Thiên Kim Thật Ốm Yếu, Biết 100 Triệu Điểm Huyền Học Thì Có Gì Sai
Chương 14
Lạc Sanh Sanh
07/06/2024
Trì Vũ ngẩng đầu thấy bạn học xung quanh đã đi không còn nhiều lắm, cô sờ bụng, quả thật có hơi đói, lúc này mới lưu luyến không rời khép sách lại đi theo Tô Tiêu Tiêu và Nguyên Gia đến căn tin.
Học sinh Tân Lâm không giàu cũng sang, tất nhiên trường học sẽ không keo kiệt với học sinh về mặt ăn uống, thức ăn trong căn tin đầy đủ cả màu sắc lẫn hương vị.
Cô gọi món xong, vừa ngồi xuống thì thấy Trì Nhạc cách đó không xa, cô nghĩ nghĩ rồi mỉm cười đi qua.
"Anh, sao anh lại không đợi em cùng đi ăn?" Trì Vũ cười hỏi.
Trì Nhạc:...
Tự trong lòng em không biết rõ vì sao ư?
Vốn dĩ Trì Nhạc đã hơi sợ em gái rồi, sáng nay còn mất mặt, cậu ta đã không thể trêu vào rồi còn không trốn nổi à?
Tô Tiêu Tiêu ở bên cạnh nhìn hai người thấy hơi kỳ quái, không phải quan hệ giữa hai người này không tốt à?
Trì Nhạc có hơi mất tự nhiên: "Anh quen ăn một mình rồi."
Mới vừa nói xong, có một người đã đi tới, ngồi xuống bên cạnh Trì Nhạc.
"Đại ca, để anh phải đợi lâu rồi! Đều do chủ nhiệm giáo dục một hai phải lôi bọn tôi đi dạy bảo, nếu không tôi đã tới sớm rồi."
Trì Vũ nhìn người nọ, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cười như không cười mà nhìn Trì Nhạc: "Đã quen một mình?"
Trì Nhạc:...
Người đối diện thấy Trì Vũ thì ánh mắt sáng lên: "Cậu là ai vậy? Người theo đuổi đại ca bọn tôi hả?"
Trì Nhạc đá vào chân người nọ: "Nói hươu nói vượn gì thế? Đây... Đây là em gái tôi!"
"Em gái anh á? Em gái anh không phải... À à à à!"
Người đối diện phản ứng lại, hóa ra là vị thiên kim thật của nhà họ Trì.
"Chào cậu, tôi tên Lương Kỳ."
Trì Vũ mỉm cười gật đầu.
Lương Kỳ nhìn về phía Trì Nhạc, nói: "Đại ca, Lương Nhược bảo chúng ta mười hai giờ đêm qua bên kia, tôi sang nhà đón anh đi nhé?"
Tô Tiêu Tiêu nhìn hai người: "Mười hai giờ đêm? Các cậu định làm gì?"
Lương Kỳ nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Đi thám hiểm trường học bỏ hoang ở vùng ngoại ô đó!"
Lương Kỳ nhẹ nhàng nói nhưng lại khiến Tô Tiêu Tiêu và Nguyên Gia sững người lại.
"Mấy anh không biết chỗ đó có quỷ hả? Tại sao còn muốn đi lúc mười hai giờ đêm?" Tô Tiêu Tiêu sợ ngây người, muốn chết cũng không cần tìm chết như thế chứ?
Lương Kỳ tỏ ra thờ ơ: "Trên đời này làm gì có ma quỷ? Hơn nữa còn có anh Trì đây mà!"
Lương Kỳ khoác tay lên vai Trì Nhạc như hai người anh em tốt.
Sắc mặt Trì Nhạc rất khó coi. Trước ngày hôm qua, cậu ta không hề tin quỷ thần nên khi Lương Kỳ gọi đi cùng, cậu ta đã đồng ý mà không hề nghĩ ngợi, nhưng bây giờ...
Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn Trì Vũ ở đối diện, có đi hay không cũng là một vấn đề.
Rõ ràng Nguyên Gia quen thuộc với Lương Kỳ hơn: "Anh họ cậu nhắc tới chuyện này à?"
Lương Kỳ nhún nhún vai: "Các cậu còn không biết anh ta sao? Kiêu ngạo tự mãn còn không chấp nhận được người khác, cứ phải so bản lĩnh với tôi, nếu tôi không đi, anh ta sẽ kéo băng rôn đến cổng trường học của chúng ta để lan truyền tôi là đồ hèn nhát! Làm sao tôi có thể chịu đựng việc này được?"
Trì Vũ nhìn những người trước mặt, rõ ràng bọn họ rất quen thuộc với nhau, nhưng cô lại không biết nhiều về nơi này: "Anh họ của cậu cũng là học sinh của trường học chúng ta à?"
Lương Kỳ lắc đầu rồi lại gật đầu: "Đúng vậy, năm ngoái vừa thi lên đại học, quan hệ giữa tôi và anh ta không tốt lắm."
Trì Vũ gật đầu, sau đó đề nghị một cách thân thiện: "Tôi khuyên cậu tốt nhất là đừng đi."
Học sinh Tân Lâm không giàu cũng sang, tất nhiên trường học sẽ không keo kiệt với học sinh về mặt ăn uống, thức ăn trong căn tin đầy đủ cả màu sắc lẫn hương vị.
Cô gọi món xong, vừa ngồi xuống thì thấy Trì Nhạc cách đó không xa, cô nghĩ nghĩ rồi mỉm cười đi qua.
"Anh, sao anh lại không đợi em cùng đi ăn?" Trì Vũ cười hỏi.
Trì Nhạc:...
Tự trong lòng em không biết rõ vì sao ư?
Vốn dĩ Trì Nhạc đã hơi sợ em gái rồi, sáng nay còn mất mặt, cậu ta đã không thể trêu vào rồi còn không trốn nổi à?
Tô Tiêu Tiêu ở bên cạnh nhìn hai người thấy hơi kỳ quái, không phải quan hệ giữa hai người này không tốt à?
Trì Nhạc có hơi mất tự nhiên: "Anh quen ăn một mình rồi."
Mới vừa nói xong, có một người đã đi tới, ngồi xuống bên cạnh Trì Nhạc.
"Đại ca, để anh phải đợi lâu rồi! Đều do chủ nhiệm giáo dục một hai phải lôi bọn tôi đi dạy bảo, nếu không tôi đã tới sớm rồi."
Trì Vũ nhìn người nọ, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cười như không cười mà nhìn Trì Nhạc: "Đã quen một mình?"
Trì Nhạc:...
Người đối diện thấy Trì Vũ thì ánh mắt sáng lên: "Cậu là ai vậy? Người theo đuổi đại ca bọn tôi hả?"
Trì Nhạc đá vào chân người nọ: "Nói hươu nói vượn gì thế? Đây... Đây là em gái tôi!"
"Em gái anh á? Em gái anh không phải... À à à à!"
Người đối diện phản ứng lại, hóa ra là vị thiên kim thật của nhà họ Trì.
"Chào cậu, tôi tên Lương Kỳ."
Trì Vũ mỉm cười gật đầu.
Lương Kỳ nhìn về phía Trì Nhạc, nói: "Đại ca, Lương Nhược bảo chúng ta mười hai giờ đêm qua bên kia, tôi sang nhà đón anh đi nhé?"
Tô Tiêu Tiêu nhìn hai người: "Mười hai giờ đêm? Các cậu định làm gì?"
Lương Kỳ nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Đi thám hiểm trường học bỏ hoang ở vùng ngoại ô đó!"
Lương Kỳ nhẹ nhàng nói nhưng lại khiến Tô Tiêu Tiêu và Nguyên Gia sững người lại.
"Mấy anh không biết chỗ đó có quỷ hả? Tại sao còn muốn đi lúc mười hai giờ đêm?" Tô Tiêu Tiêu sợ ngây người, muốn chết cũng không cần tìm chết như thế chứ?
Lương Kỳ tỏ ra thờ ơ: "Trên đời này làm gì có ma quỷ? Hơn nữa còn có anh Trì đây mà!"
Lương Kỳ khoác tay lên vai Trì Nhạc như hai người anh em tốt.
Sắc mặt Trì Nhạc rất khó coi. Trước ngày hôm qua, cậu ta không hề tin quỷ thần nên khi Lương Kỳ gọi đi cùng, cậu ta đã đồng ý mà không hề nghĩ ngợi, nhưng bây giờ...
Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn Trì Vũ ở đối diện, có đi hay không cũng là một vấn đề.
Rõ ràng Nguyên Gia quen thuộc với Lương Kỳ hơn: "Anh họ cậu nhắc tới chuyện này à?"
Lương Kỳ nhún nhún vai: "Các cậu còn không biết anh ta sao? Kiêu ngạo tự mãn còn không chấp nhận được người khác, cứ phải so bản lĩnh với tôi, nếu tôi không đi, anh ta sẽ kéo băng rôn đến cổng trường học của chúng ta để lan truyền tôi là đồ hèn nhát! Làm sao tôi có thể chịu đựng việc này được?"
Trì Vũ nhìn những người trước mặt, rõ ràng bọn họ rất quen thuộc với nhau, nhưng cô lại không biết nhiều về nơi này: "Anh họ của cậu cũng là học sinh của trường học chúng ta à?"
Lương Kỳ lắc đầu rồi lại gật đầu: "Đúng vậy, năm ngoái vừa thi lên đại học, quan hệ giữa tôi và anh ta không tốt lắm."
Trì Vũ gật đầu, sau đó đề nghị một cách thân thiện: "Tôi khuyên cậu tốt nhất là đừng đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.