Thiên Kim Thật Ốm Yếu, Biết 100 Triệu Điểm Huyền Học Thì Có Gì Sai
Chương 31
Lạc Sanh Sanh
12/06/2024
Bàn tay để hờ bên hông của Trì Vũ đột nhiên cử động, bà ngoại của Lương Nhược bỗng khụy gối xuống, ngã sang bên cạnh mẹ của Lương Nhược, cả hai ngã thẳng xuống giường bệnh bên cạnh.
Cảnh sát thấy vậy lập tức tiến lên bắt giữ Lương Nhược.
Sau khi Lương Nhược bị bắt, mẹ của cậu ta còn muốn cản trở nhưng đã bị cảnh sát khác ngăn lại.
Ba người Trì Vũ đưa mắt nhìn Lương Nhược bị áp giải đi, đám đông vây xem cũng dần giản tán.
"Sao ba đứa còn chưa đi?" Một cảnh sát trẻ tiến đến trước mặt ba người, cau mày hỏi.
Lương Kỳ nói: "Cảnh sát Triệu, là tôi, Lương Kỳ, lần trước anh hỏi cung tôi đấy."
Cảnh sát kia cố nhớ lại, sau đó mới nhớ ra: "Cậu tới để..."
Lương Kỳ không tiện nói là tới để xem ma nên nói: "Tôi tới xem một chút thôi."
Cảnh sát Triệu biết thân phận của Lương Kỳ nên cũng không nghi ngờ gì, chỉ nói: "Không có chuyện gì thì về đi, chúng tôi còn phải làm việc, tạm thời các cậu không được vào."
"Được, được ạ." Lương Kỳ gật đầu.
Sau khi cảnh sát Triệu rời đi, Trì Nhạc mới hỏi Lương Kỳ: "Hai người quen nhau à?"
"Hôm đó em đến đồn cảnh sát, cảnh sát Triệu là người hỏi cung em."
"Ồ." Trì Nhạc gật đầu: "Anh ấy cũng họ Triệu à, thật khéo."
"Đúng vậy. À, các người có thấy cô Triệu chưa?" Lương Kỳ hỏi.
Trì Nhạc lắc đầu, nhìn sang Trì Vũ.
Trì Vũ nhìn vào phòng bệnh, mặt không biểu cảm: "Đi thôi, cô ấy đã rời khỏi đây rồi."
Buổi tối, biệt thự nhà họ Lương.
Bố mẹ Lương Nhược ngồi trên sofa vẫn luôn gọi điện thoại, giọng của hai người họ đều rất sốt ruột, nhưng rõ ràng người bên kia nói gì đó không dễ nghe, vẻ mặt hai người rất khó coi, sau đó cúp điện thoại.
Bà ngoại Lương Nhược thấy vậy thì hỏi: "Thế nào? Thế nào? Bọn họ có thể cứu được Lương Nhược không?"
Bố Lương lắc đầu, mẹ Lương bụm mặt khóc.
"Khóc khóc khóc! Bà chỉ biết khóc!" Bố Lương không kiên nhẫn nói: "Đều tại bà nuông chiều nó mới gây ra hoạ thế này!"
"Sao lại trách con bé!" Bà ngoại Lương tiến lên nói: "Trước đó con cũng biết chuyện này! Nếu con nghe mẹ xử lý đám hỗn độn đó, hôm nay Lương Nhược sẽ không dính vào."
Mặt bố Lương xanh mét: "Mẹ, đó là mạng người đấy!"
"Thì sao?" Bà ngoại Lương khóc lóc nói: "Chỉ cần cháu trai mẹ không sao, mẹ đâu quan tâm sự sống chết của bọn họ!"
Bố Lương nhìn người phụ nữ trước mặt: "Mẹ điên rồi!"
"Ông hung dữ cái gì!" Mẹ Lương đứng lên: "Mẹ tôi nói gì không đúng sao? Tôi mặc kệ, ông nhất định phải cứu được con tôi!"
"Cứu?" Bố Lương suy sụp: "Bà nói dễ dàng như vậy? Bà nói xem cứu thế nào? Nhân chứng vật chứng đều có, cứu thế nào?"
Bà ngoại Lương nghĩ đến cái gì đó, bà ta túm lấy bố Lương: "Con đi mua chuộc đám người kia, để bọn họ nhận tội, nói không có liên quan gì với Lương Nhược, mất bao nhiêu tiền cũng được!"
"Mẹ!" Bố Lương không kiên nhẫn: "Mẹ cho rằng cục cảnh sát là do con mở? Muốn làm gì thì làm? Hơn nữa bây giờ bọn họ khai lại, mẹ cảm thấy cảnh sát sẽ tin sao?"
"Mẹ không quan tâm!" Bà ngoại Lương khóc lóc: "Mẹ chỉ có một đứa cháu trai, con nhất định phải cứu thằng bé! Nếu không mẹ cũng không sống được!"
Bố Lương nhìn hai mẹ con khóc không ngừng, lại nghĩ đến Lương Nhược, ông ta rất đau đầu: "Hai người cho rằng con không sốt ruột sao? Con cũng chỉ có một đứa con, con..."
Ông ta còn chưa nói xong, đèn trong biệt thự đều tắt hết.
"Sao lại thế này?" Bố Lương gọi to: "Quản gia? Quản gia!"
Cả biệt thự im lặng dị thường, ngay cả tiếng gió cũng không có.
Bố Lương nhận ra điều không thích hợp, ông ta cũng im lặng.
Đúng lúc này, cửa chính của biệt thự bỗng bị mở ra, một luồng gió lạnh thổi vào.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Cảnh sát thấy vậy lập tức tiến lên bắt giữ Lương Nhược.
Sau khi Lương Nhược bị bắt, mẹ của cậu ta còn muốn cản trở nhưng đã bị cảnh sát khác ngăn lại.
Ba người Trì Vũ đưa mắt nhìn Lương Nhược bị áp giải đi, đám đông vây xem cũng dần giản tán.
"Sao ba đứa còn chưa đi?" Một cảnh sát trẻ tiến đến trước mặt ba người, cau mày hỏi.
Lương Kỳ nói: "Cảnh sát Triệu, là tôi, Lương Kỳ, lần trước anh hỏi cung tôi đấy."
Cảnh sát kia cố nhớ lại, sau đó mới nhớ ra: "Cậu tới để..."
Lương Kỳ không tiện nói là tới để xem ma nên nói: "Tôi tới xem một chút thôi."
Cảnh sát Triệu biết thân phận của Lương Kỳ nên cũng không nghi ngờ gì, chỉ nói: "Không có chuyện gì thì về đi, chúng tôi còn phải làm việc, tạm thời các cậu không được vào."
"Được, được ạ." Lương Kỳ gật đầu.
Sau khi cảnh sát Triệu rời đi, Trì Nhạc mới hỏi Lương Kỳ: "Hai người quen nhau à?"
"Hôm đó em đến đồn cảnh sát, cảnh sát Triệu là người hỏi cung em."
"Ồ." Trì Nhạc gật đầu: "Anh ấy cũng họ Triệu à, thật khéo."
"Đúng vậy. À, các người có thấy cô Triệu chưa?" Lương Kỳ hỏi.
Trì Nhạc lắc đầu, nhìn sang Trì Vũ.
Trì Vũ nhìn vào phòng bệnh, mặt không biểu cảm: "Đi thôi, cô ấy đã rời khỏi đây rồi."
Buổi tối, biệt thự nhà họ Lương.
Bố mẹ Lương Nhược ngồi trên sofa vẫn luôn gọi điện thoại, giọng của hai người họ đều rất sốt ruột, nhưng rõ ràng người bên kia nói gì đó không dễ nghe, vẻ mặt hai người rất khó coi, sau đó cúp điện thoại.
Bà ngoại Lương Nhược thấy vậy thì hỏi: "Thế nào? Thế nào? Bọn họ có thể cứu được Lương Nhược không?"
Bố Lương lắc đầu, mẹ Lương bụm mặt khóc.
"Khóc khóc khóc! Bà chỉ biết khóc!" Bố Lương không kiên nhẫn nói: "Đều tại bà nuông chiều nó mới gây ra hoạ thế này!"
"Sao lại trách con bé!" Bà ngoại Lương tiến lên nói: "Trước đó con cũng biết chuyện này! Nếu con nghe mẹ xử lý đám hỗn độn đó, hôm nay Lương Nhược sẽ không dính vào."
Mặt bố Lương xanh mét: "Mẹ, đó là mạng người đấy!"
"Thì sao?" Bà ngoại Lương khóc lóc nói: "Chỉ cần cháu trai mẹ không sao, mẹ đâu quan tâm sự sống chết của bọn họ!"
Bố Lương nhìn người phụ nữ trước mặt: "Mẹ điên rồi!"
"Ông hung dữ cái gì!" Mẹ Lương đứng lên: "Mẹ tôi nói gì không đúng sao? Tôi mặc kệ, ông nhất định phải cứu được con tôi!"
"Cứu?" Bố Lương suy sụp: "Bà nói dễ dàng như vậy? Bà nói xem cứu thế nào? Nhân chứng vật chứng đều có, cứu thế nào?"
Bà ngoại Lương nghĩ đến cái gì đó, bà ta túm lấy bố Lương: "Con đi mua chuộc đám người kia, để bọn họ nhận tội, nói không có liên quan gì với Lương Nhược, mất bao nhiêu tiền cũng được!"
"Mẹ!" Bố Lương không kiên nhẫn: "Mẹ cho rằng cục cảnh sát là do con mở? Muốn làm gì thì làm? Hơn nữa bây giờ bọn họ khai lại, mẹ cảm thấy cảnh sát sẽ tin sao?"
"Mẹ không quan tâm!" Bà ngoại Lương khóc lóc: "Mẹ chỉ có một đứa cháu trai, con nhất định phải cứu thằng bé! Nếu không mẹ cũng không sống được!"
Bố Lương nhìn hai mẹ con khóc không ngừng, lại nghĩ đến Lương Nhược, ông ta rất đau đầu: "Hai người cho rằng con không sốt ruột sao? Con cũng chỉ có một đứa con, con..."
Ông ta còn chưa nói xong, đèn trong biệt thự đều tắt hết.
"Sao lại thế này?" Bố Lương gọi to: "Quản gia? Quản gia!"
Cả biệt thự im lặng dị thường, ngay cả tiếng gió cũng không có.
Bố Lương nhận ra điều không thích hợp, ông ta cũng im lặng.
Đúng lúc này, cửa chính của biệt thự bỗng bị mở ra, một luồng gió lạnh thổi vào.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.