Thiên Kim Thất Thế Trở Thành Đầy Tớ Cho Ông Trùm
Chương 26: Ký ức của Úc Lễ
Lalam
09/12/2023
Một tháng trôi qua, một tháng Úc Lễ điên cuồng đi sớm về khuya. Không một ai còn thấy nụ cười trên môi anh ta nữa, cũng kiệm lời hơn xưa.
Trên dưới Úc gia cái tên Khương Ái trở thành điều cấm kỵ, kể cả đồng âm thôi cũng không được.
Nhưng chính vì càng như thế, càng chứng tỏ cái tên Khương Ái đã cắm rễ sâu trong lòng Úc Lễ.
Mỗi lần đi làm về ánh mắt anh ta không kìm được mà nhìn về căn nhà nơi cuối vườn, để rồi thở dài lê bước.
Chăn nệm cô nằm qua mùi hương lưu lại mỗi ngày một nhạt dần, nhạt tới mức khiến Úc Lễ ngờ vực, liệu có phải những ngày tháng cô ở bên anh chỉ là ảo giác do anh tưởng tượng ra.
Úc Lễ có một bí mật chôn giấu đã nhiều năm, chưa từng nói cho người nào biết, lặng lẽ cất giấu ở trong trái tim.
Năm Úc Lễ lên mười tuổi, sau khi trải qua thập tử nhất sinh thì làm đủ mọi công việc để sống qua ngày, vì tuổi còn quá nhỏ nên thường xuyên bị người ta chèn ép, có những buổi làm quần quật từ sáng đến khuya phần công nhận được chỉ là bát cơm thiu canh thừa.
Sau bao ngày dãi nắng dầm mưa ngoài đường, anh được một người đàn ông tốt bụng cưu mang.
Theo người đàn ông kia về nhà Úc Lễ mới phát hiện thân phận ông ta không hề đơn giản, là người đứng đầu của một tổ chức mafia khét tiếng.
Ông ta cho anh những thứ mà trong hoàn cảnh lúc đó anh có mơ cũng không được.
Thời gian ở nhà người đàn ông kia anh đã gặp được Khương Ái, một cô bé có tấm lòng thiện lương, một tấm lòng đáng lẽ ra không nên tồn tại ở môi trường tàn khốc này.
Từ giây phút đó tự nhiên lòng anh sinh ra suy nghĩ muốn bảo vệ cô, che chở cho cô một cuộc đời bình yên không sóng gió.
Nhưng anh không ở Khương gia lâu, tầm hai tháng thì bị một đứa trẻ hơn anh chẳng được mấy tuổi vu khống cho tội danh ăn cắp, sau đó đương nhiên là anh bị tống khỏi bang rồi.
Lúc đó anh không hiểu vì sao người kia phải làm thế, trưởng thành mới vỡ lẽ hóa ra hắn ta sợ anh chen chân vào làm hỏng kế hoạch của hắn ta.
Đợi mãi đợi mãi ngày mà anh đủ năng lực che chở cho cô bé kia cũng tới, mang trên mình thân phận chủ nhân tổ chức lớn mạnh, anh dùng một vài quy tắc ngầm khiến Khương gia cần tới sự giúp đỡ của mình sau đó đưa ra điều kiện cùng Khương Ái kết hôn.
Ngày cùng cô gặp mặt rồi ngày cùng cô thực hiện nghi thức đính ước anh đã rất hạnh phúc, nhưng rồi bỗng nhiên cô hủy hôn, nói rằng bản thân đã có người trong lòng không thể cùng anh tiến thêm được nữa.
Khi đó bầu trời như sụp đổ, mọi niềm vui theo câu nói đó mà tan biến.
Thời điểm Khương Ái và Bắc Minh Cảnh kết hôn anh không hề hay biết, cho tới khi nhận được tin Ngọa Long thay đổi người đứng đầu.
Anh gác lại mọi công việc gấp gáp từ Anh bay về nước, chỉ để biết cô có an toàn hay không?
Nói ra thì quá ác tâm, nhưng vào khoảnh khắc Khương Ái khổ sở cầu xin anh đưa cô ấy đi cùng, anh đã thầm cảm ơn sự khốn nạn của Bắc Minh Cảnh.
“Ông chủ lô hàng của chúng ta trên đường vận chuyển bị đánh cắp rồi.”
Bỗng ngoài cửa truyền tới giọng nói dồn dập đánh gẫy hồi tưởng của Úc Lễ.
Nghe xong anh ta liền lập tức đi ra khỏi phòng, dáng vẻ uy nghiêm hỏi chuyện:
“Mất ở đâu?”
Quản gia nhanh chóng nói: “Thành phố Giang An.”
Câu này của quản gia vừa dứt, ánh mắt Úc Lễ lóe lên tia sáng tuy chỉ là thoáng qua nhưng ít nhiều gì cũng đã từng hiện hữu.
“Tập hợp người, xuất phát đi Giang An.” Đôi chân Úc Lễ vội bước xuống cầu thang, khi đến bậc thang cuối cùng mệnh lệnh cũng vừa dứt.
Người của Úc gia rất nhanh đã tập hợp đông đủ, những chiếc xe bất chấp mọi địa hình lần lượt lăn bánh.
“Ông chủ đã phát hiện dấu vết lô hàng, hiện đang ở khu ổ chuột.”
Ngô Hưng nghe Vương Hạo báo cáo thì vỗ đùi đét một cái: “Khốn kiếp thật, hàng của chúng ta cũng dám động vào.”
“Nơi đó hỗn tạp trước hết đừng rút dây động rừng, Ngô Hưng cầu dẫn vài người đi trước, đã có gan đánh cắp đồ của Úc gia chắc hẳn không tầm thường đâu.” Úc Lễ nãy giờ vẫn đăm chiêu đột nhiên cất lời.
Đoàn người Úc Lễ dừng chân tại một nhà nghỉ bình dân cách khu ổ chuột không xa, Ngô Hưng làm theo mệnh lệnh bí mật dẫn người đi thám thính tình hình.
Nói là khu ổ chuột nhưng một số thành phần sinh sống trong đó lại không thể chọc vào, Ngô Hưng lần theo định vị trên lô hàng tới một ngôi nhà hai tầng lụp xụp nằm sâu trong hẻm.
Ngô Hưng phất tay ra hiệu cho đám đàn em dừng lại, còn mình bật nhảy lên mái nhà cấp bốn sau đó di chuyển tiếp cận ngôi nhà cuối hẻm kia.
Cách đó hai dãy nhà Khương Ái kiếm được công việc phục vụ trong một quán mì, vừa kết thúc ngày làm việc bước chân ra khỏi quán, thì bên tai truyền tới hàng loạt tiếng súng xả đạn vang trời.
Việc này vài hôm lại diễn ra một lần, cho nên Khương Ái không thấy gì là lạ cả, cho tới khi bị một người loạng choạng va vào.
Khương Ái cúi đầu nhìn xuống người nằm dưới chân mình, hốt hoảng khi phát hiện ra đó là Ngô Hưng.
Đâu đó thanh âm bước chân dồn dập sắp đuổi tới, cô không kịp nghĩ nhiều đỡ Ngô Hưng đi về nhà mình.
Trên dưới Úc gia cái tên Khương Ái trở thành điều cấm kỵ, kể cả đồng âm thôi cũng không được.
Nhưng chính vì càng như thế, càng chứng tỏ cái tên Khương Ái đã cắm rễ sâu trong lòng Úc Lễ.
Mỗi lần đi làm về ánh mắt anh ta không kìm được mà nhìn về căn nhà nơi cuối vườn, để rồi thở dài lê bước.
Chăn nệm cô nằm qua mùi hương lưu lại mỗi ngày một nhạt dần, nhạt tới mức khiến Úc Lễ ngờ vực, liệu có phải những ngày tháng cô ở bên anh chỉ là ảo giác do anh tưởng tượng ra.
Úc Lễ có một bí mật chôn giấu đã nhiều năm, chưa từng nói cho người nào biết, lặng lẽ cất giấu ở trong trái tim.
Năm Úc Lễ lên mười tuổi, sau khi trải qua thập tử nhất sinh thì làm đủ mọi công việc để sống qua ngày, vì tuổi còn quá nhỏ nên thường xuyên bị người ta chèn ép, có những buổi làm quần quật từ sáng đến khuya phần công nhận được chỉ là bát cơm thiu canh thừa.
Sau bao ngày dãi nắng dầm mưa ngoài đường, anh được một người đàn ông tốt bụng cưu mang.
Theo người đàn ông kia về nhà Úc Lễ mới phát hiện thân phận ông ta không hề đơn giản, là người đứng đầu của một tổ chức mafia khét tiếng.
Ông ta cho anh những thứ mà trong hoàn cảnh lúc đó anh có mơ cũng không được.
Thời gian ở nhà người đàn ông kia anh đã gặp được Khương Ái, một cô bé có tấm lòng thiện lương, một tấm lòng đáng lẽ ra không nên tồn tại ở môi trường tàn khốc này.
Từ giây phút đó tự nhiên lòng anh sinh ra suy nghĩ muốn bảo vệ cô, che chở cho cô một cuộc đời bình yên không sóng gió.
Nhưng anh không ở Khương gia lâu, tầm hai tháng thì bị một đứa trẻ hơn anh chẳng được mấy tuổi vu khống cho tội danh ăn cắp, sau đó đương nhiên là anh bị tống khỏi bang rồi.
Lúc đó anh không hiểu vì sao người kia phải làm thế, trưởng thành mới vỡ lẽ hóa ra hắn ta sợ anh chen chân vào làm hỏng kế hoạch của hắn ta.
Đợi mãi đợi mãi ngày mà anh đủ năng lực che chở cho cô bé kia cũng tới, mang trên mình thân phận chủ nhân tổ chức lớn mạnh, anh dùng một vài quy tắc ngầm khiến Khương gia cần tới sự giúp đỡ của mình sau đó đưa ra điều kiện cùng Khương Ái kết hôn.
Ngày cùng cô gặp mặt rồi ngày cùng cô thực hiện nghi thức đính ước anh đã rất hạnh phúc, nhưng rồi bỗng nhiên cô hủy hôn, nói rằng bản thân đã có người trong lòng không thể cùng anh tiến thêm được nữa.
Khi đó bầu trời như sụp đổ, mọi niềm vui theo câu nói đó mà tan biến.
Thời điểm Khương Ái và Bắc Minh Cảnh kết hôn anh không hề hay biết, cho tới khi nhận được tin Ngọa Long thay đổi người đứng đầu.
Anh gác lại mọi công việc gấp gáp từ Anh bay về nước, chỉ để biết cô có an toàn hay không?
Nói ra thì quá ác tâm, nhưng vào khoảnh khắc Khương Ái khổ sở cầu xin anh đưa cô ấy đi cùng, anh đã thầm cảm ơn sự khốn nạn của Bắc Minh Cảnh.
“Ông chủ lô hàng của chúng ta trên đường vận chuyển bị đánh cắp rồi.”
Bỗng ngoài cửa truyền tới giọng nói dồn dập đánh gẫy hồi tưởng của Úc Lễ.
Nghe xong anh ta liền lập tức đi ra khỏi phòng, dáng vẻ uy nghiêm hỏi chuyện:
“Mất ở đâu?”
Quản gia nhanh chóng nói: “Thành phố Giang An.”
Câu này của quản gia vừa dứt, ánh mắt Úc Lễ lóe lên tia sáng tuy chỉ là thoáng qua nhưng ít nhiều gì cũng đã từng hiện hữu.
“Tập hợp người, xuất phát đi Giang An.” Đôi chân Úc Lễ vội bước xuống cầu thang, khi đến bậc thang cuối cùng mệnh lệnh cũng vừa dứt.
Người của Úc gia rất nhanh đã tập hợp đông đủ, những chiếc xe bất chấp mọi địa hình lần lượt lăn bánh.
“Ông chủ đã phát hiện dấu vết lô hàng, hiện đang ở khu ổ chuột.”
Ngô Hưng nghe Vương Hạo báo cáo thì vỗ đùi đét một cái: “Khốn kiếp thật, hàng của chúng ta cũng dám động vào.”
“Nơi đó hỗn tạp trước hết đừng rút dây động rừng, Ngô Hưng cầu dẫn vài người đi trước, đã có gan đánh cắp đồ của Úc gia chắc hẳn không tầm thường đâu.” Úc Lễ nãy giờ vẫn đăm chiêu đột nhiên cất lời.
Đoàn người Úc Lễ dừng chân tại một nhà nghỉ bình dân cách khu ổ chuột không xa, Ngô Hưng làm theo mệnh lệnh bí mật dẫn người đi thám thính tình hình.
Nói là khu ổ chuột nhưng một số thành phần sinh sống trong đó lại không thể chọc vào, Ngô Hưng lần theo định vị trên lô hàng tới một ngôi nhà hai tầng lụp xụp nằm sâu trong hẻm.
Ngô Hưng phất tay ra hiệu cho đám đàn em dừng lại, còn mình bật nhảy lên mái nhà cấp bốn sau đó di chuyển tiếp cận ngôi nhà cuối hẻm kia.
Cách đó hai dãy nhà Khương Ái kiếm được công việc phục vụ trong một quán mì, vừa kết thúc ngày làm việc bước chân ra khỏi quán, thì bên tai truyền tới hàng loạt tiếng súng xả đạn vang trời.
Việc này vài hôm lại diễn ra một lần, cho nên Khương Ái không thấy gì là lạ cả, cho tới khi bị một người loạng choạng va vào.
Khương Ái cúi đầu nhìn xuống người nằm dưới chân mình, hốt hoảng khi phát hiện ra đó là Ngô Hưng.
Đâu đó thanh âm bước chân dồn dập sắp đuổi tới, cô không kịp nghĩ nhiều đỡ Ngô Hưng đi về nhà mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.