Thiên Kim Thật Ốm Yếu, Biết 100 Triệu Điểm Huyền Học Thì Có Gì Sai
Chương 46
Lạc Sanh Sanh
15/06/2024
Trì Vũ ngồi trên xe, nhìn Trì Yến cũng chuẩn bị ra ngoài, cô thật sự không nhịn nổi nữa, quay sang hỏi Trì Nhạc bên cạnh: “Rốt cuộc gu thẩm mỹ của anh ấy được di truyền từ ai vậy?”
Trì Nhạc lắc đầu.
“Trước đây anh hai không như vậy đâu, không biết anh ấy bắt đầu thích những bộ quần áo hoa hoè loè loẹt đó từ bao giờ. Bố mẹ nói thế nào anh ấy cũng không chịu nghe, sau này mọi người để mặc anh ấy muốn sao thì thế, dù gì anh ấy cũng bận công việc, mà bố mẹ cũng bận công việc nên thời gian gặp nhau cũng không nhiều.”
Trì Vũ lắc đầu, thôi bỏ đi, đợi anh ấy ra ngoài làm việc là ổn thôi.
Hai người bước vào phòng học như thường lệ, vừa mới vào cửa đã nhận ra hôm nay phòng học náo nhiệt lạ thường, các bạn học tụ lại tốp năm tốp ba nói cái gì đó.
“Hôm nay có chuyện gì à? Được nghỉ học?” Trì Nhạc buông cặp sách, cậu ta nhìn quanh một vòng rồi hỏi.
Nguyên Gia giải thích: “Tôi nghe nói đoàn phim ‘Quay lại tuổi mười tám’ muốn tới trường chúng ta ghi hình, mọi người đang rất phấn khích.”
Trì Vũ sửng sốt, cô có một dự cảm chẳng lành.
Trì Nhạc vẫn chưa kịp phản ứng: “Chương trình tạp kỹ à? Vậy chẳng phải sẽ có người nổi tiếng sao? Ai vậy?”
Tô Tiêu Tiêu xoay đầu nói với giọng hào hứng: “Có nam thần Phương Trạch của tôi, còn có cả nữ idol Cố Oánh Oánh nữa, rồi ảnh đế Từ Hoa…”
Trì Vũ không nghe thấy cái tên quen thuộc nào nên thoáng yên tâm hơn chút.
Trì Nhạc không quá để tâm tới chuyện này, bây giờ cậu ta chỉ chuyên tâm suy nghĩ đến huyền học, vừa mới đặt mông ngồi xuống đã lôi quyển sách kia ra bắt đầu học thuộc. Trì Nhạc không để ý Nguyên Gia đứng bên cạnh vẫn đang chờ cậu ta đáp lại, thấy cậu ta bắt đầu đọc sách, Nguyên Gia cũng ghé vào xem.
Trì Vũ thấy Nguyên Gia nhìn lén cũng không nói gì, Tô Tiêu Tiêu bên cạnh hưng phấn kéo cô sang một chỗ để thảo luận.
Khi cuộc thảo luận trong lớp đang diễn ra sôi nổi, chủ nhiệm lớp dẫn một đám người lạ vào, nói là người của tổ chương trình muốn sắp xếp lúc tan tầm.
Biết lớp mình sẽ ghi hình cho một chương trình tạp kỹ, cả lớp như nổ tung.
Trì Vũ nhìn tổ chương trình bước vào, dự cảm chẳng lành lại tiếp tục trào dâng.
Khi tan học buổi chiều, Trì Vũ vừa về đến nhà đã phát hiện không còn con công trên ghế sofa nữa.
“Anh hai đâu rồi?” Trì Vũ hỏi quản gia.
Quản gia đáp: “Cậu hai đi ra ngoài, nói là đêm nay không về.”
Đêm nay không về ư? Làm gì chứ?
Trì Nhạc thì không nghĩ nhiều như vậy, không có anh hai ở đây sẽ không có người giám sát việc học tập của cậu ta: “Tốt nhất mấy ngày gần đây đừng về, đợi ngày kia thi xong rồi nói sau.”
Trì Vũ nhìn Trì Nhạc vui vẻ hào hứng mà chỉ biết lắc đầu.
Ngày hôm sau, cả trường học náo nhiệt lạ thường.
Trì Vũ bước vào phòng học, cô nhận ra có một số bạn cố ý trang điểm.
Tô Tiêu Tiêu nhìn Trì Vũ vẫn đến trường với khuôn mặt mộc, cô ấy sợ ngây người: “Cậu cứ để vậy sao?”
Trì Vũ sờ mặt mình, hỏi: “Sao à? Bẩn ở đâu à?”
“Cậu không trang điểm à?” Tô Tiêu Tiêu nhìn cô, chỉ hận sắt không thành thép: “Chúng ta sắp lên TV đấy!”
Trì Vũ: …
“Không cần thiết lắm.” Trì Vũ đặt cặp sách của mình xuống: “Chúng ta không phải người nổi tiếng, khán giả cũng không xem chúng ta đâu.”
Tô Tiêu Tiêu sửng sốt: “Cái này cũng không sai, nhưng ai mà không muốn mình xuất hiện thật xinh đẹp trên màn hình TV chứ?”
Trì Vũ không tiếp tục tranh đấu vấn đề này với cô ấy nữa: “Cậu đẹp là được rồi.”
Tô Tiêu Tiêu biết người bạn cùng bạn này của mình chẳng bao giờ để ý gì khác ngoài mấy tiểu thuyết Mary Sue gì đó nên cũng chỉ lắc đầu trong bất lực.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Trì Nhạc lắc đầu.
“Trước đây anh hai không như vậy đâu, không biết anh ấy bắt đầu thích những bộ quần áo hoa hoè loè loẹt đó từ bao giờ. Bố mẹ nói thế nào anh ấy cũng không chịu nghe, sau này mọi người để mặc anh ấy muốn sao thì thế, dù gì anh ấy cũng bận công việc, mà bố mẹ cũng bận công việc nên thời gian gặp nhau cũng không nhiều.”
Trì Vũ lắc đầu, thôi bỏ đi, đợi anh ấy ra ngoài làm việc là ổn thôi.
Hai người bước vào phòng học như thường lệ, vừa mới vào cửa đã nhận ra hôm nay phòng học náo nhiệt lạ thường, các bạn học tụ lại tốp năm tốp ba nói cái gì đó.
“Hôm nay có chuyện gì à? Được nghỉ học?” Trì Nhạc buông cặp sách, cậu ta nhìn quanh một vòng rồi hỏi.
Nguyên Gia giải thích: “Tôi nghe nói đoàn phim ‘Quay lại tuổi mười tám’ muốn tới trường chúng ta ghi hình, mọi người đang rất phấn khích.”
Trì Vũ sửng sốt, cô có một dự cảm chẳng lành.
Trì Nhạc vẫn chưa kịp phản ứng: “Chương trình tạp kỹ à? Vậy chẳng phải sẽ có người nổi tiếng sao? Ai vậy?”
Tô Tiêu Tiêu xoay đầu nói với giọng hào hứng: “Có nam thần Phương Trạch của tôi, còn có cả nữ idol Cố Oánh Oánh nữa, rồi ảnh đế Từ Hoa…”
Trì Vũ không nghe thấy cái tên quen thuộc nào nên thoáng yên tâm hơn chút.
Trì Nhạc không quá để tâm tới chuyện này, bây giờ cậu ta chỉ chuyên tâm suy nghĩ đến huyền học, vừa mới đặt mông ngồi xuống đã lôi quyển sách kia ra bắt đầu học thuộc. Trì Nhạc không để ý Nguyên Gia đứng bên cạnh vẫn đang chờ cậu ta đáp lại, thấy cậu ta bắt đầu đọc sách, Nguyên Gia cũng ghé vào xem.
Trì Vũ thấy Nguyên Gia nhìn lén cũng không nói gì, Tô Tiêu Tiêu bên cạnh hưng phấn kéo cô sang một chỗ để thảo luận.
Khi cuộc thảo luận trong lớp đang diễn ra sôi nổi, chủ nhiệm lớp dẫn một đám người lạ vào, nói là người của tổ chương trình muốn sắp xếp lúc tan tầm.
Biết lớp mình sẽ ghi hình cho một chương trình tạp kỹ, cả lớp như nổ tung.
Trì Vũ nhìn tổ chương trình bước vào, dự cảm chẳng lành lại tiếp tục trào dâng.
Khi tan học buổi chiều, Trì Vũ vừa về đến nhà đã phát hiện không còn con công trên ghế sofa nữa.
“Anh hai đâu rồi?” Trì Vũ hỏi quản gia.
Quản gia đáp: “Cậu hai đi ra ngoài, nói là đêm nay không về.”
Đêm nay không về ư? Làm gì chứ?
Trì Nhạc thì không nghĩ nhiều như vậy, không có anh hai ở đây sẽ không có người giám sát việc học tập của cậu ta: “Tốt nhất mấy ngày gần đây đừng về, đợi ngày kia thi xong rồi nói sau.”
Trì Vũ nhìn Trì Nhạc vui vẻ hào hứng mà chỉ biết lắc đầu.
Ngày hôm sau, cả trường học náo nhiệt lạ thường.
Trì Vũ bước vào phòng học, cô nhận ra có một số bạn cố ý trang điểm.
Tô Tiêu Tiêu nhìn Trì Vũ vẫn đến trường với khuôn mặt mộc, cô ấy sợ ngây người: “Cậu cứ để vậy sao?”
Trì Vũ sờ mặt mình, hỏi: “Sao à? Bẩn ở đâu à?”
“Cậu không trang điểm à?” Tô Tiêu Tiêu nhìn cô, chỉ hận sắt không thành thép: “Chúng ta sắp lên TV đấy!”
Trì Vũ: …
“Không cần thiết lắm.” Trì Vũ đặt cặp sách của mình xuống: “Chúng ta không phải người nổi tiếng, khán giả cũng không xem chúng ta đâu.”
Tô Tiêu Tiêu sửng sốt: “Cái này cũng không sai, nhưng ai mà không muốn mình xuất hiện thật xinh đẹp trên màn hình TV chứ?”
Trì Vũ không tiếp tục tranh đấu vấn đề này với cô ấy nữa: “Cậu đẹp là được rồi.”
Tô Tiêu Tiêu biết người bạn cùng bạn này của mình chẳng bao giờ để ý gì khác ngoài mấy tiểu thuyết Mary Sue gì đó nên cũng chỉ lắc đầu trong bất lực.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.