giải quyết, chỉ cần anh nguyện ý đi xuống dưới.”
“Tôi quá vô dụng, ngay cả tiền lễ hỏi cũng lấy không ra, tôi không muốn sống nữa.” Lưu Tử Thi ủ rũ, càng nói càng không có ý chí muốn sống, lại tiến sát về phía trước, làm cho cảnh sát và nhân viên phòng cháy ở bên người anh ta đều trở nên khẩn trương.
Cách đám người, Hứa Chiêu có thể nhìn thấy trên đỉnh đầu của người đàn ông trẻ tuổi này đang bị âm khí bao phủ, còn có một sợi chỉ đỏ mà mắt người thường không nhìn thấy đang vươn ra từ sau đầu của anh ta, kéo dài về một phía khác.
Sợi chỉ đỏ kia quá dài, Hứa Chiêu cũng không nhìn thấy rõ đầu bên kia của sợi chỉ rốt cuộc nằm ở chỗ nào.
Nhưng Hứa Chiêu nhìn thấy rõ ràng, sợi chỉ đỏ này đã làm ảnh hưởng đến cảm xúc của người đàn ông trẻ tuổi, phóng lớn sự “Bi” trong lòng anh ta, đồng thời không ngừng hấp thu sinh mệnh lực của anh ta, bổ sung cho sợi chỉ đỏ ở chỗ khác. Theo sợi chỉ đỏ không ngừng hấp thu sinh mệnh lực của người đàn ông trẻ tuổi này, anh ta càng ngày càng tiều tụy, tinh thần cũng càng ngày càng uể oải, cảm xúc “Bi” càng chiếm cứ vị trí chủ đạo.
Đây là một vòng tuần hoàn ác tính, cũng là nguyên nhân mà anh ta muốn nhảy xuống từ tầng cao nhất. Nếu không có sợi chỉ đỏ, có lẽ người đàn ông trẻ tuổi này chỉ phát sầu về tiền lễ hỏi, cũng không sinh ra cảm xúc cực đoan muốn nhảy lầu.
Chuyện ngoài ý muốn của tiểu khu này quả nhiên là do có người đang điều khiển.
Không chỉ Lưu Tử Thi, bên trong tiểu khu, sau đầu rất nhiều người đều có liên kết với sợi chỉ đỏ, cùng với đầu kia của sợi chỉ đỏ đang ở chỗ khác. Bất quá sợi chỉ đỏ của những người khác không có đậm như Lưu Tử Thi, đa số là màu đỏ nhạt, như ẩn như hiện.
Sợi chỉ đỏ của những người này không có dài như Lưu Tử Thi, cảm xúc “Bi” cũng không nồng đậm bằng anh ta, sinh mệnh lực bị hấp thu cũng ít hơn anh ta.
Chỉ có một người là ngoài ý muốn, ở đối diện Lưu Tử Thi, sợi chỉ đỏ sau đầu của một người đàn ông mặc đồ cảnh sát có màu sắc còn đậm hơn cả Lưu Tử Thi.
Anh ta mới hai mươi mấy tuổi, biểu tình trên mặt rất nghiêm túc, anh ta đang cau mày, đánh giá hoàn cảnh trên mái nhà, một bên trấn an Lưu Tử Thi, một bên suy nghĩ biện pháp muốn kéo anh ta lại. Cảm xúc “Bi” trong lòng người này còn đậm hơn Lưu Tử Thi, sinh mệnh lực bị hấp thu cũng nhiều hơn Lưu Tử Thi, nhưng chỉ nhìn bộ dáng đơn thuần của anh ta, căn bản nhìn không ra. Lưu Tử Thi muốn nhảy lầu, còn anh ta thì muốn cứu Lưu Tử Thi.
Nhìn thấy người kia, biểu tình của Tần Thiển đã sinh động hơn rất nhiều: “Là Tần Thâm.”
Không ngờ người kia chính là Tần Thâm. Anh ta có một thân chính khí, trên người còn mang theo ánh sáng vàng của công đức, liên tưởng đến chức nghiệp cảnh sát của anh ta, thì cũng có thể lý giải, anh ta đúng thật là người sẽ đem quỷ trở thành ảo giác.
Nhưng giờ phút này cũng không phải là thời cơ tốt để thảo luận về chuyện của Tần Thâm, tình huống của Lưu Tử Thi rất nguy hiểm, nếu không ngăn chặn, rất nhanh anh ta sẽ nhảy xuống từ tầng cao nhất.
Nếu anh ta chết, đầu kia của sợi chỉ đỏ lại có thể hấp thu sinh mệnh lực của một người khác, năng lực của nó sẽ càng ngày càng mạnh. Âm khí và oán khí bao phủ xung quanh tiểu khu sẽ càng ngày càng nhiều, tình huống của toàn bộ tiểu khu sẽ càng ngày càng ác liệt, nói không chừng nơi này sẽ trở thành một lĩnh vực tử vong.
Hứa Chiêu chưa từng gặp qua loại tình huống này, từ trong bút ký của Hứa Quan Nguyệt cô chỉ học được thủ đoạn một anh khỏe chấp mười anh khôn, phương pháp này rất nhanh và tiện lợi, khẳng định có thể bắt được độc thủ phía sau màn, cô bắt đầu cân nhắc tính khả thi khi chặt đứt sợi chỉ đỏ ở sau đầu Lưu Tử Thi.
Cô cách Lưu Tử Thi có chút xa, nếu muốn chặt đứt sợi chỉ đỏ, thì phải đi đến bên người Lưu Tử Thi. Tầm mắt của Hứa Chiêu đảo qua xung quanh tòa nhà cùng với trên người cảnh sát, nhất thời cô có chút do dự có nên mạnh mẽ xông lên lầu hay không.
Cô chính là một công dân tốt luôn tuân thủ pháp luật.
Quan trọng nhất chính là, cô còn nhớ rõ mấy năm trước, Hứa Quan Nguyệt mang cô đi bắt quỷ, vừa vặn gặp được cảnh sát đang phá án. Cảnh sát đưa hai thầy trò về cục cảnh sát, Hứa Chiêu tuổi còn nhỏ bị mang đến một bên ăn điểm tâm, nhưng Hứa Quan Nguyệt lại bị cảnh sát dạy dỗ rất lâu, cảnh sát không cho Hứa Quan Nguyệt tiếp tục làm nghề lừa đảo, cho dù là người mù cũng không thể thông qua thủ đoạn này để sinh tồn, nếu cuộc sống thật sự khó khăn, có thể xin chính phủ trợ cấp.
Hứa Chiêu còn nhỏ tuổi chỉ lo ăn bánh mì, nhìn Hứa Quan Nguyệt ngày thường luôn có bộ dáng vô lại đang cúi đầu ở trước mặt cảnh sát, tới tới lui lui chỉ biết nói một lời: “Vâng, cảnh sát …… Đã biết, cảnh sát.”
Thậm chí lần đó tiền mà bọn họ kiếm được còn bị cảnh sát tịch thu, bọn họ rõ ràng đã bắt được quỷ, nhưng không ai tin tưởng.
Từ đó về sau, trong lòng Hứa Chiêu liền sinh ra sự kính sợ đối với cảnh sát, đây chính là người sẽ tịch thu tiền của bọn họ.
Nhìn thoáng qua người đàn ông trên mái nhà, Hứa Chiêu do dự, nhưng cô vẫn đi về phía tòa nhà.
Không đợi cô đến gần, tình huống của Lưu Tử Thi lại xảy ra biến hóa.
Cảnh sát mang theo một cô gái tóc quăn mặc váy dài màu trắng đi đến đối diện Lưu Tử Thi, cô ấy nhìn sân thượng bên cạnh Lưu Tử Thi, sốt ruột kêu gọi: “Tử Thi, em không cần lễ hỏi, em chỉ muốn sống cùng với anh.”
Cô ấy là bạn gái của Lưu Tử Thi, cũng là nguyên nhân trực tiếp khiến Lưu Tử Thi muốn nhảy lầu. Trong lòng cô ấy rất hối hận, không nên nói ra chuyện lễ hỏi. Tuy tiền lễ hỏi là do cha mẹ của cô ấy đề ra, kỳ thật bọn họ cũng là vì suy xét cho vợ chồng son, hai người bọn họ không có nhà ở Kinh Thị. Ý tưởng của cha mẹ là muốn Lưu Tử Thi lấy ra một phần lễ hỏi, nhà bọn họ lại lấy ra một phần của hồi môn, dùng tiền lễ hỏi cùng của hồi môn để mua nhà.
Không ngờ Lưu Tử Thi lấy không ra tiền lễ hỏi, còn muốn nhảy lầu.
Nghe được lời nói của bạn gái, thần sắc của Lưu Tử Thi có chút buông lỏng, Tần Thâm cũng thả lỏng, vừa định nhân cơ hội này tiến lên kéo Lưu Tử Thi trở về, liền nhìn thấy Lưu Tử Thi lần thứ hai cứng đờ người, thần sắc thống khổ ở trên mặt ngày càng tăng.
“Đều do anh vô dụng, bởi vì tiền lễ hỏi mà làm chậm trễ việc kết hôn của chúng ta, anh vô dụng như vậy, tiền lương cũng không cao, vẫn nên đi chết thôi.”
Không ngờ vấn đề lễ hỏi vừa mới được giải quyết, Lưu Tử Thi vẫn còn muốn chết, ban đầu quần chúng đang nghị luận về hành vi của cô gái tóc quăn muốn tiền lễ hỏi thì lại sôi nổi bắt đầu nghị luận về Lưu Tử Thi, bọn họ cảm thấy tâm lý của Lưu Tử Thi quá yếu ớt, không giống đàn ông.
Chỉ có Hứa Chiêu biết, tâm tình của Lưu Tử Thi đã hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi sợi chỉ đỏ ở sau đầu anh ta. Sau khi bạn gái anh ta nói không cần tiền lễ hỏi, màu sắc của sợi chỉ đỏ ở sau đầu Lưu Tử Thi đã phai nhạt trong vài giây, nhưng ngay sau đó sợi chỉ đỏ ở một chỗ khác đã nhận thấy được bên này có biến hóa, tốc độ hấp thu sinh mệnh lực của nó càng nhanh hơn, tâm tình của Lưu Tử Thi càng thêm uể oải.
Mắt thấy Lưu Tử Thi muốn nhảy xuống, ở nơi xa đã truyền đến một giọng nói rất lớn: “Lưu Tử Thi, có nghe thấy không?”
Giọng nói này tới quá đột ngột, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, bọn họ nhìn qua phương hướng mà giọng nói truyền đến, thì nhìn thấy một chiếc ô tô đang đậu ở trước cửa của tiểu khu. Có một người đàn ông mặc tây trang đang đứng ở trước ô tô, trên tay cầm loa lớn rất không phù hợp với phong cách ăn mặc của anh ta.
Thấy mình đã hấp dẫn được lực chú ý của Lưu Tử Thi cùng tất cả mọi người ở bên trong. Người đàn ông trẻ tuổi không chút hoang mang, đem loa hướng về phía của Lưu Tử Thi: “Lưu Tử Thi, nam, sinh năm 92, có bằng cấp nghiên cứu sinh của đại học Dung Thành, nhân viên của công ty Đông Húc, đúng không?”
Nghe được nội dung của loa lớn, Lưu Tử Thi không tự giác được mà đứng thẳng người, anh ta gật gật đầu, người mà người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang đang nói đến chính là anh ta.
Người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang đã chỉnh giọng nói của loa đến mức lớn nhất: “Là anh thì tốt rồi, ông chủ kêu tôi tới đây để thông báo cho anh, ông chủ cảm thấy bản thiết kế trò chơi mà ngày hôm qua anh trình lên rất không tệ, ông chủ quyết định tăng thêm tiền đầu tư cho trò chơi của anh, còn cho anh tiền thưởng sau khi trò chơi được đưa ra thị trường, anh có nguyện ý không?”
Trong tiểu khu, âm thanh của loa lớm rất vang dội, một câu cuối cùng “anh có nguyện ý không” càng có tác dụng kinh sợ đến tâm hồn của người khác.
Hai tròng mắt của Lưu Tử Thi đều phát sáng, mấy chữ đầu tư, tiền thưởng quanh quẩn ở bên tai anh ta, đây đều là tiền nha.
Hứa Chiêu nhìn thấy sợi chỉ đỏ ở phía sau đầu của Lưu Tử Thi trong khoảnh khắc này đã hoàn toàn ảm đạm, ban đầu Lưu Tử Thi đang uể oải ỉu xìu muốn nhảy xuống từ trên lầu hiện giờ cả người đều tràn ngập sức mạnh, cao giọng hét to: “Tôi nguyện ý, tôi nguyện ý.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.