Chương 43: Tôi Thu Phí Không Đắt
Bảo Điển
07/11/2022
Trần Quang Kiến rất bình tĩnh đối với sự tức giận của Trần Thu Miểu, nhiều năm qua, ông ấy đã quá quen thuộc với tính tình của Trần Thu Miểu, cũng biết cách trấn an Trần Thu Miểu như thế nào.
Ông ấy thở dài: “Không phải ba ba mời người khác, đây đều là do cổ đông trong công ty đề cử. Mặc dù ba ba là chủ tịch, nhưng cũng phải cho những cổ đông khác thể diện.”
Trần Thu Miểu nghe Trần Quang Kiến nói như vậy, thì đã tin tưởng, cảm thấy Trần Quang Kiến không phải cố ý, nhưng vẫn không cam lòng, lẩm nhẩm lầm nhầm: “Những người đó cầm tiền chia hoa hồng của nhà chúng ta, còn muốn xen vào chuyện nhà của chúng ta, thật phiền.”
Trần Quang Kiến trấn an vài câu, sau đó mời hòa thượng, đạo sĩ vào trong nhà.
Trần Thu Miểu an tĩnh lại, cô ấy tin tưởng lý do thoái thác của Trần Quang Kiến, nhưng trong lòng vẫn tức giận, lén lút dựng thẳng nắm tay với Hứa Chiêu, cổ vũ cho cô: “Chiêu Chiêu, tớ tin tưởng cậu là người lợi hại nhất. Lát nữa cậu phải biểu hiện cho thật tốt, đều đánh bại bọn họ.”
Trần Quang Kiến là ông trùm của ngành địa ốc, trong tay có tiền, quen biết bạn bè cũng nhiều. Ông ấy đã nhờ người mời đại sư, những đại sư này cũng không phải là kẻ lừa đảo, mà là người có chút bản lĩnh.
Tới đây chỉ có ba người, nhưng chủng loại đầy đủ hết, một hòa thượng, một đạo sĩ, còn có một Mã Tiên.
Nhìn thấy có Mã Tiên, Hoàng Đại nương tử hít hít cái mũi: “Mùi hồ ly thật thối.”
Động vật mà Mã Tiên nuôi dưỡng chính là Hồ Yêu, nhưng Hồ Yêu mà ông ta nuôi dưỡng có tu vi không cao, so ra kém Hoàng Đại nương tử cùng Bạch Xà. Hoàng Đại nương tử và Bạch Xà đều phát hiện ra mùi hồ ly trên người ông ta, ông ta lại không cảm nhận được sự tồn tại của Bạch Xà và Hoàng Đại nương tử.
Hoàng Đại nương tử và Hồ Yêu có mối hận cũ, nhìn Mã Tiên cung cấp nuôi dưỡng Hồ Yêu càng không thuận mắt, nhưng nó không đến mức so đo cùng người không liên quan, chỉ an tĩnh đứng ở trên vai Hứa Chiêu.
Ba người đang tiến vào lại mịt mờ mà nhìn thoáng qua Hoàng Đại nương tử trên vai Hứa Chiêu. Bộ dáng của Hoàng Đại nương tử vẫn là hamster.
Lần đầu tiên nhìn thấy có người ra ngoài bắt quỷ hàng yêu còn mang theo sủng vật, ba người này trong lòng đều có suy đoán, cảm thấy Hứa Chiêu hoặc là kẻ lừa đảo, hoặc là thực lực vô dụng, muốn nhân cơ hội này kiếm miếng cơm ăn.
Vô Giác hòa thượng có tâm cảnh vững vàng, Mã Tiên tên gọi là Lý Nguyên cũng có tính tình rất tốt, bọn họ đều chỉ mỉm cười nhìn Hứa Chiêu, trên mặt không có biểu hiện ra bất luận cảm xúc gì.
Đạo sĩ Trương Quân thì vẻ mặt có chút khó coi, ông ta cảm thấy có loại người như Hứa Chiêu tồn tại, đã làm cho cái nhìn của người bên ngoài đối với giới thiên sư càng ngày càng kém.
Trương Quân có chút danh tiếng, có rất nhiều phú hào mời ông ta bắt quỷ, Trần Quang Kiến đã nhờ vào mối quan hệ của bạn bè mới mời được Trương Quân.
Không nghĩ tới Trần Quang Kiến không chỉ mời ông ta, còn mời thêm ba người khác. Vô Giác hòa thượng cùng với Lý Nguyên liền thôi, ông ta có nghe nói qua tên của hai người này, xem như có chút bản lĩnh, nhưng cô gái tên Hứa Chiêu này, ông ta hoàn toàn không có nghe ai nói qua.
Sau khi vào cửa, Trần Thu Miểu còn hướng về phía bọn họ mà tức giận, Trương Quân cảm thấy Trần Quang Kiến không đủ tôn trọng bọn họ. Nhưng Trần Quang Kiến có tiền, cho dù là Trương Quân cũng muốn cho ông ấy vài phần thể diện.
Ông ta hừ một tiếng, cũng không có trực tiếp làm Hứa Chiêu xấu mặt, chỉ ngồi ở sô pha cách Hứa Chiêu xa nhất.
Hứa Chiêu không biết Trương Quân không muốn nhìn thấy cô, lực chú ý của cô đều ở trên người Trần Quang Kiến. Cô một lòng nhớ thương việc kiếm tiền, căn bản không phát hiện ra cảm xúc vi diệu của những người khác.
Đại sư đã tới đủ, Trần Quang Kiến cũng đem chuyện xảy ra gần nhất của tập đoàn Quang Kiến nói cho bọn họ biết từ đầu đến cuối.
Chuyện của tập đoàn Quang kiến không chỉ có chuyện lưu truyền trên mạng, tình huống chân thật càng nghiêm trọng hơn so với sự hiểu biết của mọi người, có một số việc ngay cả Trần Thu Miểu cũng là lần đầu tiên nghe tới.
“Mọi người hẳn đều nghe nói, khoảng thời gian trước tập đoàn Quang Kiến mua được một miếng đất ở phía đông thành phố, lần này xảy ra chuyện chính là nơi đó.”
Trần Quang Kiến nói chính là chuyện công nhân ở công trường xảy ra chuyện, chuyện này cũng không phải là tin vịt, đúng là có hai công nhân té xuống từ chỗ cao. May mắn lúc công trường thi công luôn tuyên theo quy định đảm bảo an toàn, mới không có bỏ mạng tại chỗ. Chẳng qua người bị thương rất nặng, hiện tại vẫn còn đang nằm ở bệnh viện.
“Công trường ngoại trừ công nhân xảy ra chuyện, còn có một chuyện lớn.” Trần Quang Kiến uống một ngụm nước, trên mặt lộ ra thần sắc sợ hãi, “Trong lúc công trường đang thi công đã đào ra được xương trắng.”
Thấy mọi người tựa hồ không cho là đúng, ông ấy nói tiếp: “Xương trắng cũng không phải chỉ có một cái, mà là tràn đầy một hố to.”
Công trường đào ra xương trắng cũng không hiếm thấy, nhưng đào ra một hố xương trắng liền kỳ quái.
Liên tưởng đến chuyện xảy ra ở công trường, thần sắc của mấy người ở đây đều thay đổi, một hố tràn đầy xương trắng, vừa nghe liền biết vô cùng hung hiểm.
“Tôi đã mời chuyên gia đến nhìn qua, lúc trước ở đây hẳn là mộ chôn tập thể, bên trong mới có nhiều xương trắng như vậy.” Trước khi mời hòa thượng và đạo sĩ, Trần Quang Kiến cũng áp dụng các biện pháp khoa học, mời chuyên gia tới phân biệt xương cốt, khảo sát địa hình.
Dưới kiến nghị của chuyên gia, Trần Quang Kiến đã tìm kiếm một miếng đất tốt, một lần nữa mai táng những bộ xương trắng này.
Bởi vì những bộ xương trắng này trộn lẫn với nhau, không phân biệt được thân phận của bọn họ, cũng không thể lập bia làm mộ, nhưng so với hoàn cảnh ở công trường thì muốn tốt hơn nhiều, đáng tiếc……
“Vấn đề liền xuất hiện ở chỗ này, sau khi dời mộ cho nhóm xương trắng thì chỉ qua có một ngày, nhóm xương trắng lại lần nữa quay trở về công trường.”
Bởi vì chuyện này, Trần Quang Kiến đã phong tỏa công trường, tình nguyện tốn một chút tiền, cũng không muốn tiếp tục thi công, tiếp tục thi công có khả năng người bị thương không chỉ có hai công nhân.
Liên tưởng đến vấn đề xuất hiện ở tập đoàn Quang Kiến cùng với trung tâm thương mại Quang Kiến, hòa thượng và đạo sĩ nhất trí đồng ý đi đến công trường, giải quyết chuyện xương trắng trước.
Hứa Chiêu tuy không nói nhiều, những đã cõng theo balo luôn mang theo bên người, cùng bọn họ đồng loạt xuất phát.
Trần Quang Kiến nổi tiếng là ông trùm địa ốc, tự nhiên sẽ an bài thỏa đáng mọi việc, lần đầu tiên Hứa Chiêu cảm nhận được việc dùng xe chuyên dụng đi bắt quỷ.
Nhìn hòa thượng và đạo sĩ ngồi ở bên cạnh cô có bộ dáng tập mãi thành thói quen, Hứa Chiêu cảm khái, trong thành phố thật tốt nha, địa vị của hòa thượng cùng đạo sĩ đều cao hơn ở nông thôn.
Nhận thấy Hứa Chiêu nhìn bọn họ chăm chú, Lý Nguyên gật đầu chào hỏi với Hứa Chiêu.
Anh ta là người nhỏ nhất trong ba người này, ước chừng 30 tuổi, tính tình cũng tốt: “Đây là lần đầu tiên cô đi ra ngoài bắt quỷ sao? Không cần khẩn trương.”
Lý Nguyên cho rằng Hứa Chiêu nhìn bọn họ, là bởi vì khẩn trương.
Đạo sĩ Trương Quân liếc mắt nhìn Hứa Chiêu một cái, trong lòng không vui, chế giễu nói: “Không biết vị tiểu đạo hữu này có môn phái ra sao? Còn nhỏ tuổi lại dám một mình đi ra ngoài nhận đơn, dũng khí này thật đáng khen.”
Hứa Chiêu không nghe ra Trương Quân đang cười nhạo cô.
Nếu là lúc trước, cô cũng không biết môn phái mình là gì. Cô chỉ xem qua bút ký của Hứa Quan Nguyệt, trên bút ký không nhắc tới tên môn phái.
Nhưng lúc trước cô bắt quỷ ở nhà họ Lục, Dương Sĩ Kỳ từng hỏi qua Hứa Quan Nguyệt vấn đề này, Hứa Chiêu đem lời nói của Hứa Quan Nguyệt lúc đó nói lại một lần: “Môn phái của chúng tôi là Thiên Phú phái, chỉ thu nhận người có thiên phú hơn người.”
Hứa Chiêu cảm thấy mình chỉ nói đúng sự thật, thuật lại lời nói của Hứa Quan Nguyệt, nghiêm túc trả lời vấn đề của Trương Quân, nhưng ở trong tai Trương Quân chỉ nghe thấy Hứa Chiêu đang cười nhạo ông ta, ông ta cười lạnh một tiếng: “Quả nhiên là tuổi trẻ khí thịnh.”
Ngay cả Lý Nguyên đang nói chuyện cùng Hứa Chiêu cũng xấu hổ mà cười cười, hiện tại các cô gái trẻ đều có tính tình dễ nổi nóng như vậy sao?
Chỉ có Vô Giác hòa thượng từ đầu đến cuối đều ngồi an tĩnh, giống như không có nhận thấy được gió lốc bên trong xe.
Bên trong xe thương vụ đã an tĩnh lại, chỉ có giọng nói Trần Thu Miểu ríu rít quanh quẩn ở trong xe.
“Chiêu Chiêu rất lợi hại, môn phái của cậu ấy cũng lợi hại như vậy, Thiên Phú phái, vừa nghe liền thấy khí phái.”
Trần Quang Kiến xấu hổ, nếu không phải cố kỵ thân phận, ông ấy thật muốn che mặt. Sao ông ấy lại sinh ra một đứa con gái ngốc đến như vậy, nhìn không hiểu sắc mặt của người khác?
May mắn xe thương vụ chạy nhanh, không bao lâu đã chạy đến công trường ở phía đông thành phố. Trần Quang Kiến thở ra một hơi nhẹ nhõm, chờ ông ấy xuống xe lại cảm thấy có chút lạnh.
Không chỉ một mình ông ấy cảm thấy lạnh, Trần Thu Miểu cũng sờ sờ cánh tay của mình: “Con cảm thấy có một cơn gió lạnh mới thổi qua?”
Trạm dừng của bọn họ chính là phía trước công trường, bốn phía đều bị tường của công trường chặn lại, không thể có gió thổi đến trên người bọn họ.
Lúc ở trên xe, Trương Quân âm dương quái khí, nhưng lúc xuống xe, đến công trường. Ông ta đã khôi phục trạng thái chuyên nghiệp, lấy ra la bàn, nhìn kim đồng hồ trên la bàn không ngừng đong đưa, sắc mặt ngưng trọng: “Không phải gió lạnh, là âm khí. Trần tổng, vấn đề ở công trường quả nhiên cực kỳ nguy hiểm.”
Vô Giác hòa thượng lấy ra Phật châu, niệm vài câu kinh Phật, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.
Lý Nguyên trong miệng lẩm bẩm, tựa hồ đang trao đổi cùng Gia Tiên nhà mình, trong tay cũng nhanh chóng lấy ra bảo bối hồ lô mình thường dùng để bảo vệ bản thân.
Chỉ có Hứa Chiêu vẫn không nhúc nhích.
Trương Quân nhịn không được cười nhạo: “Tiểu đạo hữu, pháp khí của cô đâu?”
Không nghĩ tới mọi người đều có pháp khí, nhìn đồ trong tay bọn họ, Hứa Chiêu có chút hâm mộ. Hòa thượng và đạo sĩ trong thành phố thật có tiền, pháp khí đều trở thành hàng thông thường.
Nhưng ra cửa, cho dù lại nghèo, cũng không thể rụt rè, Hứa Chiêu bình tĩnh nói: “Tôi không có thói quen dùng pháp khí, dùng pháp khí sẽ ảnh hưởng tới việc tôi phát huy sức mạnh, đôi tay của tôi chính là pháp khí tốt nhất.”
Bạch Xà và Hoàng Đại nương tử đều cảm thấy đúng, Hứa Chiêu cần pháp khí để làm gì? Đôi tay của cô chính là pháp khí tốt nhất. Cho dù hiện tại bọn họ đã là Gia Tiên của Hứa Chiêu, bọn họ cũng không quên được sự sợ hãi lúc trước bị Hứa Chiêu đánh.
Những lời này của Hứa Chiêu rất có hương vị, lúc trước cô nói môn phái của mình là Thiên Phú phái, Trương Quân không còn lời nào để nói.
Quả nhiên là cô gái nhỏ không hiểu chuyện, lát nữa thật sự gặp được nguy hiểm, cô liền biết thế gian hiểm ác.
Thông qua sự miêu tả của Trần Quang Kiến, bọn họ đoán được tình huống trong công trường rất hiểm ác, không nghĩ tới âm khí lại nồng đậm hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
Hiện giờ loại tình huống này, hai người thường là Trần Quang Kiến cùng Trần Thu Miểu không thích hợp tiến vào trong đó.
Trần Quang Kiến tuy lo lắng tình huống ở công trường, nhưng cũng biết lúc này không phải là thời điểm để tăng thêm phiền phức. Ông ấy và Trần Thu Miểu một lần nữa trở lại trên xe, ở trên xe chờ các vị đại sư trở về.
Ngày thường lá gan của Trần Quang Kiến cũng không nhỏ, nhưng đối mặt với loại chuyện thần quái không có hiểu biết, bên người còn có con gái, ông ấy không dám mạo hiểm.
Ban đầu Trần Quang Kiến muốn kêu Hứa Chiêu đi cùng ông ấy quay về trong xe, ở trong mắt ông ấy, ông ấy cảm thấy Hứa Chiêu cũng không thích hợp đi vào công trường đang trong tình huống nguy hiểm.
Nhưng không nghĩ tới đối mặt với lời mời của Trần Quang Kiến, Hứa Chiêu lại khẩn trương mà trực tiếp từ chối: “Tôi tới đây là để bắt quỷ, sao có thể cùng các người ngồi ở trên xe?”
Cô nhìn thoáng qua Trần Quang Kiến, trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ Trần Quang Kiến không muốn trả tiền cho cô, cho nên lấy cớ giữ cô ở lại trên xe? Chuyện này không thể được, dù là ai đều không thể ngăn cản cô kiếm tiền.
Hứa Chiêu kiên định từ chối lời đề nghị của Trần Quang Kiến kêu cô ở lại trên xe, lần thứ hai nhắc lại: “Tôi thu phí cũng không đắt.”
Trần Quang Kiến: “……”
Cô gái này thiếu tiền như vậy sao?
Ông ấy thở dài: “Không phải ba ba mời người khác, đây đều là do cổ đông trong công ty đề cử. Mặc dù ba ba là chủ tịch, nhưng cũng phải cho những cổ đông khác thể diện.”
Trần Thu Miểu nghe Trần Quang Kiến nói như vậy, thì đã tin tưởng, cảm thấy Trần Quang Kiến không phải cố ý, nhưng vẫn không cam lòng, lẩm nhẩm lầm nhầm: “Những người đó cầm tiền chia hoa hồng của nhà chúng ta, còn muốn xen vào chuyện nhà của chúng ta, thật phiền.”
Trần Quang Kiến trấn an vài câu, sau đó mời hòa thượng, đạo sĩ vào trong nhà.
Trần Thu Miểu an tĩnh lại, cô ấy tin tưởng lý do thoái thác của Trần Quang Kiến, nhưng trong lòng vẫn tức giận, lén lút dựng thẳng nắm tay với Hứa Chiêu, cổ vũ cho cô: “Chiêu Chiêu, tớ tin tưởng cậu là người lợi hại nhất. Lát nữa cậu phải biểu hiện cho thật tốt, đều đánh bại bọn họ.”
Trần Quang Kiến là ông trùm của ngành địa ốc, trong tay có tiền, quen biết bạn bè cũng nhiều. Ông ấy đã nhờ người mời đại sư, những đại sư này cũng không phải là kẻ lừa đảo, mà là người có chút bản lĩnh.
Tới đây chỉ có ba người, nhưng chủng loại đầy đủ hết, một hòa thượng, một đạo sĩ, còn có một Mã Tiên.
Nhìn thấy có Mã Tiên, Hoàng Đại nương tử hít hít cái mũi: “Mùi hồ ly thật thối.”
Động vật mà Mã Tiên nuôi dưỡng chính là Hồ Yêu, nhưng Hồ Yêu mà ông ta nuôi dưỡng có tu vi không cao, so ra kém Hoàng Đại nương tử cùng Bạch Xà. Hoàng Đại nương tử và Bạch Xà đều phát hiện ra mùi hồ ly trên người ông ta, ông ta lại không cảm nhận được sự tồn tại của Bạch Xà và Hoàng Đại nương tử.
Hoàng Đại nương tử và Hồ Yêu có mối hận cũ, nhìn Mã Tiên cung cấp nuôi dưỡng Hồ Yêu càng không thuận mắt, nhưng nó không đến mức so đo cùng người không liên quan, chỉ an tĩnh đứng ở trên vai Hứa Chiêu.
Ba người đang tiến vào lại mịt mờ mà nhìn thoáng qua Hoàng Đại nương tử trên vai Hứa Chiêu. Bộ dáng của Hoàng Đại nương tử vẫn là hamster.
Lần đầu tiên nhìn thấy có người ra ngoài bắt quỷ hàng yêu còn mang theo sủng vật, ba người này trong lòng đều có suy đoán, cảm thấy Hứa Chiêu hoặc là kẻ lừa đảo, hoặc là thực lực vô dụng, muốn nhân cơ hội này kiếm miếng cơm ăn.
Vô Giác hòa thượng có tâm cảnh vững vàng, Mã Tiên tên gọi là Lý Nguyên cũng có tính tình rất tốt, bọn họ đều chỉ mỉm cười nhìn Hứa Chiêu, trên mặt không có biểu hiện ra bất luận cảm xúc gì.
Đạo sĩ Trương Quân thì vẻ mặt có chút khó coi, ông ta cảm thấy có loại người như Hứa Chiêu tồn tại, đã làm cho cái nhìn của người bên ngoài đối với giới thiên sư càng ngày càng kém.
Trương Quân có chút danh tiếng, có rất nhiều phú hào mời ông ta bắt quỷ, Trần Quang Kiến đã nhờ vào mối quan hệ của bạn bè mới mời được Trương Quân.
Không nghĩ tới Trần Quang Kiến không chỉ mời ông ta, còn mời thêm ba người khác. Vô Giác hòa thượng cùng với Lý Nguyên liền thôi, ông ta có nghe nói qua tên của hai người này, xem như có chút bản lĩnh, nhưng cô gái tên Hứa Chiêu này, ông ta hoàn toàn không có nghe ai nói qua.
Sau khi vào cửa, Trần Thu Miểu còn hướng về phía bọn họ mà tức giận, Trương Quân cảm thấy Trần Quang Kiến không đủ tôn trọng bọn họ. Nhưng Trần Quang Kiến có tiền, cho dù là Trương Quân cũng muốn cho ông ấy vài phần thể diện.
Ông ta hừ một tiếng, cũng không có trực tiếp làm Hứa Chiêu xấu mặt, chỉ ngồi ở sô pha cách Hứa Chiêu xa nhất.
Hứa Chiêu không biết Trương Quân không muốn nhìn thấy cô, lực chú ý của cô đều ở trên người Trần Quang Kiến. Cô một lòng nhớ thương việc kiếm tiền, căn bản không phát hiện ra cảm xúc vi diệu của những người khác.
Đại sư đã tới đủ, Trần Quang Kiến cũng đem chuyện xảy ra gần nhất của tập đoàn Quang Kiến nói cho bọn họ biết từ đầu đến cuối.
Chuyện của tập đoàn Quang kiến không chỉ có chuyện lưu truyền trên mạng, tình huống chân thật càng nghiêm trọng hơn so với sự hiểu biết của mọi người, có một số việc ngay cả Trần Thu Miểu cũng là lần đầu tiên nghe tới.
“Mọi người hẳn đều nghe nói, khoảng thời gian trước tập đoàn Quang Kiến mua được một miếng đất ở phía đông thành phố, lần này xảy ra chuyện chính là nơi đó.”
Trần Quang Kiến nói chính là chuyện công nhân ở công trường xảy ra chuyện, chuyện này cũng không phải là tin vịt, đúng là có hai công nhân té xuống từ chỗ cao. May mắn lúc công trường thi công luôn tuyên theo quy định đảm bảo an toàn, mới không có bỏ mạng tại chỗ. Chẳng qua người bị thương rất nặng, hiện tại vẫn còn đang nằm ở bệnh viện.
“Công trường ngoại trừ công nhân xảy ra chuyện, còn có một chuyện lớn.” Trần Quang Kiến uống một ngụm nước, trên mặt lộ ra thần sắc sợ hãi, “Trong lúc công trường đang thi công đã đào ra được xương trắng.”
Thấy mọi người tựa hồ không cho là đúng, ông ấy nói tiếp: “Xương trắng cũng không phải chỉ có một cái, mà là tràn đầy một hố to.”
Công trường đào ra xương trắng cũng không hiếm thấy, nhưng đào ra một hố xương trắng liền kỳ quái.
Liên tưởng đến chuyện xảy ra ở công trường, thần sắc của mấy người ở đây đều thay đổi, một hố tràn đầy xương trắng, vừa nghe liền biết vô cùng hung hiểm.
“Tôi đã mời chuyên gia đến nhìn qua, lúc trước ở đây hẳn là mộ chôn tập thể, bên trong mới có nhiều xương trắng như vậy.” Trước khi mời hòa thượng và đạo sĩ, Trần Quang Kiến cũng áp dụng các biện pháp khoa học, mời chuyên gia tới phân biệt xương cốt, khảo sát địa hình.
Dưới kiến nghị của chuyên gia, Trần Quang Kiến đã tìm kiếm một miếng đất tốt, một lần nữa mai táng những bộ xương trắng này.
Bởi vì những bộ xương trắng này trộn lẫn với nhau, không phân biệt được thân phận của bọn họ, cũng không thể lập bia làm mộ, nhưng so với hoàn cảnh ở công trường thì muốn tốt hơn nhiều, đáng tiếc……
“Vấn đề liền xuất hiện ở chỗ này, sau khi dời mộ cho nhóm xương trắng thì chỉ qua có một ngày, nhóm xương trắng lại lần nữa quay trở về công trường.”
Bởi vì chuyện này, Trần Quang Kiến đã phong tỏa công trường, tình nguyện tốn một chút tiền, cũng không muốn tiếp tục thi công, tiếp tục thi công có khả năng người bị thương không chỉ có hai công nhân.
Liên tưởng đến vấn đề xuất hiện ở tập đoàn Quang Kiến cùng với trung tâm thương mại Quang Kiến, hòa thượng và đạo sĩ nhất trí đồng ý đi đến công trường, giải quyết chuyện xương trắng trước.
Hứa Chiêu tuy không nói nhiều, những đã cõng theo balo luôn mang theo bên người, cùng bọn họ đồng loạt xuất phát.
Trần Quang Kiến nổi tiếng là ông trùm địa ốc, tự nhiên sẽ an bài thỏa đáng mọi việc, lần đầu tiên Hứa Chiêu cảm nhận được việc dùng xe chuyên dụng đi bắt quỷ.
Nhìn hòa thượng và đạo sĩ ngồi ở bên cạnh cô có bộ dáng tập mãi thành thói quen, Hứa Chiêu cảm khái, trong thành phố thật tốt nha, địa vị của hòa thượng cùng đạo sĩ đều cao hơn ở nông thôn.
Nhận thấy Hứa Chiêu nhìn bọn họ chăm chú, Lý Nguyên gật đầu chào hỏi với Hứa Chiêu.
Anh ta là người nhỏ nhất trong ba người này, ước chừng 30 tuổi, tính tình cũng tốt: “Đây là lần đầu tiên cô đi ra ngoài bắt quỷ sao? Không cần khẩn trương.”
Lý Nguyên cho rằng Hứa Chiêu nhìn bọn họ, là bởi vì khẩn trương.
Đạo sĩ Trương Quân liếc mắt nhìn Hứa Chiêu một cái, trong lòng không vui, chế giễu nói: “Không biết vị tiểu đạo hữu này có môn phái ra sao? Còn nhỏ tuổi lại dám một mình đi ra ngoài nhận đơn, dũng khí này thật đáng khen.”
Hứa Chiêu không nghe ra Trương Quân đang cười nhạo cô.
Nếu là lúc trước, cô cũng không biết môn phái mình là gì. Cô chỉ xem qua bút ký của Hứa Quan Nguyệt, trên bút ký không nhắc tới tên môn phái.
Nhưng lúc trước cô bắt quỷ ở nhà họ Lục, Dương Sĩ Kỳ từng hỏi qua Hứa Quan Nguyệt vấn đề này, Hứa Chiêu đem lời nói của Hứa Quan Nguyệt lúc đó nói lại một lần: “Môn phái của chúng tôi là Thiên Phú phái, chỉ thu nhận người có thiên phú hơn người.”
Hứa Chiêu cảm thấy mình chỉ nói đúng sự thật, thuật lại lời nói của Hứa Quan Nguyệt, nghiêm túc trả lời vấn đề của Trương Quân, nhưng ở trong tai Trương Quân chỉ nghe thấy Hứa Chiêu đang cười nhạo ông ta, ông ta cười lạnh một tiếng: “Quả nhiên là tuổi trẻ khí thịnh.”
Ngay cả Lý Nguyên đang nói chuyện cùng Hứa Chiêu cũng xấu hổ mà cười cười, hiện tại các cô gái trẻ đều có tính tình dễ nổi nóng như vậy sao?
Chỉ có Vô Giác hòa thượng từ đầu đến cuối đều ngồi an tĩnh, giống như không có nhận thấy được gió lốc bên trong xe.
Bên trong xe thương vụ đã an tĩnh lại, chỉ có giọng nói Trần Thu Miểu ríu rít quanh quẩn ở trong xe.
“Chiêu Chiêu rất lợi hại, môn phái của cậu ấy cũng lợi hại như vậy, Thiên Phú phái, vừa nghe liền thấy khí phái.”
Trần Quang Kiến xấu hổ, nếu không phải cố kỵ thân phận, ông ấy thật muốn che mặt. Sao ông ấy lại sinh ra một đứa con gái ngốc đến như vậy, nhìn không hiểu sắc mặt của người khác?
May mắn xe thương vụ chạy nhanh, không bao lâu đã chạy đến công trường ở phía đông thành phố. Trần Quang Kiến thở ra một hơi nhẹ nhõm, chờ ông ấy xuống xe lại cảm thấy có chút lạnh.
Không chỉ một mình ông ấy cảm thấy lạnh, Trần Thu Miểu cũng sờ sờ cánh tay của mình: “Con cảm thấy có một cơn gió lạnh mới thổi qua?”
Trạm dừng của bọn họ chính là phía trước công trường, bốn phía đều bị tường của công trường chặn lại, không thể có gió thổi đến trên người bọn họ.
Lúc ở trên xe, Trương Quân âm dương quái khí, nhưng lúc xuống xe, đến công trường. Ông ta đã khôi phục trạng thái chuyên nghiệp, lấy ra la bàn, nhìn kim đồng hồ trên la bàn không ngừng đong đưa, sắc mặt ngưng trọng: “Không phải gió lạnh, là âm khí. Trần tổng, vấn đề ở công trường quả nhiên cực kỳ nguy hiểm.”
Vô Giác hòa thượng lấy ra Phật châu, niệm vài câu kinh Phật, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.
Lý Nguyên trong miệng lẩm bẩm, tựa hồ đang trao đổi cùng Gia Tiên nhà mình, trong tay cũng nhanh chóng lấy ra bảo bối hồ lô mình thường dùng để bảo vệ bản thân.
Chỉ có Hứa Chiêu vẫn không nhúc nhích.
Trương Quân nhịn không được cười nhạo: “Tiểu đạo hữu, pháp khí của cô đâu?”
Không nghĩ tới mọi người đều có pháp khí, nhìn đồ trong tay bọn họ, Hứa Chiêu có chút hâm mộ. Hòa thượng và đạo sĩ trong thành phố thật có tiền, pháp khí đều trở thành hàng thông thường.
Nhưng ra cửa, cho dù lại nghèo, cũng không thể rụt rè, Hứa Chiêu bình tĩnh nói: “Tôi không có thói quen dùng pháp khí, dùng pháp khí sẽ ảnh hưởng tới việc tôi phát huy sức mạnh, đôi tay của tôi chính là pháp khí tốt nhất.”
Bạch Xà và Hoàng Đại nương tử đều cảm thấy đúng, Hứa Chiêu cần pháp khí để làm gì? Đôi tay của cô chính là pháp khí tốt nhất. Cho dù hiện tại bọn họ đã là Gia Tiên của Hứa Chiêu, bọn họ cũng không quên được sự sợ hãi lúc trước bị Hứa Chiêu đánh.
Những lời này của Hứa Chiêu rất có hương vị, lúc trước cô nói môn phái của mình là Thiên Phú phái, Trương Quân không còn lời nào để nói.
Quả nhiên là cô gái nhỏ không hiểu chuyện, lát nữa thật sự gặp được nguy hiểm, cô liền biết thế gian hiểm ác.
Thông qua sự miêu tả của Trần Quang Kiến, bọn họ đoán được tình huống trong công trường rất hiểm ác, không nghĩ tới âm khí lại nồng đậm hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
Hiện giờ loại tình huống này, hai người thường là Trần Quang Kiến cùng Trần Thu Miểu không thích hợp tiến vào trong đó.
Trần Quang Kiến tuy lo lắng tình huống ở công trường, nhưng cũng biết lúc này không phải là thời điểm để tăng thêm phiền phức. Ông ấy và Trần Thu Miểu một lần nữa trở lại trên xe, ở trên xe chờ các vị đại sư trở về.
Ngày thường lá gan của Trần Quang Kiến cũng không nhỏ, nhưng đối mặt với loại chuyện thần quái không có hiểu biết, bên người còn có con gái, ông ấy không dám mạo hiểm.
Ban đầu Trần Quang Kiến muốn kêu Hứa Chiêu đi cùng ông ấy quay về trong xe, ở trong mắt ông ấy, ông ấy cảm thấy Hứa Chiêu cũng không thích hợp đi vào công trường đang trong tình huống nguy hiểm.
Nhưng không nghĩ tới đối mặt với lời mời của Trần Quang Kiến, Hứa Chiêu lại khẩn trương mà trực tiếp từ chối: “Tôi tới đây là để bắt quỷ, sao có thể cùng các người ngồi ở trên xe?”
Cô nhìn thoáng qua Trần Quang Kiến, trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ Trần Quang Kiến không muốn trả tiền cho cô, cho nên lấy cớ giữ cô ở lại trên xe? Chuyện này không thể được, dù là ai đều không thể ngăn cản cô kiếm tiền.
Hứa Chiêu kiên định từ chối lời đề nghị của Trần Quang Kiến kêu cô ở lại trên xe, lần thứ hai nhắc lại: “Tôi thu phí cũng không đắt.”
Trần Quang Kiến: “……”
Cô gái này thiếu tiền như vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.