Thiên Kim Thật Làm Nghiên Cứu Khoa Học Ở Niên Đại Văn
Chương 5:
Điềm Cao Miêu Miêu
11/11/2024
Văn Nham không tham gia vào chủ đề, anh ta chăm chú nhìn các anh trai, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Trước đây anh ta lầm tưởng mình bị coi là gánh nặng nên bị bỏ rơi, oán hận anh em ruột, sau này trở thành đại gia cũng không giúp đỡ họ, mặc cho họ ở quê trồng trọt.
Anh ta nhớ mình xuất ngũ trở về với ý định làm nhục họ, cố tình tiêu tiền như nước và cưới cô gái đẹp nhất làng, nhìn anh em ruột vì không có tiền cưới vợ mà mặt mày buồn rầu cũng không hề động lòng.
Ký ức quá xa xôi, Văn Nham lắc đầu, trong lòng vô cùng xấu hổ.
May mà ông trời đã cho anh ta cơ hội để bù đắp.
Anh ta cầm củ khoai lang ăn từng miếng nhỏ, như thể đang thưởng thức sơn hào hải vị.
Văn Nhị Sơn và Văn Tam Hà ăn ngấu nghiến hết khoai lang hấp, liếc mắt nhìn người em thứ tư đang nhai chậm rãi, hai anh em nghỉ ngơi một lát rồi chuẩn bị tiếp tục làm việc.
Văn Khê không thân với anh tư nhưng cậu rất thích anh tư, vì anh tư là quân nhân đã giải ngũ bảo vệ đất nước!
Ánh mắt Văn Nham dừng lại trên người Văn Khê, Văn Khê lập tức đứng thẳng, như một người lính đang chờ chỉ huy trưởng duyệt binh.
Anh ta dịu giọng: "Lương Hảo sức khỏe không tốt, ở nhà em giúp đỡ chị ấy nhiều hơn chút nhé."
Trước đây anh ta ghét Văn Khê, cho rằng cậu đã thay thế vị trí của mình. Đến lúc lâm chung mới biết anh hai anh ba không cưới được vợ nên vẫn luôn coi Văn Khê là con trai nuôi, từ nhỏ họ đã dạy Văn Khê lớn lên phải tìm anh ta về nhà.
Văn Khê nhíu mày định mách tội, Văn Nham đã dời mắt đi.
Cậu cúi đầu buồn bã nói: "Biết rồi." Than ôi, trong nhà ngoài cậu ra lại sắp có thêm một người ăn bám rồi.
Văn Nham suy nghĩ một chút rồi an ủi cậu: "Nghèo chỉ là tạm thời, trước mắt cứ vượt qua khó khăn, sau này cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn."
Văn Khê mặt mày ngơ ngác không hiểu, nghĩ lại thì hoàn cảnh gia đình có tệ đến đâu cũng không thể tệ hơn được nữa.
Lương Hảo tìm một số vật liệu để làm dụng cụ nấu cơm, Văn Khê mặt mày khó chịu trở về nhà.
"Cần tôi giúp gì không?"
Lương Hảo ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cậu.
"Không cần, em tự chơi đi." Nói rồi cô cúi đầu tiếp tục mày mò.
Văn Khê đứng im không nhúc nhích, ánh mắt dừng lại trên miếng sắt, trong lòng mới thấy dễ chịu hơn đôi chút, ít nhất thì cô ta cũng có chút đầu óc, biết miếng sắt có thể bán cho trạm phế liệu.
Lương Hảo đối chiếu với hình ảnh nồi cơm điện mà cơ sở dữ liệu cung cấp để cải tiến ruột nồi.
"Đúng rồi, ổ cắm điện trong nhà ở đâu? Hình như chị không tìm thấy."
Văn Khê nghe thấy ổ cắm điện thì tưởng cô ta muốn may quần áo.
"Ổ cắm điện gì chứ, nếu muốn vá quần áo thì kim chỉ ở trong phòng anh hai."
Lương Hảo nhịn không được bật cười,
"Là ổ cắm điện để dẫn điện ấy."
Văn Khê nhìn cô ta như nhìn một đứa ngốc, Lương Hảo trong lòng thắc mắc, anh ta nhìn mình bằng ánh mắt gì vậy?
Trước đây anh ta lầm tưởng mình bị coi là gánh nặng nên bị bỏ rơi, oán hận anh em ruột, sau này trở thành đại gia cũng không giúp đỡ họ, mặc cho họ ở quê trồng trọt.
Anh ta nhớ mình xuất ngũ trở về với ý định làm nhục họ, cố tình tiêu tiền như nước và cưới cô gái đẹp nhất làng, nhìn anh em ruột vì không có tiền cưới vợ mà mặt mày buồn rầu cũng không hề động lòng.
Ký ức quá xa xôi, Văn Nham lắc đầu, trong lòng vô cùng xấu hổ.
May mà ông trời đã cho anh ta cơ hội để bù đắp.
Anh ta cầm củ khoai lang ăn từng miếng nhỏ, như thể đang thưởng thức sơn hào hải vị.
Văn Nhị Sơn và Văn Tam Hà ăn ngấu nghiến hết khoai lang hấp, liếc mắt nhìn người em thứ tư đang nhai chậm rãi, hai anh em nghỉ ngơi một lát rồi chuẩn bị tiếp tục làm việc.
Văn Khê không thân với anh tư nhưng cậu rất thích anh tư, vì anh tư là quân nhân đã giải ngũ bảo vệ đất nước!
Ánh mắt Văn Nham dừng lại trên người Văn Khê, Văn Khê lập tức đứng thẳng, như một người lính đang chờ chỉ huy trưởng duyệt binh.
Anh ta dịu giọng: "Lương Hảo sức khỏe không tốt, ở nhà em giúp đỡ chị ấy nhiều hơn chút nhé."
Trước đây anh ta ghét Văn Khê, cho rằng cậu đã thay thế vị trí của mình. Đến lúc lâm chung mới biết anh hai anh ba không cưới được vợ nên vẫn luôn coi Văn Khê là con trai nuôi, từ nhỏ họ đã dạy Văn Khê lớn lên phải tìm anh ta về nhà.
Văn Khê nhíu mày định mách tội, Văn Nham đã dời mắt đi.
Cậu cúi đầu buồn bã nói: "Biết rồi." Than ôi, trong nhà ngoài cậu ra lại sắp có thêm một người ăn bám rồi.
Văn Nham suy nghĩ một chút rồi an ủi cậu: "Nghèo chỉ là tạm thời, trước mắt cứ vượt qua khó khăn, sau này cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn."
Văn Khê mặt mày ngơ ngác không hiểu, nghĩ lại thì hoàn cảnh gia đình có tệ đến đâu cũng không thể tệ hơn được nữa.
Lương Hảo tìm một số vật liệu để làm dụng cụ nấu cơm, Văn Khê mặt mày khó chịu trở về nhà.
"Cần tôi giúp gì không?"
Lương Hảo ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cậu.
"Không cần, em tự chơi đi." Nói rồi cô cúi đầu tiếp tục mày mò.
Văn Khê đứng im không nhúc nhích, ánh mắt dừng lại trên miếng sắt, trong lòng mới thấy dễ chịu hơn đôi chút, ít nhất thì cô ta cũng có chút đầu óc, biết miếng sắt có thể bán cho trạm phế liệu.
Lương Hảo đối chiếu với hình ảnh nồi cơm điện mà cơ sở dữ liệu cung cấp để cải tiến ruột nồi.
"Đúng rồi, ổ cắm điện trong nhà ở đâu? Hình như chị không tìm thấy."
Văn Khê nghe thấy ổ cắm điện thì tưởng cô ta muốn may quần áo.
"Ổ cắm điện gì chứ, nếu muốn vá quần áo thì kim chỉ ở trong phòng anh hai."
Lương Hảo nhịn không được bật cười,
"Là ổ cắm điện để dẫn điện ấy."
Văn Khê nhìn cô ta như nhìn một đứa ngốc, Lương Hảo trong lòng thắc mắc, anh ta nhìn mình bằng ánh mắt gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.